Ta Xuyên Đến Ngược Văn

Chương 51: Biệt viện Mục gia (hạ)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yuu

Lạc Trăn không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, vẫn còn tâm trạng nhìn xung quanh, thưởng thức cảnh đẹp khó gặp này.

Bốn phía mai vàng đều đang nở rộ, tuyết vẫn còn đọng lại trên những cành hoa, hương hoa nồng đậm, vẫn còn lưu lại trên tóc.

Nàng vừa nhìn vừa khen ngợi, đi sau lưng Chu Hoài một khoảng xa, khóe mắt đột nhiên nhìn đến một cành hoa không giống bình thường, cành khô vươn cao hơn so với những cây hoa xung quanh, sắc hoa cũng hoàn toàn khác biệt, không khỏi cảm thán một tiếng, chỉ vào đó rồi kinh ngạc nói, "Đây không phải cây mai."

Chu Hoài dừng bước, nhìn theo hướng nàng chỉ, "Đây giống cây Bạch Ngọc Lan. Là loại hoa đặc biệt của vùng giáp kinh thành_Bạch Ngọc Lan, phấn ngọc lan không nhiều. Nghĩ đến loại cây này rất ít, Mục Gia không đành lòng chặt, liền trồng trong mai viên ."


Lạc Trăn đi sát vào vài bước, nhìn mấy đóa hoa trắng rực, chậc chậc khen, "Quả nhiên là cực kì xinh đẹp." Nói rồi đứng ở dưới tàng cây, chuẩn bị một tư thế.

Chu Hoài đoán được nàng muốn làm cái gì, bật cười nói, "Nếu ngươi muốn hái mấy đóa hoa, cũng không cần hỏi Tử Ngang , hắn không phải người nhỏ mọn, nhất định sẽ đáp ứng —— "

Lời còn chưa nói hết, Lạc Trăn đã nâng tay, rắc, bẻ một cành xuống.

Nàng bẻ cành cây có nhiều hoa nhất, tổng cộng có bảy tám đóa, thân cây uốn lượn, có pha thêm chút hồng ở trong nhụy, hiện kên vẻ hứng thú.

Nhưng chỗ cành hoa bị nàng hái xuống thì không tốt lắm, trống một mảng lớn.

Lạc Trăn ôm cành hoa, cười trộm lôi kéo Chu Hoài, "Thừa dịp Mục Tử Ngang không phát hiện, chạy mau chạy mau!"

Chu Hoài: "..."

Tuyên Chỉ đang đứng dưới gốc một cây mai nở rộ phía trước, thấp giọng nói gì đó với Sở Vương.


Tuyết trắng còn đọng lại trên mũ lông của Tuyên Chỉ, một vòng lông nhung, làm cho giai nhân càng thêm xinh đẹp. Chu Tầm ngứa ngáy trong lòng, không khỏi  vươn tay ra, giúp giai nhân buộc chặt áo choàng lông, đang muốn tiếp tục hướng lên trên, đi đế cánh môi đỏ bừng kia, thì sau lưng lại truyền đến một trận sột soạt bước chân.

"Công chúa!" Lạc Trăn ôm cành hoa, bước nhanh từ trong mai lâm lại đây, đẩy cành hoa vào lòng Tuyên Chỉ, thuận tiện dùng thân thể  chắn giữa Tuyên Chỉ với Chu Hoài, cười nói, "Cố ý tìm cho công chúa đấy, cây ngọc lan duy nhất của kinh thàng. Đẹp không?"

Tuyên Chỉ quả nhiên thích, ôm mãi không buông tay , luôn miệng nói tìm cái bình hoa để cắm vào.

Chu Tầm đen mặt trừng mắt nhìn Lạc Trăn một chút, xoay người lớn tiếng gọi Mục Tử Ngang lại đây, hỏi hắn bình hoa.


Mục Tử Ngang đi cuối cùng, nghe Sở Vương gọi, vội vàng chạy tới, thấy công chúa đang cầm cành ngọc lan, lập tức đau lòng, ngực co giật, cố nén không nói chuyện, ra ngoài tìm bình hoa .

Thừa dịp Tuyên Chỉ đang chăm chú vào cành hoa, Lạc Trăn đến sát bên người Sở Vương, đè thấp giọng hỏi, "Tam gia, nếu ta không lại đây, mới vừa rồi tay của ngài... Tính đặt vào chỗ nào a."

Chu Tầm không phản ứng, vẻ mặt bình tĩnh lướt qua người nàng, đi đến bên người Chu Hoài, bỏ lại một câu."Quản cho tốt Lạc Trăn, bằng không sớm muộn gì ta cũng thu thập cô ta." Dứt lời đi ra chỗ khác.

Lạc Trăn đi tới, nhìn bóng lưng Sở vương, cười hỏi, "Sao, Tam gia mắng ta à?"

"Ngươi biết thì tốt." Trong giọng nói của Chu Hoài có vẻ không tán thành, "Nếu nói bọn họ là 'Nhân duyên trời định', có chia rẽ cũng không tách ra được, thì để bọn họ tự giải quyết đi, ngươi cần gì phải cố đắc tội Tam ca chứ."
"Không được!." Trong đầu Lạc Trăn lóe lên vài tình tiết, ý cười bất tri bất giác nhạt đi.

"Lưỡng tình tương duyệt, trước có 'Tình'. Tâm tâm niệm niệm, rồi mới tới người. —— không thể bỏ qua bước nào, trực tiếp vào bước cuối cùng được."

Nàng nghĩ tới những tình tiết sau trong nguyên tác sau khi ở khu vực san bắn hoàng gia về 'Vì yêu sinh hận', 'Tương ái tương sát'.

Nội dung ngược luyến trong nguyên tác đã sớm không còn, nhưng 'Mang thai chạy', chi tiết này vẫn làm nàng phải sợ một hồi.

Từ lúc bắn một tên ở khu vực săn bắn kia, nàng đã cảm nhận được thế lực vô hình đang cố kéo lại cột truyện đó . Không biết như thế nào, bây giờ đang là ngọt văn, có thể thay đổi lại cốt truyện thành ngược luyến hay không.

Tóm lại, nhất định phải bóp chết trong trứng.
Muốn bóp chết cái cốt truyện 'mang thai' kia, đơn giản nhất , chính là không thể để họ chung phòng.

Lạc Trăn nghĩ đến mức có chút đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Một lời khó nói hết, tóm lại hai người bọn họ, tách không ra , thì ở cùng nhau thôi... nhưng không thể để Tam ca của ngài vào nội thất, tạo ra đứa nhỏ được."

Đối với ánh mắt phức tạp của Chu Hoài, nàng xòe tay, bất đắc dĩ nói, "Ta biết, ta biết. Việc này rất phiền phức, cho nên mới cầu xin Ngũ Gia hỗ trợ."

Chu Hoài nhìn chòng chọc nàng trong chốc lát, chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi, "Người ở Mạt Lăng Đô các người đều ở trước mặt người khác thảo luận chuyện phòng the sao?"

Lạc Trăn ngẩn người, bừng tỉnh.

Khó trách mới rồi Kỳ vương mới dùng ánh mắt kì quái như vậy nhìn nàng... Thì ra là nghe không quen.
"Ngũ Gia không thích nghe, thì ta chỉ nói bây giờ thôi, sau này sẽ không nói nữa." Nàng vội vàng nâng tay thề, "Tóm lại, hiểu được ý của ta thì được rồi."

Chu Hoài thản nhiên nói, "Biết rồi ."

Lúc này, Mục Tử Ngang đã phân phó hạ nhân tìm một cái bình sứ đến, Tuyên Chỉ tự tay cắm mấy cành hoa Ngọc Lan vào trong bình, đặt ở Tuyết Ánh đình cách đó không xa, dừng chân thưởng thức một hồi lâu.

Bông oa trắng như tuyết, bóng giai nhân đứng đó cũng tạo thành bức tran tuyệt đẹp. Sở Vương tích thú cực kì, kêu người bày bàn vẽ, vẽ ra một bức « tuyết trung đồ », dùng bút đề một câu thơ, tặng cho Tuyên Chỉ.

Tuyên Chỉ ngắm nghía một lát, mím môi cười một tiếng.

Trước những chuyện căng thẳng của ngày hôm nay thì nụ cười này quả là một cách giải quyết tốt.

Tiệc tối ở biệt viện Mục gia, có thể nói là khách chủ đều tận hứng.
Lạc Trăn ăn uống nói chuyện toàn bộ buổi tối, không biết như thế nào , cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.

Công chúa rất vui vẻ, Sở Vương lại không làm gì. Mục Tử Ngang ngồi giữa bọn họ, hận không thể phân thân ra làm hai.

Duy chỉ có Kỳ vương là không đúng lắm.

Toàn bộ buổi tối, tuy rằng Chu Hoài trông vẫn bình thường, nói nói cười cười, nhưng không biết sao , Lạc Trăn lại có cảm giác hắn đang mất hứng.

Xong tiệc tốt, đã là giờ lên đèn. Lạc Trăn cùng Sở Vương đưa Tuyên Chỉ đi ra ngoài, đi lên xe ngựa. Uông Chử tự mình làm xe phu, vung roi lái xe rời khỏi biệt viện Mục gia về lại Phán Cung.

Sở Vương đưa công chúa về xong, mình cũng rời đi.

Mục Tử Ngang gọi xe ngựa của Kỳ vương phủ đang chờ ngoài cửa, Chu Hoài đang muốn leo lên xe ngựa, tay áo bị người từ sau kéo lại.
"Quý phủ không có chuyện gì nghiêm trọng, không cần gấp gáp trở về vậy chứ?" Lạc Trăn kéo tay áo của hắn không buông, trong giọng nói mang theo chút khẩn cầu, "Bây giờ cũng không quá muộn, ta muốn đi mai lâm, ngài có muốn đi cùng ta không?"

Mục Tử Ngang nghe vậy liền đi lên đuổi người, "Mai lâm sẽ luôn ở đó, cũng không chạy được, muốn xem thì ngươi tự đi đi! Đừng kéo Ngũ Gia, để Ngũ gia đi theo ngươi hứng gió!"

Thân ảnh của Chu Hoài đứng dưới cánh cửa treo đèn lồng đỏ, ánh sáng chiếu vào mặt hắn, lịch sự tao nhã như ngọc, lại mang theo chút hương vị hiu quạnh.

"Tối rồi, nếu ngươi muốn ngắm hoa thì để ngày khác được không?" Hắn choàng áo, tiếp nhận lò sưởi thư đồng đưa tới, bình tĩnh nói, "Mấy ngày nữa, thời tiết tốt ơn, ta kêu Tử Ngang đưa xe qua phủ đón ngươi."
Lạc Trăn không chịu, nắm chặt cẩm bào của Chu Hoài không buông tay, "Mặc dù mai lâm không chạy được, nhưng qua mấy ngày nữa Ngũ gia sẽ không đi cùng ta nữa"

Chu Hoài đang nhấc chân muốn đi thì dừng lại, tiếp tục nói.

"Tử Ngang, " hắn quay lại phân phó nói, "Đốt đèn ở hai bên đường đi đến mai lâm."

Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, không chỉ toàn bộ đèn ở mai lâm sáng lên, mà tất cả đèn ở biệt viện cùng lần lượt được thắp sáng.

Lạc Trăn quen thuộc đạp lên mặt đất, dọc theo dấu chân buổi chiều, đi trở lại mai lâm, đến dưới tàng cây ngọc lan hiếm có kia.

Chu Hoài ngẩng đầu thấy tàng cây bị trọc một mảng, nhớ tới cảnh tượng buổi chiều, nhịn không được nở nụ cười.Ta xuyên đến ngược văn - Chương 51: Biệt viện Mục gia (hạ)
"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ngắm hoa đêm, thì ra là còn tiếc cây ngọc lan này. Lúc trước ngắt một cành tặng cho công chúa đã đành. Nếu ngươi dám trộm một cành nữa giấu đi, xem Mục Tử Ngang có ném ngươi ra ngoài hay không."

Lạc Trăn nghe xong, đáp lại "Hắn dám." Nàng đi vòng quanh cây hai vòng, đã chọn được một cành có năm sáu bông hoa, răng rắc, bẻ xuống .

Chu Hoài đã sớm có chuẩn bị trong lòng, lắc lắc đầu, lùi lại hai bước, "Nếu đã bẻ rồi , ngươi tự nói với Tử Ngang đi, đừng hy vọng ta giúp ngươi nói tốt. Hắn nếu có muốn đánh chết ngươi thì cũng đừng trốn sau lưng ta."

"Sao có thể chứ, ta cảm thấy hắn sẽ không làm vậy đâu" Lạc Trăn mỉm cười ôm cành hoa, bước đến đường mòn, mượn ánh đèn tỏa ra, cẩn thận phủi đi tuyết còn đọng lại trên cành hoa, đặt ở trước mắt, tinh tế quan sát vài lần, càng xem càng thích, ngón tay nhẹ nhàng niết cánh hoa, yêu thích không muốn rời.
"Thích vậy sao?" Chu Hoài hỏi một câu, quay đầu nhìn nhìn hai bên cây ngọc lan bị trọc, đưa tay chỉ, "Trông cũng giống cành hoa kia, đều có năm sáu nụ hoa."

Lạc Trăn nhìn theo ngón tay Chu Hoài, rồi lại nhìn cành hoa trong ngực một lát, "Vẫn là bẻ cành này thôi. Cành kia để lại cho Mục Tử Ngang, miễn cho mai hắn thấy lại khóc nhè."

Dứt lời, nàng lại nhẹ nhàng lung lay cành hoa trong tay, xác định tuyết đã rơi hết, lúc này mới đưa cành hoa cho Chu Hoài.

"Cành hoa này, ta hái cho ngươi đấy."

Lần đầu tiên Chu Hoài lóe lên thần sắc kinh ngạc.

Hắn rũ mắt, nhìn cành hoa trong ngực một lúc lâu, hỏi ngược lại, "Vì sao lại tặng ta?"

Lạc Trăn nhân cơ hội đi qua bồi tội.

"Tuy rằng không biết là ta đã chọc giận ngươi chỗ nào, nhưng tóm lại là lỗi của ta." Nàng chỉ vào cành hoa, khẩn thiết nói, "Cây hoa ngọc lan này không phải của ta, sân mai này cũng không phải của ta , nhưng sau khi đạp tuyết xong, bẻ hoa để thể hiện tâm ý là của một mình ta. —— Ngũ Gia, đừng tức giận. Ngươi không vui, thì sao ta vui được."
Chu Hoài không có trả lời, chỉ là buông ánh mắt, nhìn cành hoa trong lòng xuất thần.

Trầm mặc hồi lâu sau, hắn nhấc mắt, hơi nở nụ cười.

"Lạc Quân có tâm rồi."

Tướng mạo của hắn sinh ra rất giống mẫu thân, nên cực kỳ đẹp, mặt mày như noãn ngọc, nay cười nhạt một tiếng, vẻ mặt dễ chịu, buồn bã cũng tan, trong nụ cười mang theo tia lưu luyến không rõ.

Lạc Trăn đứng gần như thế, sớm đã say chết trong đó.

Sắc tâm nổi lên, nhất thời không quản được miệng, lại nhịn không được nói thêm câu:

"Quân tử chi lan ngọc thụ, sáng như hoa này, ngọc lan dưới xuân cũng không thể sánh bằng."

Yuu: *Tuần này tui edit hơi chậm, edit xong là post luôn á nên chưa kịp check lỗi. Có gì mọi người thông cảm cho tui nha. Tui thấy tui edit chương này nó lạ lạ sao ấy huhu* 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.