Lần lượt ngã xuống, lần lượt đứng lên, chiến sĩ Dạ gia không có một ai là phế vật, không có một người nào là hèn nhát. Dạ Nhiễm không phải là không thấy một cảnh như vậy, không phải là không khiếp sợ cùng cực, không phải là không chua xót, vui mừng, kiêu ngạo,
tự hào, tất cả là những cảm xúc phức tạp này.
Nhưng nàng biết rõ, nàng muốn hiệu quả.
Trong lòng những huynh đệ này có một mong muốn, chính là có thể dốc sức liều mạng sống sót, để chứng minh cho nàng xem.
Dạ Nhiễm chính tay đâm một bán thú nhân, máu tươi phun trên vạt áo của
nàng, quần lụa mỏng nhuộm máu đỏ thẫm, càng tăng vẻ xinh đẹp khát máu.
“Cái này là cô muốn hay sao?” Bóng người Vũ Thánh trưởng lão chẳng biết lúc nào đứng bên người Dạ Nhiễm, con ngươi màu lam nhạt rõ ràng cảm
xúc.
“Vâng.” Dạ Nhiễm nao nao, lúc hiểu ra câu hỏi của Vũ Thánh trưởng lão mới nhẹ gật đầu đáp.
“Rất tốt.” Vũ Thánh trưởng lão che mặt, thấy không rõ tâm tình của ông, nhưng Dạ Nhiễm lại nhìn rõ ràng, ông đang cười, cười rất hài lòng.
Trên chiến trường cũng không cho phép Dạ Nhiễm chần chừ, ba bán thú
nhân nhanh chóng đánh tới Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm vận khinh công đến mức tận
cùng, bộ pháp dưới chân thậm chí không ai có thể thấy rõ.
Khổ sở chỉ trong nháy mắt, theo mấy vết máu phun trào, ba cao thủ bán thú nhân đồng thời tử vong.
Thực lực Dạ Nhiễm đã tấn thăng lên tam giai mộng cấp võ giả, đã mạnh hơn.
Mạnh đến mức nàng có thể đánh bại được võ giả, bán thú nhân hoặc ma tộc dưới cửu giai mộng cấp.
Đôi mắt lam nhạt của Vũ Thánh trưởng lão hơi co lại, mắt híp lại một
phần, thực lực Dạ Nhiễm tấn chức nhanh vô cùng, những chiêu thức nàng sử dụng hầu hết là một chiêu đoạt mạng, chưa bao giờ dư thừa sức, thẳng
tắp, đây là lí luận thẳng tắp của nàng ta sao?
Vũ Thánh trưởng lão vốn vẫn ẩn thân đứng tại chỗ, thậm chí ngoài Dạ
Nhiễm thì ở đây hoàn toàn không có ai biết vị trưởng lão thần bí này
đến.
Vũ Thánh trưởng lão đến làm một việc
duy nhất, chính là dùng sức mạnh thần bí ngăn cách tầm mắt của đám bán
thú bên trong núi đá kia.
Trong lúc này,
Đậu Mao cũng không chiến đấu cùng Dạ Nhiễm mà là ở trên chiến trường
không ngừng di chuyển, nhiệm vụ của nó là giữ vững vị trí từng chiến sĩ.
Có thể bị thương nhưng nó không thể để cho bọn họ chết.
Bọn họ cũng muốn bảo vệ Nhiễm Mao.
Trên chiến trường trước sau như một là cảnh tượng tàn khốc.
Dạ Nhiễm dùng ám sát, từng chút giết chết những cao thủ, nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Đã có Dạ Nhiễm gia nhập, kiếm pháp xảo trá, từng chiêu rơi xuống, ít
thì ba người nhiều thì mười bán thú nhân trực tiếp tử vong.
Tại thời khắc này, sỹ khí của các tướng sỹ Dạ gia ngày càng tăng cao, không vì lý do nào khác, chỉ vì không thể để Thiếu chủ bọn họ trên chiến
trường xem thường bọn họ!
Thiếu chủ mới
mười lăm tuổi, vẫn là một cô bé, trên chiến trường cũng ngoan lệ, bọn họ đều là những lão tướng sĩ làm sao có thể thua Thiếu chủ!
Một đôi mắt phóng trên trời, Thiếu chủ!
Lại là một hồi vô tình chém giết. Đến gần sáng, cuộc chiến chậm rãi kết thúc.
Dạ Nhiễm bắt đầu kiểm tra những doanh trướng bán thú nhân, điều ngoài ý muốn là từ đầu đến cuối đều không tìm được bạo phá đan.
Dạ Nhiễm hơi nheo mắt lại, xem ra nha đầu Linh Ngọc Nhi kia chỉ luyện chế ra một.
“Thiếu chủ, ngươi ra đây cho lão tử, lão tử hôm nay còn chưa có chết, lão tử lại trông thấy Thái Dương rồi!”
“Hôm nay lão tử coi như là tàn phế nhưng không chết, Thiếu chủ muốn chúng ta cuốn xéo, nhưng còn kém xa lắm.”
…
Đậu Mao trừng mắt nhìn một đám nhãi con vừa mới sử dụng qua đan dược nó chuyển tới, lập tức khí thế tăng cao, nó cầm dược của Nhiễm Mao cứu mấy người, mấy người còn hận Nhiễm Mao của nó?
Bên ngoài doanh trướng, đột nhiên truyền đến từng đợt la hét,tuy suy
yếu nhưng khí thế mười phần. Dạ Nhiễm dựa lưng vào doanh trướng, nghe
những lời nói hùng hùng hổ hổ, mỉm cười, cười đến thoải mái. Đi ra khỏi
doanh trướng lại biến thành nụ cười tà mị, “Ôi!!!, xem ra mọi người vẫn
còn rất có tinh thần, nếu không ta để cho toàn thể các ngươi từ rừng núi nhiệt đới chạy về Dạ gia?”
Nghe được lời
Dạ Nhiễm nói, cả đám người lập tức trầm mặc, trầm măc, sau đó bùng nổ
những âm thanh ai oán có chút chột dạ.
“Thiếu chủ, ngươi không thể như vậy được! Chúng tôi đều là thương binh đó…”
“Thiếu chủ, chân của tôi bị gãy mất một phần dài…”
“Thiếu chủ, ngài thật muốn chúng tôi toàn bộ chết trôi chết nổi sao.”
…
Dạ Nhiễm bật cười, nhìn một đám vừa mới chiến đấu trên chiến trường,
các chiến sĩ còn sống sót, ho nhẹ hai tiếng ra vẻ nghiêm túc, “Sao?
Không phải vừa nãy còn hận Bổn thiểu chủ đến chết sao?”
“Thiếu chủ ngài đại nhân không so đo với tiểu nhân, ngài nhìn hai vạn
người chúng tôi nghiêm chỉnh tụ tập bán thú nhân, dù thế nào cũng chiến
đấu cùng nhau mà.”
Các tướng sĩ đều không
ngốc, mặc dù biết Dạ Nhiễm hôm qua nói hoàn toàn không dễ nghe, chính
xác là để chọc giận bọn họ. Nhưng có điều bọn họ rõ ràng hơn cả đó là
toàn bộ bọn họ đều sống sót nhờ vào sự kiên trì muốn chứng minh bản
thân.
Dạ Nhiễm mỉm cười, một nụ cười tuyệt
đẹp, ngón tay vung lên ngay lập tức đem các chiến sĩ tiến vào trong
Thương Khung bảo tháp.
Vũ Thánh trưởng lão
nhìn thấy cuộc chiến đã kết thúc, cũng yên lặng rời đi, như thời điểm
hắn đến cũng chỉ có Dạ Nhiễm biết.
Mang các tướng sĩ đi, Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua chiến trường tàn khốc, ánh mắt
hiện cảm xúc khó tả, ôm Đậu Mao quay người đi.
Dạ thị gia tộc, Dạ Nhiễm mang tất cả các tướng sĩ phóng tới Dạ gia,
Dạ gia lúc này có Dạ Huyền Diệp, Dạ Nhung còn có một đám lão y sư. Ngay
lập tức đám bọn họ nhanh chóng bắt đầu chữa trị cho người bị thương.
Ánh mắt Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung sáng quắc nhìn Dạ Nhiễm, hai vạn người toàn bộ trở về rồi.
Binh sỹ bị trọng thương vô cùng nhiều, nhưng hơn hết là họ còn sống.
Hơn nữa, có lẽ Dạ Nhiễm sẽ mang về cho bọn họ một tin tức tốt?
“Ông, chú, không phụ sự hi vọng của mọi người, tại rừng nhiệt đới trong núi tụ họp bán thú nhân, xác định không ai sống sót!” Dạ Nhiễm đứng ở
trước mặt Dạ Nhung và Dạ Huyền Tự chào theo nghi thức quân đội, dương
cằm nói ra.
Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung biết rõ kết quả nhất định là cái này, nhưng cảm nhận trong tưởng tượng và chính thức nghe được là không giống nhau, trong lòng rung động và kích động
cực lớn khó nói lên lời.
“Thật tốt quá!” Dạ Nhung ngồi trên xe lăn vỗ tay một cái, cười lớn nói.
Những ngày gần đây, cho dù mệt nhọc khiến cho hai đầu lông mày Dạ Nhung lộ vẻ mỏi mệt, nhưng cũng không thể che hết hăng hái trong đáy mắt của
ông, phảng phất ông trở lại thành gia chủ Dạ thị kiêu ngạo. Hơn nữa lúc
này đây, bởi vì tình thân trở về mà khiến cho tâm tình của ông càng tăng lên, so với trước kia giống như cái xác không hồn như Dạ gia chủ thì
giờ phút này càng khiến cho mọi người tôn kính từ tận đáy lòng.
Dạ Huyền Tự cho dù lạnh băng không nói, nhưng khí tức quanh thân ông,
lại rõ ràng nói cho tất cả mọi người tâm tình của ông.
Ở thời điểm này một tin tức được truyền đến khiến tâm tình đang tốt đẹp của Dạ Nhiễm trong nháy mắt toàn bộ rơi xuống!
Thái tử Lam Vân quốc hôm qua huy động thị vệ bức vua thoái vị, chính
tay đâm Lam Vân quốc bệ hạ, chém giết ba vị hoàng tử, hai vị công chúa,
Tư Mạt Tiêu trọng thương bị giam lỏng.
Lửa
giận quanh thân Dạ Nhiễm bỗng nhiên điên cuồng nổi lên. Thái tử Lam Vân
quốc, nàng nhắc nhở Mạt Tiêu mấy lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ lựa chọn thời điểm này mà bức vua thoái vị, hơn nữa, còn tự tay giết
chết phụ hoàng mình.
Còn Mạt Tiêu, Tư Mạt Tiêu!
Nàng coi trọng nhất thân nhân bằng hữu, không biết hắn bị thương hay là trọng thương, trọng thương ở chỗ nào, nhưng trong lòng tức giận và lo
lắng không cách nào kiềm chế nổi.
Tiểu
Khung biết tin trước tiên, ngay lập tức tiến đến Lam Vân quốc, vì chữa
trị cho Tư Mạt Tiêu, vô lực thông báo cho Dạ Nhiễm rằng tình huống bây
giờ của Tư Mạt Tiêu không thể lạc quan, trong lòng có áp lực, hắn không
muốn tỉnh lại.
Dạ Nhiễm trong lòng đau sót, Tư Mạt Tiêu cực kỳ coi trọng tình cảm, trong một đêm tình thân sụp đổ,
đại ca kính yêu tự tay giết chết phụ hoàng hắn yêu thương, giết chết
tất cả huynh đệ tỷ muội.
Đã không có người thân, gia đình. Tất cả về sau, Tư Mạt Tiêu, ban đầu đứa bé này ở trong ngực nàng khóc lớn…
Tại Dạ gia, Dạ Nhiễm đứng ngồi không yên, không quản ngày đêm dùng tốc
độ nhanh nhất, đem thương binh nặng nhất chữa trị tốt. Cáo biệt Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tiến về Lam Vân quốc.
Trong lúc bốn người Tập Diệt Nguyệt, Liễu Phi Tiếu, La Lỵ, Khúc Thừa
Trạch đều nhận được thông tin, biết được Dạ Nhiễm đang đi đến Lam Vân
quốc, trong lòng kiếp sợ, yêu thương và bất đắc dĩ.
Cuối cùng mỗi người chỉ thở dài một tiếng, nhất định phải nói cho họ biết tin tức của Tư Mạt Tiêu.
Dạ Nhiễm không để cho bọn họ lo lắng, muốn bọn họ an tâm ở lại gia tộc, bảo vệ tốt bản thân, không muốn bọn họ lại bị thương bởi bất kì ai.
Khí tức Dạ Nhiễm có chút bạo ngược. Lúc trước nàng an bài mười tên mộng cấp linh thú để bảo vệ bên cạnh mỗi người họ, sợ bọn họ gặp chuyện
không may, bây giờ những gì nàng lo lắng đều đến!
Nửa giờ sau, bóng người Dạ Nhiễm xuất hiện tại Lam Vân quốc, ẩn nấp khí tức của mình, Dạ Nhiễm yên lặng lẻn vào hoàng cung Lam Vân quốc.Trên
đường đi, nàng thấy hoàng cung trong trạng thái bách phế đãi hưng (*),
trong lòng có chút vội vàng xao động, cũng không chú ý bốn phía, hướng
phía Tiểu Khung mà đi.
Trong sân yên lặng,
Dạ Nhiễm âm thầm đánh ngất xỉu một ít thị vệ, tiến vào một gian phòng,
lướt qua phòng khách, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
“Bản thân hắn không muốn tỉnh lại.” Tiểu Khung thấy Dạ Nhiễm đến, thở
dài một hơi, con mắt yêu dị lóe lên cảm xúc không đành lòng và đau lòng.
Dạ Nhiễm lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Tiểu Khung, trực tiếp đi đến bên người Tư Mạt Tiêu.
Tư Mạt Tiêu trong cơn mê nhíu chặt lấy lông mày, ngủ không an ổn, trong miệng còn một mực nỉ non, từ khóe mắt không ngừng chảy xuống nước mắt.
Dạ Nhiễm nhìn trên người Tư Mạt Tiều đầy dấu vết băng bó, tự bắt mạch
cho Tư Mạt Tiêu, xác định Tư Mạt Tiêu không có vết thương nguy hiểm, mới thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ là cơn tức này, nhưng đến một nửa lại ngừng.
“Haiz, đệ thằng ngốc này.” Dạ Nhiễm thấp giọng thở dài, Mạt Tiêu, chuyện này qua đi đệ có lẽ trưởng thành.
“Tiểu Khung, giúp ta trông coi gian phòng kia, bất kì ai cũng không
được đi vào!” Dạ Nhiễm đảo mắt đối với Tiểu Khung nói, mặt mày mang theo hàn ý lạnh băng.
“Tốt.” Tiểu Khung nhẹ gật đầu, quay người rời khỏi, có hắn – Dạ Thương Khung ở chỗ này, một con
ruồi cũng đừng mơ tưởng chui vào.
Đợi gian
phòng chỉ còn lại Dạ Nhiễm và Tư Mạt Tiêu, Dạ Nhiễm thở dài một hơi, bỏ
một viên đan dược vào trong miệng Tư Mạt Tiêu, tĩnh tọa khoảng ba phút,
Dạ Nhiễm nhè nhẹ vỗ về tóc Tư Mạt Tiêu, nói “Mạt Tiêu, ta biết đệ đã
tỉnh.”
Tư Mạt Tiêu vẫn quật cường nhắm mắt lại, có lẽ môi dưới đã bị cắn đổ máu. Từ khóe mắt, nước mắt từng giọt chảy xuống.
“Mạt Tiêu, ta là đội trưởng đây.” Dạ Nhiễm ngồi ở đầu giường, đem Tư Mạt Tiêu ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói.
Chỉ một câu đã đánh nát sự quật cường và bức tường phòng bị của Tư Mạt
Tiêu, hắn ở trong ngực Dạ Nhiễm khóc, không khóc lớn, nhưng mà tuyệt
vọng cực điểm, mắt mở to rơi nước mắt, mắt không chút tiêu cự nào, như
một búp bê vải không có tức giận, chỉ có nước mắt, một giọt lại một giọt chảy xuống.
Qua vài phút, Tư Mạt Tiêu hai mắt đỏ lên, dùng sức nắm cánh tay Dạ Nhiễm, nơi bị nắm hiện lên vết máu mờ.
“Đội trưởng, phụ hoàng chết rồi. Chết trước mắt ta, máu phun trên mặt
ta, ta lúc ấy nhìn không thấy gì chỉ có thể nhìn thấy máu tươi đầy đất,
màu đỏ, đẹp đẽ, rất chướng mắt…”
“Mẫu phi
choáng váng, bà như một búp bê vải, bị hoàng huynh giam lỏng trong
hoàng cung, không cảm xúc, không có sức sống, như một người chết.”
“Đại ca đả thương ta, ta tình nguyện để hắn giết ta, đội trưởng, ta tình nguyện hắn giết ta!”
…
“Khóc đi.” Dạ Nhiễm chỉ ôm hắn vào trong ngực, để Tư Mạt Tiêu trong
ngực nàng thỏa thích trút hết nỗi lòng của hắn khóc ra, hận, sợ, nộ, mềm yếu, hối hận, toàn bộ phát tiết đi ra.
Nhưng Tư Mạt Tiêu không khóc, hắn ghé vào trong ngực Dạ Nhiễm yên lặng, nước mắt lặng lẽ nhuộm ướt vạt áo Dạ Nhiễm.
Thật lâu sau, ngoài cửa truyền đến thanh âm.
“Cút ngay! Trong hoàng cung trẫm, lại có người dám ngăn cản trẫm!”
Dạ Nhiễm nghe thanh âm có chút quen tai, sắc mặt lập tức băng lạnh
xuống. Lam Vân quốc điện hạ đã từng là thái tử, hôm nay bức vua thoái vị thành công, sáng sớm nay đã đăng cơ làm vua Tư Mạt Lam.
Nghe được thanh âm này, thân thể Tư Mạt Tiêu lập tức run rẩy, con ngươi đen như mực toát ra sợ hãi và hận ý.
Dạ Nhiễm ôm Tư Mạt Tiêu, nâng đầuTư Mạc Tiêu lên để cho hắn nhìn thẳng
mình, Dạ Nhiễm từng chữ từng chữ nói, “Mạt Tiêu, đệ muốn làm gì?”
Muốn báo thù? Làm đế vương? Có phải muốn thế?
“Rời khỏi đây, đội trưởng, tỷ dẫn ta đi…” Tư Mạt Tiêu ôm thật chặc eo
Dạ Nhiễm, hắn không muốn sống ở chỗ này, hắn không muốn!
Đây không còn là nhà hắn rồi, hắn Tư Mạt Tiêu đã không có nhà rồi.
Đã không có người thân, đã không có huynh đệ, hắn chỉ còn lại đội
trưởng, chỉ còn lại Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch mấy huynh đệ tỷ muội…
Dạ Nhiễm nao nao, cho dù nàng hiểu ý Mạt Tiêu, nhưng nàng vẫn cảm thấy
Tư Mạt Tiêu bảo vệ Tư Mạt Lam. Như vậy kêu nàng muốn rời khỏi, cũng có
một chút là vì không muốn nàng làm bị thương Tư Mạt Lam?
Nàng không biết nên nói tiểu tử này ngốc hay là quá ngốc.
“Tốt, chúng ta đi.” Thần niệm Dạ Nhiễm khẽ động, ôm Tư Mạt Tiêu vào
Thương Khung bảo tháp, thuận tiện cuốn đi tấm đệm trên giường.
Dạ Nhiễm ôm Tư Mạt Tiêu đặt ngang trên tấm đệm giường, đắp chăn mền lên hắn, bỏ một viên đan dược vào trong miệng Tư Mạt Tiêu, vuốt vuốt tóc
hắn, “Mạt Tiêu, về sau ta chính là người nhà của đệ.”
Tư Mạt Tiêu hai mắt đẫm lệ nhìn Dạ Nhiễm, nhẹ gật đầu.
Sau đó, do tác dụng của thuốc Tư Mạt Tiêu lập tức ngủ, đan dược trong cơ thể hắn bắt đầu chữa trị thương thế cho hắn.
Dạ Nhiễm quay người rời khỏi Thương Khung bảo tháp, sau khi quay người sắc mặt lập tức thay đổi, vô cùng lạnh lẽo.
Ra khỏi Thương Khung bảo tháp, bên ngoài đang đánh nhau.
“Tiểu Khung, trở về.” Bóng người Dạ Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, hô một tiếng với Tiểu Khung.
Tiểu Khung lập tức phi thân trở lại bên người Dạ Nhiễm, thần sắc vẫn
lãnh khốc, phảng phất như vừa rồi người trêu đùa đánh những người kia
không phải hắn.
“Là cô? !” Tư Mạt Lam thời
điểm nhìn đến Dạ Nhiễm, con ngươi mạnh mẽ co rút, không dám tin nhìn
hồng y thiếu nữ từng bước đi về phía hắn.
Không phải nàng bận việc của Tầm Bảo Môn và Dạ thị gia tộc đến nỗi không ngóc đầu lên nổi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này!
“Đường đường là Thiếu chủ Dạ thị gia tộc và Tầm Bảo Môn lại đến Lam Vân quốc của trẫm, trẫm nên tiếp đón từ xa mới phải.” Tư Mạt Lam bày ra
dáng vẻ cởi mở tươi cười.
Không thể thiếu một vòng ngạo khí.
Có lẽ so sánh thái tử và hoàng đế đúng là không giống?
“Tư Mạt Lam.” Dạ Nhiễm từng bước đi về phía Tư Mạt Lam, nở nụ cười lạnh lẽo, “Ngươi bức vua thoái vị cùng bổn cô nương không có sao, ngươi
giết cha giết huynh cùng ta cũng không có vấn đề gì, nhưng ngươi không
nên động đến Mạt Tiêu.”
Tư Mạt Lam nhìn
bước chân Dạ Nhiễm từng bước tới gần hắn, con ngươi sâu và đen co lại
từng chút một, phía sau lưng có gió lạnh trắng trợn bay lên, nhưng mặt
ngoài thì hất ống tay áo lên, đối với Dạ Nhiễm cười to vài tiếng, “Ha
ha, thì ra cô tới bao che cho con rồi! Nhưng mà —— “
Tại thời khắc này, sắc mặt Tư Mạt Lam trở nên lạnh như băng, làn gió
vương giả là có thật, “Cô không được quên, Tư Mạt Tiêu hắn họ Tư Mạt
không phải họ Dạ!”
Bao che cho con, cũng không tới phiên Dạ Nhiễm đến bảo vệ.
“Vậy sao?” Dạ Nhiễm khinh thường giương khóe môi, thân hình biến mất
tại chỗ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Tư Mạt Lam, giấu đi nội lực,
một cước lập tức đạp lên mặt Tư Mạt Lam!
“Dừng tay! Bệ hạ!”
“Nhanh lên cho ta, bảo vệ bệ hạ!”
…
Bọn thị vệ thanh âm lanh lảnh, nhanh chóng phản ứng hướng phía Dạ Nhiễm đánh tới.
Nhưng mà thân hình của bọn họ còn chưa kịp động, đã bị Tiểu Khung một bên dễ dàng nhấc lên ném xuống đất.
Tư Mạt Lam bị Dạ Nhiễm đạp một cước, trở mình, lộn ngược ra sau ổn định rơi xuống đất, còn chưa lấy lại tinh thần, một quyền mạnh đã đến xương
sườn hắn!
” Xương sườn Mạt Tiêu gãy ba
cái.” Dạ Nhiễm ngữ khí bình tĩnh, đánh một quyền đã cắt đứt lục căn
xương sườn Tư Mạt Lam!
” Bắp chân Mạt Tiêu
nát bấy tính gãy xương.” Dạ Nhiễm ngữ khí như cũ bình tĩnh, trực tiếp đá một cước đạp nát xương bắp chân Tư Mạt Lam.
Dạ Nhiễm một tay bắt cổ áo Tư Mạt Lam, nhấc Tư Mạt Lam đang đau mồ hôi
lạnh ứa ra lên, âm thanh lạnh như băng phảng phất như băng tuyết đến từ
Địa Ngục, “Tư Mạt Lam, ngươi có thể ghi hận ta ở trong lòng, điều kiện
đầu tiên là coi chừng Lam Vân quốc của ngươi từ nay về sau sẽ biến mất!”
Lưu lại một câu, trên mặt đất Tư Mạt Lam như một nắm bùn, Dạ Nhiễm và Tiểu Khung quay người rời khỏi.
“Dạ Nhiễm!” Tư Mạt Lam chịu đựng đau nhức kịch liệt, nhìn bóng lưng Dạ
Nhiễm hô lớn một tiếng, “Chiếu cố tốt hắn, hắn không thích hợp sinh tồn
tại hoàng gia.”
Cuối cùng, Tư Mạt Lam như đang lẩm bẩm với chính bản thân hắn, nhưng rõ ràng đã rơi vào tai Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm trên không trung thân hình dừng một chút, quanh thân hiện lên
một tầng ôn hòa. Cho dù Dạ Nhiễm không thích người đàn ông này, nhưng
lại không ngại hắn đối với Dạ Nhiễm nói một câu nói kia.
Ít nhất người đàn ông này còn hiểu rằng Tư Mạt Tiêu tốt hơn.
“Ta sẽ.” Hai chữ bay bổng đã rơi vào tai Tư Mạt Lam, cho dù thanh âm
không lớn, nhưng lại khiến Tư Mạt Lam nằm trên mặt đất nhìn lên bầu trời u lam mà tươi cười.
Có lẽ cả đời này đó là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Sau khi thương thế lành, hắn không còn thiếu nợ Mạt Tiêu, hoặc là nói
tình nghĩa huynh đệ tại thời khắc này về sau biến mất.
Dạ Nhiễm mang theo Tư Mạt Tiêu đã đi. Trở lại Dạ gia, vì Tư Mạt Tiêu an bài một căn phòng, để cho Đậu Mao ở cùng hắn.
Dạ Nhiễm đi tới chỗ ở thương binh, phát hiện những thương binh này đều đã xử lý tốt Dạ Nhiễm mới thở phào.
Ngay lúc Dạ Nhiễm muốn quay người rời đi, chợt nghe một giọng nói!
“Thiếu chủ, không được đi!”
Dạ Nhiễm cả kinh, đứng ngay tại chỗ quay đầu, chứng kiến cách đó không xa một thương binh đang nằm, mắt còn nhắm.
Sau đó, Dạ Nhiễm lại nghe thấy thương binh kia nói, “Lão tử không chết, lão tử muốn đánh ngươi!”
Về sau, Dạ Nhiễm nhìn người kia ngủ say sưa, nhịn không được mỉm cười,
nhìn thoáng qua trong gian phòng đó, cười cười đi ra.
Chờ bọn họ thương thế tốt lên, nàng cũng đã nói tùy thời tiếp nhận khiêu chiến của bọn họ.
Thời điểm, tin tức Tiểu Khung cũng lục đục ngo ngoe truyền tới, Dạ
Nhiễm đại khái đem Tiểu Khung truyền trở về vị trí miêu tả ra một vài
bức địa đồ, hơn nữa phân phó Tiểu Khung tùy thời nhìn hướng đi bọn họ.
Về sau, Dạ Nhiễm liên lạc với bốn người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, La Lỵ, Khúc Thừa Trạch, nói cho bọn họ biết tình huống Tư Mạt Tiêu để
cho bọn họ không lo lắng.
Dạ Nhiễm nhận được tin bốn tên gia hỏa đang trên đường đến Lam Vân quốc.
Dạ Nhiễm vui vẻ, mấy cái gia hỏa vậy mà trực tiếp tiến đến Lam Vân
quốc hoàn toàn không để tâm tới hàng loạt sự việc xảy ra trong gia tộc,
rất vô sỉ, lại con mẹ nó trong lòng rất vui vẻ.
Là một bên nói thầm mấy tên gia hỏa ngốc này, một bên lại coi thường nhưng cũng rất cao hứng.
Cuối cùng, vẫn không nhịn được nói mấy người hai câu, lại bị mấy người nói
đội trưởng cầm được thả xuống được, bọn họ sao lại không làm được, cho
cho nên không được phản đối.
Dạ Nhiễm chỉ cười lắc đầu, mấy người lập tức thay đổi phương hướng, đến Dạ thị gia tộc.
Nửa giờ sau, bóng người Liễu Phi Tiếu xuất hiện trước mặt Dạ Nhiễm. Mấy ngày không gặp, hai đầu lông mày Liễu Phi Tiếu hiện vẻ mệt mỏi nhưng
không làm giảm mị lực, “Đội trưởng, thực lực của ngươi…”
Con mắt Dạ Nhiễm sáng ngời, kiễng mũi chân vỗ bả vai Liễu Phi Tiếu, “Được đó tiểu tử, nhất giai mộng cấp võ giả!”
Liễu Phi Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu, vốn cho là độ chênh lệch cùng đội
trưởng đã rút nhỏ, nhưng không ngờ rằng đội trưởng nhảy lên đến tam giai mộng cấp võ giả.
“Thực lực của ta tiến cấp là vì hiện giờ ta tu luyện một bộ công pháp.” Dạ Nhiễm gãi gãi đầu, nếu đây không phải công pháp sư môn, có lẽ nàng có thể truyền thụ cho mấy
người Liễu Phi Tiếu rồi.
Vân…vân, đợi một tý ——
Truyền thụ công pháp cho bọn họ? Dạ Nhiễm vỗ đầu mình! Đúng vậy, nàng có thể hỏi sư phụ của mình phải không!
Dạ Nhiễm nghĩ đến liền làm, lập tức dẫn Liễu Phi Tiếu đến bên người Tư
Mạt Tiêu, để cho hai huynh đệ bọn họ trò chuyện, bóng người Dạ Nhiễm lập tức biến mất.
Thương Khung bảo tháp.
Trên tay Dạ Nhiễm xuất ra ba viên Băng Chi Tinh Tâm để xuống cái bệ trên
bàn, vận khởi Cửu Thiên diệt thần quyết bắt đầu gọi sư phụ.
Sau nửa ngày, sư phụ không đi ra mà từ cái bệ bên trên bay ra một tờ giấy.
“Bảo bối, không cần hỏi sư phụ con cái tên đầu gỗ đó. Chuyện này sư mẫu đúng, sư phụ con chính là một truyền nhân, công pháp tốt tự nhiên cần
càng nhiều Bá Nhạc mới đúng, đúng không? Có điều để cho bọn họ tới đây
bái lạy mấy cái đầu với sư phụ con. Mặt khác, bộ công pháp kia chỉ có
chín tầng, mà Thương Khung bảo tháp đã có mười ba tầng, ý tứ hàm xúc
trong đó bảo bối hiểu được đúng không?”
Dạ
Nhiễm nhìn ba chữ bảo bối, khóe mắt có chút máy, cái này không cần phải
nói cũng biết là sư nương nàng tự tay đưa tin.
Sư mẫu đã đồng ý, khối đá lớn trong lòng Dạ Nhiễm coi như đã rơi xuống, chỉ nghĩ đến ý tứ phía sau lời nói sư mẫu Dạ Nhiễm đã hiểu.
Võ học chưa từng điểm cuối, Cửu Thiên Diệt Thần Quyết tầng thứ 9 có lẽ
cần tự nàng khám phá, đáy mắt Dạ Nhiễm tỏa hào quang sáng chói. Cửu
Thiên Diệt Thần Quyết tầng thứ 9, khoảng cách này còn quá xa xôi, nhưng
tương lai nàng nhất định sẽ tiến đến. Dạ Nhiễm thu hồi công lực, cung
kính hành lễ đối với cái bệ sau đó quay người ra khỏi Thương Khung bảo
tháp.
Cũng không mất nhiều thời gian, ngược lại trong phòng đã ngồi đầy người.
Lâu rồi không thấy các thiếu niên và thiếu nữ cùng tụ tập đùa giỡn, nhìn
thấy bóng người Dạ Nhiễm, trong nháy mắt liền kích động nhào tới.
Tốc độ nhanh đấy, Khúc Thừa Trạch khinh công tốt nhất, “Đội trưởng, ai ôi!!! Muốn chết ta rồi!”
Dạ Nhiễm gõ một cái lên đầu Khúc Thừa Trạch, cười mắng, “Tiểu tử ngươi sợ là đang nghĩ Mộ Dung Nguyệt cô nương đây!”
Khúc Thừa Trạch cười hắc hắc, mặt có chút đỏ ửng, nhưng lại dương khởi
hạ ba hừ hừ nói, “Thế nhưng mà Bản thiếu gia thật muốn đội trưởng.”
Dạ Nhiễm vò rối tóc Khúc Thừa Trạch, một thời gian không gặp, tên tiểu
tử béo này gầy đi không ít, thò tay bẹo véo véo khuôn mặt Khúc Thừa
Trạch, “Vẫn là mập đẹp mắt hơn.”
Khúc Thừa
Trạch còn chưa kịp nói chuyện đã bị Tập Diệt Nguyệt cùng La Lỵ một trái
một phải lách vào kéo hắn ra, Tập Diệt Nguyệt nhìn Dạ Nhiễm, giương mắt, “Đội trưởng!”
“Sư phụ sư phụ, La Lỵ rất nhớ người a a!” La Lỵ ôm Dạ Nhiễm, trong ngực nàng cọ cọ, nàng muốn sư phụ cùng mọi người.
“Tốt, cái khác đợi lát nữa nói sau, các ngươi tất cả đi theo ta. Thừa
Trạch, ôm lấy Mạt Tiêu.” Dạ Nhiễm cười cười, bây giờ nàng thật nóng lòng đem công pháp này chỉ giáo cho bọn họ, cái khác nàng không biết cũng
không cần biết, nhưng Dạ Nhiễm tuyệt đối tin tưởng năm người Liễu Phi
Tiếu.
Năm người chứng kiến Dạ Nhiễm mặt
mày hớn hở thì có chút tò mò, đội trưởng tìm bọn họ làm cái gì, hơn
nữa vô cùng chờ mong.
Tiến vào Thương Khung bảo tháp, sáu người Dạ Nhiễm đứng cùng một chỗ cách cái bệ không xa. Dạ Nhiễm xoay người nhìn về phía năm người Liễu Phi Tiếu, thần sắc nghiêm
cẩn, “Ta có một sư phụ thần bí, hắn rất cường đại, so với truyền thuyết
Tiên Nhân còn mạnh hơn.”
Năm người Liễu Phi Tiếu đột nhiên mở to hai mắt, đối với tin tức này có chút tiêu hóa bất lương.
Dạ Nhiễm thần sắc sáng rõ, có chút hưng phấn, đối với năm người cười
nói, “Sư phụ truyền lại cho ta một bộ công pháp, được sự đồng ý của sư
phụ cùng sư nương đem nó truyền thụ cho các ngươi.”
Á——
Năm người Liễu Phi Tiếu đại não nhất thời chết máy, sau đó restart, vẫn còn có chút hơi đơ.
Năm người lấy lại tinh thần, không có người hoài nghi lời Dạ Nhiễm
nói…, chỉ là năm người đều có chút lắc lư, không thể tin được, cái này
giống như trên trời bất ngờ rớt xuống chiếc bánh lớn khiến bọn họ không
biết Đông Tây Nam Bắc rồi.
Nhưng mà nghĩ lại, từ khi ở cùng một chỗ với Dạ Nhiễm, bọn họ mỗi một ngày đều là bánh đập vào đấy thôi.
“Thật sự có thể chứ? Sư phụ tu luyện môn công pháp kia mới từ Tiên
Thiên tông sư tấn thăng làm tam giai mộng cấp võ giả sao?” La Lỵ kích
động, nàng muốn thực lực, nàng muốn cùng sư phụ cường đại!
“Chúng ta cũng muốn gọi đội trưởng một tiếng, sư phụ?” Liễu Phi Tiếu
trừng mắt nhìn, gương mặt tuấn mỹ như trích tiên mang thêm vài phần vui
vẻ.
“Đội trưởng sư phụ!” Khúc Thừa Trạch thoáng một phát đứng vững, đối với Dạ Nhiễm chào một cái.
” Đội trưởng sư phụ!” Tập Diệt Nguyệt cũng cúi chào Dạ Nhiễm!
Tư Mạt Tiêu cũng muốn cúi chào, bất đắc dĩ bây giờ hắn đang ngồi xe
lăn, tay cũng bị buộc ở trước ngực, chỉ có thể đối với Dạ Nhiễm cười
cười, “Còn có đệ, đội trưởng sư phụ.”
Dạ
Nhiễm nhìn mấy khuôn mặt, ngoài mặt nhìn như không đứng đắn, đáy mắt lại tràn đầy nghiêm túc của huynh đệ tỷ muội, trừng mắt liếc mấy người,
“Các ngươi mấy tên gia hỏa này, quỳ xuống bái lạy ba cái cho sư phụ.”
Dạ Nhiễm sau khi nói xong với năm người Liễu Phi Tiếu, trực tiếp hướng về phía cái bệ quỳ xuống.
Mấy người Liễu Phi Tiếu tuy nghi hoặc động tác cùng phương hướng của Dạ Nhiễm, nhưng lại không có bất kỳ nghi vấn, trực tiếp vén vạt áo quỳ
xuống.
Tư Mạt Tiêu cho dù quỳ cực kỳ gian
nan, xoay người dập đầu càng thêm gian nan, động tác lại không có chút
do dự, hắn muốn thực lực cường đại.
Không ai nói gì, nếu như có đều là suy nghĩ trong lòng bọn họ, dập đầu ba cái nói gì đó.
Dạ Nhiễm không biết là vào lúc đó, trong đầu năm người Liễu Phi Tiếu đã nhận lấy một cổ vô cùng cường đại, gần như khiến cho bọn họ hít thở
không thông mà bỏ mình, bọn họ kiên định ý chí cùng thành kính học ở
trường chi tâm, dần dần để cho cổ lực lượng kia chấp nhận bọn họ.
Năm người Liễu Phi Tiếu trong lòng khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là sùng kính đối với cường giả.
Hơn nữa, mỗi người đều trong lòng âm thầm phát lời thề, tuyệt không đem công pháp truyền ra bên ngoài, tuyệt không làm bất cứ thương tổn gì với đội trưởng.
Đợi Dạ Nhiễm mở to mắt, sư phụ đại nhân cũng đã khảo nghiệm xong đối với năm người Liễu Phi Tiếu. Năm
người Liễu Phi Tiếu ăn ý không nói với Dạ Nhiễm.
Năm người Liễu Phi Tiếu lúc này khoanh chân ngồi xuống, Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi đối diện với bọn họ, mỉm cười, “Ta sẽ truyền thụ công pháp
cho các ngươi.”
Dạ Nhiễm vừa dứt lời, lập
tức quanh thân nàng nổi lên một cỗ quang mang màu vàng, thần thánh, bá
đạo, lực lượng cường đại quay chung quanh người Dạ Nhiễm, phảng phất đem cả người nàng độ lên một tầng màu vàng, khiến cho người khác không rời
được ánh mắt.
Năm người Liễu Phi Tiếu đã
chuẩn bị tốt, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cường đại như là thể hồ quán đính bình thường xuất hiện trong óc của bọn họ.
Năm người nhắm mắt lại, vừa cảm nhận liền bị năm chữ to trước mắt kia làm cho rung động thật sâu!
Cửu Thiên Diệt Thần Quyết! Chữ viết càn rỡ, danh tự bá đạo, màu vàng đế vương chi mang.
Như lần đầu Dạ Nhiễm chứng kiến năm chữ này tim đập nhanh, trong lòng
phảng phất có một đầu long đang xoay quanh, chờ đợi thời cơ nhất phi
trùng thiên!
—— đề lời nói với người xa lạ ——
A…, nhìn đến đây, không biết mọi người có cảm thấy ta an bài như vậy là không tốt không, dù sao bộ công pháp kia chính là cường đại rõ như ban ngày.
An bài như vậy là vì tương lai Vô
Địch thần đội như cũ sẽ là một cái không thể phân cách tập thể, bọn họ
còn có thể cùng một chỗ thăng tiến, cùng một chỗ tìm kiếm võ đạo đích
đỉnh phong, cùng một chỗ làm nhiệm vụ kích thích, cùng một chỗ phát
triển, mặc dù tương lai bọn họ từng người sẽ có người yêu.
Cho nên đoàn đội cùng một chỗ tấn chức tiểu thuyết á…, ta hi vọng mấy
người bọn họ về sau đều là cường đại, hắc hắc, xem như là tư tâm của ta
á.