Tặc Đảm

Chương 150: Đại Địa Trớ Chú!(*)



"Tốt." Tiêu Ngự đáp, phương hướng phía trước là không rõ. Hơn nữa không có NPC bảo vệ, Tiêu Ngự trong lòng có chút không yên, mặc kệ thế nào, hắn đều không thể lùi lại, nếu không có lựa chọn nào khác, tốt hơn lên dùng toàn bộ sức lực vào việc này.

- Xuất phát! – Nghe thấy vong linh vu sư ra lệnh, chúng pháp hệ NPC nhất tề móc ra một lọ dược hoàn hồi phục ma pháp trong nháy mắt trút xuống, bọn họ vừa mới sử dụng hoàn thuốc xong chính là chờ đợi thời khắc này.

Vong linh vu sư xuất ra một căn bạch cốt, ngâm xướng chú ngữ, một lát sau, cốt ma lần nữa xuất hiện. Dưới sự chỉ huy của vong linh vu sư, cốt mà nhằm vào u linh quái ở bên ngoài. Trường đao tay phải giơ lên, đem hơn mười con u linh quái tụ tập ở bên ngoài một trảm thành hai đoạn. Trong đám u linh quái mở ra một con đường xuyên qua, đám người NPC điều chỉnh đội hình, đi theo cốt ma xông ra ngoài. Tiêu Ngự cũng ở trong đó.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua thi thể mấy NPC, vong linh vu sư nhìn Tiêu Ngự. thản nhiên nói:

- Nếu như ngươi không hoàn thành nhiệm vụ. Bọn họ vĩnh viễn ở lại nơi này.

Tiêu Ngự ngạc nhiên, áp lực lại tăng lên, mặc dù họ là NPC nhưng cũng có thân thể có trí tuệ, bọn họ với tính mạng có trí tuệ cũng không có phân biệt quá lớn.

Cốt Ma cùng đạo tặc đạo sư Áo Đức liên tục tàn sát chung quanh, đám người NPC đi theo sau bọn họ, kết thành một trận pháp phòng ngự, tựa như một pháo đài chiến đấu, hướng ra xa xa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Từ sát tường đi ra, bốn phía đều có địch, đám NPC áp lực tăng lên liên tục, vô số u linh quái tựa như thủy triều, mãnh liệt xông lên. Vô số lần chúng muốn đem toàn bộ NPC thôn phệ hết, dưới sự chống cự của NPC bọn họ lần nữa đánh lùi công kích của đám u linh quái.

Mấy u linh quái phá tan phòng ngự của NPC, mấy lần suýt nữa giết chết Tiêu Ngự, may mắn hắn phản ứng nhanh, dùng Đào Thoát kĩ năng kịp thời tránh né, khỏi bị công kích.

- Xuyên qua khu vực này chính là cửa vào rồi, cửa vào là một môn đạo nhỏ hẹp, nhớ kĩ, ngươi chỉ có 30 giây thôi, trong 30 giây này chúng ta hết sức ngăn cản dùm ngươi, nhưng có thể thành công hay không phụ thuộc vào chính ngươi. – Vong linh vu sư chỉ chỗ cho Tiêu ngự.

- OK! – Tiêu Ngự gật đầu, nhìn lại phía trước, cái gọi là tế đàn chỉ là một cái cửa nhỏ hắc ám, còn không có ánh sáng, Tiêu Ngự không nhìn thấy tình huống bên kia.

- Cái này cho ngươi. – Vong linh vu sư đưa cho Tiêu Ngự vài bình hoàn thuốc, Tiêu Ngự nhìn thoáng qua mấy chai lọ này.

Trung cấp hoàn thuốc ẩn hình, số lượng 1

Sơ cấp hoàn thuốc hư vô, số lượng 1

Trung cấp hoàn thuốc nhanh nhẹn, số lượng 1

Trung cấp hoàn thuốc hồi phục trong nháy mắt, số lượng 3.

Tiêu Ngự thu hết số hoàn thuốc này lại, nếu vong linh vu sư cho hắn, nói không chừng có tác dụng rất lớn.

- Uống trước hoàn thuốc nhanh nhẹn, tiến lên. – Vong linh vu sư nói.

Mặc dù có chút tiếc rẻ nhưng Tiêu Ngự vẫn quyết đoán đem trung cấp hoàn thuốc nhanh nhẹn uống đi, vừa lại uống thêm một hoàn thuốc phong tốc, chuẩn bị rất tốt. Tiêu Ngự điên cuồng xông ra ngoài, thoát ly khỏi vòng bảo vệ của NPC, mặc dù vong linh vu sư đã chỉ dẫn ra con đường có ít quái vật, đối với Tiêu Ngự phải nói cũng rất không an toàn. Dù sao nơi này hoạt động đều là quái vật không đoán được cấp độ.

Tiêu Ngự giống như tiễn rời khỏi dây bay ra ngoài, sau lưng chỉ để lại một ít hư ảnh, trên đỉnh đầu có một con quỷ ưng xoay xoay trên trời, hướng tới Tiêu Ngự lao vút xuống.

Tốc độ của quỷ ưng là cực nhanh, so với tốc độ chạy của Tiêu Ngự là nhanh hơn không ít. Mắt thấy sắp công kích tới, tiêu ngự chuẩn bị dùng Tật Phong Bộ kĩ năng ngăn cản công kích của quỷ ưng.

Khí Định Viêm Bạo!

Hỏa cầu liên tiếp công kích tại trên đầu quỷ ưng, hỏa cầu nổ tung, quỷ ưng kêu lên một tiếng, từ trên trời rơi xuống, lông mao cháy rụi thành một món thịt nướng đen thui.

Đây là lần thứ hai lão Lôi Nạp Đa cứu mình.

Tiêu Ngự đối với Lôi Nạp Đa có ấn tượng thay đổi hắn, ít nhất Lôi Nạp Đa không giống như mặt ngoài vô âu vô lo của hắn.

Mấy du hồn chiến sĩ còn đang đứng chưa kịp phản ứng thì Tiêu Ngự đã nhanh như chớp xuyên qua khe hở giữa bọn họ, lúc này đám du hồn chiến sĩ mới phản ứng kịp, rít gào truy đuổi Tiêu Ngự.

Bằng tốc độ cực nhanh của mình Tiêu Ngự xuyên qua khu vực nguy hiểm, chờ ở phía trước Tiêu Ngự là một Tát mãn u linh, Tiêu Ngự mở ra Tật Phong Bộ thuận lợi né tránh công kích của tát mãn u linh, nghiêng người một cái chạy qua bên cạnh tát mãn u linh.

Phía sau Tiêu Ngự số lượng quái truy kích ngày càng nhiều, mấy con u linh cung tiễn thủ đã giương cung, vô số tên bao trùm tới tiêu Ngự. Tiêu Ngự đột nhiên thoáng biến mất, hiện tại khoảng cách phía trước hai mét, làm cho tất cả các mũi tên rơi ở phía sau.

Trung cấp hoàn thuốc nhanh nhẹn cùng hoàn thuốc phong tốc hiệu quả mặc dù không thể chồng thêm nhưng vẫn tăng lên khá rõ ràng. Hơn nữa u mị sao trang có tác dụng gia tốc, tốc độ Tiêu Ngự tăng lên kinh người. Liên tục bỏ sau đám u linh quái. Nhìn thấy thú nhân chiến sĩ hướng tới mình chém lại. Tiêu Ngự mạnh mẽ lao lên, chạy qua công kích của thú nhân, chui vào cánh cửa hắc ám bé nhỏ.

Biểu hiện của Tiêu Ngự làm cho vong linh vu sư vô cùng tán thưởng, mặc dù thực lực của Tiêu Ngự đối với bọn họ là không đáng nhắc tới, nhưng kĩ thuật là không tồi, có rất ít người có thể trót lọt thông qua đoạn khu vực này, bọn họ đều cầu khẩn, hy vọng Tiêu Ngự có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi Tiêu Ngự tiến vào cửa nhỏ. Hướng phía sau nhìn lại, cánh cửa đã từ từ đóng lại, xem xét phụ cận một chút, Tiêu Ngự phát hiện ra mình đã tới một không gian khác xa lạ. Bầu trời một mảnh u ám, khắp nơi là cỏ dại không biết tên, phía trước là một con đường nhỏ âm u, kéo dài tới vô tận, không biết phải đi như thế nào.

" Nơi này là bên trong tế đàn?" Tiêu Ngự có chút buồn bực, tràng cảnh bên trong tế đàn không giống hắn tưởng tượng chút nào.

Phía sau không còn đường lui, Tiêu Ngự chỉ có thể leo qua đường nhỏ này mà tiến lên phía trước, một đạo quang điện hiện lên trên bầu trời, đem cả ánh sáng phía chân trời hiện lên.

Sấm rền cuồn cuộn, tựa như cảm giác được cái gì, Tiêu Ngự hướng lên không trung nhìn lại. Trên bầu trời xuất hiện nhiều ảo giác, chiến tranh hào hùng, hai đội quân chém giết lẫn nhau. Người mặc áo giáp màu đen chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, bắt đầu tàn sát binh lính của người mặc áo giáp màu đỏ, làm cho binh lính của người mặc giáp màu đỏ gần như không còn, mỗi một binh linh hắc giáp đều mang theo một cỗ máu tanh đầy sát khí.

Trên ngựa lớn, người mặc áo giáp màu đen, giống như một tướng quân cao lớn uy vũ dẫn dắt đội quân của mình tiến tới trước doanh trại, trong doanh trại đều là những lão phụ yếu nhược trói gà không chặt, bọn họ bận rộn bắt đầu công việc, một cảnh tượng rất bình thường yên lặng.

- Sát! – Tướng quân kia giơ cao trường kiếm trong tay, quát lên một tiếng. Nhất thời tiếng sát rung trời, như lang như hổ bọn lính vọt vào doanh trại, gặp người giết người, cả doanh trại tiếng khóc nổi lên bốn phía, biến thành một mảnh địa ngục.

Bên trong một lều vải màu trắng có một lão nhân nữ vu chuyên chế tạo hoàn thuốc, nghe thấy thanh âm bên ngoài, run rẩy bước ra, bọn lính vây quanh bà.

Trong doanh trại khắp nơi đều là thi thể lão phụ yếu nhược, máu tươi làm áo giáp cùng vũ khí của đám lính biến thành màu đỏ tươi.

Nhìn thấy thảm trạng của doanh trại, lão nữ vu cuối cùng cũng tức giận mà phẫn nộ. Đón gió bay lên, tựa như một thần linh không thể bị xâm phạm.

- Cổ Đức nhân, đám ma quỷ các ngươi, các ngươi dám bạo hành làm thần linh tức giận, thần linh sẽ trừng phạt các ngươi, ta là nữ vu Ai Đức Lạp, nguyền rủa phiến đại địa này đến tận sau này, thảo nguyên sẽ biến mất, nước sông sẽ khô cạn, hoang mạc sẽ thôn phệ thân thể các ngươi, chủng tộc các ngươi sẽ lâm vào giết chóc vĩnh hằng, cho đến khi biến mất.

Thịch. Lão nữ vu thân hình nổ tung giữa không trung, máu tươi văng khắp nới, hóa thành một màn huyết vũ, lần lượt rơi xuống, cả bầu trời từ từ biến thành màu đỏ.

Từ nay về sau lịch sử tiêu vong của Cổ Đức nhân bắt đầu rồi…

" Thì ra là ngọn nguồn chuyện xưa, đúng là bị nguyền rủa như thế." Tiêu Ngự nhìn thấy hình ảnh rốt cuộc cũng hiểu được nguồn gốc chuyện xưa.

Trên bầu trời ảo giác biến ảo, kế tiếp chính là hình ảnh giảng giải Cổ Đức nhân diệt vong như thế nào, cùng với nội dung Tiêu Ngự đã chứng kiến trên bức họa là không sai biệt lắm, người Cổ Đức tự hủy diệt chính mình.

Tiêu Ngự đang định tiếp tục đi lên phía trước. Một tiếng trẻ con vang lên, Tiêu Ngự ngẩng lên bầu trời nhìn lại, thân hình khẽ run lên, bởi vì đứa trẻ kia chính là hài tử mình đã gặp ở bên ngoài.

- Mẹ, tại sao bầu trời lại có màu lam?

- Mẹ, tại sao chúng ta không nhìn thấy gió ở đâu?

Trên bầu trời xuất hiện một cảnh tượng thật dịu dàng, tiểu nam hài giống như rất nhiều tiểu nam hài khác, tại bên cạnh mẹ nó hỏi này hỏi nọ. Người mẹ của tiểu nam hài cười cười, vuốt đầu đứa bé, hòa ái trả lời những vấn đề ngây thơ của đứa bé.

Thanh âm ngây thơ của đứa nhỏ kéo theo tiếng lòng của Tiêu Ngư. Hắn biết rất nhanh sẽ rõ chuyện bất hạnh gì sẽ xảy ra, hắn không muốn nhìn thấy thảm kịch xa xưa nhưng lòng hiếu kì lại thúc giục hắn tiếp tục quan khán.

Bầu trời vốn xanh thắm biến thành mờ mờ ảm đạm, cát bụi tàn phá, thảo nguyên vô tận bị sa mạc thôn phệ, nước sông trong suốt chậm rãi khô cạn. Trâu bò, lợn gà bởi vì không có thực vật mà chết đi, thảo nguyên giàu có liền biến thành một mảnh đất cằn cỗi.

Bi kịch xảy ra, tất cả người Cổ Đức cho rằng bọn họ đã làm thần linh tức giận, bắt đầu tàn sát tộc nhân cúng tế thần linh, đầu lâu của tướng quân kia được đặt trên tế đàn, cũng vì thần linh mà kiến tạo ra một thần điện khổng lồ hùng vĩ.

Song. Hành vi cúng tế của bọn họ cũng không cứu vãn được, sa mạc vẫn tràn lan, phạm vi cúng tế ngày càng mở rộng, càng ngày càng nhiều người Cổ Đức nhân bị giết hại, vô số nô lệ bị đẩy lên tế đàn.

Mấy vệ binh vũ trang hạng nặng vọt vào nhà tiểu nam hài.

- Chạy mau! – Cha mẹ của đứa bé ngăn chặn đám vệ binh lại. Đứa bé khóc chạy như điên ra ngoài, nhưng rất nhanh sau, nó đã bị mấy vệ binh bắt được, đứa bé bất lực không ngừng đá đánh nhưng vô lực phản kháng, nó bị đám vệ binh mang tới tế đài, bị trói lên trên đàn tế.

Vô số người Cổ Đức đang tham bái thần linh, tiểu nam hài khóc lóc hoảng sợ, không ngừng kêu cha gọi mẹ, nhưng đứa bé không được bất luận người nào đồng tình, đám người Cổ Đức này lạnh lùng nhìn đứa bé.

- Cúng tế bắt đầu! – Một người mặc thầy tế pháp bào, thần tình lạnh nhạt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.