Tà Y Độc Phi

Chương 18: Chủ ý tính kế với bổn cô nương



Dạ Nhiễm bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Tạp Tạp, tên tiểu tử này vừa mới đầu không phải là rất ưa thích Mặc Hoàng sao, sao bây giờ lại như Mặc Hoàng như cừu nhân vậy?

Tạp Tạp u oán vểnh khóe miệng lên nam nhân kia rõ biết khi dễ hắn, thật đáng giận mà, hết lần này tới lần khác, ngay cả lúc Quân Mặc Hoàng trúng độc hắn cũng đánh không lại người ta, với tư cách một nam nhân tôn nghiêm, Tạp Tạp làm sao có thể nhẫn nhịn được việc mình bị một người đàn ông khác ức hiếp?

“Chúng ta cũng đi thôi.” Dạ Nhiễm nắm bàn tay nhỏ bé của Tạp Tạp đi ra bên ngoài, nhàn nhã phảng phất tản bộ trong sơn mạch.

Học Viện Quân Sự năm nay chiêu sinh ngày 1 tháng 8, mà hôm nay chỉ mới là ngày 10 tháng 7, nàng cùng Tạp Tạp cũng không nóng vội.

Sau khi hai người rời khỏi, hai cái đầu xinh đẹp xuất hiện trong bụi cây, nam nhân tóc tím dẹt miệng như phụ nữ đàng hoàng bị sỉ nhục, nam nhân tóc bạc lại cười đến vạn phần hả hê.

Ngân Vũ ôm bả vai Tử Liên, trong giọng nói không hề có chút chủ ý an ủi nào: “Không phải chỉ là một tọa sen thôi sao? Quay lại ngươi luyện chế một cái nữa là được, coi như cho Tiểu Dạ Nhiễm lễ gặp mặt.”

Tử Liên trừng mắt với Ngân Vũ, không phải đồ của hắn, đương nhiên hắn không đau lòng rồi! Hoa sen bảo tọa của hắn a~~, đây là bảo tọa hao tổn chín chín tám mươi mốt ngày hắn mới luyện chế thành mà~~~

Bên trong sơn mạch, Tạp Tạp nắm tay Dạ Nhiễm, thỏa mãn cười cười, bây giờ Dạ Nhiễm chỉ là của mình hắn rồi.

Trên nửa đường, lông mi xinh đẹp của Tạp Tạp nhảy lên, ngẩng đầu hỏi Dạ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia giống như nghe thấy có người cầu cứu.”

Dạ Nhiễm ngưng thần nghe xong, quả thật là có người cầu cứu: “Chúng ta đi xem xem?”

Tạp Tạp dùng sức gật đầu nhỏ: “Ừ ừ, đương nhiên mau mau đi xem, nói không chừng chúng ta còn có thể đi nhờ xe được.”

Dạ Nhiễm sủng nịnh vỗ vỗ đầu Tạp Tạp, tiểu tử này thế mà càng lúc càng lười rồi, nắm tay Tạp Tạp, một lớn một nhỏ đi về nơi phát ra âm thanh cầu cứu.

Giờ phút này, bên ngoài núi Hắc Chỉ, một đám sói xanh đang vây lấy một đoạn tiểu thương, thế công mãnh liệt, hai bên đều đã có thương vong.

“Chết tiệt, không phải nói linh thú núi Hắc Chỉ không dễ gì mà tấn công con người sao? Đây là cái chuyện gì vậy? Một nam tử trung niên nhổ ra một ngụm máu tươi, một kiếm chém bay một con sói xanh, chửi ầm lên.

“Đoàn buôn cùng lính đánh thuê bị vây lại tấn công ở núi Hắc Chỉ, chúng ta xảy ra chuyện gì vậy?” bên cạnh nam tử trung niên là một cô gái trẻ tuổi, mặt mũi tràn đầy lo lắng không biết phải làm sao, bỗng nhiêu bị đàn sói mấy trăm con tấn công, bọn họ chỉ là một đoàn 30 người, sao lại bị cản lại thế này?

“Các ngươi đều là đồ đần sao?! Ba mươi võ giả mà ngay cả mấy con sói cũng không đánh được! Bổn tiểu thư nếu không may bị thương, gia tộc các ngươi liền đợi bị diệt môn đi!” Trong xe ngựa được phần đông võ giả liều mạng bảo vệ bỗng nhiên truyền ra thanh âm phẫn nộ cao ngạo của thiếu nữ.

“Phi! Mẹ kiếp, ngươi câm miệng cho lão tử! Còn nói nữa, lão tử trực tiếp làm thịt ngươi!” Một thiếu niên mập mạp ngoài xe ngựa nhổ ra một bãi nước bọt, ánh mắt đen láy nhìn về phía xe ngựa tràn đầy sát khí cùng tức giận.

Những võ giả khác sau khi nghe lời nói của thiếu nữ, liền nghiến răng nghiến lợi, chịu nhục, vì gia tộc, bọn hắn phải nhịn! Hiện tại quan trong nhất là phải sống.

Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp vừa chạy tới, lọt vào tai là thanh âm thanh thúy kiêu ngạo của thiếu nữ kia.

Tạp Tạp nhíu mày, ánh mắt đen kịt lóe ra nộ khí: “Loại nữ nhân này, chết đáng đời.”

Dạ Nhiễm nhẹ nhẹ cười cười, vỗ đầu Tạp Tạp: “Tạp Tạp, thế giới bên ngoài không giống trong núi Hắc Chỉ, trong núi mạnh làm vua, thế giới bên ngoài phức tạp hơn nhiều, thế lực khắp nơi, tất cả các quốc gia lớn phân chia biên giới, thiếu nữ trong xe ngựa hiển nhiên là hậu bối bị làm hư của đại gia tộc hoặc thế lực lớn nào đó, nói như vậy, nếu nàng chết, những võ giả không cam tâm tình nguyện bảo vệ nàng kia, thực sự là bị liên lụy.”

Tạp Tạp nháy mắt mấy cái, có chút ngây thơ lắc đầu, thế giới của Tạp Tạp chỉ quanh quẩn bốn chữ, chính là mạnh được yếu thua, cái gì thế lực hay không thế lực, cái cường đại hơn đến giết đầu lĩnh thế lực khác, vậy hắn liền sẽ là lão đại của thế lực này!

Dạ Nhiễm khẽ thở dài một hơi, khóe môi lại ngoài ý muốn giương lên, chỗ dơ bẩn thối nát nhất của thế giới loài người, nàng vốn là không muốn Tạp Tạp biết rõ, Tạp Tạp đáng yêu chỉ cần là chính hắn là được rồi.

“Này, Cô gái bên kia nhanh rời đi! Đừng ở chỗ này, không nhìn thấy rất nguy hiểm sao?!” Một giọng nói bỗng nhiên cắt đứt suy nghĩ cùng đối thoại của Dạ Nhiễm và Tạp Tạp, hai người ngay ngắn nhìn về phía người nói.

Dạ Nhiễm khiêu mi, người nói đúng là thiếu niên mập mạp lúc trước tức giận mắng thiếu nữ trong xe ngựa kia.

Tạp Tạp ục ục cái miệng nhỏ nhắn, lập tức quyết định: “Dạ Nhiễm, đi cứu bọn họ có được không?”

Dạ Nhiễm gật gật đầu, có muốn cứu hay không chỉ là ý muốn, núi Hắc Chỉ này là địa bàn của nàng cùng Tạp Tạp, muốn cứu những người này cũng chỉ cần một câu. Mới vừa do dự, hôm nay nàng quyết định cứu chỉ vì tính tình của thiếu niên béo kia đối với nàng,

Thiếu niên béo nhìn thấy một thiếu nữ như vậy mang thú cưng đi về phía bọn hắn, hắn nóng vội nên bị một con sói xanh cắn vào chân, một cước đá văng, ánh mắt đầy lửa giận hướng về phía Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp mà nói tục: “Móa nó, các ngươi chẳng lẽ còn muốn chết hay sao? Mau cút!”

Tuy là tiểu tử béo này lời nói khó chịu, chỉ là Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp ngược lại lại lộ ra tươi cười, thiếu niên này đúng là không tồi.

Bầy sói xanh sau khi nhìn thấy Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp, lập tức đình chỉ công kích, trăm con sói xanh ngồi xổm phía sau lưng con sói đầu đàn, ngao ngao kêu.

Thiếu niên béo cùng đám võ giả trừng to mắt nhìn một màn này, đồng thời cũng may mắn vô cùng, ngã nhào trên đất bắt đầu ăn đan dược, nhanh chóng hồi phục thể lực, nếu lại bị công kích lần nữa, bọn họ thật sự chống đỡ không nổi.

Tạp Tạp đi đến trước mặt sói đầu đàn, nháy mắt một cái, cái miệng nhỏ nhắn phun ra bốn chữ: “Xảy ra chuyện gì?”

Núi Hắc Chỉ có quy định, linh thú cùng mãnh thú đều không được xuất thủ trước con người, chỉ là không được ra tay “trước”, nếu như con người có bất kì ý định chọc tức linh thú nào trong núi chúng liền có thể tùy ý xử trí. Núi Hắc chỉ đối với người ngoài không keo kiệt cường thế của mình.

“Bọn họ cướp con của ta.” Sói đầu đàn giọng nữ mảnh khảnh mang theo hận ý vô tận, một đôi mắt xanh mơn mởn gắt gao nhìn chằm chằm vào trong xe ngựa.

Thiếu niên béo cùng đám võ giả lập tức ngây ngốc cả người, bọn họ chắc chắn mình không lấy bất cứ thứ gì của núi này, càng không nói đến sói xanh con, bọn họ cũng không ngốc!

Tạp Tạp gật gật đầu, quay người nhìn về phía thiếu niên béo: “Giao tiểu Thanh sói ra.”

Thiếu niên béo mê mang lắc đầu, trước lúc đi đường này, cha hắn đã nghiêm túc khuyên nhủ nhắc hắn không được mang đi bất kì thứ gì của núi Hắc Chỉ, kể cả cọng cây ngọn cỏ cũng không được, hắn làm việc tự có chừng mực, không có khả năng có sói xanh bên cạnh bọn họ.

“Hừ! đồ vật bổn tiểu thư vừa ý, làm gì có đạo lý nào mà không lấy đi?!” Lúc này, rèm xe ngựa bỗng nhiên xốc ra, lộ ra cảnh sắc bên trong xe ngựa.

Trong xe ngựa, một thiếu nữ mặc áo hoa màu vàng, xinh đẹp cao ngạo dương cao đầu, khóe miệng mang theo ý cười khinh thường, trong tay nàng ôm chính là tiểu Thanh sói đang gào khóc đòi ăn.

Tiểu Thanh sói nhìn thấy mẹ mình, bắt đầu gào thét kêu lên, chỉ là nó vừa biết đi, trong cơ thể không có bao nhiêu khí lực, bị một thiếu nữ ôm vào trong ngực chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân bên ngoài.

Sói đầu đàn sau khi nhìn thấy con mình bình an vô sự, tảng đá trong lòng như rơi xuống đất, lại càng phần nộ vì thiếu nữ kia kiềm chế con của mình.

Dạ Nhiễm lắc đầu với sói đầu đàn, cất bước đi đến chỗ xe ngựa, khóe môi giơ lên nụ cười lạnh băng: “Vị cô nương xinh đẹp này. Chẳng lẽ người nhà của ngươi chưa nói với ngươi, núi Hắc Chỉ này bất cứ con người này cũng không thể động vào một chút gì sao?”

Thiếu nữ xinh đẹp nhìn thiếu nữ áo đỏ trước mặt mình xem ra tuổi cũng không kém mình bao nhiêu, rất ngạo nghễ mà nở nụ cười: “Núi Hắc chỉ thì tính làm cái gì? Chỉ cần bổn tiểu thư muốn, toàn bộ đại lục cũng phải phủ phục dưới chân bổn tiểu thư.”

Lời của thiếu nữ này vừa nói ra, hơn trăm con sói bắt đầu xuất hiện hung ác trong mắt, chỉ là bây giờ không thích hợp nổi lên sát tâm trước mặt Tạp Tạp!

Dạ Nhiễm cười lạnh một tiếng, bóng dáng bỗng nhiên biến mất tại chỗ!

Ba~!

Một tiếng bạt tai vang dội vang lên trong một khắc yên tĩnh.

Mọi người chỉ thấy một thoáng màu đỏ hiện lên, đợi sau khi nhìn được rõ rang, trong ngực Dạ Nhiễm đã xuất hiện thêm một con sói đáng yêu, mà thiếu nữ kiêu ngạo xinh đẹp kia thì đang bụm má, mặt tràn đầy vẻ không thể tin.

“Tầm mắt nhỏ như vậy, sớm muộn cũng sẽ chết trên sự liều lĩnh của ngươi.” Dạ Nhiễm nhàn nhạt nói một câu với thiếu nữ kia, sau đó xoay người giao ra con sói con cho sói đầu đàn.

Sói đầu đàn ôm con của mình, cung kính nói cám ơn với Dạ Nhiễm, lại không nói ra thân phận của Dạ Nhiễm, những người này căn bản không có tư cách biết thân phận tiểu công chú của nàng.

Lúc đàn sói dần dần biến mất, ánh mắt tàn nhẫn của sói đầu đàn nhìn thoáng qua thiếu nữ xinh đẹp kia, sau đó liền xoay người, biến mất không thấy nữa.

Mà thiếu nữ xinh đẹp kia giờ phút này đang bụm má, ngã ngồi trên xe ngựa khóc òa lên.

Dạ Nhiễm đau đầu nhìn thiếu nữ kia thút thít nỉ non, nàng từng thấy qua nhiều máu người thịt người, nhưng nước mắt giàn dụa như thế này lại chưa từng có năng lực đối mặt.

Tạp Tạp đương nhiên biết rõ nhược điểm này của Dạ Nhiễm, chỉ có thể đi đến phía trước, giữ chặt tay Dạ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi.”

Dạ Nhiễm gật đầu đồng ý, mắt không thấy tâm không phiền, thiếu nữ kia nói cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ được chiều không biết trời cao đất dày mà thôi.

“Chậm đã! Đánh bổn tiểu thư còn muốn chạy? Bổn tiểu thư quyết định từ hôm nay trở đi ngươi là hộ vệ của ta!” Thiếu nữ xinh đẹp lau nước mắt đi, đứng lên, bên trái gương mặt còn sung đỏ, đôi mắt vẫn cao ngạo sáng quắc như cũ nhìn Dạ Nhiễm.

Trên trán Dạ Nhiễm phủ đầy hắc tuyến, thiếu nữ này vậy mà còn có chủ ý tính kế Dạ Nhiễm nàng? Muốn đường đường là tiểu công chúa núi Hắc Chỉ làm hộ vệ sao?

Tạp Tạp hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn thiếu nữ kia, trực tiếp lôi Dạ Nhiễm đi.

“Hai vị xin dừng bước.” Thiếu niên béo lấy lại tinh thần, nhìn Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp muốn đi, vội vàng liều mạng mặc kệ vết thương trên người mà gọi.

Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp quay đầu lại, thiếu niên béo chân thành xoay người hành lễ với Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp: “Hôm nay thật sự đa tạ hai vị đã cứu giúp.”

Dạ Nhiễm xoay người, đưa lưng về phía thiếu niên mà phất phất tay: “Tiện tay thôi mà.”

Nhưng mà, một giây sau, thân hình của Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp cứng ngắc, ánh mắt Dạ Nhiễm lập tức lạnh như băng: “Người nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.