Chú Đổng nói, ở trong nhà không còn que diêm nào, không có lửa thì ông ấy cũng không có cách nào có thể nấu cơm tối được!
Lúc đó cô và Trương Hùng cũng không nghĩ đó là chuyện quan trọng gì, nên vội vàng đi mua que diêm rồi về nhà, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc mua một hộp diêm có phiền phức gì đâu. Hơn nữa, Cung Tiêu Xã cách nhà bọn họ ở cũng không xa lắm.
Suy cho cùng, chú Đổng vẫn chưa coi bọn họ là người một nhà, cũng không có cảm giác thân thuộc nên mới có thể tính toán chi li từng đồng từng cắc như vậy!
Hứa Mỹ Lam biết những gì chú Đổng đã làm trước khi ông ấy rời đi vẫn khiến Trương Hùng bị tổn thương, anh thực sự tôn trọng chú Đổng như một người lớn tuổi, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị tát một cái rất mạnh vào mặt.
Lý do lần này nhìn thấy người thân ruột thịt thực sự của mình, nhưng anh lại thờ ơ như vậy, cũng chính là vì anh đã bị chú Đổng làm tổn thương. Sợ lại một lần nữa cũng giống như ông ấy, anh thật sự không thể nuốt trôi nổi.
Đó là lý do tại sao anh do dự và lo lắng, bởi vì khi biết mình không phải là con của nhà họ Trương ở thôn Trương Gia, trong lòng anh rất vui mừng, anh cũng đã thảo luận với cô về những người thân ruột thịt thật sự mình là dạng người như thế, lúc đó trong giọng nói tràn đầy hy vọng và chờ mong.
Đáng tiếc mọi kỳ vọng ở trong lòng đều đã bị chú Đổng đập tan tành, bây giờ anh không dám tiến thêm một bước về phía trước nữa, mọi tình cảm chỉ có thể giao cho thời gian quyết định!
Trương Hùng đưa vài người đến cổng, định quay người rời đi, nhưng vào đúng lúc này, Trương Văn Dũng đã gọi anh lại.
Ông ấy lấy trong túi ra một xấp tiền rồi nhét vào tay Trương Hùng.
“Con trai, cha thật sự rất xin lỗi con, hôm nay đến đây có chút vội nên chỉ mang theo ít tiền này, con cầm lấy chúng đi Cung Tiêu Xã mua một ít đồ tốt cho mình và vợ đi.”
Một nắm tiền bất ngờ được nhét vào tay anh. Trương Hùng sững sờ trong giây lát, anh vô thức nhét tiền lại bằng tay trái. “Không, ông vẫn nên lấy lại chúng đi, tôi có tiền rồi!”
Trương Văn Dũng không cho anh có cơ hội trả lại, ông ấy lùi lại phía sau hai bước và không có ý định nhận lại.
Thấy vậy, ông cụ Trương giả vờ không vui, “Được rồi, không phải chỉ là một ít tiền giấy thôi sao, lại giằng co với nhau làm gì, chúng ta đều là người một nhà, về sau không phải tài sản của chúng ta đều sẽ thuộc về cháu hay sao, hơn nữa, đây là để bồi bổ sức khỏe cho cháu dâu. Cháu cũng không thể thay mặt con bé mà từ chối như vậy được. Nhưng nếu cháu chê ít, cảm thấy chướng mắt, vậy có thể vứt chúng đi!”
Nói xong, ông cụ liền lôi kéo Trương Văn Dũng rời đi mà không quay đầu lại, bước đi của ông cụ trông không giống một người đàn ông lớn tuổi một chút nào.
Nhìn mấy người bọn họ càng đi càng xa, trong lòng Trương Hùng tràn đầy sự hỗn loạn, từng trải qua bị người thân của mình phản bội, anh thật sự có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, anh không đành lòng từ chối hơi ấm đưa tới cửa, anh khẽ thở dài, quay người đóng cửa lại, mọi chuyện cứ giao cho để thời gian quyết định!
Hứa Mỹ Lam đang dọn dẹp bàn ghế, nhìn thấy Trương Hùng quay lại với vẻ mặt nặng nề, cô có chút lo lắng.
“Anh sao vậy?”
Trương Hùng không lên tiếng, nhẹ nhàng ôm Hứa Mỹ Lam vào lòng, ôm một lúc, tâm trạng bình tĩnh lại anh mới buông cô ra.
Xòe lòng bàn tay ra, để lộ những tờ tiền nhiều màu sắc rực rỡ đó. “Ông Trương đã ép anh cầm cái này, ông ấy nói hôm nay vội vàng tới đây, không mang theo thứ gì, những tờ tiền giấy này là cho em mua một ít đồ ăn dinh dưỡng.”
Nghe vậy, Hứa Mỹ Lam đã nhận lấy tiền và đếm chúng, có hơn năm mươi đồng tiền, và một ít phiếu gái, phiếu thịt và phiếu điểm tâm, có vẻ như ông Trương đã mang những thứ này trên người để đề phòng cho bất kỳ những trường hợp khẩn cấp.
Trên tay Hứa Mỹ Lam cũng không thiếu phiếu, cuộc sống hiện tại của bọn họ có thể gọi là gia đình khá giả, bất quá cách làm việc của ông Trương quả thật làm cho người khác có hảo cảm.