Nghe thấy giọng nói vạn phần quen thuộc, thân hình Dạ Nhiễm bỗng dưng bật dậy, nội tâm kích động mãnh liệt, quay đầu nhìn lên bầu trời, ngay lúc sợi tóc màu bạc hiện vào tầm mắt, nàng phút chốc thấy sóng mũi xót xót.
“Ngân phụ thân…” Trong giọng nói mang theo nghẹn ngào, mang theo không thể tin được, Ngân Vũ phụ thân bởi vì có chế ước với đại lục nên từ một trăm năm trước đã không thể ra khỏi núi Hắc Chỉ, hôm nay ——
“Ngoan, con gái bảo bối bổn tọa yêu thương nâng trong lòng bàn tay, sao có thể bị loài người ức hiếp đây?” Ngân Vũ xuất hiện bên người Dạ Nhiễm trong nháy mắt, môi mỏng nở nụ cười tà mị, mắt tím tràn ngập nuông chiều và đau lòng, mạnh mẽ ôm lấy Dạ Nhiễm từ trong lòng Quân Mặc Hoàng.
Mặc Hoàng không muốn buông tay, nhưng chạm đến đôi mắt tím lạnh như băng của Ngân Vũ …..đành phải chậm rãi buông lỏng tay ra.
Ngân Vũ phụ thân đang trách hắn.
Đúng vậy, Ngân Vũ đang trách hắn, lúc trước là ai thề son sắt cam đoan tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt bảo bối của hắn?
Nhưng sự thật thì sao? Dạ Nhiễm nhiều lần bị thương, nhiều lần chịu khổ, Ngân Vũ y không phải không biết rõ, hôm nay thậm chí là ngay cả tính mệnh cũng thiếu chút mất rồi, mắt tím lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt, Quân Mặc Hoàng, cái này là thứ mà ngươi gọi là bảo vệ?!
“Ngân phụ thân, không trách Mặc Hoàng được, là chính con…” Dạ Nhiễm nhìn thấy ánh mắt Ngân phụ thân trách cứ Quân Mặc Hoàng, cảm thấy bất an, bị thương lần này là chính nàng không cẩn thận, nhưng một câu còn chưa nói xong liền bị một giọng nói khác cắt đứt.
“Ai nha, con bé kia, mới rời núi không bao lâu đã phải nằm sấp rồi hả?” Quần áo màu tím nhạt phiêu dật theo gió, sợi tóc tím bay múa, xinh đẹp đến mức tận cùng, một đôi con mắt màu lục hẹp dài, yêu nghiệt như vậy làm cho không ai nói nổi nên lời…, không phải yêu tinh Tử Liên kia thì còn có thể là ai có thể là ai?
“Tử Liên thúc thúc.” Dạ Nhiễm ở trong ngực Ngân Vũ nháy mắt mấy cái nhìn yêu nghiệt Tử Liên, khóe miệng khả nghi run rẩy hai cái.
Ánh mắt xanh lục yêu nghiệt của Tử Liên lóe lên, ánh mắt liếc nhìn thấy phế tích của Dạ gia tộc, khóe môi nổi lên một tia lạnh như băng, giọng nói thanh thúy êm tai như vọng đến từ núi sâu xen lẫn lạnh lùng và hàn ý, “ Tiểu công chúa của núi Hắc Chỉ, há lại mặc cho những người phàm tục này làm càn hay sao?”
“Hồ ly thúc thúc, Hoa vương thúc thúc.” Tạp Tạp mở to đôi mắt đen bóng, phút chốc bay đến bên cạnh Ngân Vũ và Tử Liên, in lại trên gương mặt mỗi người một nụ hôn ẩm ướt, cặp mắt màu đen hơi lo lắng, bọn họ cứ như vậy đi ra khỏi núi Hắc Chỉ, không sao chứ?
“Không biết hai vị cao thủ Thú tộc đến Dạ thị gia tộc của ta có gì chỉ giáo?” Giọng nói của Dạ gia chủ vang lên trên bầu trời.
Đúng lúc này, một đoàn người Dạ thị gia tộc mới khó khăn lắm mới theo đến kịp trên không trung, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ không tốt, hôm qua nơi đây là toàn bộ kiến trúc đồ sộ của Dạ gia tộc, vậy mà trong khoảnh khắc……đều bị hủy hoại, dường như là trong thời gian một đêm, bọn họ đều gấp gáp sửa chữa lại, mặt mũi Dạ thị da tộc trên khắp đại lục…đã sớm mất hết.
“Có gì chỉ giáo? Kỳ thật bổn tọa muốn trực tiếp đưa các ngươi tới Minh Giới chơi đùa một chuyến thôi, thế nào? Không cần tốn vé vào cửa luôn nha.” Tóc dài màu bạc như tơ lụa múa theo gió, đôi mắt tím hẹp dài của Ngân Vũ hiện ra sát ý lạnh như băng, nhưng môi mỏng vẫn nở nụ cười hoàn mỹ như ban đầu.
Một hơi nuối không trôi, ánh mắt Dạ gia chủ bỗng dưng lạnh lên, xem tình hình này bọn họ cũng đại khái hiểu được mục đích của Ngân Vũ và Tử Liên đến đây, xem thần sắc hai người đối với Dạ Nhiễm kia….là tuyệt đối nuông chiều, liền hiểu hôm nay Dạ gia sợ là không có quả ngon để ăn rồi.
Dạ Nhiễm đưa tay kéo áo bào màu bạc của Ngân Vũ, dung nhan tuyệt mĩ nở nụ cười như Ngân Vũ phụ thân, giọng nói tà mị: “Ngân phụ thân, những người này của Dạ thị gia tộc, con gái còn chưa chơi chán đâu.”
Đúng vậy, nàng còn chưa chơi chán, sao có thể để cho bọn họ chết như vậy đây? Đây chẳng phải là tiện nghi cho bọn họ rồi sao?
Ngân Vũ nở nụ cười, Tử Liên nở nụ cười, xem ra công phu chỉnh người của con gái bảo bối vẫn chưa thay đổi.
Dạ thị gia tộc nghe được mấy người Dạ Nhiễm nói chuyện hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, đáy mắt đều tràn đầy phẫn nộ, địa vị Dạ thị gia tộc trên toàn bộ Thương Minh đại lục cao không tưởng được, hôm nay trước sau lại trở thành chuyện cười cho mọi người trên đại lục, vốn là bọn họ đã rất không vui, lại gặp được những nhân vật không để bọn họ vào mắt ở đây, làm sao có thể không phẫn nộ?
“Hắc Chỉ… song vương?” Vũ Trung bà bà và Thiên Tứ bà bà liếc nhau, đồng thời đều thấy được trong mắt đối phương là không thể tin, thốt ra bốn chữ, lập tức trong không gian yên tĩnh khơi dậy rung động cực lớn!
Hắc Chỉ song vương?
Ở Thương Minh đại lục, ai chưa từng nghe nói qua danh xưng của Hắc Chỉ song vương?
Núi Hắc Chỉ vì sao mà khiến cho toàn bộ cao thủ đại lục đều dừng bước? Nguyên nhân chính là vì truyền thuyết về Hắc Chỉ song vong.
Ngân Vũ được tất cả vương giả của các loài linh thú núi Hắc Chỉ cúi đầu xưng thần.
Tử Liên được tất cả vương giả của các loài thực vật núi Hắc Chỉ cúi đầu xưng thần.
Một Thú vương, một Hoa vương, hai nhân vật tuyệt thế yêu nghiệt như vậy được đại lục vinh danh là Hắc Chỉ song vương.
Tục ngữ nói, một núi không thể chứa hai cọp, một nước không thể có hai vua, nhưng bên trong Hắc Chỉ sơn mạch, quan hệ của hai vị vương giả này lại quá mức tốt, ngay cả anh em ruột trở mặt thành thù cũng là việc thường thấy, thế nhưng quan hệ của Ngân Vũ và Tử Liên qua lại mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm đều vẫn thủy chung như lúc ban đầu.
Dạ gia chủ một bụng phẫn nộ định phát tác, ngay lúc nghe Vũ Trung bà bà bật thốt bốn chữ liền nhất thời tiêu tán như mây khói, trong lòng lạnh buốt tràn đầy.
Dạ thị gia tộc ở Thương Minh đại lục là cường đại, nhưng cũng vẻn vẹn trong thế giới loài người, mà đối với núi Hắc Chỉ mà nói, một Dạ thị gia tộc tính là cái gì? Đích thực không là cái gì!
Núi Hắc Chỉ nếu là muốn hủy diệt một Dạ gia dường như chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Lại chưa nói đến thực lực của Hắc Chỉ song vương cường đại đến mức nào, chỉ cần nghĩ đến linh thú bên trong sơn mạch dường như là lên đến hàng vạn, cũng đủ để cho một quốc gia bị diệt trong phút chốc.
Nhân Ma hai tộc tranh chấp mấy ngàn năm, Thú Tộc vẫn không có lấy nửa tác động, thế lực và thực lực mấy ngàn năm nay bọn họ tích lũy bao nhiêu, thực không ai biết được.
“Hắc Chỉ song vương giá lâm Dạ thị gia tộc, lão phu không kịp từ xa tiếp đón…” Thái độ của Dạ gia chủ bỗng chốc trở nên cung kính, một gia chủ như lão cũng không dám có bất kỳ ý bất kính nào đối với Hắc Chỉ song vương, cái này vấn đề là liên lụy đến giữa ba chủng tộc.
Nhân tộc và Ma tộc, không một tộc nào muốn trở mặt đối lập với Thú Tộc.
Nếu là bởi vì một Dạ gia mà lại để cho Thú Tộc và Ma tộc trở thành liên minh, vậy Dạ gia liền thực sự trở thành tội nhân của Thương Minh đại lục!
“Nghênh đón? Ngươi nếu dám chào đón, bổn tọa cam đoan mặt trời hôm nay ngươi cũng không nhìn được đâu.” Đôi mắt tím của Ngân Vũ chỉ nhẹ nhàng quét qua, không khí quanh thân mọi người của Dạ gia bỗng chốc như cứng lại….!!
Quá mạnh, Ngân Vũ mạnh đến mức bọn họ không tưởng tượng nổi.
Cao thủ Cửu giai Mộng Cấp? Vũ Trung bà bà và Thiên Tứ bà bà lúc này cũng khiếp sợ phập phồng, hai người mới bị Ngân Vũ liếc qua cũng thấy rất e ngại.
“Được, vậy giữ lại tính mạng của các ngươi cho con gái Bổn tọa chậm rãi chơi đùa.” Ngân Vũ biết trong lòng con gái bảo bối không muốn y giết những người này, bực bội đảo mắt nhìn qua.
Hắn không muốn nhìn tiếp những người này nữa, nhìn thấy bọn họ, Ngân Vũ liền nhớ tới bộ dáng hấp hối vì độc của Dạ Nhiễm nằm trong lòng y.
“Trở lại tửu điếm.” Ngân Vũ nói với Tử Liên, sau đó ôm lấy Dạ Nhiễm biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu đứng tại chỗ, ánh mắt từ ảm đạm thành kiên định, đây là người chăm sóc Dạ Nhiễm mười lăm năm – Ngân Vũ, hai người bọn họ bây giờ không mạnh như Ngân Vũ, nhưng bọn họ nhất định sẽ cố gắng, sẽ càng mạnh mẽ hơn để bảo vệ con gái của bọn họ.
Mấy người Liễu Phi Tiếu lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, một yêu nghiệt tóc tím mắt xanh lục, một yêu nghiệt tóc bạc mắt tím, hai người kia lại là Hắc Chỉ song vương trong truyền thuyết?
Mấy người không khỏi nghĩ đến những lời lúc trước Dạ Nhiễm từng nói…, được Ngân hồ núi Hắc Chỉ thu dưỡng, trên trán đen kịt, Ngân hồ hả? Ngân hồ! Được rồi, có vẻ như bản thể của Thú Vương, một trong Hắc Chỉ song vương đích thực là Ngân hồ, nhưng… !
La Lỵ và Diệt Nguyệt mở to hai mắt lóe lên những vì sao, thật đẹp quá đi!!, lần đầu nhìn thấy hai nam nhân mà đẹp tới vậy.
Tuấn nam bên người bọn họ đương nhiên là không ít, ít nhất Mặc Hoàng cũng tuyệt không rơi vào thế hạ phong chút nào so với hai người này, chỉ là Mặc Hoàng … khí tức quanh thân lãnh khốc khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, mà hai người Ngân Vũ và Tử Liên phảng phất như từ nhỏ đã là yêu nghiệt, yêu nghiệt mị hoặc cực điểm.
Sắc mặt Mặc Hoàng âm trầm, ánh mắt đen kịt thâm thúy lóe ra từng chút ánh sáng, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt.
Ngay tại lúc Mặc Hoàng muốn đuổi theo Ngân Vũ và Dạ Nhiễm, không khí bỗng nhiên rung chuyển, Dạ Nhiễm lại xuất hiện trước mặt hắn.
Bước chân của Dạ Nhiễm có hơi suy yếu, từng bước một kiên định đi đến bên người Quân Mặc Hoàng, cầm chặt tay Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm lúc này cười đến tuyệt mỹ: “Mặc Hoàng, Ngân phụ thân và Tử Liên thúc thúc chờ chúng ta ở tửu điếm.”
Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện, một lòng tràn đầy nhu tình, nàng không nói thêm gì, chỉ là cầm chặt tay hắn đã đủ truyền đạt tình yêu của nàng.
Mười ngón tương giao, cùng sinh cùng tử.
Dạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn phụ mẫu nhà mình cười nói: “Phụ thân, mẫu thân, người tóc bạc vừa rồi chính là Ngân Vũ phụ thân con gái đã từng nói qua, còn vị tóc tím chính là Tử Liên thúc thúc, chúng ta cùng về tửu điếm thôi?”
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu là cha mẹ của thân thể này, đồng thời cũng là cha mẹ kiếp này của Dạ Nhiễm nàng, mà Ngân phụ thân là người sớm chiều yêu thương bảo vệ nàng trong suốt mười lăm năm, bắt đầu từ lúc nàng mới đặt chân tới dị giới này, trong lòng nàng, họ đều là những người thân quan trọng, nàng thậtl lòng hi vọng bọn có thể quen biết, có thể ở chung cùng nhau.
“Đội trưởng, người kia thật là cha nuôi của cô hả?” Đôi mắt tràn ngập sao sáng của Diệt Nguyệt nhìn Dạ Nhiễm, kỳ thật nàng không phải loại si mê dung mạo, thiệt tình không không phải mà!!! Chỉ là đối mặt với nam nhân yêu nghiệt như vậy, thật là nhịn không được.
Cốc~!
Một cái gõ bất ngờ vang dội hôm thân mật đầu Diệt Nguyệt, Liễu Phi Tiếu như cười như không nói: “Tập Diệt Nguyệt, bộ dáng này của cô bây giờ đúng thật là quá xấu.”