Mấy người Dạ Nhiễm nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Dạ gia chủ đang nổi giận, Dạ Nhiễm bước lên một bước, nhìn Dạ gia chủ mỉa mai cười cười:
“Đừng hòng động tớiViên Viên? Dạ gia chủ, ngươi xem Viên Viên là gì?”
Một câu nói khiến cho Dạ gia chủ hoàn toàn ngậm miệng, hắn xem Viên Viên là gì?
“Ở Dạ gia bổn gia chủ không để Viên Viên chịu bất kỳ ủy khuất nào!” Dạ gia chủ sau nửa ngày mới nói.
Dạ Nhiễm càng thêm châm chọc nở nụ cười: “Không chịu ủy khuất? Lúc nó phải chịu ủy khuất ngươi có thấy được không? Dạ gia chủ, ngươi chừng
nào mới nhận ra được ngươi là một người cha, một người ông!”
Tình thân vốn đã mờ nhạt, trong một đại gia tộc lại càng lạnh lùng
hơn, nhưng nhìn thấy Dạ gia chủ như vậy, nàng lại chỉ cảm thấy trong
lòng chua xót, không bảo vệ được con mình, không bảo vệ được cháu gái
mình, chỉ biết áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, Dạ Nhiễm lúc này đúng là có xem thường Dạ gia chủ, nhưng lại càng cảm thấy Dạ gia chủ
đáng thương.
Trong một Dạ gia to lớn như vậy, thật lòng đối tốt với Dạ gia chủ có bao nhiêu người?
Thật đáng buồn, cũng thật đáng tiếc.
“Không thể được! Viên Viên ở Dạ gia căn bản không bị bất kì ai ức
hiếp.” Dạ gia chủ lúc này giống một con hổ đang nổi giận, hét lớn một
tiếng hung dữ trừng mắt với tất cả mọi người ở Dạ gia: “Các ngươi ai ức
hiếp Viên Viên? Đứng ra đây cho ta!”
Người ở Dạ gia đều lùi về phía sau một bước, bọn họ cũng không ngốc,
gia chủ thương Viên Viên như vậy, bọn họ sao có thể nhận đã ức hiếp Viên Viên.
Dạ gia chủ nhìn thấy thế, quay đầu nhìn về phía mấy người Dạ Nhiễm, nâng mi, “Thế nào, bổn gia chủ nói không sai chứ?”
Dạ Nhiễm cười một tiếng: “Dạ gia chủ, ta có phải nên hỏi ngươi tại
sao sống gần một thế kỉ rồi mà vẫn ngây thơ như vậy không? Ngươi hỏi
Viên Viên đi, ở Dạ gia có vui không?”
Kiếp trước vì sao Dạ Nhiễm phải mang muội muội dứt khoát rời khỏi
nhà? Chính là vì tình thân bên trong đại gia tộc lạnh lùng đến mức làm
cho nàng vàTiểu Vũ thất vọng.
“Viên Viên, sống với gia chủ gia gia cháu không vui sao?” Lúc Dạ gia
chủ nhìn Viên Viên liền trở nên ôn hòa, đối với đứa trẻ thanh tĩnh đơn
thuần như tờ giấy trắng này, Dạ gia chủ luôn muốn yêu thương nó nhiều
hơn một chút.
“Không phải. Gia chủ gia gia rất tốt với Viên Viên, nhưng mà. . .”
Viên Viên mở to mắt nhìn Dạ gia chủ, vội vàng lắc đầu, nói xong lại
ngừng, liếc mắt nhìn người của Dạ gia, đáy mắt ảm đạm: “Nhưng mà tất cả
mọi người không thích Viên Viên, Viên Viên không ngốc, Viên Viên không
muốn bị xa lánh. . .”
Người đơn thuần thường sẽ rất mẫn cảm ở một phương diện nào đó.
Từ đầu Viên Viên đã biết rõ những người kia không thích nó, bất luận
làm chuyện gì cũng sẽ bài trừ nó ra ngoài, nó chỉ đơn thuần chứ không
ngu xuẩn.
Dạ gia chủ nghe Viên Viên nói mà nghẹn lời, Viên Viên sẽ không nói
dối, ai ở bên Viên Viên cũng sẽ biết, đứa bé này chỉ biết nói ra suy
nghĩ trong lòng mình, hoặc là không cần phải nói, ánh mắt và thần sắc
của nó cũng sẽ nói cho mọi người biết hết thảy.
Đúng vậy, Viên Viên không có cha mẹ, lại là tiểu bối duy nhất được Dạ gia chủ yêu thương, ở trong một đại gia tộc lúc nào cũng lục đục với
nhau, sao có thể không bị xa lánh được?
“Là gia chủ gia gia không tốt, Viên Viên muốn thế nào thì cứ làm thế
ấy đi.” Lời vừa nói, mọi người cũng hiểu Dạ gia chủ đã đồng ý để Viên
Viên đi theo Dạ Nhiễm, chợt ánh mắt Dạ gia chủ lại quét qua Dạ Nhiễm,
khổ tâm và áy náy lóe lên ở đáy mắt rồi biến mất: “Dạ Nhiễm, ta biết
ngươi hận Dạ gia, hận ta, chờ ngươi lớn lên, về sau muốn Dạ gia thế nào, bổn gia chủ cũng sẽ không dị nghị.”
Sau khi nói xong câu đó, Dạ gia chủ trực tiếp quay người đến vị trí
của mình ngồi xuống, có đôi khi nhớ lại từng chuyện cũ, từng chỗ sai lầm đều hiện rõ mồn một ngay trước mắt, lúc đó muốn đền bù cũng không còn
cách nào nữa.
Đứa con Dạ gia chủ thương yêu nhất vẫn luôn là Dạ Huyền Diệp, thiên
phú, thực lực, tính cách tất cả đều tốt nhất, nổi tiếng là thiên tài,
nhưng —————-
Dạ gia chủ đưa tay rót một chén rượu cho bản thân, rượu vào trong
miệng, độ cồn của rượu tê liệt nóng rực, theo cổ họng thẳng tắp chảy
xuống, nóng bỏng.
Dạ Nhiễm nghe Dạ gia chủ nói, có chút kinh ngạc nhướn mày, lão đầu tử lại dám ở đại sảnh nói một câu như vậy, tương lai sao?
Quân Mặc Hoàng đến bên cạnh Dạ Nhiễm, đưa tay ôm chiếc eo nhỏ mảnh
khảnh của Dạ Nhiễm, cúi đầu nói khẽ bên tai Dạ Nhiễm: “Người già luôn
hiểu được bản thân đã phạm sai lầm ở đâu.”
Dạ Nhiễm nao nao, sau đó hơi nở nụ cười.
“Tỷ tỷ, đây là tỷ phu sao?” Viên Viên mở mắt to, nghi hoặc nghiêng đầu chỉ Quân Mặc Hoàng đang ôm Dạ Nhiễm, ngây thơ hỏi.
Một tiếng tỷ phu này lại làm toàn thân Quân Mặc Hoàng rất thoải mái,
ánh mắt ngoài ý muốn nhìn Viên Viên cũng ôn hòa hơn, đưa tay xoa xao đầu Viên Viên, khẽ cười nói: “Bổn vương đương nhiên là tỷ phu của muội.”
Khóe miệng Dạ Nhiễm hơi co giật, Tập Diệt Nguyệt và Tiểu đội Vô Địch, Thánh Huy thần đội cũng đều như gặp quỷ mà nhìn Quân Mặc Hoàng, tuy nha đầu Viên Viên kia cũng đơn thuần vô cùng, nhưng cũng là nữ đấy, là nữ
đấy.
Bọn họ không biết, chính vì nha đầu Viên Viên là nữ nên Quân Mặc
Hoàng mới ngoài ý muốn khoan dung với Viên Viên, ai bảo bên người Dạ
Nhiễm còn có đại gia Manh Tạp Tạp và Dạ Thương Khung bất ly thân đều là
giống đực.
Còn nữa, Quân Mặc Hoàng ghét bất kỳ thứ gì tới gần nữ nhân của hắn có mục đích. Như Viên Viên chân thật trong veo, Quân Mặc Hoàng muốn ghét
cũng không được.
Có đôi khi, có lẽ có muội muội cũng không tệ, Quân Mặc Hoàng nghĩ.
Mấy người Dạ Nhiễm cười tủm tỉm ngồi lại vị trí, nhìn người người ở trước mặt trái phải kính rượu.
Kỳ thật có đôi khi dưới trường hợp này, phiền toái luôn nối gót nhau
đến, thực tế lại xảy ra rất nhiều với Dạ Nhiễm Tiểu đội Vô Địch.
Một nữ tử chậm rãi tới bên cạnh mấy người Dạ Nhiễm, trong mắt không
có bất kỳ ai, chỉ nhìn độc mỗi Dạ Nhiễm, có vài tia hận ý, vài tia càn
rỡ: “Đội trưởng Vô Địch thần đội, Dạ Nhiễm.”
Dạ Nhiễm chỉ ngồi trên ghế, nhướng mày lãnh đạm nhìn người mới đến,
nhìn thấy rõ ràng người này không phải đến mời rượu, Dạ Nhiễm cũng không để tâm, đặt chén trà xuống, cong môi khẽ cười: “Chuyện gì?”
“Giết một Tiên Thiên tông sư của chúng ta, Dạ đội trưởng thật quá
thanh nhàn nhỉ.” Những lời này có chút khó tin, đáy mắt nữ tử tràn đầy
hận ý và khiêu khích khiến cho người ta không thể bỏ qua.
Dạ Nhiễm nhíu mày, một tay chống huyệt thái dương, ngón giữa chậm rãi gõ, nàng híp mắt, giống như đang tự hỏi mình giết một Tiên Thiên tông
sư lúc nào.
“Nam Minh Phượng gia Tam tiểu thư chẳng lẽ không nhìn thấy sự tồn tại của chúng ta sao?” Lưu Vũ Phi sau khi giật mình mới trực tiếp nhìn
người mới tới khiêu mi tà khí cười nói.
A!
Dạ Nhiễm nhớ ra rồi!
Mấy người Tiểu đội Vô Địch cũng nhớ ra rồi.
Nam Minh Phương gia, có phải là nữ nhân Tiên Thiên tông sư trước kia nửa đường đến đoạt nội đan của Tuyết Thần giao long không?
“À, nhớ ra rồi, thì ra ngươi nói đến Tiên Thiên tông sư cản đường
cướp bóc bổn cô nương và đồng đội hả.” Giọng nói Dạ Nhiễm không lớn
không nhỏ, mọi người vốn một mực chú ý đến mấy người Dạ Nhiễm bên này
đều nghe thấy được.
Lời nói của Dạ Nhiễm không thể nói là không quả quyết, một câu rơi xuống, toàn bộ yến hội một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Tiên Thiên tông sư? Cướp bóc? Còn cướp của mấy tiểu bối? Nói đùa gì
vậy? Nếu thật là như vậy, mặt mũi của Tiên Thiên tông sư kia chẳng phải
mất hết sao!
“Nói bậy, ai đi cướp của các ngươi! Bọn tiểu quỷ nghèo kiết xác các
ngươi đáng để Nam Minh Phượng gia ta đi cướp sao?” Nữ tử dưới sự yên
tĩnh của nơi này, vốn đã đang nóng giận lại càng nóng giận hơn, đây
chính là cái gọi là họa ra từ miệng mà ra.
Mọi người gật đầu sáng tỏ, xem ra chắc là lần đấu giá nội đan Tuyết Thần giao long kia?
Nội đan của Tuyết Thần giao long bán cho Tiểu đội Vô Địch của Học
Viện Quân Sự, hơn nữa sau khi đấu giá, đội trưởng Tiểu đội Vô Địch còn
liên tục chém Dạ gia Tứ tiểu thư và tay phải của Tam thiếu gia, chuyện
này đã sớm truyền khắp đại lục.
Thế nhưng mọi người nghe một câu ‘nghèo kiết xác’ của Phượng gia tiểu thư kia liền cảm thấy bản thân sắp co giật đến nơi rồi.
Lần đấu giá ấy tốn bao nhiêu tiền?
Nếu họ nhớ không lầm thì là 511 tấm thẻ vàng đấy? Giá trên trời 511
tấm thẻ vàng! Cho dù là đại gia tộc, muốn xuất ra cũng vô cùng khó khăn
đấy!
Khúc Thừa Trạch khinh bỉ nhìn Nam Minh Phương gia tiểu thư: “Thật quá ngu xuẩn, với tư cách là Thiếu chủ Khúc thị gia tộc, trên người bổn
thiếu gia cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu mỗi tiền.”
Lời này của Khúc Thừa Trạch có thể nói là trực tiếp tát vào mặt Nam
Minh Phượng gia! Cũng khiến cho mấy người Liễu Phi Tiếu nghiến răng
nghiến lợi, tên béo thối tha này, tước đoạt hết tiểu kim khố của bọn họ
không trả, tiểu tử ngươi đã không thiếu tiền, vậy thì nhanh trả cho bọn
ta đi!
“Thiếu chủ Khúc thị gia tộc, Thiếu chủ Liễu gia, Nhị tiểu thư Tập
gia, hơn nữa còn có ta, hoàng tử Lam Vân quốc, lại bị gọi là tiểu quỷ
nghèo kiết xác, tư vị này thật đúng là lần đầu tiên nha.” Tư Mạt Tiêu
vuốt vuốt chén trà trong tay, trên môi nở nụ cười chế nhạo, bị mắng là
nghèo kiết xác quả đúng là lần đầu tiên.
Đại sảnh lần nữa lại yên tĩnh, Tư Mạt Tiêu cũng không nói tên, trực
tiếp nói thân phận ra, không thể không nói có chỗ chống lưng cường đại
có thể mang đến rất nhiều thứ.
Mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, đúng vậy! Lúc trước không phải bọn họ đã phát người điều tra tiểu đội Vô Địch rồi sao? Bởi vì Dạ Nhiễm đùa
giỡn Dạ gia chủ như thế, cùng với việc mấy người Quân Mặc Hoàng bỗng
nhiên xuất hiện, vì thế không để ý đến những người khác của Tiểu đội Vô
Địch.
Lấy thân phận của bất kỳ người nào trong năm người Tiểu đội Vô Địch, so với Thánh Huy thần đội không hề thấp hơn.
Tiểu đội Vô Địch xem ra sắp trở thành Thánh Huy thần đội thứ hai nổi tiếng khắp đại lục rồi! Thậm chí có thể vượt qua bọn họ!
“Còn có bổn tiểu thư La gia.” La Lỵ nháy mắt mấy cái, trực tiếp tăng
giá lần hai! Hừ, Nam Minh Phượng gia? Cũng muốn bắt nạt sư phụ của bổn
tiểu thư?!
La gia, gia tộc thích khách! Đồng thời cũng là gia tộc thủ hộ Ám
Thiên quốc, ở đây tất cả mọi người đều biết rõ La gia nhân khẩu tàn lụi, hôm nay chỉ còn lại một chi chính thống, chẳng lẽ thiếu nữ này ——- lại
là dòng chính duy nhất của La gia?
“Ồ? Công chúa bảo bối của Tầm Bảo Môn ta lại bị mắng là nghèo kiết
xác?” Dạ Huyền Diệp theo lời nói vừa rồi bắt đầu cười nguy hiểm, ở trước mặt phụ thân là hắn bắt nạt con gái bảo bối của hắn?