Tặc Đảm

Chương 446: Đao Kiếm



Ngay lập tức xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh, một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được. Ai cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Tên Viêm Thần này cũng quá trâu rồi, một nam nhân bồi mấy nam nhân khác một đêm, đây là cái tình cảnh gì đây?

Da mặt Triệu Lam Hinh rất mỏng, hai má nàng nóng lên.

Nghe được những lời này cũng thật hả dạ, những ngoạn gia xung quanh thấy Viêm Thần đùa cợt Thương Minh thì vui sướng vô cùng, tại vì tên Thương Minh này thực sự làm người khác cực kỳ chán ghét.

Thương Minh chỉ vào mặt Viêm Thần, sắc mặt trắng bệch, thở không ra hơi, cả nửa ngày cũng không rặn ra được chữ nào.

Viêm Thần hài hước nhìn Thương Minh.

Trong mắt Thương Minh lộ ra vẻ hàn quang, lui lại mấy bước, hai tay không tự chủ được mà hợp lại trước ngực.

"Yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi, chẳng qua mấy huynh đệ của ta cũng rất cường tráng, không biết ngươi có thể chịu được hay không nữa."

Ngón tay phải Viêm Thần nhẹ nhàng nảy lên, mấy viên hỏa cầu nhảy múa trong lòng bàn tay hắn, biến ảo thành đủ mọi loại hình dáng. Trong đó có một hỏa cầu biến thành hình một tiểu hài tử, khiêu vũ trong lòng bàn tay hắn.

"Hỏa pháp sư."

Thương Minh kinh ngạc nói, nhưng lập tức cười lạnh:

"Chẳng qua là một tên Hỏa pháp sư mà thôi, có cái quái gì đâu mà khoe khoang chứ."

Tuy Hỏa pháp sư rất mạnh, nhưng vẫn có chênh lệch so với Băng Lôi Song Pháp, nếu là Băng pháp sư hoặc Lôi pháp sư Thương Minh còn kiêng kị vài phần. Tuy Hỏa pháp sư có sát thương cực cao nhưng chung quy lúc pk cũng có điểm bất lợi, họ không có kỹ năng khống chế.

"Thế nào, có đánh cuộc hay không đây?"

Viêm Thần nói một cách lơ đễnh, trên miệng vẫn còn nét tiếu ý.

Chứng kiến bộ dáng tự tin của Viêm Thần, Thương Minh thoáng có chút chần chờ, nếu Viêm Thần còn ẩn giấu thực lực, là cao thủ thâm tàng bất lộ. Lỡ chẳng may hắn thua thì chẳng phải là không giữ được sự trong sạch sao? Hắn sở dĩ dám đánh cuộc với Tiêu Ngự là vì hắn đã xem qua video chiến đấu của Tiêu Ngự, với chiến thuật của hắn cũng có chút hiểu biết. Còn tên Viêm Thần này thì hắn hoàn toàn không biết gì cả, lỡ may thua một cái thì hậu quả thật là không thể tưởng tượng được. Cùng với mấy nam nhân khác ngủ một đêm, thực là đáng sợ! Thương Minh không nhịn được run lên.

Nhưng mà nếu hắn không dám đánh cuộc thì thành ra hắn sợ Viêm Thần rồi.

"Chúng ta đổi tiền đặt cược."

" Thôi thôi, nếu ngươi sợ thì nói một tiếng, ta cũng không bắt ép ngươi a." Viêm Thần khoát tay nói.

"Ai nói ta sợ! Ta…"

Thương Minh thiếu chút nữa đáp ứng theo bản năng, cũng may là hắn dừng lại đúng lúc, cuối cùng oán hận nói:

"Được, ngươi được lắm. Ta thừa nhận là ta sợ đó, rồi sao?"

Hắn cũng không muốn mang sự trong sạch của mình đi mạo hiểm.

"Thế thì thua rồi! Haiz, ngươi đúng là người ăn ngay nói thật đó nha, các ngươi nói có đúng không đây?" Viêm Thần hỏi mấy ngoạn gia bên cạnh.

Bọn người Hầu Tử cười ra tiếng, tên gia hỏa Viêm Thần này thực sự rất gian trá, chỉ có điều bọn họ cảm giác được tên Viêm Thần này sẽ trở thành bằng hữu với họ.

Tiêu Ngự cũng mỉm cười.

"Ngươi chờ đó!"

Thương Minh oán hận nói, rồi nổi giận đùng đùng mà ly khai.

Trải qua một trận hài hước của Viêm Thần, bọn người Tiêu Ngự cũng không tức giận như trước nữa, đối với loại người như Thương Minh thì thực sự không đáng để tức giận.

"Các ngươi hảo, ta tên là Viêm Thần."

Viêm thần chào hỏi bọn Tiêu Ngự.

"Yên tâm đi, cho dù ngươi không giới thiệu bọn ta cũng biết ngươi là ai a."

Cây Quýt cười nói.

"Vị này chính là tiểu thư Cây Quýt đại danh đỉnh đỉnh phải không? Ta rất sùng bái ngươi a, tối nay đi xem phim, uống chén trà với ta không?"

Ánh mắt Viêm Thần híp thành một đường, ân cần hỏi,

"Có phải ngươi nhìn nhầm rồi không, ta không phải là nam nhân đâu."

Cây Quýt lùi ra sau vài bước, làm ra bộ dáng khiếp đảm.

Viêm Thần cũng dở cười dở mếu, không biết nên khóc hay nên cười đây, vừa rồi chỉ trêu chọc gia hỏa kia một chút thôi không ngờ Cây Quýt lại nghĩ hắn có hứng thú với nam nhân, bây giờ hắn nên giải thích như thế nào đây? Nói ta không thích nam nhân à?

"Huynh đệ của ngươi cũng thích nam nhân. Vậy ngươi…"

Cây Quýt khiếp sợ nhìn Viêm Thần, rồi lắc lắc đầu, tiếc hận nói:

"Thoạt nhìn ngươi cũng là ngươi nhã nhặn, thực không ngờ lại có loại đam mê này."

Miệng Viêm Thần méo xệch, bây giờ hắn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Mấy ngoạn gia xung quanh ráng nhịn cười, nhưng rốt cục cũng nhịn không được, cười ầm lên.

Tiêu Ngự không thể không cảm thán, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Vừa rồi Viêm Thần làm cho Thương Minh nhục nhã một phen, bây giờ lại đụng vào tiểu ma nữ Cây Quýt, bị nàng đùa giỡn cho xoay vòng vòng. Nguồn: http://truyenfull.xyz

"Ha ha, tỷ tỷ, ngươi thật mất mặt a! Lời nói đùa giỡn của hắn cũng tin là thật sao?"

Chanh cười to nói.

"Nha đầu chết tiệt kia, ta và ngươi có cừu oán sao, phá hư chuyện vui của ta."

Cây Quýt hung tợn nhéo lỗ tai Chanh.

"Tỷ tỷ, ta sai rồi, ta sai rồi a a." Chanh hét lớn.

Bây giờ Viêm Thần mới biết vừa rồi Cây Quýt đang đùa giỡn hắn, lắc đầu cười khổ không thôi. Bên ngoài nói Cây Quýt là nữ thần đúng là tin vịt mà.

"Ngươi là Tiêu Ngự đúng không? Ta là ca ca của Đường Đường." Viêm Thần chào hỏi Tiêu Ngự.

"Sao Đường Đường không tham dự trận chung kết?" Tiêu Ngự hỏi.

"Nàng tham gia trận chung kết cũng không lấy được hạng nhất. Mà những phần thưởng khác cũng không có tác dụng gì với nàng nên cũng không tham gia." Viêm Thần giải thích.

Tiêu Ngự nhớ tới một thân trang bị biến thái của Đường Đường, đúng là trừ khi lấy được ngôi vị quán quân, nếu không những vật phẩm khác cũng không là gì. Đường Đường chẳng qua chỉ là cô gái mười ba tuổi mà thôi, đi pk chỉ có một chiến thuật, rất dễ bị người ta nghĩ ra phương pháp phá giải. Nàng đối phó với mấy ngoạn gia bình thường còn được, chứ đụng tới mấy cao thủ đỉnh cấp muốn thắng cũng khó.

"Chuyện vừa rồi cám ơn ngươi."

Tiêu Ngự nói. Viêm Thần đùa cợt Thương Minh xem như trút giận giúp bọn hắn.

"Không cần cảm tạ, chỉ là nhấc tay mà thôi." Viêm Thần cười nói.

Ở hướng khán đài trung ương rất nhiều NPC trọng yếu của Tà Ác Liên Minh bát đầu ngồi xuống, không khí của kỹ tràng dần dần sôi động lên. Vong linh vu sư Sơn Đức Lỗ, Nhân vương Địch Khắc Sâm xuất hiện, đẩy không khí lên cao trào. Các quốc gia, các chủng tộc đều tung hô tên của những người đứng đầu. Những NPC này mọi khi cũng không hề xuất hiện trong tầm mắt của ngoạn gia bình thường.

Vong linh Vu sư Sơn Đức Lỗ đứng lên, tay phải giơ lên, các ngoạn gia lập tức im lặng, nhìn về phía khán đài trung ương. Vong linh Vu sư Sơn Đức Lỗ bắt đầu diễn thuyết.

"…Sau cuộc chiến tranh kéo dài mấy ngàn năm. Chúng ta đã giành được thắng lợi huy hoàn, chiếm được Thánh Quang Thành của Thiên Sứ Liên Minh. Đây là vinh quang của chúng ta, vinh quang của các dũng sĩ đã chiến đấu vì dân tộc, vinh quang của tổ tiên đã ngã xuống trên sa trường, vinh quang của những người dùng máu tươi của mình rửa sạch sự khuất nhục, dựng lên tôn nghiêm của chúng ta…"

Thanh âm của Sơn Đức Lỗ tựa như một bài chiến ca, cao vút, khí thế hung hồn, quanh quẩn thật lâu trong kỹ tràng.

"Hôm nay, tại nơi đây, chúng ta sẽ chọn ra vị dũng sĩ cường đại nhất, để hắn bước lên lữ trình mới của đế quốc! Quang huy của tổ tiêng tồn tại cùng tất cả chúng ta."

Cuộc thi đấu đã sắp bắt đầu, những NPC phụ trách dẫn đường bắt đầu bận rộn.

"Sắp đấu rồi, chúng ta đi thôi." Viêm thần nói.

Trận đấu 1vs1 sắp bắt đầu, bọn Tiêu Ngự nhận được thông báo.

Tất cả ánh mắt của các ngoạn gia đều dừng ở lối vào kỹ tràng.

Người đầu tiên đi ra chính là một Thú Nhân Chiến Sĩ, ngay sau đó là Băng Lôi Pháp Sư Thương Minh, kế đến là Kẹo Sa Ngã… Một trận hoan hô nổi lên trên các khán đài.

Thể lệ thi đấu của trận chung kết là đấu theo vòng tròn, mỗi trận thắng sẽ giành được điểm tích phân, người có điểm tích phân cao nhất sẽ giành được giải quán quân.

Đầu tiên là năm cặp ngoạn gia phân tổ ngẫu nhiên.

Các người chơi khẩn trương quan sát màn hình.

Màn hình không ngừng biến hóa, tổ thứ nhất: Tiểu Đao vs Đao Kiếm; tổ thứ 2: Kẹo Sa Ngã vs Viêm Thần.

Đối thủ của Tiêu Ngự là Cây Quýt, hai người vừa xuất hiện trên sân thi đấu, trên khán đài đã nổi lên một trận kinh hô. Không nghĩ tới ngay vòng 1 hai nhân vật thần tượng đã đụng độ nhau rồi.

"Cây Quýt tiểu thư thua chắc rồi."

"Ân, ta cũng nghĩ vậy."

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự cuồng nhiệt của các ngoạn gia với Cây Quýt, thực lực của nàng thua kém Tiêu Ngự là chuyện bình thường.

"Ta nhận thua." Cây Quýt không chút do dự, cười nói.

Tiêu Ngự chưa kịp phản ứng thì Cây Quýt đã nhanh chóng định sẵn kết quả rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.