Lục Hành nghiêng đầu hỏi: “Không phải cô đang nghĩ chuyện đen tối gì đó chứ?”
“Không có…”
Đen tối thì không đen tối, chỉ là khá đẫm máu, ta đứng dậy lén dựa vào cửa, không biết bây giờ hô cứu Trần Bì có kịp không.
Lục Hành duỗi một tay, không biết sử dụng yêu pháp gì, ta lại không thể di chuyển được, bị huynh ấy hút qua đó. Huynh ấy ôm lấy vai ta cười nói: “Tiểu Quả, ta muốn cô…”
Tên, tên này sao nhìn háo sắc vậy?
“Ta muốn cô ra ngoài đi dạo với ta.”
“…”
Ta không rõ huynh ấy nói ra ngoài đi dạo là đi đâu đi dạo, lúc huynh ấy đưa ta rời khỏi Trần Bì đang nghiêm túc đi tuần tra vậy mà thậm chí không biết gì, nếu huynh ấy thật sự có ý muốn hại ta, có lẽ không ai có thể cứu được ta.
Nơi đây là…
Hoa đăng, thuyền hoa, chuyện tiếu lâm, đàn tì bà, ta sững sờ khi nhìn chợ đêm nhộn nhịp của nhân gian.
Lục Hành mua một miếng bánh điểm tâm cho ta nếm thử.
“Tiểu Quả, quê hương của cô ở đâu? Ở đó có món bánh hoa quế ngon như này không?”
Ta cứ như đang trong mộng: “Huynh đang nói gì?”
Huynh ấy cắn một miếng bánh nói: “Ngày cô bị Bạch Dục ngắt mạnh đó ta đến thăm cô, trong mộng nói muốn về nhà, nhớ ba mẹ, muốn đi học.”
“Huynh lừa người, ta sẽ không nói muốn đi học!”
Huynh ấy bật cười, đôi mắt lấp lánh, “Thật sự đã nói mà, vậy mà cô lại không nhớ, xem ra trong mộng chuyện cô nói thích ta, cũng không thể giữ lời, haizz.”
Huynh ấy lắc đầu, giả vờ làm dáng vẻ điềm nhiên như không.
“Huynh bịa chuyện nhanh như vậy, đi viết sách tốt đó.” Mặc dù miệng ta nói vậy, nhưng trong lòng cũng rõ, ngoài câu nói thích huynh ấy, còn lại đều là thật cả.
“Tiểu Quả, tại sao cô không về nhà?”
“Ta không về được.” Nếu thời gian ở đây trôi nhanh như ở thế giới thực, qua nhiều ngày như thế, mẹ ta nhất định lo lắng lắm rồi.
“Vì sao không thể về? Ta có thể giúp cô.” Huynh ấy hỏi.
“Huynh không hiểu đâu, ta với các người, không phải là người chung một thế giới, huynh có nghe nói cuốn sách này chưa? Nghe đồn cuốn sách đó tiên đoán đại chiến Thần Ma, nếu tìm được cuốn sách đó, có lẽ ta có thể trở về nhà.”
Lục Hành ngây ngốc: “Cuốn sách về thế giới bên ngoài? Ta nghe nói, cuốn sách này đã mất tung tích rồi.”
“Huynh biết? Dù như thế nào đi chăng nữa ta nhất định phải tìm được nó.”
“Thế giới của cô cách bao xa?”
“Rất xa rất xa rất xa, có thể xa đến mức sẽ không thể gặp nhau nữa. Sao? Chi bằng cùng ta tìm cuốn sách đó, cuốn sách về thế giới bên ngoài? Đợi ta về rồi thì trái trường sinh chỉ là một trái bình thường, đến lúc đó sẽ lưu lại cho huynh ngâm chân nha!”
Có lẽ là vậy nhỉ, dù gì ta cũng sẽ không mang thân thể trái trường sinh xuyên trở về, cũng không tính là lừa người.
Lục Hành cụp mắt cười nhẹ: “Được.”
Ta cắn một miếng bánh hoa quế, quê hương của ta không có bánh hoa quế ngon như vậy, quê hương của ta có lẩu, có cổ vịt có thể so với cái này ngon hơn nhiều, hừm, cắn thêm một miếng.
“Vậy quê hương của huynh thì ở đâu? Vì sao mỗi ngày không làm chuyện đứng đắn, huynh sắm chuyển sạch Thiên cung rồi nhỉ?”
Huynh ấy bị ta hỏi mất ngờ, nghẹn họng, nói: “Sao cô lại hỏi nhiều như thế, nghĩ nhiều như vậy chi bằng lo cho bản thân mình đi, cô là quả chín rồi, nói không chừng Bạch Dục chuẩn bị hầm cô trị bệnh cho tiểu tiên Lan Hoa rồi đó.”
“Không có đâu, hổ dữ không ăn thịt con đâu.”
Bọn ta vừa nói xong, thời tiết đang yên lành đột nhiên nổi cơn gió lớn, trên trời mây đen kéo lại, tiếng sấm ầm ầm, hết tiếng sấm này đến tiếng sấm khác, căn nhà lập tức cháy một mảng, đám đông xung quanh la hét thất thanh, bỏ chạy tán loạn.
Ta bị gió thổi không mở được mắt, “Có chuyện gì vậy Lục Hành? Không lẽ Trần Bì đến bắt huynh?”
Lục Hành lắc đầu nói: “Không phải, là Thần Ma khai chiến rồi.”
Huynh ấy kéo ta trốn sau bức tường, “Mỗi lần khai chiến, nhân gian đều sẽ gặp phải thiên tai sấm sét.”
Ta nhìn đám người la khóc xung quanh, trong lòng thương xót, mặc dù đây là một thế giới hư cấu, nhưng trong thế giới này vẫn còn rất nhiều người ngoài câu chuyện này cố gắng để sống, bọn họ sống những ngày nhỏ bé của họ, nhưng lại phải trả giá cho yêu hận tình thù của các nhân vật chính.
Ta đứng dậy, lấy tiểu pháp khí của ta ra, dù họ có phải là người thật hay không thì ta luôn phải sống đúng với tim mình.
“Trái cây trái cây bất hiềm đa!”
“Không có tác dụng đâu, trái cây của cô căn bản không chống đỡ được!”
Trái cây từ mọi hướng tụ về, xếp dày đặc trên bầu trời để chắn gió và sấm sét.
Ta cảm thấy có một cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, khiến ta gần như không thể đứng nổi.
“Trái cây! Có thể! Dẫn điện!”
Chỉ cần trái cây của ta đủ nhiều, thì liền có thể làm suy yếu sấm sét!
Mặc dù trái cây không ngừng bị đánh nát, nhưng do ta vẫn luôn không dừng lại, miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ được.
“Ta giúp cô.” Lục Hành duỗi tay, tạo thêm một tầng kết giới dưới lớp hoa quả của ta, sấm sét ta không đỡ được đều được ngăn lại trên kết giới.
Ta quay đầu nhìn Lục Hành đầu đang bốc khói xanh, đột nhiên cảm thấy huynh ấy có chút đẹp trai.
Ta không ngờ ta có thể chống đỡ đến khi đại chiến kết thúc, nếu không phải vì trái trường sinh chín, thì ta có thể sẽ bị đè bẹp rồi.
“Mẹ, trái cây trên trời rơi xuống.” Đứa trẻ đứng trên đường phố hỗn loạn, chớp mắt nhìn lên bầu trời.
Lục Hành duỗi tay vung lên, các loại trái cây nhanh chóng rơi xuống một cách nhẹ nhàng trên mặt đất, chất thành một lớp dày.
“Lục Hành, huynh là một người tốt.”
“Hả? Cô đang trêu ta?”
“Không có, ý trên mặt chữ.”
Lúc quay về, cung trái cây đèn đuốc sáng trưng. Bạch Dục đang ở trước cửa cầm kiếm đợi ta, bộ giáp của hắn đã nhuốm máu, hắn có một khí chất lạnh lẽo mà ta chưa từng thấy trước đây.
Ta nuốt nước bọt, dè dặt chạy qua đó.
“Tư vị làm đấng cứu thế như thế nào?”
“Hả? Cái gì? Con chỉ ra ngoài đi đại tiện một chút…”
Bạch Dục lấy ra mảnh kính áp tròng còn lại mà ta không đem đi.
Chết tiệt, phát sóng trực tiếp.
“Con có biết Lục Hành là ai không?”
“Một người bạn…”
“A Quả, hắn là thiếu chủ Ma tộc.”
Ta, ta đoán đúng rồi.
“Nhưng huynh ấy không phải người xấu.”
Bạch Dục thở dài nói: “Ma quân lúc trẻ cũng không xấu. Hắn rốt cuộc vẫn trở thành kẻ thù của Thiên tộc.” Hắn dường như nhớ lại chuyện cũ gì đó, trong mắt lướt qua một tia đau đớn.