Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 217



“Ha ha ha, Ái Quốc, khoảng thời gian này cậu đi châu Phi sao, làm sao lại để cho mình đen đến như vậy?”

Khó trách Hứa Mỹ Lam kinh ngạc như vậy, Trương Ái Quốc thật sự là quá đen đến khó tin! Vốn dĩ ban đầu khuôn mặt còn có vài phần tuấn tú, nhưng hiện tại căn bản không nhìn ra được một chút nào, hóa ra lại là vì màu da.

“Này! Còn không phải là trường học mở huấn luyện quân sự khép kín cho bọn họ sao. Mỗi ngày bọn họ đều phải đứng dưới ánh năngd mặt trời nửa ngày. Mau nhìn xem một đứa trẻ tốt đã bị hành hạ như thế nào, đã thành ra cái dạng gì rồi. Với một gương mặt đen như vậy, về sau còn có thể lấy vợ được sao?”

Một phút trước còn ở ghét bỏ, bây giờ lại nhọc lòng lo lắng chuyện chung thân đại sự cho anh ta.

Hứa Mỹ Lam nhướng mày khi nghe những lời đó, và trao đổi ánh mắt với Trương Hùng, “Không sao đâu dì, cậu ấy đây cũng hơi rám nắng thôi, trong khoảng thời gian này cậu ấy ở nhà sẽ phục hồi lại thôi.”

Trương Hùng liền cho Dương Quế Hoa một viên thuốc trấn an, bà ấy cũng ngay lập tức hồi m.á.u sống lại, “Chỉ cần có thể tìm được một người vợ, dì cũng sẽ không ép buộc bất cứ điều gì khác!”

Lời nói của Dương Quế Hoa chính là sự thật, mấy ngày nay mới khai trương quán ăn, trong tay cũng kiếm được một số tiền nhỏ, bà ấy rất tự tin.

“Bữa ăn đã chuẩn bị xong, nếu dì có gì muốn nói thì vừa ăn vừa nói chuyện, dì cả trước tiên chúng ta dọn đồ ăn lên bàn đi, Trương Hùng, anh mau đi gọi cha đến ăn cơm.”

Từ khi chuyện đó xảy ra, chú Đổng có chút buồn bực, không thích ra ngoài dạo chơi, cả ngày đều ở trong nhà. May mắn thay, thời gian trôi qua, nụ cười trên khuôn mặt của ông ấy cũng đang dần tăng lên. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Tin chắc rằng tinh thần của chú Đổng sẽ không mất nhiều thời gian để hồi phục lại, ngoài ra, là vì đứa con trong bụng cô, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nữa thôi ông ấy nhất định sẽ vui vẻ trở lại!

Thật ra mấy ngày nay chú Đổng có việc phải trốn trong phòng, dựa theo tình trạng cơ thể của Hứa Mỹ Lam mà điều chỉnh một số đơn thuốc bổ dưỡng phù hợp với cô.

Khi gia đình chú cả Trương đến, ông ấy cũng đã biết, nhưng sự việc đang ở thời điểm mấu chốt, vì vậy ông ấy chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, trước tiên viết những suy nghĩ trong đầu của mình ra giấy. “Thật xin lỗi mọi người, trong đầu vừa mới nghĩ ra, phải viết nó ra ngay không còn cách nào có thể dừng lại được, nên mong mọi người thông cảm!”

Mặc kệ nói như thế nào, trên danh nghĩa ông ấy vẫn là những người lớn tuổi nhất trong gia đình này, gia đình của chú cả Trương Hùng đã đến cửa, ông ấy nên ra tiếp đón bọn họ.

May mắn thay, Trương Quốc Hưng cũng không phải chỉ mới biết chú Đổng trong một hoặc hai ngày, mà tính cách của chú Đổng ông ấy cũng đã hiểu rõ.

“Anh Đổng, sao anh lại khách sáo như vậy. Công việc của anh vẫn là quan trọng hơn.” Trương Quốc Hưng vội vàng xua tay, ông ấy là một người chú nhưng lại không có bản lĩnh, có gia đình nhỏ của riêng mình cũng muốn nuôi dưỡng, vì vậy ông ấy không thể chăm sóc được cho người cháu trai của mình.

May mắn thay, có chú Đổng ở đây, người có thể giải quyết những vấn đề mà những người trẻ tuổi này không hiểu.

Tục ngữ có câu nói rất hay, trong nhà có người già, như có một báu vật, vào thời khắc nguy cấp, vẫn là người già thấy xa một chút.

“Được rồi, hôm nay có một chuyện lớn rất vui, để anh rót cho anh em ta một ly rượu.”

Chú Đổng cũng rất vui vẻ hòa đồng với người anh em trạc tuổi này của mình, chú Đổng khi nhìn thấy các món ăn được dọn ra bàn, cũng làm cho ông ấy trở nên nghiện rượu.

Vừa cười vừa nói chuyện, người ăn cơm, kẻ uống rượu, khoảng sân nhỏ này nhất thời cũng vô cùng náo nhiệt.

“Dì ơi, công việc của dì dạo này thế nào rồi, có cần con giúp gì không?” Sau khi ăn một ít đồ ăn lót bụng, Hứa Mỹ Lam có thời gian hỏi thăm Dương Quế Hoa về công việc làm ăn buôn bán của bọn họ.

Nói đến công việc, nụ cười trên mặt của Dương Quế Hoa cũng nhịn được, “Mỹ Lam, dì cũng muốn cảm ơn con, nếu như không có con, chỉ sợ dì sẽ không thể hạ quyết tâm làm buôn bán được, bây giờ e rằng còn ở trong ruộng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vất vả một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.”

Dừng lạ một chút, Dương Quế Hoa nhìn xung quanh, giọng nói cũng hạ thấp một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.