Tác Đồng

Chương 52



“Vương gia, Vương gia.”

Nhiễm Mục Lân đang trầm tư, vội lấy lại tinh thần: “Phủ Khâu, chuyện gì?”

Vương Phủ Khâu chỉ chỉ tấu chương trên tay hắn, nói: “Vương gia, có chuyện không phải ta, là ngài.” Tấu chương kia đã xem thật lâu a.

Nhiễm Mục Lân tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, thuận theo ánh mắt của Vương Phủ Khâu nhìn về phía tấu chương, rồi ngốc lăng sửng sốt trong chốc lát, mới “A” lên một tiếng.

“Vương gia? Xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay, ngài luôn mất hồn mất vía.” Vương Phủ Khâu quan tâm hỏi.

Nhiễm Mục Lân lắc đầu, nói: “Mắt của Phong Nhi một ngày còn đau, ta một ngày vẫn không thể an tâm.” Hắn buông tấu chương, thở dài thật sâu. Mắt của con bị đau chính là tâm bệnh của hắn, mà giấc mộng về Quỷ tướng lại làm cho hắn mấy ngày nay không thể ngủ được. Từ sau ngày đó, hắn thường xuyên “mơ thấy” Quỷ tướng hoặc nên nói là “nhìn thấy” Quỷ tướng. Nhìn thấy y cô độc ngồi một người ở trong bụi cỏ lau mà lau chùi thanh đại đao y luôn mang theo người; nhìn thấy y khi còn nhỏ lưu lạc khắp nơi, bị người truy đánh, bị người mắng thành quỷ nghiệt; nhìn thấy y vô luận lập bao nhiêu chiến công cũng đều bị người xa lánh, bị người nói xấu.... Hết thảy tất cả đều do cặp mắt kia của y, cặp mắt hai màu đỏ đen.

Nhiễm Mục Lân càng ngày càng tin tưởng – hắn không phải vô duyên vô cớ mà mơ thấy những điều này, có ai đó đã cố ý làm cho hắn thấy được những điều này. Bởi vì hắn đã có thể khẳng định Quỷ tướng không phải ai khác, mà chính là Phong Nhi – đứa con của hắn, Quỷ tướng khi đó chính là Phong Nhi hiện tại. Trong lòng có người không ngừng nói cho hắn biết, người làm cho hắn thấy những điều này chính là “Tranh” – người luôn xuất hiện khi con xảy ra những hiện tượng khác thường. Nhưng tại sao muốn cho hắn thấy những điều này? Quỷ tướng thật sự là kiếp trước của con sao? Mỗi khi nghĩ đến đây, tâm của hắn đều nhức nhối, sau mỗi lần bừng tỉnh khỏi “cơn mộng” hắn đều nhìn khuôn mặt con đang ngủ cho đến hừng đông.

Mười hai tuổi lên chiến trường giết địch, hắn đã sớm không tin có quỷ có thần. Thế nhưng hiện tại, có rất nhiều chuyện khác thường xảy ra làm cho hắn không thể không tin, trên đời này thật sự có một số chuyện hắn không thể nào chạm tới, mà chuyện này lại liên quan đến đứa con. Hắn nên làm sao đây? Ngay khi hắn tin tưởng rằng có thể vĩnh viễn bảo hộ con dưới đôi cánh của mình, thì lại phát hiện hết thảy mọi thứ đang dần dần thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

“Vương gia?” Vương Phủ Khâu nhìn người lại lâm vào trầm tư, nhẹ gọi, sau khi người đó nhìn về phía gã, gã nói, “Vương gia, ngài nên mang Tiểu Phong quay về kinh đi. Nói bệ hạ hạ chỉ, tìm danh y trong thiên hạ, nhất định sẽ trị hết bệnh cho Tiểu Phong.”

Tạm thời áp chế vô số nghi ngờ, Nhiễm Mục Lân nhìn người đang lo lắng, nói: “Phủ Khâu, mắt của Phong Nhi ngay cả Lâu Lan vương cũng phải bó tay không thể chữa, những người khác vẫn là quên đi. Hơn nữa ta không thể cam đoan khi bọn họ nhìn thấy Phong Nhi sẽ không làm ra chuyện chọc ta nổi giận.” Mắt con từ sau lần trước bị đau qua, thì lại đau thêm một lần nữa, nhưng cũng không quá mãnh liệt, hắn cũng thoáng an tâm một chút. Thế nhưng chuyện của Quỷ tướng vẫn làm cho hắn rối rắm, làm cho hắn sau khi mỗi lần nhìn thấy đều không thể áp chế đau lòng, vì y mà bi thương, vì y mà phẫn nộ bất bình.

“Phủ Khâu, phái người đi gọi Triệu Hiền cùng Mạch Khiêm về đây, ta có việc công đạo bọn họ đi làm.”

“Ta đi ngay.”

Vương Phủ Khâu đứng dậy đi ra ngoài. Nhiễm Mục Lân tựa lưng vào ghế ngồi, ngơ ngác nhìn đỉnh trướng, Quỷ tướng.... Phong Nhi..... Nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Quỷ tướng cùng Phong Nhi đan xen vào nhau, nhất là hình ảnh Quỷ tướng vào đêm khuya cô tịnh, trầm mình trong nước, vì sao luôn xóa đi không được? Hắn thế nhưng khẩn cấp muốn nhìn thấy bộ dáng sau khi con lớn lên, nhất định là giống nhau như đúc đi. Phong Nhi.... Quỷ tướng.....

—–

Nhiễm Mặc Phong sống với phụ vương ở Vương phủ tại Nhân Xương, phía sau Vương phủ là võ trường mà Nhiễm Mục Lân làm riêng cho con, ở đó có tất cả các loại binh khí cùng dụng cụ tập võ, đồng thời ở trong vương phủ, còn có một gian phòng luyện công rất lớn, là nơi Nhiễm Mặc Phong luyện võ khi thời tiết xấu hoặc trời tối.

Khi Phụ vương đi quân doanh xử lý quân vụ, Nhiễm Mặc Phong chưa từng đi theo, một mình nó ở trong võ trường luyện công. Mùa đông ở Nhân Xương so với kinh thành lạnh hơn đến mấy lần, thế nhưng Nhiễm Mặc Phong lại mặc một chiếc áo đơn, thậm chí trên trán còn toát ra mồ hôi. Rời xa hoàng cung, về tới ‘nhà’ của mình, không còn gì băn khoăn cùng quấy rầy, nên nó hết sức chuyên chú luyện võ.

Sau khi luyện quyền xong, Nhiễm Mặc Phong lấy qua song đao, múa vài cái, rồi ngừng lại. Buông song đao, thay đổi trường côn, múa chưa được hai cái, nó lại ngừng lại. Đỏ ửng hơi đổi, Nhiễm Mặc Phong không rõ vì sao mấy ngày nay cầm vũ khí nào cũng không thấy thuận tay.

Tuy trời giá rét đông lạnh, nhưng bầu trời cũng không có mây, ánh mặt trời đem toàn bộ ánh sáng của nó chiếu hết lên trên người Nhiễm Mặc Phong, một tầng ánh sáng vàng thản nhiên bao trùm lấy nó. Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay làm cho nó phơi nắng đến cực kỳ thoải mái, tựa hồ khí lực tăng thêm vài phần so với ngày thường.

Phơi nắng được một lát, Nhiễm Mặc Phong lại thay đổi vài loại binh khí, nhưng vẫn tìm không ra loại binh khí thích hợp, nó tìm tòi một phen, và rồi ánh mắt của nó dừng lại trên cây trường đao treo ở trên tường. Đó là khi phụ vương dẫn nó đi ra ngoài chơi thì nó thấy được, phụ vương thấy nó thích liền mua về và đặt tên là “Phong Lãnh”. Nhưng vì thanh trường đao quá nặng, cho nên sau khi mua về vẫn đặt ở nơi đó. Mặc dù không dùng được, nhưng phụ vương vẫn thường xuyên chà lau “Phong Lãnh” cho nó, lưỡi đao vẫn sáng bóng như cũ.

Nhiễm Mặc Phong tiến lên, nhìn nhìn cây trường đao so với phụ vương còn cao hơn, nó vươn tay phải nắm lấy chuôi đao, nghĩ nghĩ, nó cũng vươn tay còn lại lên nắm lấy, sau đó dùng sức cầm trường đao lên. Vẫn rất nặng, thế nhưng khi Nhiễm Mặc Phong múa được hai cái thì trong mắt nó hiện lên sung sướng. Nếu trường đao nhẹ hơn một chút, chuôi đao ngắn hơn một chút, thì sẽ cực kỳ thuận tay.

Nhiễm Mặc Phong ngừng múa, cao thấp đánh giá trường đao, nó nghĩ làm sao có thể biến chuôi đao trở nên vừa tay hơn. Trước kia nó dùng nhiều nhất là kiếm cùng đoản đao, loại đao có cán dài này chưa từng dùng, không nghĩ tới lại càng hợp với nó hơn.

Nhiễm Mục Lân từ binh doanh trở về đi đến võ trường tìm con, hắn vừa mới bước vào, liền thấy con đang ‘sửng sờ’ nhìn cây trường đao chưa bao giờ dùng đến, hắn lập tức kinh hoảng hét lên: “Phong Nhi!” Tiếp theo bước nhanh về phía con.

Nhiễm Mặc Phong quay đầu nhìn lại, lập tức buông đao, rồi chạy nhanh về phía người đang đi tới: “Phụ vương.”

“Phong Nhi?” Tiếp được con, Nhiễm Mục Lân ôm nó lên, “Sao lại dùng cái kia, mà không dùng kiếm?” Trong đầu Nhiễm Mục Lân hiện lên một màn Quỷ tướng cầm trường đao đứng ở chiến trường bị người chém giết, tâm của hắn liền kinh hoảng.

Khó hiểu mà nhìn phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nói: “Trường đao so với kiếm thuận tay hơn.”

Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy đầu “bùm” một tiếng nổ tung. Trường đao! Con chưa từng dùng trường đao sao có thể nói trường đao thuận tay hơn?

“Phụ vương.” Phụ vương xảy ra chuyện gì?

“Phong Nhi......” Yết hầu của Nhiễm Mục Lân phát run, “Không phải hoàng bá tặng cho con ‘Mặc Kim’ sao? Dùng ‘Mặc Kim’ đi, ‘Phong Lãnh’ quá dài, sao có thể thuận tay bằng ‘Mặc Kim’?” Tuyệt đối không thể để cho con dùng trường đao!

“Phụ vương.” Trong mắt hiện lên không muốn, vì cây ‘Mặc Kim’ kia, mà Nhiễm Lạc Thành luôn tìm nó gây rắc rối, nó không muốn dùng.

“Phong Nhi, nghe lời phụ vương, không được dùng trường đao.” Trực tiếp xuất ra uy nghiêm của người làm cha.

Đỏ ửng xoay tròn vài vòng, Nhiễm Mặc Phong quay đầu nhìn nhìn trường đao, rồi lại quay về nhìn vẻ mặt nghiêm túc của phụ vương, nó gật nhẹ đầu, miễn cưỡng đồng ý, thế nhưng trong mắt đầy miễn cưỡng cùng không vui.

Nhiễm Mục Lân dụ hống, nói: “Phụ vương thích nhìn Phong Nhi dùng kiếm, đoản đao, hay đao cũng được, còn trường đao thì miễn. Chỉ có cái loại hán tử lỗ mãng mới đi dùng trường đao a.” Đứa con là con của hắn, không phải là Quỷ tướng.

“Phụ vương, con muốn một thanh kiếm mới.” Người quật cường vẫn không muốn dùng ‘Mặc Kim’.

Nhiễm Mục Lân sao lại không đáp ứng, hắn cao hứng nói: “Phụ vương sẽ tìm Kiếm Sư giỏi nhất trong thiên hạ làm cho con một thanh kiếm độc nhất vô nhị. ‘Mặc Kim’ là hoàng bá cho con, cho dù không muốn dùng, cũng phải mang ở trên người, phòng khi bất trắc xảy ra.”

Gật đầu, xem như đồng ý, nếu phụ vương không thích nó dùng trường đao, thì nó sẽ không dùng, mặc dù có chút luyến tiếc.

“Phụ vương, kiếm gỗ.” Nó cũng muốn có một cây kiếm gỗ mới do phụ vương làm.

Nhiễm Mục Lân lập tức đáp: “Phong Nhi muốn bao nhiêu, phụ vương liền làm cho con bấy nhiêu.” Chỉ cần con không dùng trường đao là được.

Con ngươi dị sắc cực kỳ sáng ngời, vô luận bảo kiếm có quý đến bao nhiêu cũng không thể so với kiếm gỗ phụ vương làm cho nó. Thấy con thực “sảng khoái” mà đồng ý với mình, tâm tình Nhiễm Mục Lân cũng cực kỳ sung sướng.

“Phong Nhi, hôm nay tập đến đây đi, trở về phòng cùng phụ vương.”

“Ân.”

Nhẫn xuống khát vọng quay đầu lại nhìn trường đao, Nhiễm Mặc Phong ôm lấy phụ vương. Nhiễm Mục Lân vừa ôm con trở về phòng vừa ra quyết định – phải đem trường đao này hủy diệt, sau này không cho bất luận kẻ nào ở trước mặt Phong Nhi sử dụng trường đao.

Đêm khuya, Nhiễm Mặc Phong như thưòng lệ rút người vào trong lòng phụ vương ngủ say, mà người ngủ cùng nó lại mở to hai mắt, toàn bộ tinh thần đều tập trung nhìn nó.

Cẩn thận vuốt ve đôi mắt, hai gò má cùng tóc của con, Nhiễm Mục Lân nhíu mày – mắt này, mi này, mặt này, miệng này.... đều giống Quỷ tướng như đúc. Dung mạo của Quỷ tướng sau khi trưởng thành cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là càng thêm đẹp. Thế nhưng mọi người vì quá sợ hãi đôi mắt của y, mà căn bản chưa từng phát hiện ra cái đẹp của y, cái thiện của y.

Nghĩ đến những bất bình mà con đã chịu bấy lâu nay, Nhiễm Mục Lân cắn chặt khớp hàm. Đứa con cùng Quỷ tướng có rất nhiều chuyện giống nhau, nhưng duy nhất không giống chính là – con có một người cha là hắn, mà Quỷ tướng chỉ lẻ loi hiu quạnh, không ai thương. Mà nếu khi đó hắn không nhặt được con, hoặc nghe lời Phúc Quý bỏ lại con, thì vận mệnh của con cùng Quỷ tướng không phải giống nhau sao?

Kiếp sau, không cần làm người.

Quỷ tướng không muốn lại làm người, nhưng hiện tại con đang nằm ở trong lòng hắn, cũng là bảo bối trân quý nhất của hắn. Trong lòng Nhiễm Mục Lân có rất nhiều nghi hoặc, mà những nghi hoặc này không ai có thể giải đáp cho hắn, hắn phải tự mình từ từ tìm ra chân tướng.

Quỷ tướng bị quân vương mà y hết mực trung thành bức tử, hắn không thể để cho con dẫm vào vết xe đổ của Quỷ tướng. Hoàng huynh sẽ không đối xử với con như vậy, nhưng mấy đứa cháu kia của hắn thì sao? Hiện giờ xem ra, chỉ có mỗi mình Nhiễm Lạc Nhân đối xử tốt với con, thế nhưng hắn không thể cam đoan sau khi nó lớn lên sẽ không thay đổi. Hắn nên bắt đầu chuẩn bị tương lai cho con. Nhiễm Lạc Thành, Nhiễm Lạc Tín, Nhiễm Lạc Nhân, ngay cả Nhiễm Lạc Nghĩa – cháu ngoại trai của Triệu Hiền, hắn cũng không thể tin tưởng bất kỳ đứa nào.

...............

Nhiễm Mục Kì chưa từng nghĩ tới kiếp này của y sẽ có một ngày quen biết với một trong 3 đại tiên nhân. Dù sao y cũng chỉ là một phàm nhân, cho dù nghĩa phụ của Tiết Kì là một trong 3 người đó, nhưng vẫn là xa tận chân trời. Mà y càng không nghĩ tới, cùng tiên nhân gặp nhau lại là tình huống như thế này.

Trong phòng ngủ của Tiết Kì ở Ngũ Hoa cung, Nhiễm Mục Kì đang đứng ở trên mặt đất đầy đống hỗn độn, trên mặt y là nụ cười cực kỳ hoàn mỹ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được trong mắt y không hề có ý cười.

Trước không nói đến cái bàn hôm qua vẫn còn “khoẻ mạnh” mà qua một đêm liền biến thành mảnh vụn, cái chính yếu là “tiên nhân” đối diện y vẫn luôn nhìn y như nhìn cừu địch, khiến cho y nhịn không được phải nhíu mày.

Trong truyền thuyết gần năm trăm năm, tiên nhân là loại người một chân gần bước vào quan tài, nên tóc trắng xoá như vậy là đúng rồi, nhưng ánh mắt cùng khí lực này, nhìn thế nào cũng không giống người chuẩn bị chết, ngược lại giống một vị tà giáo giáo chủ trên giang hồ hơn. Hai mắt màu tím đậm sáng rực, khuôn mặt bị tóc che phủ nhìn không ra dung mạo, thân hình so với Vụ còn cao hơn hai cái đầu. Tiết Kì ở một bên không biết đang bận việc gì, nhưng hắn chính là loại đứa con nhỏ xinh có thể ôm vào trong lòng. Nhiễm Mục Kì cuối cùng cũng biết được vì sao Tiết Kì thích ngồi ở trên vai người khác, phỏng chừng là từ nhỏ đã quen ngồi ở trên vai nghĩa phụ đi. Mà hai người này sao có thể là phụ tử được nhỉ?

Khuôn mặt của Dịch nguyên bản đã rất đáng sợ, mà ngay khi Kì nhi mời Nhiễm Mục Kì tiến vào, liền trở nên càng thêm đáng sợ, có thể nói là hung tàn, nhất là sau khi y nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia của Nhiễm Mục Kì. Nếu Tiết Kì biểu hiện ra một tia hảo cảm với Nhiễm Mục Kì, giây tiếp theo Nhiễm Mục Kì có thể sẽ chết ở trên tay Dịch. Đối Dịch mà nói, thân phận quân vương căn bản không ở trong phạm vi y bận tâm. Y bận tâm chỉ có một người, mà cũng chỉ duy nhất một người.

Hai người đang đánh giá lẫn nhau, thì Tiết Kì giải quyết xong việc xoay người lại, đi đến bên người cha, mỉm cười nhìn về phía Nhiễm Mục Kì, trong mắt Tiết Kì tỏa sáng lóng lánh. Không khí trong phòng lập tức đông lạnh xuống, Tiết Kì nắm lấy tay cha, nói: “Nhiễm Mục Kì, hôm qua thật cám ơn.”

“Không cần cám ơn.” Nhiễm Mục Kì nhìn hai người nắm chặt tay nhau, à không, là một người nắm, còn một người thì cương cứng ngắt, nụ cười của Nhiễm Mục Kì rốt cuộc biến mất.

“Cần chứ.” Tiết Kì kiên trì, rồi đem vật gì đó ở trên tay phải giao cho Nhiễm Mục Kì, “Đây là viên thuốc cùng phương thuốc, mỗi ngày 2 viên vào buổi sáng và buổi tối, để điều dưỡng thân mình của ngươi.”

“Kì Nhi!” Dịch rống lên, vì sao Kì Nhi phải điều dưỡng thân mình cho người này?

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Dịch, chẳng ai chú ý tới sắc mặt của Nhiễm Mục Kì nháy mắt tái nhợt, trừ bỏ Tiết Kì.

“Cha.” Hơi nhíu mi, không cho cha nổi giận, hắn nhìn Nhiễm Mục Kì nói, “Mặc Phong muốn ta chữa bệnh cho ngươi, nhưng tâm bệnh phải cần tâm dược, ta không có.”

“Tâm bệnh? Sao trẫm không biết mình có tâm bệnh nhỉ? Lâu Lan vương không cần tùy tiện nói trẫm có cái gì tâm bệnh.” Nhiễm Mục Kì lạnh lùng nói, không sợ sắc mặt nổi giận của Dịch.

Tiết Kì tựa hồ bởi vì cha đến đây, nên tính tình tốt lên rất nhiều, không có so đo mà tiếp tục nói: “Mặc Phong muốn ta cắt tim của hắn làm tâm dược cho ngươi.” Nhìn hai mắt của Nhiễm Mục Kì nháy mắt trợn to, hắn đưa dược qua lần nữa, “Uống hay không uống là chuyện của ngươi. Ta không nợ ngươi.” Thấy đối phương chậm chạp không chịu nhận, Tiết Kì định tiến lên nhét vào trong tay đối phương, thì bị một người đoạt trước.

“Cầm!” Dịch đứng ở bên người Tiết Kì lung lay một chút, dược đã nằm trên tay của Nhiễm Mục Kì.

“Kì Nhi.” Dịch nhịn không được thúc giục, cho dù là vì nhân tình, y cũng vô pháp chịu được Kì Nhi đối tốt với nam tử khác.

“Không được gọi Kì Nhi!” Đột nhiên, Nhiễm Mục Kì hét to một câu, chỉ thấy sắc mặt y xanh trắng, đôi môi phát run. Một tiếng này dọa cho Dịch cùng Tiết Kì nhảy dựng. Dịch đang muốn lên tiếng chửi lại, thì Nhiễm Mục Kì đã xoay người bước nhanh rời đi. Dịch làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người đối với mình bất kính, đang định nhấc chân đuổi theo, thì tay áo bị người túm lại.

“Cha.” Nhìn cha lắc đầu, Tiết Kì dựa vào lòng cha, bình ổn lửa giận của cha, “Cha, chọn trà cụ.” Thật kì lạ, chẳng lẽ đã từng có người gọi y là Kì Nhi sao? Người nọ là người thương y nhất đi, cho nên y mới nghe không được 2 chữ ‘Kì Nhi’ này.

Dịch tỉnh táo lại, hai mắt trở nên thâm trầm, bỗng có một ngón tay điểm lên mi tâm của y, sau khi y thoáng giật mình, liền oán hận nói: “Kì Nhi, không được gặp lại hắn.” Kẻ đó so với y đẹp hơn rất nhiều.

Tiết Kì nháy mắt: “Nơi này là hoàng cung Giáng Đan.” Không phải cha không biết Nhiễm Mục Kì là ai chứ?

“Vậy rời đi.” Tay phải nâng lên, lại cực độ khắc chế mà buông xuống, Dịch thô thanh nói, “Đi với cha.”

“Nhiễm Lạc Nhân.” Đây là Mặc Phong phó thác cho hắn, sao hắn có thể bỏ đi?

“Giao cho cha.” Không thể để cho Kì Nhi nhìn thấy người ở dưới chân núi, nhất là những người tuấn mỹ. Dịch sờ lên mặt mình.

“Cha?” Lập tức có người xoa nhẹ hai gò má của y, “Lại đau? Không phải đã tốt hơn nhiều rồi sao?”

“Không biết tại sao lại đau.” Nói dối, bởi vì muốn người này vĩnh viễn lo lắng cho mình. Dịch đứng yên, hy vọng người này có thể chạm mình nhiều nhiều một chút.

“Vậy không đi chọn trà cụ nữa.” Kéo cha đi đến bên giường, Tiết Kì đá hài, leo lên giường, “Để Vụ đi chọn.”

“Kì Nhi, không, không đau.” Áy náy, y đã đáp ứng cùng người này đi chọn trà cụ, không thể nuốt lời.

“Để Vụ đi.” Tiết Kì trừng mắt liếc nhìn cha một cái, không cho cha phản bác, kéo cha lên trên giường, ấn cha nằm xuống, hắn ôn nhu vuốt ve hai gò má của cha, xoa đi nỗi đau do vết sẹo bị người ta khắc sâu trên mặt cha mang tới.

Gió nổi lên, màn buông xuống. Bên trong không gian nho nhỏ, Dịch nhấm nháp ôn nhu do người bốc đồng này mang đến, tâm y không ngừng giãy dụa, nhưng càng giãy dụa thì càng lún sâu hơn, không thể tự áp chế. Mà y cũng đã sớm không thể tự áp chế.

——-

Bước nhanh trở về Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì cho mọi người lui. Y bắt đầu đập vỡ mọi thứ, rồi sau đó rút kiếm ở trên đầu giường ra chém lung tung lên đệm giường, phát tiết oán hận trong lòng.

“Bệ hạ!” Khương Vịnh chạy đến.

Nhiễm Mục Kì phát điên mà chém lung tung lên đệm giường, trong mắt y tất cả đều là hận: “Kì Nhi! Kì Nhi! Không được gọi Kì Nhi nữa!”

Khương Vịnh không để ý nguy hiểm mà xông lên trước ôm chặt lấy Nhiễm Mục Kì, giựt lấy thanh kiếm trong tay y, sợ y làm chính mình bị thương.

“Bệ hạ, bệ hạ, ngài đánh thuộc hạ đi, ngài đánh thuộc hạ đi.”

Kiếm trong tay Nhiễm Mục Kì bị đoạt đi, y xoay người lại một quyền một quyền đánh lên trên người Khương Vịnh. Khương Vịnh không né không tránh, mặc cho y đánh. Đánh được mấy quyền, thì nắm tay của Nhiễm Mục Kì càng ngày càng chậm, thẳng đến khi bất động ở trên vai Khương Vịnh.

“Bệ hạ.” Đỡ lấy người tựa hồ mệt mỏi đến cực điểm đến bên ghế nằm ngồi xuống, Khương Vịnh khẩn trương nhìn y.

Nhìn vết bầm tím ở khóe miệng cùng khóe mắt của Khương Vịnh, Nhiễm Mục Kì nhẹ giọng nói: “Trẫm mệt mỏi.”

Khương Vịnh nâng chân y lên, giúp y cởi giày.

Trên ghế nằm, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, sắc mặt cực kỳ kém.

“Khương Vịnh......”

“Chủ tử.” Khương Vịnh quỳ gối bên ghế nằm, cẩn thận trông coi Nhiễm Mục Kì.

“Trẫm đau đầu.”

Hai tay Khương Vịnh đặt lên thái dương y, nhẹ nhàng xoa ấn.

Qua một hồi lâu, ngay tại lúc Khương Vịnh nghĩ rằng Nhiễm Mục Kì đã ngủ, thì nghe được y lên tiếng: “Giường bị hư.”

“Bệ hạ,” Khương Vịnh nhỏ giọng nói, “Ngài ngủ đi.” Gã sẽ đổi tốt mọi thứ.

Hô hấp dần dần vững vàng, Nhiễm Mục Kì lâm vào ngủ say. Mi tâm nhíu chặt được cẩn thận xoa dãn ra, còn xoa ấn bên thái dương tựa hồ chưa từng dừng lại, thế nhưng sau khi y tỉnh dậy, giường bị y phá hư đều đã được đổi mới, trên đệm giường còn có mùi hoa mai thản nhiên.

“Bệ hạ, Nghiên phi nương nương ở bên ngoài cầu kiến.” Mới vừa nằm xuống trên chiếc giường mới, liền nghe thấy Hỉ Nhạc ở ngoài tẩm cung thông báo, Nhiễm Mục Kì nhìn về phía Khương Vịnh, đối phương nháy mắt trốn vào chỗ tối.

Xoay người, ngửi ngửi mùi hoa mai mà mình thích nhất, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại: “Đầu trẫm vẫn đau.”

Chỉ một giây sau, liền có người tiến tới bên giường, thái dương lại được xoa ấn đến thoải mái, chính là người xoa ấn tựa hồ không yên lòng.

“Bệ hạ, Nghiên phi nương nương ở bên ngoài.” Nghĩ rằng y không có nghe thấy, nên Khương Vịnh lên tiếng.

“Trẫm đau đầu.” Một câu đầy không kiên nhẫn, Nhiễm Mục Kì chỉ chỉ bả vai, “Còn có nơi này.”

Khó xử, mà lại không thể kháng chỉ. Khương Vịnh nhìn nhìn cửa phòng vài lần, rồi quyết định lặng im mà hầu hạ chủ tử của gã, đem tất cả nghi hoặc đều đặt dưới đáy lòng, nhiều năm như thế, gã cần làm duy nhất chính là nghe theo, nghe theo tất cả ý chỉ của người này.

Nhiễm Mục Kì cũng không có ngủ, y biết Nghiên phi đang ở bên ngoài, cũng biết nàng đang mang thai, thế nhưng y không muốn gặp. Y tựa hồ đã quên chính mình mới là người có quyền được bốc đồng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.