Ta Xuyên Đến Ngược Văn

Chương 3: Kỳ hạn 3 năm



Editor: Yuu

Tử khí mờ mịt trong Đại Chiêu điện, văn võ bá quan như hổ rình mồi, mấy trăm ánh mắt nhìn lại.

Kính Đoan công chúa thân mang triều phục triều dương thần sắc nghiêm nghị quỳ ở thềm son, hai tay dâng lên hộp gỗ, thay Dĩnh Xuyên quốc chủ dâng lên cho hoàng đế Nam Lương.

Lạc Trăn đứng sau lưng tuyên chỉ 2 bước, lúc quỳ xuống thiếu chút nữa vấp hai tần váy mà té, trầm thấp ách một tiếng.

Hoàng đế Nam Lương ước chừng chỉ bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy, thần sắc có hơi tệ, nhận quốc thư từ tay nội thị nhìn qua một lần, cười lớn truyền Kính Đoan công chúa đứng lên.

"- -Lại nói tiếp, mười hai năm trước, quý quốc chủ tự mình tiến kinh lại đây cùng trẫm uống rượu trò chuyện thật vui. Sau đó trẫm tự mình đưa tiễn ngài ấy năm dặm ra khỏi thành. Vốn tưởng còn nhiều cơ hội gặp mặt, không ngờ mãi đến bây giờ cũng không có cơ hội".


Tuyên Chỉ lại cúi người hành lễ, không có lấy nữa điểm sai lầm.

"Năm đó yết kiến bệ hạ xong, Ngô Vương trong lòng nhớ mong không thể quên. Chỉ là quốc vụ nặng nề không thể tự mình đến yết kiến bệ hạ, người thật sự rất tiếc nuối. Lần này cử thần đến, một mặt là yết kiến bệ hạ, dâng lên cống phẩm, mong hai nước giữ vững quan hệ tốt đẹp. Mặt khác, thần nghe danh Hoa Thiên Bảo của Nam Lương đã lâu, đem lòng hâm mộ, nguyện dùng ba năm đến Thượng Kinh, mở rộng hiểu biết".

Hoàng đế híp mắt nhìn hai thiếu nữ đang quỳ dưới thềm kia.

Ba năm?

Hắn ngẫm nghĩ, lại gật đầu: "Ba năm cũng được".

Ánh mắt của hoàng đế chợt đảo tới các vị hoàng từ phía dưới, sau đó dừng lại trên người tam hoàng tử.

"Sở vương" Hắn lên tiếng. "Trẫm nhớ ngươi vẫn đang học tại Phán cung?".


Thân mang triều phục trầm ổn bước lên, Sở vương Chu Tầm khom người " Bẩm phụ hoàng, nhi thần vẫn đang học tại Phán cung Đông Đài quán".

Hoàng đế hài lòng gật gật đầu, "Dĩnh Xuyên quốc Kính Đoan công chúa ngàn dặm xa xôi đến Đại Lương ta du học,  trẫm nghĩ ở kinh thành cũng chỉ có Phán Cung quốc học là thích hợp . Trong những hoàng tử đang học tại Phán cung, tính ra ngươi tuổi lớn nhất, Kính Đoan công chúa nnhập học Phán cung, ngươi nhớ phải quan tâm nhiều một chút."

Sở Vương đứng tại chỗ cúi đầu.

Lời của hoàng đế như vàng như ngọc, Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn ở dưới bậc thềm hành lễ tạ ơn.

Tuyên Chỉ vẻ mặt lạnh lùng, không chớp mắt.

Ngược lại là Lạc Trăn, mượn cơ hội nhìn lén Sở vương một chút.

Trong sách đây là nam chủ, bây giờ vẫn chưa tới thời điểm hắc hóa. Thoạt nhìn, thân hình cao lớn, mắt như sao sáng, tiền đồ vô hạn.


Đứng cạnh nam chủ là mấy người mặc triều phục giống hắn, chắc cũng là thân vương, huynh đệ trong hoàng gia.

Lạc Trăn cũng lười từng đi đánh giá, chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi ánh mắt. Dù sao dựa theo nguyên tác , không quá vài năm, mấy vị thân vương của Nam Lương không bị nam chủ gϊếŧ chết, thì chính là bị phế đi.

Ánh mắt của nàng chuyển hướng ra hàng ngũ quan viên đằng sau, bắt đầu ctìm kiếm những văn võ có chức năng thúc đẩy cốt truyện.

Bên này Lạc Trăn không đánh giá người khác, nhưng người khác lại đang quan sát nàng.

"Có ý gì."

Trưởng tử của Nam Lương hoàng đế _Bình vương, không chuyển mắt quan sát 2 quý nữ dưới thềm, ghé sát vào bên tai Sở vương, thấp giọng cười nói, "Một người thanh lệ xuất trần, thanh cao như tuyết. Một người mặt mày mỹ lệ, tràn đầy kiều diễm. Dĩnh Xuyên Quốc nếm mùi thất bại, lại đưa hai mĩ nữ đến làm chất nữ. Tam đệ, chẳng lẽ Dĩnh Xuyên Quốc chủ muốn dùng mĩ nhân kế với chúng ta sao?"
Sở Vương liếc mắt nhìn theo ánh mắt của Bình vương, không chút để ý nói, "Mỹ nhân kế, không khẳng định được. Người đứng đằng trước kia, là nữ nhi duy nhất của Dĩnh Xuyên quốc chủ, thân phận cực kì cao quý."

Ánh mắt Bình vương vẫn như cũ đánh giá không ngừng "Công chúa thì bỏ qua, nhìn nàng thư đồng kia xem. Da trắng, chân dài, lá gan cũng lớn. Là một đóa kiều hoa."

Sở Vương nở nụ cười, còn chưa nói gì, đã có một người thiếu niên đi qua, lạnh lùng nói, "Kiều hoa? Chỉ sợ là một bông hoa Ba Vương thôi. Đại ca chẳng lẽ không biết thư đồng này họ Lạc? Xuất thân Nhạn quận Lạc gia?"

Yuu: *hoa bá vương*: hoa thanh long.

Người chen vào cuộc trò chuyện của hai vị thân vương, là một hoàng tử nhỏ, năm trước vừa mới phong làm Nghiệp Vương Lục điện hạ Chu Tuấn.

Bình Vương rõ ràng nghẹn một chút, nháy mắt thu hồi ánh mắt."Nhạn quận Lạc gia?"
Nghiệp Vương năm nay bất quá mười sáu tuổi, tính trẻ con trên khuôn mặt vẫn còn, thường ngày luôn chướng mắt Bình vương, hừ nói, " Năm trước ồn ào dư luận xôn xao chuyện của Lạc Nhã Chi, nghe nói là tỷ tỷ của cô ta. Mà Lạc Trăn này, là đích nữ kế thừa của Nhạn quận Lạc gia."

Bình Vương hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt thay đổi.

Nói đến Nhạn quận Lạc gia tiểu thư Lạc Nhã Chi, ở trên kinh thành nói đến ai cũng biết.

Là thiên chi kiêu nữ, mười bảy tuổi thi hội đoạt giải nhất, vào triều làm quan, nay đã là Dĩnh Xuyên quốc Lễ bộ Thị lang Lạc Nhã Chi, năm trước mới được hai mươi, vậy mà lại đồng thời cưới nam thê nữ thiếp, hai kiệu cùng vào cửa.

Tin tức truyền đến Đông Lục. Nam bắc hai nước, từ Hoàng gia sĩ tộc, xuống đến lê dân bách tính, không ai không khiếp sợ trố mắt.
Chê cười có chê cười, kinh hãi cũng có đủ.

Nhạn quận Lạc Thị, từ đó càng thêm nổi tiếng, nam nhân Đông Lục nghe đến đã sợ vỡ mật.

Bình Vương ngạc nhiên không nói.

Sở Vương có hứng nhìn vào hai vị quý nữ của Dĩnh Xuyên, mở miệng hỏi một người đệ đệ nãy giờ không lên tiếng.

"Lão Ngũ, đệ cảm thấy hai người kia thế nào."

Kỳ vương Chu Hoài đứng bên cạnh Bình vương lên tiếng trả lời, vẫn mang theo thần sắc nhàn nhạt như đang suy nghĩ.

"Tam ca nói cái gì?"

So sánh với những hoàng tủ khác, Kỳ Vương Chu Hoài có dáng người thon dài, dáng vẻ nhàn nhã nhất.

Hôm nay ro ràng hắn cũng mang một thân triều phục nặng nề, nhưng không biết tại sao, vẫn có thể hiển ra uy thế hiển hách của bộ triều phục trên người, phối hợp với thần sắc nhạt nhẽo của hắn, lại không có tí gì gọi là phàm tục mà còn tỏa ra chút tiên khí.
Sở Vương nhìn chằm chằm lão ngũ nhà mình trong chốc lát, Chu Hoài mang theo ánh mắt trong trẻo mờ mịt có phần vô tội của mình nhìn Sở vương.

"Mới vừa rồi ngoài điện gió nổi lên, thổi lá vàng đầy đất, cảnh sắc cực kì đẹp, ta nghĩ làm một bài « Thu Phong Phú », câu đầu tiên là 'Táp Diệp Kinh Phong' ; nhưng vẫn là 'Táp Phong Kinh Diệp'.

Yuu: *Táp diệp kinh phong- Táp phong kinh diệp*: Do trình độ edit còn nghiệp dư của tui nên tui để nguyên cv nha. Mong mn thông cảm a.

Sở Vương bỏ qua, thở dài, khoát tay, "Thôi, tiếp tục làm thơ của đệ đi. Làm xong chép cho ta một bản."

Hắn nhìn một đám huynh đệ nói, " Nếu phụ hoàng phân phó xuống, thì phải chiêu đãi thật tốt với Kính Đoan công chúa, liền quyết định tối nay, tìm một chỗ tổ chức yến tiệc. Kính xin các vị huynh đệ đến lúc đó đến chung vui."
Bên trong Đại Chiêu điện nghi thức trang nghiêm,rốt cục cũng hoàn thành, Lạc Trăn cùng Tuyên Chỉ quỳ tại thềm son khấu đầu tạ ơn, hoàng đế chuẩn cho công chúa nhập Phán Cung du học trong ba năm.

Dĩnh Xuyên quốc chỉ có một công chúa, tương lai Dĩnh Xuyên quốc chủ chỉ dựa vào chất nữ, hoàng đế mang tâm tư lớn vui, ám chỉ sẽ tuân thủ ước định, triệu hồi 60 vạn đại quân nơi biên cảnh, mục đích của chuyến đi này coi như đạt được.

Vừa mới đi qua đại điện, mồ hôi sau lưng còn chưa kịp khô, liền nhận được thư mời của Sở vương đưa tới.

Lạc Trăn mở thiệp mời, đọc nhanh như gió, nở nụ cười, đưa cho Tuyên Chỉ.

"Vừa mới ứng phó một ông già, giờ lại tới đứa con."

Tuyên Chỉ gấp thiệp lại, thấp giọng nói, "Ta mệt mỏi, không muốn đi."

"Công chúa phải đi." Lạc Trăn chắp tay sau lưng, đạp lên lá rụng đầy đi về phía trước, "Lần đầu tới , chắc chắn muốn thăm dò chúng ta nông sâu thế nào thôi. Công chúa mệt mỏi, không muốn tham gia dạ yến, sẽ có mấy kẻ vô tri nghĩ người không dám tới. nếu để về sau tốn sức đối phó với họ, không bằng ngay từ đầu dập tắt ý định của bọn họ."
Người đưa thư mời còn chưa đi, hoảng sợ đứng ở tại chỗ, không biết có nên che lỗ tai lại hay không, nhanh nhẹn trốn ra xa.

Lạc Trăn quay đầu, nhìn hắn cười, nhã nhặn nói, "Nếu không ngại , ngươi có thể đem nguyên lời của ta nói lại cho điện hạ nhà ngươi. Thuận tiện nói với Sở vương điện hạ, thân phận công chúa cao quý, đêm nay sẽ đến yến tiệc, kính xin chuẩn bị cho tốt, nhất định phải thật long trọng."

.. ...

Đêm xuống.

Thành đông_ Nhất Phẩm Cư ở Thái Bình Phường, thường ngày đỏ liễu xanh biếc, xe ngựa tung hoành, cả đêm náo nhiệt không ngừng.

Tối nay xe ngựa vẫn như cũ đi lại , nhưng là mấy con phố dài của Thái Bình Phường, đều có rất nhiều cấm quân canh giữ, không có thiệp mời là không được vào.

Sở Vương Chu Tầm đổi một thân thường phục cẩm bào màu đỏ tía, được nhiều người vây quanh, khí phách phấn chấn đứng ở trước hiên của Nhất Phẩm Cư, nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa đang chạy lại.
"Hu ——" xe phu siết chặt ngựa, nhảy xuống xe ngựa, làm bộ dáng thỉnh an.

Một gã khác thân hình mạnh mẽ nhưng hơi gầy gò tiếp nhận dây cương, từ xa giá phía trước đứng dậy, khom người vén mành xe ngựa.

"Công chúa, đến ."

Người này chính là người cùng theo công chúa đến Đông Lục du học_Dĩnh Xuyên quốc Thính Phong Vệ thống lĩnh, Uông Chử.

Mọi người nhìn chăm chú, Kính Đoan công chúa buộc lại chiếc áo Ngân Hồ, nâng tay, thần sắc lãnh đạm bước ra.

Nam Lương người cao ngựa lớn, xe ngựa xa giá cũng rất cao, thùng xe cách mặt đất chừng hai ba thước. Một tên nội thị chạy lên phía trước quỳ xuống đất, lộ lưng ra cho quý nhân dẫm lên.

Tuyên Chỉ đứng lại, do dự một lát.

Trên mặt Chu Tầm cười nhẹ, tiến đến.

"Công chúa nhân hậu, không muốn dẫm lên lưng hắn ta,  vậy tiểu vương liền cả gan —— "
Một bàn tay từ đâu đó đưa tới, ngăn cách tay của Chu Tầm với công chúa.

"Không dám làm phiền Sở Vương điện hạ, vẫn là nên để tiểu thần."

Từ sau lưng Tuyên Chỉ vang lên một tiếng cười nhẹ, một nha đầu đội tơ vàng của tiểu quan, thân mang y phục gọn gàng xinh đẹp, giống như cách ăn mặc của các công tử thế gia Dĩnh Xuyên quốc, không nhanh không chậm vạch màn xe, xuất hiện ngay thềm xe.

Sắc mặt Sở vương nhất thời đen lại

Nữ nhân Dĩnh Xuyên quốc, tác phong quả thật giống như lời đồn, vậy mà lại cùng nham nhân khác ngồi cùng xe?

Không đúng; không phải nói Kính Đoan công chúa chỉ dẫn theo một nử tì thiếp thân sao?

Vậy đây là ai?

Nam đồng sao?

Trai lơ đến từ Mạt Lăng Đô sao? !

Mọi người trố mắt nhìn chằm chằm, chỉ thấy thiếu niên tuấn mĩ kia lưu loát nhảy xuống xe ngựa, đỡ Tuyên Chỉ xuống xe.
Tứ phía treo trăm ngọn đèn lồng, chiếu sáng trưng cửa Nhất Phẩm Cư.

Đèn đuốc giao hội, ánh sáng xen lẫn, thiếu niên công tử ôn nhu mang khuôn mặt anh tuấn, mi như núi xa, mắt như thu thủy.

Ở đây rất nhiều con em thế gia có mặt ở trên triều lúc sáng, càng xem càng cảm thấy công tử này có phần quen thuộc.

Thiếu niên đó chắp tay sau lưng, theo Tuyên Chỉ đi vào trong vài bước, chợt nhớ tới cái gì đó, xoay người lại, nhìn mọi người cong môi cười một tiếng.

"Nghe nói yến tiệc đêm nay không phân bậc lễ nghĩa, có thể mặc thường phục dự tiệc? Tiểu thần Lạc Trăn, xưa nay mặc nhiều loại y phục, cùng công chúa dự tiệc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.