Tập Diệt Nguyệt ôm đầu, tức giận nhìn Liễu Phi Tiếu: “Bổn tiểu thư ngắm soái ca, huynh có ý kiến gì hả?”
Liễu Phi Tiếu chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tập Diệt Nguyệt rồi đặt ánh mắt
lên người Dạ Nhiễm, nở nụ cười mê người: “Đội trưởng, quay về tửu điếm
chứ?”
Tập Diệt Nguyệt oán hận trừng mắt liếc Liễu Phi Tiếu, không để ý thấy trong lòng có chút mất mát và chờ mong, về phần mất mát cái gì, chờ mong cái
gì, có lẽ chính nàng cũng không biết.
Ánh mắt Dạ Nhiễm đặt trên người Phi Tiếu và Diệt Nguyệt, trong đôi mắt đen
lóe lên một chút ý cười nhưng cũng không nói thêm gì, nắm chặt tay Mặc
Hoàng bên cạnh, quay đầu nhìn Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bà cách đó
không xa, nói: “Lão sư, Vũ Trung bà bà, cùng về thôi.”
Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bà giật mình sững sờ rồi lại hoàn hồn, liền bày ra một bộ dạng đầy vui vẻ, gật đầu đồng ý.
Quân Mặc Hoàng đưa tay ôm ngang hông Dạ Nhiễm, đôi mắt màu đen bá đạo thâm thúy: “Thân thể còn chưa bình phục, đừng cậy mạnh.”
Dạ Nhiễm ở trong lòng Mặc Hoàng bĩu môi, chỉ có nụ cười trên môi chưa từng biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu hiểu ý nở nụ cười. Quân Mặc Hoàng là một nam nhân tốt.
Một đoàn người với bộ dạng tươi cười tùy ý nhanh chóng bỏ đi khỏi bầu trời Dạ thị gia tộc.
Mà sắc mặt đám người của Dạ thị đứng trên không trung tái nhợt, cứ như vậy bị bỏ qua hoàn toàn.
“Trước đó nên trực tiếp giết nữ tử kia! Bằng không thì cũng không xảy ra
chuyện như thế này!” Một nữ tử trung niên nghiến răng nghiến lợi phẫn
hận nói sau lưng Dạ gia chủ.
Dạ gia chủ xoay người, tát ả một một cái, trên gương mặt cứng cỏi tràn đầy thất vọng và phẫn nộ: “Dạ thị gia tộc chứa những loại côn trùng có hại
như các ngươi, sớm muộn cũng sẽ diệt vong!”
Dạ gia chủ nói dứt câu, bóng người cũng biến mất, phẫn nộ, chán chường,
thậm chí còn có chút tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc mạnh mẽ đánh vào thâm
tâm của Dạ gia chủ.
Người của Dạ gia bị Dạ gia chủ mắng một câu sắc mặt liền tái nhợt, chỉ oán
hận liếc mắt nhìn bóng lưng Dạ gia chủ rời đi, chia thành hai ba phía
cũng bỏ đi.
Cách đó không xa, trên nóc một tòa nhà là một nam tử hắc y khí chất trong
trẻo lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng không nhìn ra cảm xúc nhưng
lại có thể cảm nhận được quanh thân hắn truyền đến sự mỉa mai.
Cái này ————- chính là báo ứng.
Tửu điếm Khúc thị, gian ghế lô ở tầng hai.
Ngân Vũ ngồi bên cạnh cửa sổ, lười biếng nghiêng đầu dựa vào ghế, vài sợi
tóc bạc dài rơi trên xương quai xanh và lồng ngực gợi cảm, đôi mắt tím
yêu dị lạnh băng và nguy hiểm.
Tử Liên đứng bên cạnh Ngân Vũ, dựa lưng vào vách tường, lồng ngực trắng
nõn xinh đẹp như ẩn như hiện, đôi môi đỏ mọng cong lên mị hoặc đến cực
điểm, đôi mắt màu lục yêu dị hẹp dài hơi nháy.
Mấy người Dạ Nhiễm sau khi đẩy cửa đi vào liền thấy một cảnh như vậy
Tập Diệt Nguyệt, La Lỵ bịt kín mũi ngay tức khắc, sau khi xác định không có vật thể màu đỏ khả nghi chảy xuống, hai người mới nhẹ nhàng thở ra một
hơi.
Yêu nghiệt, đây quả thực chính là mỹ nam yêu nghiệt làm cho người ta xịt máu mũi, lại còn là một đôi nữa.
“Ngân Vũ phụ thân, Tử Liên thúc thúc, bổn cô nương đã từng nói hai người rất
xứng đôi hay chưa nhỉ?” Dạ Nhiễm đi vào gian ghế lô, đôi mắt đen có vẻ
trêu tức, với sắc đẹp của Ngân Vũ và Tử Liên, dạng nữ nhân nào dám đứng
bên cạnh hai người yêu nghiệt bọn họ đây?
Lúc Ngân Vũ và Tử Liên nhìn thấy Dạ Nhiễm, lạnh lùng và nguy hiểm trong đôi mắt hẹp dài liền biến mất không còn, nghe thấy Dạ Nhiễm nói vậy, hai
người bất đắc dĩ cười yêu chiều.
“Con còn dám chọc bổn tọa?” Trong nháy mắt, thân thể của Dạ Nhiễm liền được
bao bọc trong cái ôm ấm áp của Tử Liên, đôi môi đỏ mọng mị hoặc đặt bên
tai Dạ Nhiễm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo nguy hiểm nồng đậm.
Nhưng chỉ một giây sau, Quân Mặc Hoàng lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai cướp Dạ Nhiễm về lại trong lòng.
Trong đôi mắt đen nhánh mênh mông, lạnh băng nhìn Tử Liên, trong giọng nói
trầm thấp của Quân Mặc Hoàng cũng là nguy hiểm nồng đậm: “Với tư cách
thúc thúc, xin hãy tự trọng.”
Trong đôi mắt xanh của Tử Liên thoáng hiện tia kinh ngạc, có thể đoạt được
thứ gì trong tay Hoa Vương y, thiếu niên Quân Mặc Hoàng này sao có thể
là tam giai mộng cấp võ giả được?
Đôi mắt tím của Ngân Vũ tập trung vào Quân Mặc Hoàng, ngón tay thon dài vuốt cằm, thần sắc mịt mờ không rõ.
“Bổn tọa đã là thúc thúc thì chính là người thân, làm sao có khoảng cách
được?” Ống tay áo Tử Liên khẽ vung, một cái ghế liền xuất hiện ở phía
sau, sau khi ngồi xuống liền lười biếng giơ mắt nhìn Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng chỉ lạnh lùng nhìn Tử Liên, đôi mắt đen chỉ hiện lên một
điều: nữ nhân của bổn vương, một tấc ở trên người đều là của bổn vương!
Tử Liên nhìn ánh mắt lạnh băng của Mặc Hoàng, khóe miệng giật mấy cái, tối chung vẫn là bại trận, giơ hai tay: “Được rồi được rồi, bổn tọa về sau
sẽ không bám lấy Dạ Nhiễm nữa, được chưa?”
Thật bất đắc dĩ, ánh mắt của Quân Mặc Hoàng quả rất có lực sát thương, Hoa
Vương của núi Hắc Chỉ – Tử Liên y cũng không chịu nổi.
Tầm mắt của Ngân Vũ buông xuống, che đi nghi hoặc trong đôi mắt tím, Quân
Mặc Hoàng chỉ vô tình phát ra khí thế thôi mà lại làm cho y cảm thấy sợ
hãi, cho dù chỉ là một chút, nhưng…
Dấu đi nghi hoặc nơi đáy mắt, Ngân Vũ đứng dậy đi đến bên người Dạ Huyền
Diệp và Vũ Nhược Phiêu, khóe môi nở nụ cười ôn hòa: “Ta là Ngân Vũ.”
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu nhìn Ngân Vũ, sau đó hai người khom người thật sâu với Ngân Vũ: “Cảm ơn.”
Cảm ơn, thật sự cảm ơn Ngân Vũ.
Nếu không có y, con gái của bọn họ có lẽ đã sớm không còn.
Cảm ơn y đã cứu giúp, cảm ơn y đã thu dưỡng, cảm ơn y mười lăm năm nay đã vô cùng cưng chiều Dạ Nhiễm, tóm lại thật sự cảm ơn.
Ngân Vũ thật không ngờ hai người Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu lại làm như vậy, lúc y biết Dạ Nhiễm đã tìm thấy cha mẹ, y cũng đã nắm được toàn bộ thông tin về Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu, kể cả là Dạ gia.
Theo thông tin có được, Dạ Huyền Diệp là người tuy có thể chịu đựng, nhưng
nội tâm lại vô cùng cao ngạo, hôm nay có thể vì Dạ Nhiễm cúi người trước y, không thể không nói, chỉ một hành động này, vợ chồng Dạ Huyền Diệp
đã nhận được sự đồng ý của Ngân Vũ.
“Không cần cảm ơn, bởi vì Dạ Nhiễm cũng chính là con gái bảo bối của bổn tọa.” Ngân Vũ đưa tay đỡ hai người đứng dậy, nhìn Dạ Huyền Diệp tuấn tú vàVũ
Nhược Phiêu tuyệt mỹ, mắt tím khẽ nhếch mang theo ý cười.
Không thể không thừa nhận, nha đầu Dạ Nhiễm kia có cha mẹ rất tốt.
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu đứng thẳng dậy, ba ánh mắt giao nhau trên
không trung, không cần nhiều ngôn ngữ, bởi vì con gái bảo bối Dạ Nhiễm,
cho nên cái gì cũng không cần, chỉ cần xác nhận đối phương cũng đều rất
quý trọng Dạ Nhiễm, yêu thương Dạ Nhiễm giống như mình là đủ rồi.
“Có hứng thú đến núi Hắc Chỉ rèn luyệt cùng bổn tọa không?” Bằng thực lực
của Ngân Vũ đương nhiên có thể nhìn được tiềm lực trong con người và
dược liệu lưu lại trong cơ thể hai người, muốn cho Dạ Nhiễm một hẫu
thuận cường đại, với tư cách cha mẹ thì không thể không có thực lực mạnh mẽ được.
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, nhưng hai
người lại đồng thời lắc đầu, Dạ Huyền Diệp nói: “Phải đợi giải quyết sau việc của Dạ gia đã.”
Ngân Vũ cười cười, không để ý khoát khoát tay: “Bổn tọa đến đây là để chỗ
dựa cho con gái bảo bối, sau khi việc của Dạ gia kết thúc chúng ta cùng
trở về.”
Ngân Vũ đã hạ quyết tâm đem Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu về đặc huấn một phen.
Dạ Nhiễm tới bên người Ngân Vũ, sờ sờ mũi, đưa tay chỉ về phía mấy người
Liễu Phi Tiếu, nói: “Phụ thân, mang mấy tên gia hỏa này về luôn đi.”
Ngân Vũ phụ thân chuẩn bị đặc huấn, nhớ năm đó Dạ Nhiễm bị Ngân Vũ nhẫn tâm
ném tới nơi đặc huấn kia, Dạ Nhiễm lúc đó có thể nói là đi ra từ bên
trong cửu tử nhất sinh.
Đôi mắt đen nhánh của Dạ Nhiễm nhìn năm đội viên của mình, bộ dạng tươi
cười không có ý tốt và nguy hiểm: “Mọi người không muốn đi?”
Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu, Khúc Thừa Trạch và La Lỵ nhìn
thấy bộ dạng tươi cười của Dạ Nhiễm lập tức rùng mình một cái, vội vàng
xoay người về phía Ngân Vũ, cùng nói: “Ngân Vũ thúc thúc, cho bọn cháu
đi cùng với, bọn cháu nhất định không sợ gian nan vất vả, không sợ chịu
khổ!”
Khóe miệng Ngân Vũ dương dương tươi cười, thoáng hơi cứng ngắc, quay đầu
nhìn về phía con gái nhà mình, tiểu nha đầu này sao đã khiến cho mấy tên thiên chi kiêu tử này trở thành bộ dạng thế này rồi.
Dạ Nhiễm nhướn mày nhìn Ngân Vũ phụ thân của mình, đôi ngươi đen nhánh
mang theo vài phần vô tội, Ngân Vũ phụ thân à, con đã chỉnh gì bọn họ
đâu.
“Không sợ chết thì đi cùng bổn tọa.” Ngân Vũ nhìn mấy thiếu niên thiếu nữ bên cạnh Dạ Nhiễm, môi mỏng phun một câu.
“Không sợ.” Năm người Liễu Phi Tiếu không sợ, kiên định nhìn Ngân Vũ, thấy
được cao thủ cường đại, đã tìm thấy con đường tương lai, bọn họ muốn trở nên mạnh mẽ, phải trở nên mạnh mẽ!
Thế nên chỉ cần có thể mạnh hơn, bất luận là khó khăn gì bọn họ đều nhất định sẽ vượt qua!
“Ừ.” Ngân Vũ nở nụ cười, mấy thiếu niên thiếu nữ này quả thực không tồi, ánh mắt Ngân Vũ chợt nhìn Thiên Tứ bà bà cùng Vũ Trung bà bà, hơi kinh
ngạc, chậc chậc thở dài: “Mấy lão gia hỏa vậy mà cũng không đi ra chỉ
điểm cho nhân loại các người một phen, mặc kệ các ngươi đạp chân tại cửu giai mộng cấp võ giả.”
Ánh mắt của Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bà thoáng chốc phát sáng, theo
lời của Ngân Vũ, không lẽ là Tiên Nhân trong truyền thuyết sao?
Dạ Nhiễm nhìn thấy đáy mắt của hai vị bà bà là chờ mong và hào quang, đưa
tay túm áo Ngân Vũ: “Ngân Vũ phụ thân, Tiên Nhân trong truyền thuyết đột phá như thế nào?”
Lúc này Dạ Huyền Diệp cũng nhìn Ngân Vũ, từ xưa đến nay bọn họ chưa từng
gặp cấp bậc Tiên Nhân trong truyền thuyết, cũng không biết đột phá như
thế nào.
Bây giờ trước mặt lại xuất hiện nhân vật nói cho bọn họ biết về cấp bậc Tiên Nhân, bọn họ sao có thể không kích động?
Ngân Vũ nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người, khẽ lắc đầu: “Chuyện của nhân
loại chúng ta không tiện xen vào, mấy lão gia hỏa của nhân loại các
người còn chưa xuất hiện, nghĩa là vẫn chưa đến lúc nói cho các người
biết.”
Ánh mắt của hai vị bà bà và mọi người trở nên ảm đạm, nhưng cũng không nói
gì thêm, chỉ là giống như lời của Ngân Vũ, tam tộc Nhân – Thú – Ma không thể nhúng tay vào việc của đối phương.
“Ta chỉ có thể cho các người biết, cao thủ trên mộng cấp võ giả vẫn có, dù ở trên Thương Minh đại lục không nhiều lắm. Về phần tìm chỗ đột phá, phải nhờ vào chính các người, tặng cho các ngươi bốn chữ: Phản Phác Nguyên
Chân (Trở về nguyên trạng).” Ngân Vũ ngồi trên ghế, mắt tím hẹp dài yêu dị, thanh sắc bất động quan sát biểu hiện của Quân Mặc Hoàng.
Từ lúc bắt đầu đàm luận đến vấn đề này, Quân Mặc Hoàng chỉ thoáng hé mắt
liền không có gì kinh ngạc, hắn quả nhiên biết sao? Quân Mặc Hoàng ơi
Quân Mặc Hoàng, đối với người con rể này, y càng ngày càng tò mò rồi.
Phản Phác Quy Chân.
Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bà không ngừng mặc niệm bốn chữ này, trong đầu
phảng phất như xuất hiện cái gì đó rồi lại biến mất, nhanh đến nổi làm
người ta không bắt kịp.
Mấy người Liễu Phi Tiếu cũng ghi nhớ bốn chữ này trong đầu, mặc dù bọn họ lúc này còn cách rất xa cấp bậc trong truyền thuyết.
Sau đó, Ngân Vũ và Tử Liên cười híp mắt giữ Mặc Hoàng, Tiểu Khung và Tạp
Tạp lại, ôn hòa lễ độ đưa Dạ Nhiễm và mọi người ra ngoài.
Sau đó và sau đó, ba người Mặc Hoàng từ trong gian ghế lô đi ra đã là
chuyện hôm sau, về phần ở trong gian ghế lô nói những gì, xảy ra chuyện
gì, ngoại trừ người trong cuộc ra thì không ai biết.
Sáng hôm nay, Dạ Nhiễm chỉ vừa mới ra khỏi phòng đã thấy một người không ngờ tới đứng ở hành lang.
“Tiếu thúc thúc?” Dạ Nhiễm dựa vào cửa, nhướn mày nhìn Dạ Huyền Tự, vị tiểu
thúc thúc thần bí ít khi xuất hiện này sao lại đến đây?
“Ừ, rảnh không?” Dạ Huyền Tự gật đầu, gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc.
“Có.” Dạ Nhiễm gật đầu, cuộc chiến đoạt ngôi Thiếu chủ của Dạ thị gia tộc
không biết dời lại đến khi nào, chuyện của công hội đan dược là hai ngày sau, bây giờ Dạ Nhiễm cũng không làm gì.
“Đi theo ta.” Dạ Huyền Tự phun ra ba chữ rồi quay người bỏ đi.
Khóe mắt Dạ Nhiễm giật giật, vị tiểu thúc thúc này, chẳng lẽ không cần hỏi ý kiến của nàng sao? Bất đắc dĩ nhún nhún vai, xoa đầu Tạp Tạp đang ở
trên vai: “Tạp Tạp, đệ và Tiểu Khung ở lại, đợi chút nữa nói với mọi
người ta ra ngoài một chuyến.”
Tiểu Khung và Tạp Tạp đã biết phẩm chất tính cách của Dạ Huyền Tự, qua một
đêm thân thể của Dạ Nhiễm cũng đã khôi phục, bọn họ cũng không lo lắng,
chỉ là Tiểu Khung vẫn ném Tạp Tạp lên vai Dạ Nhiễm: “Một trong hai chúng ta phải đi.”
Dạ Nhiễm nhún nhún vai, nhưng vẫn đưa tay ôm Tạp Tạp vào lòng đi theo sau Dạ Huyền Tự.
Dạ Nhiễm đi đến phía trước nghiêng đầu nhìn vị tiểu thúc thúc lạnh như băng này: “Tiểu thúc thúc, thúc tìm cháu có việc?”
“Ừ.” Dạ Huyền Tự gật đầu đáp một tiếng.
Khóe miệng Dạ Nhiễm hơi rút, ý của nàng là: tiểu thúc thúc, thúc tìm cháu có chuyện gì cơ mà.
Cũng không đi xa, Dạ Huyền Tự dừng bước, quay đầu nói với Dạ Nhiễm: “Đến rồi.”
Dạ Nhiễm nhìn khu nhà chính đã trở thành phế tích của Dạ thị gia tộc ở
trước mặt, hơi chau mày: “Tiểu thúc thúc đưa cháu đến đây làm gì?”
“Tìm đồ.” Dạ Huyền Tự nói hai chữ đơn giản, nhanh chóng đạp chân đi vào phế tích của Dạ gia.
Dạ Nhiễm vẫn đi theo sau Dạ Huyền Tự, Dạ Huyền Tự dùng thần thức quét từng tấc đất dưới chân, Dạ Nhiễm không biết hắn đang tìm cái gì nên cũng
không ra tay giúp đỡ.
Thời gian từng khắc trôi qua, cuối cùng, Dạ Huyền Tự ngừng lại, quay đầu
nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, sau đó vung tay điểm qua mảnh phế tích ở dưới
chân, một cái hộp gỗ hình vuông rơi vào tay Dạ Huyền Tự.
Dạ Nhiễm nhìn một cái đã biết rõ đồ vật Dạ Huyền Tự muốn tìm hẳn là ở bên trong hộp gỗ này rồi.
“Cho cháu.” Dạ Huyền Tự đưa hộp gỗ cho Dạ Nhiễm, đôi mắt đen hiện lên một tia sáng không tên.
“Đây là…” Dạ Nhiễm đưa tay nhận hộp gỗ, không mở ra, mà ngẩng đầu nhìn Dạ
Huyền Tự, hi vọng hắn có thể cho nàng một lời giải thích về những chuyện hôm nay.
“Tín vật của Thiếu chủ Dạ thị gia tộc. Bốn người còn lại ở trên đài kia đã
bỏ cuộc rồi.” Đây là câu dài nhất Dạ Huyền Tự mở miệng nói hôm nay.
Dạ Nhiễm nhíu mày, muốn trả hộp gỗ lại cho Dạ Huyền Tự, tín vật gì đó cũng chỉ là đồ bỏ đi.
“Tiểu thúc thúc, cháu nghĩ thúc hiểu cháu mới đúng.” Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn
Dạ Huyền Tự, nàng cho là Dạ Huyền Tự phải hiểu nàng muốn gì.
“Cho nên cái này càng phải cho cháu. Ta…” Dạ Huyền Tự cúi đầu, đôi mắt đen
nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, tiếp tục nói: “So với việc làm cho nó suy bại
hoàn toàn, nắm giữ trong tay không phải sẽ tốt hơn sao?”
Dạ Nhiễm không ngờ Dạ Huyền Tự sẽ nói như vậy, khóe môi lập tức nở nụ cười tà mị, nắm chặt hộp gỗ, cười nói: “Tiểu thúc thúc, Dạ gia rất thông
minh, để thúc đi làm thuyết khách.”
Hoàn toàn chính xác, trên Thương Minh đại lục, Dạ thị gia tộc có thế lực cực kỳ khổng lồ, so với việc làm cho nó suy bại hoặc để người khác khống
chế, Dạ Nhiễm thích để nó trong tay phụ thân hơn.
“Hai ngày sau, nghi thức lên ngôi.” Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Dạ
Huyền Tự nhìn Dạ Nhiễm, sau nửa ngày mới nhàn nhạt nói ra mấy chữ, dù
trên mặt vẫn không có biểu tình gì nhưng giọng nói lại nhu hòa đi rất
nhiều.
Dạ Huyền Tự liếc nhìn Dạ Nhiễm một cái thật sâu, mặt không đổi sắc xoay người bỏ đi.
Dạ Nhiễm nhìn hộp gỗ trong tay, đôi mắt màu đen nguy hiểm sáng bóng, ném
hộp gỗ vào trong nhẫn trữ đồ, Dạ Nhiễm quay đầu nói với Tạp Tạp trên vai mình: “Tạp Tạp, đệ nói xem khoản nợ của Dạ thị gia tộc đã trả xong
chưa?”
“Nếu là bổn đại gia, Dạ thị gia tộc đã sớm không còn ai sống sót.” Đáy mắt
Tạp Tạp lóe lên ánh sáng lạnh ngắt, Nhiễm Nhiễm của nó quá mềm lòng
thiện lương.
“Ồ, một đao giết hết thì chẳng còn ý nghĩa gì.” Dạ Nhiễm xoa đầu Tạp Tạp,
cất bước về phía tửu điếm, còn phải về nói với phụ thân một tiếng, Dạ
thị gia tộc phụ thân không cần khách khí, cứ nhận đi.
Dạ Nhiễm vừa trở về tửu điếm đã bị Vũ Nhược Phiêu kéo lại: “Huyền Tự tìm bảo bối làm cái gì vậy?”
Sáng nay Vũ Nhược Phiêu đến gọi Dạ Nhiễm ăn điểm tâm, kết quả Tiểu Khung lại nói Dạ Nhiễm bị Dạ Huyền Tự gọi đi rồi, Vũ Nhược Phiêu, Dạ Huyền Diệp
và Dạ Huyền Tự quan hệ rất tốt, chỉ là sau khi Dạ Huyền Diệp bị phế bỏ
đan điền, tính cách của Dạ Huyền Tự lại càng ngày càng lạnh nhạt.
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu vẫn muốn tìm cơ hội gặp Dạ Huyền Tự, chỉ
tiếc hành tung của tiểu tử kia gần đây ngày càng bất định.
Sau khi đi vào gian ghế lô, Dạ Nhiễm mới lấy hộp gỗ trong nhẫn trữ đồ ra,
nhìn mẫu thân và phụ thân nói: “Tiểu thúc thúc đưa cho con tín vật Thiếu chủ Dạ gia.”
Dạ Huyền Diệp nhìn tín vật kia, vuốt ve cái hộp bằng gỗ, thở dài: “Tín vật này từ sau khi ta tháo ra đều do Huyền Tự bảo quản, Tiểu Nhiễm, nếu
không thích thì cũng đừng miễn cưỡng mình.”
Dạ Huyền Diệp biết rõ Dạ Nhiễm chán ghét Dạ gia, với tư cách là phụ thân, y không hi vọng con gái của mình làm chuyện mà nàng không thích.
Dạ Nhiễm lại lắc đầu, nhìn phụ thân và mẫu thân nhà mình, cười đến tuyệt
diễm xinh đẹp: “Phụ thân, mẫu thân, tín vật này do chính con nhận lấy.”
Dạ Huyền Diệp khó hiểu nhìn con gái, Dạ Nhiễm không phải không vui sao?
Dạ Nhiễm chỉ vào hộp gỗ, tà mị cười cười: “Phụ thân, nếu Tầm Bảo Môn và Dạ thị gia tộc nhập vào làm một, hẳn là một chuyện không tệ nhỉ?”