Chủ nhân ban đầu của không gian đúng là tổ tiên nhà họ Hứa, mặc dù không gian không lớn, không thể nâng cấp, nhưng Hứa Mỹ Lam cảm thấy như vậy là đủ!
Ước mơ của cô rất đơn giản, đủ ăn đủ mặc là được.
Ba ngôi nhà tranh này có công năng thời gian đứng yên, đồ gì để vào bên trong vài thập niên cũng không thay đổi gì.
Hơn nữa hai mẫu đất này cũng rất thần kỳ, hoa màu gieo trồng ở đây một ngày tương đương với mười ngày ở thế giới bên ngoài, không biết ai đã tạo ra bảo bối thần kỳ như vậy. Hiện tại lại tiện nghi cô.
Nhưng đáng tiếc chính là, trải qua nhiều năm phân tán, dược liệu cùng những thứ chủ nhân ban đầu gieo trồng trong không gian đều trở thành chất dinh dưỡng cung cấp cho không gian.
May mắn thay, vẫn còn một số hạt giống dược liệu trong một căn phòng khác của ngôi nhà tranh, có thể lại gieo trồng lại.
Trong không gian làm ruộng không cần lao động chân tay, chỉ cần một ý niêmh, hạt giống có thể tự mình rải vào trong đất, rất thuận lợi.
Với một mảnh đất rộng như vậy, Hứa Mỹ Lam không muốn trồng tất cả các loại dược liệu, vì vậy cô đã chia mảnh đất thành hai mảnh. Một mảnh đất được sử dụng để trồng dược liệu.
Đối với một mảnh đất còn lại, Hứa Mỹ Lam dự định khoanh một khu vực nhỏ để nuôi một vài con gà, sau này sẽ rất thuận tiện để ăn gà và trứng cho dù có đi đến nơi nào cũng ăn được.
Đừng hỏi cô tại sao không nuôi heo, nuôi heo sau này cũng không cần mua thịt heo đúng không? Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, cô không dám g.i.ế.c heo!
Trồng cây ăn quả xung quanh mảnh đất này, mở một vườn rau nhỏ và một mảnh nhỏ trồng lương thực.
Tuy rằng mỗi thứ không nhiều lắm, nhưng tốc độ thời gian chạy nhanh hơn gấp mười lần cũng đủ cho cô và Trương Hùng hai người sử dụng vẫn còn dư thừa!
Với một kế hoạch trong đầu, Hứa Mỹ Lam đã lấy hạt giống từ ngôi nhà tranh và rắc chúng vào đất, sau đó liền không quan tâm. Dù sao trong đó rất nhiều dược liệu hiệu quả đều dựa vào niên đại càng lâu, hiệu quả càng tốt.
Chưa kể bên trong nhân sâm và linh chi thì cần thời gian lâu hơn.
Còn những dược liệu ngắn ngày đó, Hứa Mỹ Lam cũng trồng một ít, khi cần dùng thì đến hái.
Hoa màu trồng ở đây nếu không được thu hoạch khi chín, thì chúng sẽ luôn trưởng thành và phát triển trong lòng đất, không bị gãy hay hư hại.
Bây giờ không gian đã được mở ra và có thêm bất ngờ, Hứa Mỹ Lam liền yên tâm, đã vào đây được một lúc, Hứa Mỹ Lam sợ bị phát hiện nên rắc một ít hạt dược liệu rồi trực tiếp rời khỏi không gian.
Cũng may tình huống trong nhà giống hệt như lúc cô tiến vào không gian, Hứa Mỹ Lam lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức đứng dậy xuống giường, dùng trong bình nước nước sôi rửa mặt, chuẩn bị đi vào nhà bếp để nhìn xem.
Đẩy cửa phòng ra, trong sân yên tĩnh, Trương Hùng cũng không biết đã đi đâu, vừa đi tới phòng bếp, Hứa Mỹ Lam nhấc nắp nồi lên, bên trong nồng nặc mùi trứng gà.
Khi hơi nóng tiêu tan, Hứa Mỹ Lam còn nhìn thấy trong nồi có trứng gà và cháo gạo do Trương Hùng cố ý để lại.
Hứa Mỹ Lam dùng bữa xong, cô rửa sạch xoong nồi và cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Cô định đi dạo một vòng quanh thôn để làm quen với hoàn cảnh xung quanh và tìm người hỏi xem có hạt giống nào bán không, cô ra cửa hai lần rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh.
Nơi Hứa Mỹ Lam hiện tại sống nằm giữa thôn, hai bên đều có nhà cửa, chỉ cách nhau một ngõ nhỏ rộng chừng một mét.
Tuy nhiên, mỗi hộ gia đình ở đây đều là nhà có sân, cổng sân đóng lại là không gian độc lập, Hứa Mỹ Lam rất thích điều này.
Bây giờ là thời gian đi làm, mỗi nhà ngoại trừ người già và trẻ em, không có người trẻ tuổi ở nhà.
Hứa Mỹ Lam chính là dị loại, vì lí do thân thể không được khoẻ nên cô không thể đi làm được, hiện tại tất cả người dân trong thôn ở thôn Trương đều biết rằng Trương Hùng đã kết hôn với một cô gái ốm yếu vai không thể gánh, tay không thể nâng về nhà.