Tác Đồng

Chương 55



Nhiễm Mục Kì không vào triều, đột nhiên xuất hiện tại Ngũ Hoa cung, Tiết Kì vẫn chưa rời giường, sau khi nghe người bẩm báo, hai cha con Tiết Kì lập tức nghĩ rằng – y đến đây nhất định là vì chuyện hôm qua. Tiết Kì rất bình tĩnh, thong dong mà đứng dậy, rửa mặt, dùng bữa. Còn Dịch ở phòng ngoài lạnh lùng nhìn Nhiễm Mục Kì, đối với việc có thể bị chỉ trích chẳng chút nào lo lắng.

Nhiễm Mục Kì phủ một thân thường phục màu vàng ánh đỏ, sắc mặt so với đêm qua tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn tái nhợt. Đối với địch ý của Dịch, y chỉ cười cười không quan tâm, lại còn ở trong phòng đông nhìn một cái tây nhìn một cái, đùa nghịch với những món đồ chơi nho nhỏ mà Tiết Kì vừa mua.

Dùng bữa xong, Tiết Kì đi ra, trực tiếp đi đến bên người cha ngồi xuống, hắn nhìn về phía Nhiễm Mục Kì, chờ y lên tiếng nói về chuyện đêm qua. Chuyện Nghiên phi đẻ non hắn cũng không nguyện xảy ra, nhưng chuyện này không liên quan tới cha. Hơn nữa số phận của nàng đã được chỉ định không có đứa nhỏ này.

Ở sau khi Tiết Kì đi ra, Nhiễm Mục Kì cũng quay đầu lại nhìn hắn, rồi y nhìn về phía Vụ liếc mắt một cái.

“Vụ.” Cho Vụ lui ra, Tiết Kì kéo cha đầy phòng bị ngồi trở lại bên người mình.

Hai người thân mật nhìn ở trong mắt Nhiễm Mục Kì cực kỳ chói mắt, ánh mắt của y chuyển về phía bình hoa, rồi y lên tiếng: “Tiết Kì, hôm nay trẫm đến đây không phải vì chuyện của Nghiên phi.”

“Tâm bệnh cần tâm dược.” Tiết Kì lên tiếng, hắn không thể chữa cho người này.

Nhiễm Mục Kì đột nhiên lộ ra nụ cười đau khổ: “Tâm dược? Hắn đã chết, sớm đã biến thành một bộ xương khô, mà cho dù trẫm đào hắn ra khỏi quan tài, đem xương cốt của hắn đốt thành tro, thì có tác dụng gì? Hắn đã chết.”

Dịch không lên tiếng, băng hàn trong mắt rút đi, y nhìn lén sườn mặt của người ngồi bên cạnh mình, nỗi đau của Nhiễm Mục Kì làm cho y cảm thấy khủng hoảng cùng bất an mà trước đây chưa từng có.

“Đã chết thì đã sao?” Tiết Kì thản nhiên nói, “Nhiễm Lạc Nhân cũng đã từng chết.”

Bát trà trong tay Nhiễm Mục Kì rơi xuống mặt đất, y đầy khiếp sợ mà nhìn về phía Tiết Kì, sắc mặt trắng bệch.

“Ta chỉ có thể nhìn thấy bấy nhiêu thôi.” Tiết Kì thật có lỗi mà lắc đầu, “Người có thể cứu ngươi đang ở chân trời.”

“Trẫm không cần người cứu trẫm!” Nhiễm Mục Kì kích động nói, “Trừ phi hắn có thể sống lại, để cho trẫm có thể chém hắn ngàn đao!” Y không chỉ không thể chém hắn ngàn đao, thậm chí còn phải vì hắn để tang, vì hắn thương tâm, vì hắn làm đủ chữ hiếu, y hận không thể giết hắn! Không, y quả thật giết hắn, y tự mình hạ độc, làm cho người nọ chậm rãi chết đi, nhưng vẫn không xóa tan được nỗi hận, y còn chưa làm cho người nọ cảm nhận được thống khổ cùng khuất nhục mà hắn đã gây ra cho y.

Nhíu mi nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình theo nỗi lòng của Nhiễm Mục Kì mà trở nên cực kỳ không ổn, Tiết Kì lên tiếng: “Tâm bệnh cần tâm dược.” Tiếp theo, hắn đứng dậy, kéo cha đi vào phòng trong, cuộc nói chuyện với Nhiễm Mục Kì đến đây là chấm dứt.

“Tiết Kì, làm cho trẫm quên hắn.” Nhiễm Mục Kì ở phía sau cúi đầu lên tiếng, “Trẫm mệt mỏi.” Hận thì thế nào? Người nọ đã chết, thế nhưng y vẫn thống khổ như trước, y không mong muốn đem người nọ khắc sâu vào tim, y muốn xóa người nọ ra khỏi lòng mình vĩnh viễn.

Quay đầu lại, Tiết Kì nhìn chằm chằm vào y thật lâu.

“Trẫm biết ngươi làm được, đừng quên, ngươi nợ trẫm một đứa nhỏ.” Y đã nhẫn nại đến cực điểm rồi.

“Cha.” Tiết Kì kêu lên.

Dịch giương mắt lên, trong mắt hiện lên bối rối, “Kì Nhi.”

Đôi mi xinh đẹp nhíu chặt, Tiết Kì quay đầu nhìn người phía sau nói: “Ta sẽ không nợ ngươi, ngày mai.” Nói xong, hắn kéo cha đi vào trong, buông rèm cửa xuống.

Nhiễm Mục Kì cười thản nhiên, xoay người dứt khoát rời đi, y biết lần này y có thể vĩnh viễn thoát khỏi nỗi thống khổ mà người nọ đã gây ra cho y.

“Cha.” Ôm mặt cha, thanh âm của Tiết Kì lạnh vài phần, không được trốn tránh hắn.

“Kì Nhi.” Dịch không dám nhúc nhích, ánh mắt trốn tránh, “Chuyện của Nhiễm Mục Kì cứ giao cho cha là được.”

“Cha.” Hắn không hỏi chuyện này, hắn muốn hỏi vì sao cha bất an?

Không dám nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, Dịch thấp giọng nói: “Kì Nhi, con, con muốn đi đâu? Cha đưa con đi.” Y không thể ở cùng một chỗ với hắn.

Tiết Kì buông hai tay xuống, bước lùi về sau hai bước: “Không cần.” Xoay người, nhấc chân bước đi.

“Kì Nhi!” Dịch vọt lên trước, cản người đang tức giận lại, “Kì Nhi, cha, cha......”

Mắt đẹp giận trừng, Tiết Kì lên tiếng: “Cha không thương con, con làm sao dám gây phiền toái cho cha nữa.” Người này không phải cha hắn, cha hắn sẽ không bỏ rơi hắn.

“Kì Nhi......” Đầu tóc bạc của Dịch tung bay, vẻ mặt y cuồng loạn, “Con, con không cần cha?” Y là bất đắc dĩ.

“Là cha không cần con.” Lại xoay người, đi đến bên giường, đá hài, leo lên giường, kéo chăn qua, đem mình bọc lại kín mít.

“Kì Nhi......” Tay chân luống cuống, Dịch theo tới bên giường, lên tiếng muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào, “Kì Nhi, cha, cha không tốt, cha, cha đi cùng con, cha đi cùng con.”

“Không cần.” Không cần miễn cưỡng.

“Kì nhi!”

‘Rầm rầm’, trong phòng truyền ra thanh âm cái bàn bị chấn nát.

—-

Trên ban công ở Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì mặc cho gió lạnh thổi tới trên người y.

Khương Vịnh ở phía sau lo lắng nhìn y. “Bệ hạ, trời giá rét.”

Nhiễm Mục Kì có vẻ cực kỳ sung sướng, y nhìn khắp nơi trong hoàng cung, nói: “Khương Vịnh, ngươi biết từ khi nào thì trẫm bắt đầu đau đầu không?”

Con ngươi của Khương Vịnh ảm đạm: “Thuộc hạ.... Không biết.” Là sau khi tiên hoàng chết.

“Là sau khi hắn chết.” Hai tay nắm chặt lan can, rồi lại buông ra, Nhiễm Mục Kì mang theo vài phần thoải mái nói, “Bất quá từ ngày mai trở đi, trẫm sẽ không còn đau đầu nữa.”

Khương Vịnh lo lắng nhìn y: “Bệ hạ......”

“Khương Vịnh, ngươi đã bao lâu không đứng ở chỗ này, để nhìn xem mọi thứ bên ngoài?” Nhiễm Mục Kì ngoái đầu lại nhìn Khương Vịnh cười cười, rồi xoay đầu về lại, “Làm thị vệ cận thân của trẫm đi.”

“Bệ hạ!” Khương Vịnh kinh hãi, bệ hạ muốn cho gã... bước ra khỏi chỗ tối sao?

“Chết tiệt đều đã chết, ngươi còn lo sợ ai nữa chứ? Trẫm không chết được, hiện tại càng không chết được. Không cần trốn nữa, trẫm không cần ám vệ.” Y xoay người lại nhìn khuôn mặt bị hỏa thiêu của Khương Vịnh, cười nói, “Dịch đều lấy khuôn mặt thật để đối diện với mọi người, ngươi thì có gì đáng sợ?”

“Bệ hạ......” Khương Vịnh cười không nổi, thậm chí không có nửa phần vui sướng. Bệ hạ, ngài cũng biết, ngài cười, nhưng trong mắt ngài lại chứa đầy đau thương.

——–

Nhiễm Lạc Nhân ru rú trong phòng, từ sau khi Nhiễm Mặc Phong đi càng trở nên lặng yên ít lời, tinh thần nó không tốt, sau khi tỉnh dậy chỉ thích nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong phòng. Nó muốn viết thư cho Mặc Phong, nhưng không biết làm sao gửi đi. Nó sợ thư còn chưa kịp gửi đi, đã bị lọt vào tay người nào đó, ngay cả mẫu phi của nó còn phái người ở bên cạnh nó thám thính tin tức về Mặc Phong, thì còn có ai có thể tin được đây. Nhiễm Lạc Nhân càng ngày càng không hiểu mẫu phi của mình, mẫu phi đã từng xinh đẹp ôn nhu, đã từng thương yêu nó, tuy nàng luôn khóc, luôn ở khi nó ngủ say mà hướng nó trút giận phụ hoàng bạc tình, nhưng nó thích mẫu phi, bởi vì mẫu phi hiểu rõ nó nhất. Thế nhưng hiện tại, mẫu phi có thai nên đã đem toàn bộ tình thương ấy cho đệ đệ chưa sinh ra.

Thở dài, Nhiễm Lạc Nhân mệt mỏi nằm xuống. Khi nào mới có thể khỏe đây? Lâu Lan vương thật sự có thể chửa lành cho nó sao? Nhưng nó tin tưởng Mặc Phong, Mặc Phong giao nó cho Lâu Lan vương, vậy thì Lâu Lan vương nhất định có thể chửa lành cho nó. Chính là phải mất bao lâu đây? Hy vọng khi xuân về hoa nở, nó có thể đi ra ngoài dạo một chút, nói không chừng có thể cầu phụ vương cho nó đi biên quan thăm Mặc Phong, nó rất nhớ Mặc Phong.

“Tam đệ.”

“Nhị ca.”

Nhìn thấy Nhiễm Lạc Tín cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm nó, Nhiễm Lạc Nhân cao hứng cười rộ lên: “Hôm nay nhị ca đến sớm a.”

“Phu tử bị bệnh, huynh để ngài ấy trở về nghỉ ngơi.” Nhiễm Lạc Tín ngồi xuống, “Có phải mệt lắm hay không? Nhắm mắt ngủ một lát đi.”

Lắc đầu, Nhiễm Lạc Nhân cố gắng ngồi dậy: “Nhị ca, hôm qua huynh dạy đệ ‘Mỗi Thiên’, đệ đã ngâm thuộc rồi. Nhưng có vài chỗ đệ không hiểu nghĩa.”

Nhiễm Lạc Tín sửa kín lại chăn cho nó, nói: “Nhị ca sẽ giảng cho đệ nghe, nếu mệt, đệ cứ nhắm mắt lại, đừng gắng gượng chịu đựng.”

“Đệ biết rồi.” Chăm chú lắng nghe, tinh thần Nhiễm Lạc Nhân tỉnh táo hơn rất nhiều.

Chậm rãi ngâm ra câu thơ “Mỗi Thiên”, Nhiễm Lạc Tín từng chữ từng chữ giảng giải cho Nhiễm Lạc Nhân nghe. Nhiễm Lạc Nhân tập trung tinh thần lắng nghe, Nhị ca mỗi ngày đều đến dạy nó tập viết đọc sách, chưa từng gián đoạn, là thật tâm hay cũng giống mẫu phi? Nó còn nhỏ nên phân không rõ, nhìn không thấu, đầy do dự, đầy bất an, nhưng cũng đầy khao khát. Nó cách Mặc Phong càng ngày càng xa, nếu có thể đọc thêm chút sách, biết thêm chút chữ, có lẽ nó sẽ không cách Mặc Phong quá xa?

“Tam đệ.”

“A.”

Xấu hổ mà nhìn Nhị ca, Nhiễm Lạc Nhân cúi đầu: “Thực xin lỗi, Nhị ca, đệ thất thần.”

Nhiễm Lạc Tín lắc đầu, cười cười: “Không có gì, Nhị ca biết tâm tình của đệ không tốt.” Tiếp theo hắn nắm lấy tay Nhiễm Lạc Nhân.

Nhiễm Lạc Nhân lộ ra vẻ ngạc nhiên, sao Nhị ca biết tâm tình của nó không tốt? Nó rất nhớ Mặc Phong.

Nhiễm Lạc Tín khổ sở nói: “Hoàng đệ của chúng ta đã mất, mọi người trong lòng cũng không dễ chịu. Mẫu phi nàng đã hai ngày không ăn không uống. Tam đệ, mau dưỡng tốt thân mình, mẫu phi hiện tại cần nhất chính là đệ.”

“Nhị ca.... huynh đang nói cái gì......” Nhiễm Lạc Nhân kinh ngạc đến ngây người mà nhìn về phía hắn, “Cái gì hoàng đệ đã mất? Nương đệ đã xảy ra chuyện gì?”

“Lạc Nhân, đệ không biết?” trên mặt Nhiễm Lạc Tín hiện lên ảo não, “Huynh tưởng đệ đã biết, ai nha, là huynh lắm miệng, đệ coi như huynh chưa nói gì cả.”

“Nhị ca, huynh nói cho đệ biết đi, mẫu phi đệ đã xảy ra chuyện gì?” Nhiễm Lạc Nhân túm lấy Nhiễm Lạc Tín vội vàng hỏi, thấy Nhị ca cứ lắc đầu, nó bối rối nhìn về phía Xích Đồng cùng Xích Đan, thấy hai người cúi thấp đầu, nó ý thức được mẫu phi đã xảy ra chuyện.

“Xích Đồng, Xích Đan, các ngươi nói, nương ta đã xảy ra chuyện gì! Khụ khụ khụ......” Nhiễm Lạc Nhân gấp đến độ ho lên liên tục, vô lực dựa vào trên giường.

“Điện hạ!” Xích Đồng chạy lên đỡ lấy nó, “Điện hạ, nương nương không có việc gì.”

“Nói cho ta biết, nói cho ta biết!” Ngực vô cùng đau đớn, Nhiễm Lạc Nhân dùng hết toàn lực hét lên.

“Tam đệ, đệ đừng khẩn trương.” Nhiễm Lạc Tín tự trách nói, “Đều do huynh lắm miệng.” Hắn khó xử mà nhìn Nhiễm Lạc Nhân khóc, khi thấy nó ho quá dữ dội, hắn vội vàng nói, “Tam đệ, huynh sẽ nói cho đệ biết, đệ đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.”

“Nhị ca, nương đệ, nương đệ......” Nương mặc dù không thương nó, thế nhưng đó là mẫu thân duy nhất của nó.

“Tam đệ, mẫu phi nàng......” Do dự một lúc lâu sau, Nhiễm Lạc Tín không dám nhìn Nhiễm Lạc Nhân, “Mẫu phi nàng..... đẻ non.”

“Cái gì?!” Nhiễm Lạc Nhân lập tức sợ ngây người, nó kinh ngạc nhìn Nhị ca, tay ôm chặt ngực. Nó trách nương, trách nương phái người nghe lén nó cùng Mặc Phong nói chuyện, thế nhưng nó vẫn rất vui vì nương sắp sinh cho nó một đệ đệ hay muội muội, nó sẽ làm một ca ca tốt, thương yêu cùng bảo hộ đệ muội, không cho đệ muội giống như mình vậy, cô linh đơn độc ở trong này.

“Khụ khụ khụ......”

“Tam đệ!” Nhiễm Lạc Tín tiếp được thân mình Nhiễm Lạc Nhân ngã xuống, hắn vội vàng xoa ấn ngực cho nó, đồng thời nhìn Xích Đồng hét lên, “Nhanh đi thỉnh Lâu Lan vương!”

Xích Đồng hoang mang lo sợ chạy nhanh ra ngoài.

“Sao lại, sao lại......” Tâm nguyện của nương, chính là có thể có thêm một đứa nhỏ, một đứa nhỏ khỏe mạnh.

Xích Đan há miệng muốn giải thích, thì nghe Nhiễm Lạc Tín nói: “Mẫu phi vì chuyện của đệ đi gặp Lâu Lan vương, nhưng Lâu Lan vương không gặp nàng, mẫu phi ở trong gió lạnh thỉnh cầu một hồi lâu. Sau đó nghĩa phụ của Lâu Lan vương đi ra, bộ dáng của người nọ cực kỳ dọa người, mẫu phi bị hắn dọa cho sợ hãi. Phong hàn còn thêm kinh hách, cho nên mẫu phi...... không giữ được đứa nhỏ.”

“Lâu Lan vương?” ánh mắt của Nhiễm Lạc Nhân lóe lên, là Lâu Lan vương chửa bệnh cho nó? Là Lâu Lan vương do Mặc Phong phó thác chửa bệnh cho nó?

“Tam đệ, việc này ai cũng không thể trách, Lâu Lan vương y thuật cao siêu, chỉ có hắn mới có thể chửa lành bệnh cho đệ, đệ chớ nghĩ nhiều.”

Mơ màng nghe những lời Nhị ca nói, Nhiễm Lạc Nhân vô luận thế nào cũng không thể tin cái người xinh đẹp kia lại là người hại chết đệ đệ của nó. Mặc Phong, Mặc Phong......

...................

“Kì Nhi, cha luyến tiếc, luyến tiếc rời khỏi con.”

“Vậy vì sao cha lại xuống núi, vì sao không cần con?”

Hống nửa ngày, người trên giường cuối cùng cũng chịu xốc chăn lên nhìn y, bất quá đôi mắt đã đỏ lên, trên mặt là ủy khuất.

“Cha......” Sờ lên mặt mình, Dịch né tránh nói, “Cha xấu, Kì Nhi ở cùng một chỗ với cha, sẽ bị ủy khuất.” Kì Nhi, tha thứ cho cha đã lừa con.

“Ai nói cha xấu?” Kéo tay cha xuống, Tiết Kì nâng mặt cha lên, cẩn thận ngắm nhìn, “Cha làm sao xấu?” Cực kỳ tức giận.

“Kì Nhi.” Ngọt ngào nảy lên trong lòng, mặc dù trong lòng vẫn đau đớn không ngừng, nhưng Dịch vẫn nở nụ cười hạnh phúc, Kì Nhi không chê y xấu.

“Cha, dẫn con đi, đi cùng nhau.” Khi nào thì hắn mới có thể giống như Mặc Phong? Cùng cha vĩnh viễn một chỗ, không rời xa nhau.

Nhịn nửa ngày, Dịch cuối cùng vẫn là nhịn không được mà nâng tay lên, áp lên bàn tay đang đặt trên mặt mình: “Được.....” Thanh âm khàn khàn, “Cha đi cùng Kì Nhi, không, không.... Không bỏ lại Kì Nhi nữa.” Lời đã ra khỏi miệng, y sẽ không đổi ý, chỉ có trời mới biết y có bao nhiêu sợ hãi.

“Cha.” Nở nụ cười ngọt ngào, học theo một màn mà mình đã từng nhìn thấy, Tiết Kì dán môi lên trên mặt cha, nhẹ nhàng hôn một cái, “Không được đổi ý.”

“Kì Nhi!” Dịch giật nảy mình, Kì Nhi, Kì Nhi hôn y, hôn y! Y ngây ngốc sờ lên nơi được hôn, ngây ngốc nhìn Kì Nhi, Kì Nhi hôn, hôn y. Kì Nhi sao lại đột nhiên hôn y?!

“Cha.” Người hiếu học bày tỏ thắc mắc, “Sao cha chưa từng để con hôn cha vậy?” Hắn không chỉ một lần nhìn thấy Mặc Phong hôn Nhiễm Mục Lân nha, tuy đều là Nhiễm Mục Lân yêu cầu, nhưng mà cha chưa bao giờ yêu cầu hắn như vậy.

“Kì Nhi......” Cho dù hiện tại trời có sụp, Dịch cũng chẳng có cảm giác. Y choáng váng nhìn Tiết Kì, linh hồn đã rời khỏi xác.

“Cha.” Cha là thích đi, cũng giống như Nhiễm Mục Lân vậy. Chỉ chỉ mặt mình, Tiết Kì thúc giục, cha cũng nên hôn lại hắn. Mỗi lần thấy Nhiễm Mục Lân hôn Mặc Phong, hắn đều muốn biết cảm giác được cha hôn sẽ ra sao.

“Kì, Kì Nhi.” Trái tim như vọt ra ngoài, hôn, hôn Kì Nhi? Y không dám.

“Cha.” Mau chút. Đem má trái đưa qua.

Chậm rãi cúi đầu, ngửi lấy mùi thơm cơ thể làm cho y mê muội, thoáng chu môi, chạm nhẹ một cái liền vội vàng thối lui, mặc dù là như vậy, y đã thở hổn hển như trâu, mồ hôi ướt đẫm.

“Cha.” Bất mãn. Ngửa đầu, hôn lên hai gò má của cha, nói cho cha biết phải hôn như vậy, rồi sau đó thúc giục. Cha còn chưa chạm tới hắn mà

Kì Nhi.... Nhắm mắt lại, không dám nhìn dung nhan xinh đẹp kia, Dịch chạm lên gương mặt non mềm một cái, rồi chật vật nhảy xuống giường, chạy nhanh ra ngoài.

“Cha?” Sờ mặt mình, Tiết Kì khó hiểu, tiếp theo là thương tâm, cha không thích hôn hắn. Vì sao Mặc Phong cùng Nhiễm Mục Lân làm rất tốt, còn hắn cùng cha lại không được chứ? Ôm lấy gối đầu, Tiết Kì cắn môi, hắn muốn đi hỏi Mặc Phong một chút.

—–

Sắc mặt Dịch ửng hồng, tránh ở sau thân cây thở hổn hển, y sờ sờ miệng, sờ sờ mặt, vừa cười vừa giận. Cười – vì y chiếm được nụ hôn của Kì Nhi; giận – vì chính mình sao lại ngu dốt như thế. Kì Nhi hôn y, sờ mặt mình một lần lại một lần, Dịch liếm liếm môi, trên môi vẫn còn lưu lại hương vị của Kì Nhi.

“Oanh” Thân cây to lớn bị cắt thành hai đoạn, Dịch hung hăng tát cho mình hai tát. Không thể đối với Kì Nhi có loại tâm tư xấu xa này, không thể.

“Kì Nhi...... Kì Nhi......” Chậm rãi quỳ xuống, Dịch thống khổ ôm lấy đầu mình.

Sau một hồi lâu, Dịch mới trở lại Ngũ Hoa cung.

“Chủ thượng, Vương đi Diên Viên.” Nhìn thấy y, một gã thị vệ lập tức tiến lên nói. Lời nói còn chưa dứt, thân ảnh của Dịch đã biến mất ngoài 100 mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.