Bọn họ ở Tương thành đợi nửa tháng, trong thời gian này, triều đình xảy ra một chút chấn động, một nhóm quan viên bị nhị hoàng tử trình lên chứng cứ phạm tội với hoàng thượng, hoàng thượng giận dữ, toàn bộ đám quan viên kia bị đưa vào đại lao, gia sản cũng đều bị tịch thu sung quốc khố.
Nhìn phong thư trên tay, Trạm Ly Tiêu khẽ nhếch môi. Nhị hoàng huynh quả nhiên thức thời!
Thôi Bán Hạ cũng không nhàn rỗi, nàng ngày ngày chữa bệnh ở Tương thành, Trạm Ly Tiêu cũng cùng Lý Ngọc lên kế hoạch tiêu diệt toàn bộ mã tặc.
Quan viên trước đó tham ô ngân quan cũng đều bị bắt, trong đó huyện lệnh Vị Thủy thành cùng sư gia, bởi mắc thêm tội ám sát thái tử nên trực tiếp đưa ra pháp trường.
Hoàng đế lại lần nữa xuất ngân lượng giúp nạn dân thiên tai, không bao lâu sẽ tới Tương thành.
Sau khi tình hình Tương thành ổn định trở lại, Trạm Ly Tiêu mang Thôi Bán Hạ cung hồi cung, chỉ có Thôi thần y vẫn ở lại Tương thành, ông muốn tiếp tục giúp xem bệnh, vì vậy không đồng hành cùng bọn họ.
Không thể phủ nhận, vì thế mà tâm tình Trạm Ly Tiêu rất tốt.
Thôi thần y nhìn chằm chằm cái tiểu tử thúi kia, hừ lạnh: “Ta xem ngươi đối phó cha ngươi thế nào.”
Trạm Ly Tiêu không nói gì, chỉ cười nhìn Bạch Tuyết Vận đang nói lời từ biệt Thôi Bán Hạ, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Thôi thần y hừ hừ, nếu không phải thấy được tâm ý thằng nhãi này đối với cháu gái, còn lâu ông mới giao cháu gái bảo bối cho hắn.
Thôi Bán Hạ dụ dỗ thân mẫu: “Mẫu thân, ngươi đừng lo lắng, nếu rảnh con sẽ đến thăm người, nếu người muốn cũng có thể viết thư cho con.” Sau đó dòm qua Lý Ngọc: “Lý thúc thúc, phải làm phiền thúc chăm sóc bà ấy rồi.”
“Điều đó là đương nhiên.” Lý Ngọc nhìn Thôi Bán Hạ khẳng định: “Yên tâm, ta sẽ không cho con cơ hội cáo trạng với sư phụ đâu!”
“Vậy thì tốt. Đừng hòng bắt nạt mẫu thân, nếu không sẽ không bỏ qua cho thúc!”
Thôi Bán Hạ tuy là giọng đùa giỡn, nhưng Lý Ngọc biết nàng rất nghiêm túc. Nha đầu này đối với người mình rất qun tâm bảo hộ, cứ coi như hắn là kế phụ của nàng, nhưng mà cũng không thể thân thiết như mẫu thân ruột thịt.
Chia tay cùng mẫu thân xong, Thôi Bán Hạ lại bị Thôi thần y níu lấy dặn dò, đơn giản là muốn nàng để tâm nhiều hơn, rõ ràng bình thường rất thông minh, thế nào gặp phải người nào đó liền biết thành ngu xuẩn, nếu bị bắt nạt chớ than, có chuyện gì xảy ra A Công không thèm chịu trách nhiệm!
Thôi Bán Hạ ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, sau một hồi lâu mới cam tâm thả cháu gái đi.
Từ Tương thành trở về hoàng cung tầm một tháng đường xe, chỉ là Trạm Ly Tiêu trở về không có chút nào vội vã.
Hắn không vội, Thôi Bán Hạ lại càng không nóng lòng, hai người một đường cùng nhau du ngoạn, hai tháng sau mới về đến hoàng cung.
Vừa tiến vào hoàng cung, thái giám có vẻ đã chờ đợi rất lâu, khom người tiến đến: “Tham kiến thái tử.”
Thôi Bán Hạ nhận ra đây là thái giám thân tín của hoàng hậu.
Trạm Ly Tiêu nhìn thấy thái giám ánh mắt lấp lánh: “Trình công công như thế nào ở nơi này?”
“Hoàng hậu nghe tin thái tử hồi cung, sai tiểu nhân ở chỗ này chờ, hoàng hậu có chuyện muốn tìm Thôi cô nương.” Nói đến ba chữ Thôi cô nương ánh mắt Trình công công mỉm cười hướng về thị vệ đứng sau lưng thái tử, hiển nhiên nhận ra đó là Thôi Bán Hạ ngụy trang.
Thôi Bán Hạ cứng cả người. Nàng lúc trước giả dạng làm thị vệ cùng Trạm Ly Tiêu xuất cung, hồi cung đương nhiên cũng phải giả trang thành thị vệ, không nghĩ tới sớm bị người ta phát hiện rồi.
Trạm Ly Tiêu nhíu lại chân mày: “Mẫu hậu tìm Hạ Hạ có chuyện gì?”
“Tiểu nhân không rõ ràng, hoàng hậu chỉ phân phó tiểu nhân đưa Thôi cô nương đến Vân Phượng cung.”
Trạm Ly Tiêu suy nghĩ một chút: “Ta cùng Hạ Hạ đi gặp mẫu hậu.” Lời vừa dứt, chỉ thấy Phúc công công chạy nhanh tới.
“Tiểu nhân tham kiến thái tử điện hạ, hoàng thượng truyền điện hạ lập tức đến ngự thư phòng.” Phúc công công khom người nói.
Thôi Bán Hạ cũng cảm thấy quá khéo. Nàng có loại cảm giác sắp đi đến Hồng Môn Yến... Hơn nữa theo tình hình này, chuyện nàng và Trạm Ly Tiêu làm hoàng thượng cùng hoàng hậu đều biết cả rồi.
Nàng không nhịn được kéo kéo tay áo Trạm Ly Tiêu, nhẹ giọng nói: “Này! Mẫu hậu ngươi sẽ không nhân cơ hội chém đầu ta chứ?”
Mặc dù hoàng hậu trong ấn tượng của nàng là một người từ ái, nhưng nữ nhân có thể yên ổn ngồi trên hậu vị sao có thể đơn giản, nếu không cũng sẽ không sinh ra đứa con trai Trạm Ly Tiêu đen tối giảo hoạt như vậy.
Thanh âm Thôi Bán Hạ tuy nhỏ, Trình công công vẫn có thể nghe thấy, hắn cười cười: “Thôi cô nương yên tâm, nương nương chỉ muốn tìm Thôi cô nương nói chuyện tâm tình mà thôi.”
Tâm sự? Hai chữ này khiến Thôi Bán Hạ âm thầm toát mồ hôi lạnh. Mặc dù không phải chưa từng gặp qua hoàng hậu, nhưng mà thật lòng nàng cảm thấy nàng và hoàng hậu không có thân thiết đến mức có thể giãi bày tâm sự.
Trạm Ly Tiêu nhìn chằm chằm Trình công công, hắn quả thật không yên lòng dể một mình Thôi Bán Hạ đi gặp mẫu hậu. Tuy biết rằng mẫu hậu sẽ không làm gì Thôi Bán Hạ, nhưng hắn vẫn không an tâm.
Trình công công mỉm cười với hắn: “Điện hạ xin yên tâm, tiểu nhân dám cam đoan Thôi cô nương nhất định sẽ bình an.”
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng đang chờ.” Phúc công công không nhịn được ở một bên lớn mật thúc giục.
Tình hình này, Thôi Bán Hạ cảm thấy đây thật sự là Hồng Môn Yến, nàng cũng phải đơn độc dự tiệc rồi. Chỉ là sợ cái gì! Nếu như hoàng hậu thực nghĩ chém đầu nàng cũng phải tính đến thân phận của nàng, nàng có thần y A Công che chở đấy! Còn có Trạm Ly Tiêu... Quên đi, cái núi dựa này trước mắt còn chưa đủ vững chắc.
Thôi Bán Hạ vỗ vỗ vai Trạm Ly Tiêu, bày ra khí phách đại tỷ hắc đạo: “Một mình ta đi là được rồi, ngươi đi gặp hoàng thượng đi!” Đều là Hồng Môn Yến cả thôi.
Nhưng nàng cũng không yên lòng, nhón chân lên nói bên tai Trạm Ly Tiêu: “Hãy cẩn thận.”
Lão hoàng đế kia cũng không dễ đối phó, rồi lại bỏ thêm một câu: “Ách, giải quyết xong cha ngươi thì mau chạy tới cứu ta!”
Bằng không nàng sợ trái tìm mình không chịu nổi mất.