Đây là một vở kịch đã được vạch kế hoạch hai mươi năm.
Bắt đầu từ hai mươi năm trước, người của Vân Vương đã đến bên cạnh Thanh Châu Vương. Dùng lời Thịnh Trường Dực giải thích với Chiết Tịch Lam lúc sau thì tất cả những điều này đều là ngoài ý muốn.
Hai mươi năm trước, Vân Vương chỉ muốn sắp xếp một tai mắt vào bên cạnh Thanh Châu Vương. Ai biết tai mắt "thăng thế khả quan," được Thanh Châu Vương ưu ái, từng bước thăng lên, thăng tới vị trí tổng đốc binh mã hiện tại.
Mười năm trước, Thanh Châu Vương đã muốn phản, cho nên ông ta muốn tích góp binh lực và nhân tài. Sau khi Vân Vương biết tin thì đã suy xét, triệu tập tâm phúc bắt đầu thương lượng kế hoạch, cuối cùng nhất trí quyết định ủng hộ quyết định của Thanh Châu Vương.
Ông ta muốn binh lực thì đưa binh lực cho ông ta, ông ta cần nhân tài thì đưa nhân tài cho ông ta. Khi đó tai mắt đã ở bên cạnh Thanh Châu Vương mười năm, rất được coi trọng, vì thế người này đã lần lượt tiến cử từng nhân tài mà Vân Vương cho.
Người này còn đề phòng rắc rối có thể xuất hiện, sợ bản thân bại lộ, tương lai người mà mình tiến cử cũng sẽ bị giết toàn bộ, thế là lại bỏ ra mấy người để cho Thanh Châu Vương, thế gia vọng tộc bản địa Thanh Châu đi phát hiện.
Những người này cuối cùng đã trở thành "kẻ thù chính trị" của ông ta. Cứ như vậy, hai nhóm người phối hợp, giế.t chết, giáng chức, lôi kéo những người trung dũng thật sự bên cạnh Thanh Châu Vương, cuối cùng đã thành cục diện hiện giờ.
Sau đó là nước cờ thứ hai, từ nhỏ Thịnh Trường Dực tiến vào trong quân đánh trận, đã có chiến danh, năm năm trước hắn đầu phục Tứ Hoàng tử, lại thuyết phục Trưởng công chúa Khang Định ủng hộ Vân Vương, từ năm ngoái khi hắn vào kinh đến nay, hai người đã trợ giúp Tứ Hoàng tử diệt trừ phế Thái tử, đăng cơ làm vua, lấy được sự tín nhiệm của Tân đế, lại bởi vì Thịnh Trường Dực giỏi đánh trận, Yến Hạc Lâm bởi vì ốm đau không thể ra trận, trong triều bởi vì cung biến tổn thất rất nhiều tướng lĩnh không có người có thể dùng, Vân Châu* và Thanh Châu địa thế tương tự và đủ loại nguyên nhân khác, làm cho Thịnh Trường Dực có được quyền dẫn binh xuất chiến.
Mưu đồ như vậy, thế nên việc tạo phản Thanh Châu Vương cẩn trọng đi sớm về tối chuẩn bị đã mười năm lại cứ như thế bị phụ tử Vân Vương hái quả.
Vở kịch này cũng đã hạ màn.
Mà lúc này, Chiết Tịch Lam đứng ở trên tường thành cùng Trưởng công chúa còn không biết nhiều như vậy, nàng chỉ là nhìn sự biến đổi lớn phía dưới, lại thấy Trưởng công chúa Khang Định và Vân Vương nhìn nhau cười, sau đó vừa cúi đầu đã thấy Thịnh Trường Dực ghìm chiến mã, cầm đại đao, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Lúc xác định nàng cũng nhìn thấy hắn, khóe miệng càng ngày càng cong, miệng khẽ đóng khẽ mở, rồi sau đó im ắng nói: "Yên tâm."
Chiết Tịch Lam ngẩn người, rồi sau đó cũng cười cười, nhưng còn cười mà giọt nước mắt lại lăn ra.
Từ tháng hai đến bây giờ, nàng chưa từng yên tâm ngủ được một khắc.
Chu gia a huynh, Chiết Tùng Niên, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm, còn có người quen biết ở Vân Châu Thanh Châu, nàng cũng sẽ suy nghĩ bọn họ thế nào rồi.
Nàng từng gửi thư cho Chu gia a huynh và Chiết Tùng Niên nhưng vẫn luôn không có hồi âm, chiến tranh nổi lên khắp nơi, cũng đã sắp mất nước rồi, tất cả mọi người đều nóng nảy bất an, lo nghĩ khó ngủ, nàng cũng giống vậy. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nàng ép bản thân phải giữ bình tĩnh, mấy tháng qua người cũng đã gầy đi nhiều.
Nàng không sợ chết nhưng nàng muốn sống thật tốt, muốn người quen đều bình an yên ổn. Lúc nàng theo Trưởng công chúa đi đến tường thành còn nghĩ, trước lúc rời đi nàng nên nói với di mẫu về đèn Trường Minh ngọc lưu ly mà mình mua... Là nàng lén mua, không dám để cho di mẫu biết, sợ bị mắng.
Nàng cũng đã từng đốt đèn Trường Minh cho nhiều người như vậy rồi, lần này đốt cho mình một cái đắt tiền nhất cũng là nên được. Ai ngờ thế nhưng lại có bước ngoặt như vậy, xem được một vở kịch như thế.
Nàng đứng ở trên tường thành, mấy tháng chưa từng khóc, lúc này một khi đã thả lỏng thì giọt nước mắt rơi xuống tí tách, hoàn toàn không dừng được.
Nàng đang cúi đầu, Trưởng công chúa không thấy nhưng Thịnh Trường Dực nhìn thấy, lúc này cửa thành mở rộng ra, hắn xuống ngựa leo lên tường thành, nhìn nàng không giống ấm ức khổ sở cũng không giống vui mừng mà khóc, trong lúc nhất thời, thế nhưng lại không biết nói gì.
Sau đó suy nghĩ một chút rồi đưa thanh đao mình dùng giết địch mấy tháng qua tới trong lòng nàng: "Xin lỗi."
Hắn gạt nàng, cũng giấu diếm nàng.
Chiết Tịch Lam lắc đầu, chuyện này không có cách nào để trách móc được. Đây không phải trách nhiệm nàng đi gánh vác được, cũng không phải việc nàng có thể đi trộn lẫn vào được.
Hiện giờ hắn thắng rồi, nàng có thể sống, bọn họ có thể sống, tất cả mọi người đều có thể sống, đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng vẫn muốn khóc. Trưởng công chúa lại thở dài nói: "Nàng đã không vui mấy tháng nhưng ta lại không thể nói cho nàng biết, hôm nay vốn muốn mang nàng đến xem chuyện đêm dài sẽ sáng, ai ngờ vậy mà lại chọc cho rơi nước mắt."
Đại quân đã rút một ít ở bên ngoài thủ thành, Vân Vương muốn xuất cung đi phủ Vân Vương nên hô lớn lên phía trên cổng thành một câu: "Thịnh Trường Dực, cái đồ cún con nhà ngươi, tai ù rồi hả, còn ở chỗ đó mà lề mề, chúng ta giết cái đám chết tiệt này rồi, phải đi nghênh đón Bệ hạ về kinh."
Mấy câu nói này dùng tiếng địa phương Vân Châu, Chiết Tịch Lam đã ngay tức khắc nghe hiểu được. Nàng chớp chớp mắt, hơi khiếp sợ, ngay cả nước mắt cũng quên chảy. Ngược lại là Thịnh Trường Dực, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, nói với nàng: "Kinh đô an toàn, cha ngươi an toàn, a huynh ngươi cũng an toàn, ít ngày nữa sẽ đến kinh đô, lúc đó thì ngươi có thể ở được trong nhà của chính mình rồi."
Trước khi đi còn nói: "Dọc đường đi ta đã thu không ít đồ mới lạ, có thể bán được không ít bạc, nghĩ ngươi thích nên kêu người thu vào, đến lúc đó tặng cho ngươi."
Hắn vội vã mà đi, Chiết Tịch Lam mù mờ đi về nơi ở nhà họ Tiêu. Trên phố đánh chiêng, từng nhà đóng kín cửa nhưng cũng biết Thanh Châu Vương bị giết, Vân Vương cần vương hộ giá đã đến, Đại phu nhân và Tiêu Chước Hoa vừa thở phào một hơi, nàng lại ôm một thanh đao loang lổ vết máu về nhà, doạ cho hai người sợ tới mức lại suýt ngất đi.
Chiết Tịch Lam bỏ qua việc ngẩn người bàng hoàng cùng buồn phiền, vội vàng nói ra hết tất cả những gì trông thấy một lượt: "Thanh Châu Vương bị giết, Vân Vương nói muốn đi cần vương, nghênh đón Bệ hạ vào kinh."
Nhưng ngay cả Bá Thương cũng hiểu là Tân đế không sống được. Ban Minh Kỳ và Ban Minh Thiện đều trầm mặc, Ban Minh Thiện căm giận vỗ trên mặt bàn một cái: "Đây là coi người trong thiên hạ là kẻ ngốc sao! Vân Vương là kẻ phản nghịch!"
Tiêu Chước Hoa vội bịt miệng hắn, oán hận nói: "Con muốn khiến cho người trong nhà đều phải cùng con đi chết sao?"
Cả khuôn mặt Ban Minh Thiện đỏ lên: "Nhưng mà a nương, giang sơn tốt đẹp đã bị ham muốn cá nhân của bọn họ quấy đục, xảy ra trận chiến loạn này có bao nhiêu người phải chết đi, chỉ trong thành kinh đô đã chết bao nhiêu người rồi!"
"Chẳng lẽ mạng của bọn họ thì không phải mạng sao? Bọn hắn xưng vương, bách tính gặp nạn, rõ là trơ trẽn."
Người ở trong phòng đều trầm mặc, không ai muốn đối mặt với những lời nói trung nghĩa này của hắn, đặc biệt là Chiết Tịch Lam.
Bởi vì... Bởi vì khi nàng bình tĩnh trở lại thì phát hiện hình như sau trận chiến này bản thân mình sẽ phát đạt.
Nếu Vân Vương làm Hoàng đế thì Thịnh Trường Dực là Thái tử nhỉ? Vân Vương chỉ có một nhi tử như vậy thôi.
Trưởng công chúa vốn đã cao quý, cứ như vậy thì lại càng cao quý hơn.
Quan hệ của nàng với bọn họ đều không tệ.
Vả lại, cha nàng là người của Vân Vương, nghĩ kỹ lại, cha nàng được phái đi Thanh Châu thì hẳn là người hữu dụng. Lại có Chu gia a huynh, vừa rồi Thịnh Trường Dực nói a huynh của nàng sắp đến kinh đô, có phải cũng sẽ được thăng chức hay không?
Nàng càng tính toán càng vui mừng, chuyện khác thì thôi đi, nhưng Chu gia a huynh nhiều năm không về, lần này rốt cuộc cũng sắp được đoàn tụ, lòng nàng trở nên kích động, tính làm thêm cho huynh ấy mấy đôi giày và xiêm y.
Nhưng cả gian nhà trông buồn rầu u ám, nàng cũng không nên lộ ra vẻ vui mừng, chỉ có thể lén che giấu, nói: "Không biết Đại bá phụ như thế nào rồi, hy vọng bá phụ không sao."
Ngày thường Đại phu nhân cũng hay mắng Nam Lăng Hầu nhưng hiện giờ lại là cả ngày lẫn đêm không ngủ được, bà không kìm được mà mắng Tân đế: "Tự mình đi thì đi đi, cứ phải ép bọn họ đi."
Lần này tốt rồi, Tân đế không có khả năng quay về, cũng không biết Nam Lăng Hầu như thế nào. Sau đó tỉnh táo lại: "Lam Lam, con, con mau đi nhờ Trưởng công chúa, để bà ấy nói giúp chúng ta một chút, Đại bá phụ của con cũng là người có quan hệ tốt với Vân Vương Thế tử, ông ấy, ông ấy không hai lòng."
Chiết Tịch Lam lại nói: "Lúc về con đã nói với Trưởng công chúa Khang Định rồi, Trưởng công chúa cũng đã đồng ý. Đại bá mẫu, người yên tâm."
"Nhưng mà đao kiếm không có mắt, chỉ có thể hy vọng đại bá phụ tự bảo trọng một chút."
Đại phu nhân lại khóc nói: "Xưa nay ông ấy vẫn luôn may mắn, nhất định lần này cũng sẽ ổn thôi."
Mấy tháng nay Ban Minh Kỳ xem như là đã trưởng thành rất nhiều, cũng đã chững chạc, không suy nghĩ ở ẩn, làm ẩn khách trong núi gì đó nữa, lần đầu tiên hắn hiểu rõ trách nhiệm của bản thân như vậy.
Phụ thân không ở đây, hắn chính là trụ cột trong nhà, cần gánh vác về tính mạng, sự an khang, sự vui vẻ của người cả nhà.
Hắn đã trầm tĩnh rất nhiều, chỉ là vẫn còn thích xem quẻ.
Ngày hôm sau, Vân Vương đã dẫn theo Thịnh Trường Dực còn có một đội binh đích thân dẫn binh đuổi theo Hoàng đế, để phần lớn tùy tùng lại kinh đô.
Chiết Tịch Lam ngủ một đêm, cuối cùng cũng đã trông hơi hoạt bát chút, lại lập tức cột xe ngựa đi đến phủ Trưởng công chúa Khang Định.
Trưởng công chúa thấy nàng đến thì cười nói: "Ta bảo ngươi ở lại luôn đi mà ngươi còn không chịu, ngày ngày đều phải đi về."
Nhìn xem, mỗi ngày đều phải đến.
Chiết Tịch Lam hơi xấu hổ, sau đó sáp đến gần thấp giọng hỏi: "Yến tướng quân thế nào rồi ạ?"
Cùng theo Thịnh Trường Dực đi, lúc về lại không nhìn thấy. Trưởng công chúa trợn trắng mắt nhìn nàng: "Theo ngươi thấy Hạc Lâm là người thế nào?"
Chiết Tịch Lam: "Là một người vô cùng tốt vô cùng tốt, ngài ấy trung với vua, trung với nước."
Nhưng nàng nói đến đây thì cũng đã không cần trưởng công chúa trả lời, bản thân đã nghĩ thông trước rồi, nói: "Nhưng cái ngài ấy trung thành là bách tính, là Đại Lê mà không phải là vương triều nhà họ Thịnh."
Trưởng công chúa Khang Định lại nói: "Ngươi thật to gan."
Chiết Tịch Lam hì một tiếng, đi tới đỡ tay bà, vừa đi vừa nói: "Vậy tướng quân đang ở đâu vậy ạ?"
Trưởng công chúa Khang Định: "Ở Vân Châu dưỡng bệnh, thân thể kia của hắn nào có thể trải qua được giày vò lâu như vậy."
Chiết Tịch Lam lại suy đoán hợp lý, hắn là vừa đến Bình Châu thì đã bị Thịnh Trường Dực nhốt lại Bình Châu. Nếu hắn phản kháng thì bị mất mạng, nếu hắn đồng ý thì còn có thể quay về.
Hiện giờ đang yên ổn, có lẽ là còn có thể quay về.
Chiết Tịch Lam lại càng thêm hiểu cái gì là "Thế gia bách niên, Hoàng đế lưu thủy*."
*Theo mình hiểu đại loại là thế gia thì tồn tại cả trăm năm còn Hoàng đế thì thay đổi liên tục.
Chỉ nàng thôi, đã trải qua vị Hoàng đế thứ ba rồi.
Phủ Anh Quốc Công vẫn sừng sững không ngã như trước.
Trưởng công chúa Khang Định lại nói: "Đến lúc hắn khoẻ rồi có thể đi rồi thì về."
Chiết Tịch Lam không hỏi nữa. Biết hắn bình an là được. Đến lúc nàng về, Ban Minh Kỳ thấy nàng thì cười: "Yến tướng quân thế nào?"
Chiết Tịch Lam hơi ngại ngùng, chột dạ nói: "Hôm qua không nhìn thấy ngài ấy, muội sợ... Nên đã đi hỏi một chút."
Ban Minh Kỳ nói: "Ta hiểu, muội không cần giải thích như vậy đâu."
Hiện giờ hắn ngày càng ôn tồn lễ độ: "Biểu muội, Yến tướng quân là người mà tất cả người trong thiên hạ đều kính nể, ta sẽ không bởi vì chuyện của muội và ngài ấy mà ngăn muội quan tâm đến chuyện sống chết của ngài ấy đâu."
"Đây không phải việc quân tử sẽ làm, quân tử có cái nên làm có cái không nên làm."
Chiết Tịch Lam lại nghiêm túc nói: "Vâng, muội nhớ kỹ rồi. Đa tạ sự tôn trọng của biểu huynh."
Ban Minh Kỳ cười cười, lại lấy ra quẻ tính toán bình an của Nam Lăng Hầu.
Mỗi ngày hắn tính một quẻ, đến tháng sáu, cũng không biết đã tính bao nhiêu quẻ, cuối cùng Nam Lăng Hầu cũng đã bắt đầu quay về.
Ông ấy gầy đi nhiều, cả người thượng thổ hạ tả, nhưng mà tinh thần rất tốt... Mặc dù rất mâu thuẫn nhưng quả thật là như thế.
Cũng không cần ngủ, ông ấy hỏi trước: "Lam Lam, cha con đã tới?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."
Nam Lăng Hầu tinh thần sáng láng nói: "Bây giờ sợ là cha con sẽ được nhất phẩm."
Công tòng long, ông hâm mộ quá.
May mà vận may của ông không tệ, Ngũ đệ muội là người Vân Châu, là thân thích với Chiết Tùng Niên, lại mang Lam Lam tới, móc nối quan hệ với Vân Vương và Trưởng công chúa Khang Định, sau này cho dù ông không thăng chức thì có lẽ cũng sẽ không kém.
Nam Lăng Hầu vô cùng vui vẻ: "Dọc đường về này có không biết bao nhiêu người đến nói chuyện với ta đấy."
Chiết Tịch Lam nghiêm túc nghe ông ấy kể người thường ngày coi rẻ ông nhưng lần này về lại đến bắt chuyện với ông xong, rồi sau đó mới hỏi: "Rốt cuộc trên đường đi tình hình của các bá như thế nào vậy ạ?"
Nam Lăng Hầu lại nói: "Tiên đế..."
Mở lời hai chữ, đã nói ra thế cục hiện giờ. Hoàng đế chết rồi, đã trở thành Tiên đế. Nam Lăng Hầu trầm mặc trong chốc lát, thở dài một tiếng, lúc này mới tiếp tục nói: "Tiên đế muốn mang theo chúng ta cùng vượt bờ biển về phía đông nhưng tất cả mọi người đều không muốn."
Ai bằng lòng được chứ, không dẫn theo gia quyến chỉ bản thân mình đi, rõ ràng là sợ bọn họ mang theo gánh nặng, vậy tất cả gia quyến đều ở lại nội thành kinh đô, chỉ cần Thanh Châu Vương tàn bạo một chút thì những người này phải tự bảo vệ bản thân như thế nào?
Hơn nữa Tiên đế đưa bọn họ rời đi, hiển nhiên vẫn còn có một loại tính toán khác.
Nam Lăng Hầu nghĩ tới đây lại hận: "Đầu tiên hắn ta không đi, vốn là trung với nước nên ta còn kính phục, nhưng về sau hắn ép chúng ta cùng đi, một là muốn triều đình có thể lật ngược tình thế, hai là... Hai là một khi xảy ra chuyện, hắn sẽ không sống cho qua ngày, nhưng chúng ta cũng phải hi sinh vì nước, không để lại người cho Tân đế dùng."
Hắn ta nghĩ hay đấy, nhưng mà bọn họ cũng không bằng lòng chết. Xưa nay những người bằng lòng vì nước mà chết luôn không phải phần lớn mọi người, ví dụ như Nam Lăng Hầu, ông ấy không muốn chết.
Đều là họ Thịnh, cũng không tính là mất thiên hạ, Đại Lê vẫn là của nhà họ Thịnh, chỉ là thay đổi người làm Hoàng đế mà thôi, chỉ cần thanh danh chính đáng, đổi người cũng chẳng sao.
Đến lúc đó chỉ cần nói Tiên đế là điềm xấu, Tân đế bình định lại là được. Còn như tiếng xấu gì đó thì cũng không phải ông đi gánh chịu. Về sau nói Vân Vương cần vương hộ giá đến kinh đô càng tốt hơn.
Lúc này, Tiên đế cũng biết bản thân đã trở thành cá trong mắt mọi người, có một số người còn muốn dùng hắn làm lễ vật quy phục dâng tặng Vân Vương nên dứt khoát dẫn theo tâm phúc bắt đầu giết đại thần.
Nam Lăng Hầu ngồi đó với vẻ mặt năng nề: "Lý các lão bị giết rồi, còn có hai cha con Uy Viễn Hầu, ta may mà chạy nhanh, người cứu viện lại tới nhanh, nếu không thì ta đã phải mất mạng ở bên ngoài rồi."
Ban Minh Kỳ nghe đến đây, giận dữ nói: "Được làm vua thua làm giặc, chẳng qua chỉ là như thế."
Nếu như tương lai có người lục ra đoạn lịch sử này, vậy thần theo chủ chết, chủ vì nước vong cũng là một đoạn giai thoại, có thể chứng minh khí tiết. Nhưng người đều là bị giế.t chết, đâu ra sự kiên cường không chịu khuất phục để nói.
Kiên cường không chịu khuất phục phải là tự nguyện.
Nam Lăng Hầu cũng cảm thấy Tiên đế quá đáng giận! Rất nhiều người nghĩ giống ông, vì thế sau khi Tiên đế trở thành Tiên đế, Vân Vương cứu bọn họ về, người có mắt nhìn đã quỳ xuống trước xin Vân Vương làm Hoàng đế.
"Đầu tiên Vân Vương không bằng lòng, ông ấy nói mình chỉ là kẻ thô kệch, không hiểu việc quốc gia."
Thế là mọi người lại nói sẽ dốc sức giúp đỡ.
Ông ấy vẫn nói bản thân không muốn làm Hoàng đế, muốn để nhi tử của Tiên Đế làm vị trí Hoàng đế này.
Mọi người lại khuyên ông ấy, hiện giờ bên ngoài loạn bên trong không yên ổn, Hoàng đế nhỏ quá không được, không ổn định giang sơn được, vẫn là ngài làm thì hơn. Hoàng đế còn muốn từ chối, Giám chính của Khâm Thiên Giám lại ngay tức khắc kêu to quỳ ra.
Ông ta khóc nói: "Nguyên nhân chính là Tiên đế vô đức, là Thiên Sát nên mới dẫn đến tai họa như thế, hắn, hắn ta mới là hung thủ mưu sát Tiên đế và tiên Thái tử."
Cứ như vậy, Tiên đế lại là kẻ mưu triều soán vị, Tiên đế và tiên Thái tử mới là người tốt, vậy thì nhi tử của Tiên đế cũng là kẻ có tội, sao có thể làm Hoàng đế được?
Rất tốt! Nên nói như vậy. Ngay lúc đó Nam Lăng Hầu hối hận: Cái cớ tốt như vậy sao ông lại không nghĩ tới chứ?
Nhưng nghĩ đến đối phương là người của Khâm Thiên Giám, nghĩ đến cái gọi là mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng thì cũng không tiếc nuối nữa. Ông xoay chuyển suy nghĩ trong đầu rất nhanh, muốn bảo vệ vị trí Thượng thư Hộ bộ của bản thân.
Thật đúng là để cho ông tóm lấy được cơ hội rồi. Vân Vương nghe xong lời mà Khâm Thiên Giám nói thì rõ ràng là không hài lòng. Ông ấy muốn danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị Hoàng đế nhưng không muốn tẩy trắng cho phế Thái tử nha.
Cái chữ phế trong phế Thái tử này rất tốt, vẫn nên là phế đi thì hơn.
Thế là Nam Lăng Hầu lại nơm nớp lo sợ đứng dậy, nói: "Lời này của Giám chính Khâm Thiên Giám không ổn, tội của phế Thái tử, từng việc từng việc đều có chứng cứ, sao có thể nói là vô tội chứ?"
Rõ ràng Vân Vương đã trở nên vui vẻ, chỉ vào ông nói: "Ngươi là ai vậy?"
Nam Lăng Hầu: "Thần Ban Bất Đoạ Thượng thư của hộ bộ, thừa tước Nam Lăng Hầu ạ."
Vân Vương ngay lập tức khen thưởng: "Ừ, ta nhớ kỹ rồi, chuyện về Hộ bộ ta cũng có chỗ không hiểu, đến lúc đó hỏi ngươi."
Cứ như vậy, đều là cáo già thì còn có ai không biết ý của ông ấy nữa. Tới tấp quỳ xuống đất xin ông ấy làm Hoàng đế.
Ban Minh Thiện nghe đến đây, sau khi do dự cả buổi vẫn hỏi: "Không có người kiên cường không chịu khuất phục sao ạ?"
Nam Lăng Hầu hỏi lại hắn: "Người kiên cường không chịu khuất phục, chẳng lẽ Tiên đế còn chưa giết sạch sao?"
Kẻ muốn chết đều đã chết hết rồi, người không muốn chết cũng đã bị Tiên đế giết, bọn họ những người này là chạy ra được.
Sắc mặt ông không tốt nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục nói: "Vân Vương được chúng đại thần mời ngồi lên ngai vàng, cuối cùng đẫm nước mắt khóc Cảnh Diệu Hoàng đế một hồi, lúc này mới đồng ý."
Đẫm nước mắt đăng cơ, còn lập tức lập nhi tử của mình làm Thái tử, lập Vương phi làm Hoàng hậu.
Trên đường trở về, người của Lễ bộ tiến lên nịnh nọt, nói đến đại điển* đăng cơ với Hoàng đế, Vân Vương lại nói: "Ta và con ta giản lược, Vương phi làm tốt chút, nàng ấy thích màu nguyệt bạch, ngươi nhớ kỹ chút."
Nói đến đây, ông hỏi Chiết Tịch Lam: "Nghe nói Vân Vương gia chỉ có một mình Vương phi, là thật sao?"
Thật ra Chiết Tịch Lam cũng không biết, nhưng suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ là thật ạ, Vân Vương phi chỉ sinh một mình Vân Vương Thế tử, Vân Vương thì không có con nối dõi nào khác, cũng chưa từng nghe nói có thiếp thất và Trắc phi."
Nam Lăng Hầu đã hiểu. Ông lại nói: "Lúc sắp đến kinh đô, Vân Vương gia nói chuyện với chúng ta việc yên ổn kinh đô và các nơi, đang nói thì lại nhìn ta nói một câu."
Chiết Tịch Lam tò mò hỏi: "Nói gì ạ?"
Nam Lăng Hầu: "Ông ấy nói... Có phải Nhị Nha của Chiết gia ở tại nhà của ngươi phải không?"
Đây là lời gốc.
Chiết Tịch Lam cũng hơi sửng sốt, sau đó nổi lên chút cảm giác xấu hổ cũng không phải xấu hổ, vui mừng cũng chẳng phải vui mừng. Nói như thế nào đây, sau khi đến kinh đô, người ở kinh đô đều gọi nàng là Nhị nha đầu, nhưng đúng là ở Vân Châu gọi Nhị Nha.
Chiết Nhị Nha ho một tiếng: "Sau đó thì sao ạ?"
Nam Lăng Hầu lại nói: "Ta nói đúng vậy, ông ấy nói cha con sắp tới rồi, về thành kinh đô ông ấy sẽ chọn một cái trạch viện tốt, nhưng không có thời gian làm mấy việc bài trí các kiểu, nên bảo ta kêu người trong nhà trông nom. Sau khi cha con đến sẽ quản lý Lại bộ, nhậm chức Thượng thư Lại bộ."
Chiết Tịch Lam ngạc nhiên một lúc: "Ông ấy còn lo những loại chuyện nhà ở này ạ?"
Nhưng đã ngay lập tức tiếp thu.
Thật ra ở phương diện này Thịnh Trường Dực rất giống với Vân Vương gia. Hắn cũng thích quan tâm đến việc vụn vặt xiêm y, đồ trang sức, đao kiếm, cung tên, đọc sách... của nàng. Xem như thế này thì hai cha con còn rất giống nhau.
Nam Lăng Hầu lại cảm khái nói một câu: "Vân Vương trông thì thô kệch nhưng lại cẩn thận, ngay cả Vu tướng quân thích ăn tương ớt ông ấy cũng biết, còn nói sau khi đến kinh đô thì sẽ thiếu tương ớt Vân Châu, bảo ông ta về đón mẹ già và tức phụ tới đây làm tương ớt."
Chiết Tịch Lam: "... Những lời này, nghe hơi lạ."
Nhưng từ miêu tả về Vân Vương gia của Nam Lăng Hầu mà nói thì đây hẳn là lời gốc.
Nhưng sau khi ông ấy nói như vậy, Chiết Tịch Lam lại ổn định trở lại. Nàng nói: "Xem ra Vân Vương gia rất tốt."
Nam Lăng Hầu thì nghĩ đúng là tốt. Nếu không thì sao có thể thu phục nhiều văn thần võ tướng cho ông ấy dùng như vậy.
Hiện tại ông rất hối hận không đi Vân Châu làm quan. Cứ như vậy, sợ là quan viên Vân Châu sắp gà chó lên trời rồi.
Ông hâm mộ quá.
Chiết Tịch Lam lại nhân dịp Nam Lăng Hầu tinh thần tốt, tiếp tục hỏi: "Có từng nói đến a huynh của con không ạ?"
Nam Lăng Hầu ngẩn ra: "Con còn có huynh trưởng hả?"
Chiết Tịch Lam: "Là nhi tử nhà hàng xóm của con, về sau sau khi phụ mẫu thân thích của huynh ấy mất thì nuôi ở nhà con giống như Bá Thương."
Nam Lăng Hầu thật sự không biết có người như vậy, vội hỏi: "Huynh trưởng của con theo cha con cùng đi Thanh Châu sao?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Không phải ạ, từ nhỏ huynh ấy đã được chọn làm thị vệ bên cạnh Thế Tử gia, về sau tự mình đi huyện Phù Phong bảo vệ lãnh thổ. Thế Tử gia nói a huynh của con cũng sắp đến kinh đô rồi, có lẽ là theo quân đi lên phía bắc."
Nam Lăng Hầu cực kỳ vui mừng: "Ôi chao, là ở cùng với Thế Tử gia từ nhỏ giống ba vị tướng quân Kim Đản Ngân Đản Thịnh Sóc nha."
Thế thì không có, vẫn có khoảng cách thân sơ.
Nhưng Nam Lăng Hầu lại vui mừng nói: "Chưa từng nói tới nhưng ắt hẳn sẽ cho chức quan không kém. Thế Tử gia đích thân nhắc tới thì nhất định là tốt."
Chiết Tịch Lam thở phào nhẹ nhõm: "Có thể bình an trở về là tốt rồi ạ."
Người cả nhà lại nói chuyện một hồi, cuối cùng sự hưng phấn của Nam Lăng Hầu cũng qua đi, mọi người giải tán, quay về, Ban Minh Kỳ tụt lại phía sau Chiết Tịch Lam một bước, nhìn nàng dìu Ngũ thúc mẫu rời đi thì thấy hơi mất mát nhưng lại không biết vì sao bản thân lại thấy mất mát.
Ngày hôm sau, Hoàng đế đã sắp xếp tòa nhà cho Chiết gia, đều ở bên chỗ quan lớn mới được bổ nhiệm bên kia.
Nam Lăng Hầu giục đám Chiết Tịch Lam đi xem tòa nhà: "Bệ hạ từng nói sẽ bố trí chút đồ dùng trong nhà trước khi phụ thân con đến."
Một đời vua một đời thần, hiện giờ trái ngược lại rồi, Chiết Tùng Niên lợi hại hơn ông, ông phải tâng bốc.
Sau đó nói với Ban Minh Kỳ: "Trông chừng Lam Lam, con coi đi, hiện giờ con bé rất được săn đón."
Ông xoa tay: "Hôn sự này của chúng ta được tính là đã định rồi nhỉ? Chưa được Chiết Tùng Niên gật đầu nên ta cứ thấy bất an."
Đại phu nhân lại cười: "Hẳn là đã định rồi, hai đứa nhỏ đều bằng lòng, có lẽ ông ấy cũng không có ý kiến đâu."
Nhưng mà bây giờ không giống trước kia.
Nam Lăng Hầu vẫn hơi lo. Đại phu nhân cũng mặc kệ ông ấy, dẫn Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy Tiêu Chước Hoa đi Chiết phủ, còn chưa tới đã thấy Kim Đản dẫn người theo tự mình đưa rương lớn vào bên trong.
Một cái rương còn đang mở ra, lộ ra ánh vàng rực rỡ ở bên trong.
Chiết Tịch Lam nhìn thấy, vẻ mặt hơi lúng túng. Có lẽ lại là đồ trang sức bằng vàng.