- Công lao của mày lớn nhất, uống nhiều nhiều nước một chút.
Cuối cùng Mục Lương cũng tưới cho Trà Thụ rất nhiều nước.
Anh lần nữa đóng chặt nắp thùng gỗ, đề phòng Thủy Tinh Ngư nhả nước ra ngoài.
- Oa ah! Là cây màu xanh biếc.
Mễ Nặc chạy như bay tiến tới góp mặt.
Cô gái tai thỏ nháy con mắt màu xanh lam, chờ mong hỏi:- Mục Lương, trước đây cây đều như vậy sao?- Đúng vậy, cô chưa thấy cây qua sao?Mục Lương kinh ngạc hỏi.
- Đã từng gặp qua, nhưng toàn là cây khô héo.
Mễ Nặc gật đầu nhỏ một cái, ngây thơ theo âm thanh kinh ngạc:- Chỉ là không nghĩ tới, thì ra cây trưởng thành như vậy.
- Buội cây này gọi là Trà Thụ.
Mục Lương hé miệng, giọng nói phức tạp giới thiệu:- Lá trà có thể ngâm nước uống, mùi vị rất ngon.
Anh không nghĩ tới cô gái tai thỏ cũng chưa từng thấy cây màu xanh biếc, như vậy thế giới tận thế Mạt Nhật này, là bắt đầu từ khi nào?Vậy sao có một số người có hạt giống?- Đêm nay, lá trà có thể hái xuống uống không?Mễ Nặc ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói:- Uống một chút cũng được, tôi chỉ có chút tò mò mùi vị của nó.
- Đương nhiên có thể, muốn uống bao nhiêu đều có thể!Mục Lương sủng nịch gật đầu.
- Một chút xíu là đủ rồi.
Mễ Nặc ngượng ngùng dùng ngón tay biểu thị.
- Cô đi hái vài lá trà lá non và phần chồi, bộ phận này ngâm trà, uống ngon nhất.
Mục Lương nhẹ giọng dặn dò.
Anh nhìn ra cô gái tai thỏ rất muốn đi tới sờ Trà Thụ.
- Được.
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên, thận trọng tới gần Trà Thụ.
Trong chốc lát.
- Quao quao!Cô gái tai thỏ phát ra tiếng thán phục:- Lá trà thật xinh đẹp.
- Buội cây Trà Thụ này lấy được từ trong tay Huyết Hồ Tử sao?Ly Nguyệt mang theo bộ dáng bẩn thỉu đi tới, con ngươi màu bạc kinh ngạc nhìn Trà Thụ cao lớn.
- Hình như là vậy.
Mục Lương lộ ra một nụ cười có chứa thâm ý.
- Buội cây Trà Thụ này ít nhất có thể đổi mấy vạn cân thịt khô, anh thật đúng giàu có! Ly Nguyệt nói đến phân nửa mới phản ứng kịp.
Cô quay đầu liếc nhìn Mục Lương, dí dỏm trêu ghẹo:- Xem ra, người giàu có chân chính là anh.
- Cô cũng có thể hưởng thụ được một phần cuộc sống giàu có này.
Trong giọng nói của Mục Lương tràn ngập thâm ý.
- À?Ly Nguyệt ngẩn người, không kịp phản ứng.
- Cô trước đây đã từng thấy Trà Thụ sao?Mục Lương lần nữa tìm được trọng tâm trong câu chuyện.
- Đã từng thấy qua, chỉ cao phân nửa buội cây này của anh.
Ly Nguyệt cắn răng, con ngươi màu bạc hiện lên một tia hận ý.
- Xem ra, đã nhắc lại quá khứ không vui của cô.
Mục Lương có thể nghe ra cảm xúc bị đè nén trong lời nói của cô gái tóc trắng.
- Tất cả chỉ là quá khứ.
Ly Nguyệt trầm thấp nói một câu.
Cô gái tóc trắng thanh lãnh nói sang chuyện khác:- Nếu anh coi trọng buội cây Trà Thụ này, khẳng định có đạo tặc biết sẽ để mắt tới nó.
Cô ấy chưa thấy qua Trà Thụ lớn như vậy, đối với một số người mà nói, tuyệt đối là Trân Bảo hiếm thấy.
Mục Lương mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng hỏi:- Nếu cô nói dùng lá trà đi giao dịch, theo cô có thể đổi một ít tinh thạch của hung thú hay không?- Có thể, nhưng người đổi tương đối ít.
Cảm xúc của Ly Nguyệt một lần nữa thu liễm lại.
Trong giọng nói của cô ấy mang theo một tia nhắc nhở:- Người có thể đổi lá trà không thiếu tinh thạch của hung thú, nếu một ngày, để cho bọn họ biết anh có Trà Thụ lớn như vậy, nói không chừng sẽ động thủ cướp đoạt.
- Đến lúc đó ai cướp ai còn chưa nói được!Khóe miệng của Mục Lương nhấc lên một nụ cười khinh thiêu.
- a! ! Đôi Cánh Thiên Sứ cũng trồng ở đây.
Ly Nguyệt nhìn thấy Đôi Cánh Thiên Sứ dưới Trà Thụ.
Cô gái tóc trắng vui vẻ chạy chậm đi qua, ngồi xổm xuống đánh giá đóa hoa kia.
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười nhìn hai cô gái, ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái.
Anh đứng thẳng người, cảm khái:- Trời đã bắt đầu tối rồi.
- Nên làm bữa tối.
Mục Lương thản nhiên ôm thùng gỗ, xoay người đi về phía căn phòng.
- Mục Lương, chờ tôi một chút.
Mễ Nặc che miệng túi, chạy chậm đuổi theo.
- Cuộc sống như thế thật tốt.
Ly Nguyệt đứng dậy, nhìn hai người đi vào trong nhà.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, lại cúi đầu nhìn Đôi Cánh Thiên Sứ.
- Một nơi tương đối an toàn, không cần phải có thứ gì che đậy.
Ly Nguyệt tự lẩm bẩm.
Cô ấy vừa dứt lời, khóe mắt liếc qua đã nhìn thấy được thân ảnh kỳ nhông đột nhiên hiển hiện trên bờ ruộng.
Vẻ mặt cô gái tóc trắng ngẩn ngơ, sau đó không hiểu cười cười, đi nhẹ nhàng trở về trong nhà.
Có hung thú như vậy coi chừng, còn không thể an toàn hơn dùng thứ gì che đậy đây?Ly Nguyệt đến cửa, nhưng còn chưa đi vào phòng khách, đã nghe được âm thanh tán dương của cô gái tai thỏ truyền đến.
- Mục Lương, anh cảm thấy phòng kho như thế nào đây?Mễ Nặc nhấp nháy con mắt màu xanh lam mong đợi.
- Rất tốt, còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của tôi.
Mục Lương không keo kiệt tán dương.
- Hì hì hi! Mễ Nặc được khen, cả gương mặt cười rộ lên.
Sau đó, cô gái tai thỏ sợ hãi than, sùng bái nói:- Ly Nguyệt cũng giúp rất nhiều, cô ấy rất lợi hại nha, Bá bá bá đã dọn xong một loạt viên đá.
- Vậy buổi tối hai cô phải nhiều ăn nhiều một chút.
Mục Lương cười khẽ rời khỏi phòng kho, nhìn thấy cô gái tóc trắng ngồi cạnh bàn trong phòng khách.
Anh nhẹ giọng nói:- Ngày hôm nay, cô đã khổ cực rồi.
- Là việc tôi phải làm.
Vẻ mặt của Ly Nguyệt lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên một chút xíu, rất nhỏ không thể thấy.
Được người khen, cô gái tóc trắng cũng sẽ cảm thấy trong lòng rất vui.
Mễ Nặc đi ra phòng kho, cũng nhìn thấy cô gái tóc trắng bên cạnh bàn, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Cô vội vàng tìm việc làm, nói lí nhí:- Tôi dọn đồ vật vào phòng kho.
- Để tôi phụ!Ly Nguyệt nghe vậy đứng lên.
-! Thân thể của Mễ Nặc cứng đờ, yếu ớt mở miệng:- Không cần, một mình tôi đi làm được tốt.
- Hai người sẽ nhanh hơn.
Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên tia cười, chủ động ôm một khúc vải đi vào phòng kho.
Mục Lương đi đến bên cạnh cô gái tai thỏ, nhỏ giọng khích lệ nói:- Không phải sợ, cô ấy rất tốt g, cô có thể làm bạn với cô ấy.
- Để tôi, tôi thử xem!Mễ Nặc dùng tất cả sức mạnh đáp lại, tai thỏ cũng không đủ sức rủ xuống.
Buổi chiều khi xây phòng kho và gian phòng, hai cô chỉ có lúc cần thiết mới giao lưu, nếu không! Đều yên lặng lắp đá.
- Cũng không cần miễn cưỡng bản thân.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ừm.
Mễ Nặc nhỏ bé gật đầu một cái, ôm lấy một khúc vải, đi vào phòng kho.
- Trước đây làm sao không nhìn ra Mễ Nặc biết sợ nhỉ?Mục Lương lẩm bẩm một câu.
Anh cắt cà chua chuẩn bị nấu canh, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Có thể ngay từ đầu, cô gái tai thỏ cho anh là người chết.
Sau đó, lại không thể động đậy ngủ một hai ngày, tiếp theo là suy yếu hai ngày.
- Cho nên, Mễ Nặc không biết từ bao giờ không sợ người lạ đối với mình?Mục Lương cười khổ lắc đầu, thảo nào anh không biết cô sợ người lạ!.
.