Đến tận ba ngày sau, hai gian tẩm cung trong Vô Tam điện mới mở cửa ra. Bước ra từ tẩm cung của đế vương chính là Trú, còn bước ra từ gian phòng bên cạnh chính là Nhiễm Mục Lân vừa mới sống lại. Hai người đứng ngay cửa nhìn nhau liếc mắt một cái, Nhiễm Mục Lân nhìn đám cung nhân quỳ trước mặt hắn vì thấy hắn xuất hiện mà trở nên bối rối, xoay xoay thắt lưng, sau đó nói: “Đi lấy cho bổn vương một ít thức ăn, bổn vương đói bụng. À, thêm một chén cháo và một ít điểm tâm.”
“Dạ, dạ.” Hai tiểu thái giám run rẩy đứng lên, tựa như thấy quỷ mà vội vàng chạy đi.
Sau khi phân phó xong, Nhiễm Mục Lân lại quay vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Chuẩn bị cho Kì cháo tổ yến và một ít điểm tâm. Theo phương thức này mà đun dược.” Nhiễm Mục Lân vừa đi, Trú lại lên tiếng.
Hỉ Nhạc canh giữ ở cửa vội vàng tiếp nhận. Thân làm thái giám tổng quản, lại còn là thái giám cận thân của Hoàng Thượng, nên gã có nghe chuyện Nhiễm Mục Lân “sống lại”. Nhưng đến khi thấy tận mắt, vẫn làm cho gã sợ tới mức ra cả một thân mồ hôi lạnh. Hỉ Nhạc cuống quít tiếp nhận, không dám trì hoãn, tự mình đi một chuyến.
Phân phó xong, Trú cũng giống như Nhiễm Mục Lân, đóng cửa, quay vào phòng trong.
—–
Trên giường, Nhiễm Mặc Phong đã tỉnh, bất quá vẫn còn nằm. Ba ngày tỉnh lại này, Nhiễm Mục Lân tựa như yêu quái nóng lòng muốn tu luyện thành hình người mà điên cuồng hấp thu tinh khí trên người con. Nếu hôn môi cùng hoan ái có thể làm cho hắn nhanh chóng hồi phục, thì sao hắn lại không vui vẻ mà làm? Huống chi đây là chuyện hắn thích nhất. Bất quá Nhiễm Mặc Phong cũng không cảm thấy khổ sở, ngược lại còn rất thích. Trước đây nó và phụ vương bởi vì đủ loại sự tình mà phải tách ra, kết quả suýt nữa xa cách vĩnh viễn. Từ giờ trở đi nó tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng phụ vương tách rời nữa, ngoài ra nó còn muốn bù đấp lại những khoảng thân cận mà lúc trước phải cùng phụ vương tách ra.
Ngồi vào mép giường, Nhiễm Mục Lân lại hôn con thêm một hồi nữa. Cũng không đợi lâu lắm, cung nhân đã dâng thức ăn lên. Nhiễm Mặc Phong mặc áo lót vào, nhưng vẫn nằm ở trên giường, còn Nhiễm Mục Lân đi ra ngoài bưng thức ăn, cùng phân phó cung nhân đưa nước ấm lên, hắn muốn tắm rửa.
Ngồi trên giường hầu hạ con và mình dùng điểm tâm, Nhiễm Mục Lân nói: “Phong Nhi, tuy phụ vương ngủ lâu như vậy, thế nhưng đầu óc rất tỉnh táo, chỉ tựa như bị ma bắt nhốt vậy thôi, sau khi nghe Trú kể lại mọi việc, phụ vương cũng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Vì Phong Nhi, phụ vương chết còn không sợ, ngủ vài ngày thì có gì quan trọng?”
“Phụ vương!” Tuy là vì nó, nhưng Nhiễm Mặc Phong vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Phong Nhi.” Vuốt mái tóc đỏ của con, Nhiễm Mục Lân hỏi, “Vương Sung là phản tặc, nhưng hắn cũng không có năng lực đụng được đến phụ vương, Phong Nhi đã tra được người đứng ở phía sau là ai chưa?”
“Nhiễm Lạc Tín. Hắn đã chết.” Con mắt giữa hơi hơi mở ra.
Nhiễm Mục Lân nghe thế, liền sửng sờ, hắn ngàn suy vạn nghĩ đều không đoán được lại chính là Nhiễm Lạc Tín. Trong bốn hoàng tử, Nhiễm Lạc Tín là người rất có năng lực, mà tính tình cũng rất ôn hòa.
“Phụ vương, Nhiễm Lạc Tín phái người ám sát Nhiễm Lạc Thành, ám sát phụ vương, đầu độc hoàng bá, tội không thể thứ.” Nhiễm Mặc Phong không chút nào đồng tình.
Nhiễm Mục Lân thở dài thật sâu, cảm khái nói: “Lạc Tín rất thông minh, nhưng nếu nó có thể suy nghĩ sâu xa hơn, thì bảo đảm ngôi vị thái tử đã là của nó, thật đáng tiếc.”
“Phụ vương!” Người nào đó không thích phụ vương vì loại người này mà khổ sở.
Nhiễm Mục Lân lập tức cười tươi, hôn hôn con: “Thôi, làm người thì phải biết chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình, nó có kết cục ngày hôm nay là do nó gieo gió gặt bảo, không nói đến nó nữa.” Dù sao giữ hắn và đứa cháu này cũng chẳng có tình cảm gì, nên Nhiễm Mục Lân cho qua rất nhanh.
Lại nhớ tới một việc khác, Nhiễm Mục Lân nói: “Phong Nhi, phụ vương đi thăm hoàng bá một lát, sẽ về rất nhanh.”
Quả nhiên rất nhanh, Nhiễm Mục Lân đã trở lại. Lúc này nước ấm cũng được đưa tới, Nhiễm Mục Lân cho cung nhân lui xuống, rồi ôm lấy con, bước vào trong bồn tắm thật lớn. Trên người hai người đều đầy dấu vết hoan ái, Nhiễm Mục Lân bảo con khóa ngồi ở phía trước hắn, hắn một bên kỳ cọ cho con, một bên trầm tư suy nghĩ. Nhiễm Mặc Phong cũng không lên tiếng, im lặng nằm ở trong lòng phụ vương, hưởng thụ giờ phút yên lặng mà ấm áp này.
“Phong Nhi.”
“Ân.”
“Bốn nước phái ra trăm vạn đại quân đánh vào Bắc Uyên, tuy biên quan đã có bọn người Hoắc Bang, nhưng phụ vương định sẽ tự mình xuất chinh.”
“Phụ vương!” Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu, màu đỏ trong mắt bốc lên, “Con đi!” Nó tuyệt đối sẽ không để cho phụ vương gặp phải nguy hiểm nữa.
Vừa nãy Nhiễm Mục Lân tới chỗ của hoàng huynh là để hỏi thăm tình hình chiến đấu hiện giờ. Hắn nhìn biểu tình lo lắng của con, mà nhịn không được lại hôn con một cái thật sâu. Sau khi hôn đủ rồi, hắn khàn khàn nói: “Đương nhiên phụ vương sẽ không cùng Phong Nhi tách ra. Phong Nhi, con còn nhớ phụ vương đã nói gì không? Phụ vương đã nói chờ sau khi chiến sự chấm dứt, phụ vương và con sẽ tìm một nơi ẩn cư.”
“Ân.”
“Phong Nhi, phụ tử chúng ta chưa bao giờ cùng nhau ra trận. Lần này, hai phụ tử chúng ta sẽ kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu một lần, được không? Với lại phụ vương suýt chút nữa là đã chết, nỗi nhục này phụ vương nhất định phải đòi lại. Tiêu diệt Nam Quốc, Sở Quốc, Kim Quốc và Vệ Quốc. Giúp hoàng bá con thống nhất thiên hạ này, sau đó hai phụ tử ta sẽ rời khỏi triều đình, cùng nhau ‘du sơn ngoạn thủy’, trôi qua những ngày tháng tiêu diêu tự tại, con thấy được không?”
Lại hôn con thêm một cái nữa, Nhiễm Mục Lân nói nhỏ: “Việc này không nên chậm trễ, ngày mai chúng ta liền lên đường.”
“Được.”
Làm tướng quân, cả đời sẽ gắn liền với chiến trường, cho dù là chết, hắn cũng muốn chết ở trên chiến trường. Hơn nữa, hắn chưa bao giờ thấy qua tư thế oai hùng của con ở trên chiến trường, tư thế ấy nhất định vô cùng vô cùng tuyệt đẹp.
.........
Ngày hôm sau, ngày 23 tháng 3, Nhiễm Mục Kì vào triều. Ngay khi tất cả các quan viên nhìn thấy Nhiễm Mục Lân phủ một thân áo giáp chói lọi bước vào đại điện, thì bọn họ không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống, trong lòng sợ hãi. Nhiễm Mặc Phong đi theo phía sau hắn, cũng là một thân áo giáp, hai phụ tử cùng nhau xuất chinh.
“Hoàng thúc! Mặc Phong!” Nhiễm Lạc Nhân nhìn thấy hai người liền kích động kêu lên. Nhiễm Lạc Nghĩa có chút kính sợ mà đối với hai người hành lễ.
Nhiễm Mục Lân mang con đi đến trước chánh điện, rồi làm một cái lễ quỳ lạy với huynh trưởng: “Thần, Nhiễm Mục Lân khấu kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Mục Lân, mau đứng lên.” Nhiễm Mục Kì gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần rất tốt.
Nhiễm Mục Lân đứng lên, đi đến ghế thủ vị bên trái ngồi xuống, tiếp theo con hắn ngồi xuống bên cạnh hắn. Còn các quan viên khác thì ngay sau khi hắn hành lễ xong, thì cũng theo thứ tự ngồi xuống.
Nhiễm Mục Kì nhìn một vòng các đại thần bên dưới, chậm rãi lên tiếng: “Bốn nước kết minh phái ra trăm vạn binh mã tấn công vào Bắc Uyên ta. Cho nên lần này, trẫm muốn kết thúc hoàn toàn ân oán với bốn nước đó.”
“Bệ hạ ──”
Nhiễm Mục Kì chuyển tầm mắt đến trên người hoàng đệ, rồi đứng lên: “Phong Nhiễm Mục Lân làm Trấn quốc vương, Trấn quốc Đại tướng quân; Nhiễm Mặc Phong làm Hộ quốc vương, Hộ quốc Đại tướng quân. Hai người thống lĩnh toàn bộ binh lính của Bắc Uyên, điều động binh lính trong quân đội, không cần hỏi qua ý chỉ của trẫm, tự Trấn quốc vương và Hộ quốc vương quyết định và hành động.”
Lời này vừa nói ra, cả triều sôi trào. Trấn quốc vương, Hộ quốc vương,
Nhiễm Mục Lân bước ra khỏi hàng. “Thần, lĩnh chỉ ──”
Nhiễm Mặc Phong vẫn ngồi yên tại chỗ, con mắt giữa hơi hơi hé mở.
“Nhiễm Lạc Nghĩa.”
Nhiễm Lạc Nghĩa giật mình một cái, lập tức bước ra khỏi hàng. “Có nhi thần.”
“Trẫm phong con làm ‘Tín Nghĩa tướng quân’, đi theo Trấn quốc vương.”
Nhiễm Lạc Nghĩa vô cùng kích động. “Nhi thần lĩnh chỉ.” Tâm nguyện của hắn chính là có thể trở thành tướng quân đầy uy vũ giống như hoàng thúc và Mặc Phong vậy.
“Nhiễm Lạc Nhân.”
“Có nhi thần.”
“Lần này, việc điều động lương thực cho chiến sự ở biên quan sẽ do con phụ trách, còn Ngũ Vũ Khôn toàn lực phụ tá.”
Ngũ Vũ Khôn lập tức bước ra khỏi hàng, mắt rưng rưng: “Cựu thần sẽ dốc hết sức mình.”
“Tả Trung Tường.”
“Có Thần.”
“Trẫm phong ngươi làm Thái úy, hy vọng ngươi có thể cùng Ngũ Vũ Khôn đồng tâm hiệp lực.”
“Thần, lĩnh chỉ, tạ ơn Hoàng thượng.”
Vì Nhiễm Lạc Tín và Trương Chiêu Xương bị bắt mà kéo theo một số quan viên bị xử trí, do đó để lại rất nhiều vị trí trống, cho nên hôm nay Nhiễm Mục Kì đề bạt một số quan viên trẻ tuổi đầy năng lực lấp vào các chỗ trống đó. Làm xong hết thảy mọi thứ, Nhiễm Mục Kì đem “Kỳ Lân ấn” tượng trưng cho quyền Đế Vương giao cho Nhiễm Mục Lân. Huynh đệ đồng tâm, sức mạnh vượt trội.
Giữa trưa cùng ngày, Nhiễm Mục Lân bái từ biệt hoàng huynh, dẫn theo năm trăm tinh binh, cùng con và Nhiễm Lạc Nghĩa bước lên hành trình đánh đuổi giặc ngoại xâm. Làm cho mọi người bất ngờ chính là, đi theo còn có Trú, Uyên, Dịch và Tiết Kì. Thật ra, Tiết Kì cũng không cần đi theo, nhưng hắn sẽ không tách rời khỏi cha, cho dù chuyến đi này đầy gian khổ, hắn cũng muốn đi theo Dịch.
Nhiễm Mục Kì đứng ở trên đài cao, đem thiên ngôn vạn ngữ hóa thành ánh nhìn đầy ngóng chờ lưu luyến. Trú ngồi trên lưng ngựa, nhìn chăm chú vào y một lúc thật lâu, rồi mới quay đầu ngựa, đuổi theo Nhiễm Mục Lân.
Mục Lân, hãy mau chóng trở về...... Trú, hãy mau chóng, trở về......
—–
Tin Nhiễm Mục Lân “sống lại” lan truyền khắp nơi, các tướng sĩ biên quan nhất thời khí thế hừng hực. Dịch, Trú và Uyên đang trên đường đi thì cùng Nhiễm Mục Lân tách ra, ba người chia ra đi tới ba chỗ đại doanh – đông, bắc, nam. Ba người từng là ba vị chiến tướng đắc lực nhất của “Tướng quân”, bọn họ lại một lần nữa mặc áo giáp, bước ra chiến trường.
.........
Hoắc Bang kéo khăn tang trên đầu, nắm chặt thanh đao dính đầy máu, giương giọng hét lớn: “Giết!” Tiếp theo liền thấy y vung mạnh đao, đầu của một tên phó tướng Sở Quốc bị y bổ xuống. Xung quanh y là mấy chục vạn đại quân Bắc Uyên đang chém giết cùng với quân địch, quân Sở bị đánh bại liên tiếp.
“Lạc Thành......” Nhìn mặt trời trên cao, Hoắc Bang nhẹ giọng kêu lên một tiếng, rồi giục ngựa phóng về phía quân địch. Có một người còn đang chờ y ở kinh thành, y nhất định phải mang thắng lợi quay về, để làm lễ vật cầu hôn người ấy.
—–
Đầu tháng 4, Nhiễm Mục Lân dẫn binh tới biên quan phía tây. Đây là nởi hắn “gặp chuyện bỏ mình”, cũng là nơi hắn đến rửa nhục. Triệu Hiền vừa mới trải qua một hồi đại chiến, còn chưa kịp tẩy rửa máu loãng ở trên người, liền nghiêng ngả lảo đảo chạy vội ra khỏi quân doanh, quỳ rạp xuống trước mặt Nhiễm Mục Lân. Tràng “máu tươi” rơi mấy ngày mấy đêm kia, đã biến mất không còn dấu vết. Nhiễm Mặc Phong biến thành “ma” đi theo phía sau phụ vương, con mắt giữa ở trong miệng hổ mở to, không trung trong xanh.
Ngày 8 tháng 4, Nhiễm Mục Lân hạ lệnh – các đại doanh đông, tây, nam, bắc vào ngày 12 tháng 4 sẽ cùng xuất binh, tấn công vào bốn nước.
Nhiễm Mặc Phong là chủ tướng dẫn dắt hai mươi vạn binh mã, còn Nhiễm Lạc Nghĩa và Triệu Hiền làm phó tướng hiệp trợ nó xuất chinh. Nhiễm Mục Lân ngồi ở hậu phương, chỉ huy quân đội của cả nước.
Có phụ vương ở sau chỉ đạo, Nhiễm Mặc Phong không có gì lo lắng, giơ cao “Quỷ khiếu” lên. Lúc này đây, “Quỷ tướng” biết rõ vì sao mình phải ra chiến trường. Đi theo phía sau Quỷ tướng chính là mấy ngàn tinh binh ở Thú Thành, đó là quân đội riêng của nó. Quỷ một đến Quỷ mười đi theo hai sườn của chủ nhân bọn họ, bọn họ cởi khăn che mặt xuống, từ hộ vệ biến thành những chiến sĩ dũng mãnh.
Nhiễm Mục Lân đứng ở trên tường thành nhìn xuống chiến trường bên dưới, hắn cuối cùng cũng thấy được tư thế oai hùng của con ở trên chiến trường, quả đúng như hắn tưởng tượng – chói lóa đẹp mắt. “Quỷ tướng” anh dũng vô địch, khiến cho địch nhân vừa nghe tên là đã sợ chết khiếp, chính là con hắn, là đứa con bảo bối của hắn!