Trong Phong Viên, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vui, còn có tiếng của một người líu ríu nói chuyện. Nhiễm Lạc Nhân cơ hồ nằm lên trên người Nhiễm Mặc Phong, cao hứng mà kể cho Mặc Phong nghe những chuyện đã phát sinh trong tám năm này. Nguyên tưởng rằng 2 người tám năm không gặp sẽ có chút mới lạ, thế nhưng chưa đến một nén nhang, nó liền phát giác người bạn thân của nó chẳng thay đổi chút nào, vẫn ít nói y như trước kia.
Xích Đồng cùng Xích Đan gặp lại chủ tử của mình tự nhiên tránh không được vui quá mà khóc lên, tuy không giống như Nhiễm Lạc Nhân ôm lấy chủ tử khóc suốt một hồi.
Thế nhưng cũng có những cảm giác xa lạ của tám năm, tuy giữa những hàng chữ trong thư vô cùng thân quen, nhưng dù sao chiều cao, bộ dáng, tính nết, thậm chí là âm thanh của bọn họ so với dĩ vãng cũng khác biệt rất nhiều. Nhiễm Lạc Nhân muốn múa một bộ quyền mà sư phụ dạy cho mình để Mặc Phong nhìn xem, nhưng không biết là do khẩn trương hay là cái gì, mà múa múa thế nào làm cho tay chân như muốn quấn thành một khối. Kết quả người thiếu chút nữa ngã sấp xuống được một người đỡ lấy, kéo trở về.
Nhiễm Lạc Nhân muốn khóc a, sao nó lại ngốc đến vậy, luyện nhiều năm như thế, cư nhiên còn xém chút nữa ngã sấp xuống, Mặc Phong nhất định sẽ chê cười nó, nó nguyên bản nghĩ rằng chờ Mặc Phong trở về, sẽ cho Mặc Phong nhìn xem công phu của nó, để cho Mặc Phong biết nó rất lợi hại, không còn là tên yếu nhược chẳng thể giúp gì cho Mặc Phong, thế nhưng chính nó đã phá hư tất cả.
Một đôi tay đem vạt áo của nó kéo chặt lại, sau đó nó nghe thấy người bạn thân nhất của nó nói: “Thân mình của ngươi quả thật đã rất tốt.”
“Mặc Phong......” Ngẩng đầu, Mặc Phong không thấy nó ngốc sao?
Người không rõ ràng vì sao Nhiễm Lạc Nhân lại trở nên khổ sở, từ trong lòng mình lấy ra một tảng đá đưa cho nó: “Đây là thứ ngươi muốn.”
Nhận lấy tảng đá, con ngươi ướt át của Nhiễm Lạc Nhân dần dần sáng ngời, vươn tay ôm lấy người bạn thân cũng chẳng cường tráng gì, nó hít hít mũi hỏi: “Là Mặc Phong ở Nhân Xương tìm cho huynyh sao?” Ở trong thư, nó nói nó muốn có một tảng đá của Nhân Xương.
“Ân.” Cũng không nói mình phải tìm trong bao lâu. Tảng đá rất nhiều, nhưng tảng đá đẹp không nhiều lắm.
Tảng đá trong tay bóng loáng, xinh đẹ, có hoa văn màu tím, vừa thấy liền biết đã tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được. Giờ khắc này, cảm giác mới lạ của Nhiễm Lạc Nhân đối với người này hoàn toàn biến mất, người này vẫn là cái người cứ vào nửa đêm sẽ trộm đến phòng của nó, để ở cùng nó.
“Mặc Phong, huynh có ngốc lắm không? Sư phó dạy cho huynh lâu như vậy mà huynh vẫn luyện không tốt.” Nhịn không được mà làm nũng với người này, ỷ lại người này.
“Không.” Không phải ai cũng đều thích hợp luyện công. Nhiễm Mặc Phong nhìn về phía người từ sau khi nó đến đây liền một mực yên lặng không lên tiếng, cúi đầu chu chu miệng.
“Tiểu Hổ cũng không.”
“Tiểu Phong......” Nâng con ngươi đỏ hồng lên, heo con bị vắng vẻ mà rầu rĩ không vui. Thấy đối phương hướng mình vươn tay ra, gã lập tức đi qua đó, học theo Nhiễm Lạc Nhân, ôm lấy đối phương, ô ô...... Tiểu Phong của gã bị người đoạt đi rồi.
Mỗi tay ôm một người, trong mắt của Nhiễm Mặc Phong đều là nghi hoặc, không hiểu vì sao người lúc trước còn mong được tiến cung, mà giờ đây lại không vui. Hai người trong lòng lập tức nhìn nhau căm tức, Xích Đồng cùng Xích Đan thấy thế liền che miệng cười nhẹ. Bốn con mèo con ăn uống no đủ liền lười biếng nằm vào nơi có ánh sáng mà ngủ vù vù, thực không lương tâm mà để lại một mình tiểu phụ thân buồn rầu.
“Chủ tử, điện hạ cùng Tiểu Hổ gia là để ý đến ngài. Sợ ngài bị đoạt đi mất.” Xích Đồng lớn gan lên tiếng giải thích. Gã nhìn ra được chủ tử đang hoang mang.
“Xích Đồng!” Nhiễm Lạc Nhân xấu hổ mà hô to, hai gò má vì tâm tư bị bốc trần mà phiếm hồng.
Còn Tiểu Hổ thì ôm chặt lấy Nhiễm Mặc Phong: “Tiểu Phong...... Đừng không để ý tới ta......” Vừa rồi Tiểu Phong cũng không nhìn gã.
Nhiễm Lạc Nhân nói không nên lời, nhưng cũng ôm chặt lấy Nhiễm Mặc Phong, sợ Mặc Phong vì Tiểu Hổ mà ghét bỏ mình. Nó ở chung với Mặc Phong chỉ có mấy tháng, còn Tiểu Hổ thì ở chung với Mặc Phong những tám năm. Nghĩ đến đây, nó rất là khổ sở.
Cúi đầu nhìn hai cái đầu dùng sức dụi vào trong lòng mình, Nhiễm Mặc Phong vẫn không thể hiểu mà nhìn về phía Xích Đồng cùng Xích Đan đang cười trộm. Không rõ vì sao hai người này lại có ý nghĩ như thế, không, kỳ thật là nó không hiểu ‘bị cướp đi’ là ý ra sao, không phải nó đang ở trong này sao? Nhưng Tiểu Hổ lại khóc, Nhiễm Lạc Nhân cũng là một bộ dáng thương tâm, làm cho nó có chút lo lắng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Qua nửa ngày, hai cái tên không được tự nhiên giương mắt lên trừng nhau một cái, mà người ôm lấy bọn họ cũng không có đẩy bọn họ ra, làm cho tâm bất an của bọn họ vào lúc này mới thoáng thả lỏng. Tiểu Hổ bĩu môi, ngửa đầu: “Tiểu Phong, ta đói bụng.”
Nhiễm Mặc Phong lập tức đem điểm tâm ở trên bàn đưa cho gã, Tiểu Hổ cầm lấy một khối bỏ vào trong miệng, cười đến híp mắt.
“Mặc Phong, ta ….” người không đói bụng vội vàng nhìn về phía cái bàn, “Ta khát.” Tiếp theo, một chén trà đưa tới trong tay nó, nó cao hứng mà uống hết.
Xích Đồng nhịn không được nói: “Điện hạ, Tiểu Hổ gia, các người nhìn đi chủ tử sẽ không bỏ người nào cả a, ở trong lòng chủ tử – điện hạ cùng Tiểu Hổ gia đều giống nhau, sẽ không lạnh nhạt với người này, hay là sẽ ghét bỏ người kia. Điện hạ cùng Tiểu Hổ gia cứ bất hòa gây gỗ, sẽ làm cho chủ tử khó xử.”
“Nhưng hắn ở cùng Mặc Phong tám năm a.” Biết là mình không nên như vậy, thế nhưng nghĩ đến cái tên mập ú này ở chung với Mặc Phong lâu như vậy, tự nhiên nó sẽ cảm thấy bất an, sợ người bạn quan trọng nhất của nó bị người cướp đi.
“Tiểu Phong luôn viết thư cho ngươi, chưa từng viết thư cho ta.” Người đồng dạng ủy khuất bất mãn nói, không quan tâm đối phương có phải là hoàng tử hay không? Khi Tiểu Phong không ở bên cạnh gã, cũng không đâu có viết thư cho gã. Gã thực ghen tị với cái người được Tiểu Phong viết thư.
“Ngươi cả ngày đều ở bên cạnh Mặc Phong, đệ ấy cần gì phải viết thư cho ngươi? Ta đã tám năm không gặp đệ ấy, đệ ấy thật khó mới trở về, ngươi lại tranh đoạt với ta.”
“Ta chỉ có một mình Tiểu Phong, còn ngươi có nhiều người như vậy, sao còn muốn tranh đoạt với ta.”
“Ta cũng chỉ có một mình Mặc Phong, bên cạnh ngươi mới là có rất nhiều người a, ngươi không nên tranh đoạt Mặc Phong với ta! Mà ta cũng không cho ngươi tranh đoạt với ta! Ta là quận vương, không cho ngươi kháng lệnh!”
“Ta mới không sợ ngươi, ta không cho ngươi tranh đoạt Tiểu Phong với ta!!”
Mắt thấy hai người bắt đầu ầm ĩ, đôi mắt dị sắc nháy a nháy, sau đó ở trên lưng hai người dùng sức vỗ một chưởng, thành công ngăn chặn cuộc chiến đang hết sức căng thẳng.
“Tiểu Phong......” Người ủy khuất sờ sờ nơi mình bị đánh đau, nức nở lên tiếng.
Tên còn lại cũng là ủy khuất đến cực điểm, trên lưng nóng rát, người này đang tức giận sao?
Người vẫn luôn không rõ vì sao hai tên này không thể vui vẻ ở chung với nhau, đứng dậy, mỗi tay túm một tên đứng dậy, sau đó kéo cả hai tên đi ra ngoài.
“Mặc Phong......”
“Tiểu Phong......”
Xích Đồng cùng Xích Đan thấy sắc mặt chủ tử không tốt, liền kích động đi theo ra ngoài. “Chủ tử......”
Nhiễm Mặc Phong lặng yên không nói mà kéo hai người đang bất an ra khỏi Phong Viên, kỳ thật nó cũng không biết phải đi đâu, phải thế nào làm. Chỉ là ở trong phòng, hai người này luôn khắc khẩu, còn nói những lời nói mà nó chẳng hiểu gì.
“Tiểu Phong....” Giật nhẹ người không để ý tới gã, Tiểu Hổ ý thức được mình đã làm cho Tiểu Phong tức giận, sợ người này vì vậy mà thực sự không để ý tới mình nữa, gã khóc cầu, “Tiểu Phong.... Ta, ta sẽ cãi nhau với điện hạ nữa, Tiểu Phong......”
“Mặc Phong, huynh sẽ không cãi nhau với Tiểu Hổ nữa, đệ đừng đi được không.....”
Từ rất xa, Nhiễm Mục Lân liền thấy con kéo Nhiễm Lạc Nhân cùng Tiểu Hổ đi vào trong rừng trúc, phía sau có hai tên nô tài lạ mắt đi theo, Nhiễm Lạc Nhân cùng Tiểu Hổ hình như đang khóc, hắn nhíu chặt mi tâm, đi theo sau.
Quẹo trái quẹo phải, thẳng đến trong lòng có chủ ý, Nhiễm Mặc Phong mới dừng lại. Buông tay ra, xoay người lại nhìn hai người bị dọa mà khóc thút thít. Đôi mắt dị sắc ám trầm.
“Ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì, ta đang ở ngay tại đây, tại sao phải ‘tranh’, tại sao phải ‘ghét bỏ’. Lạc Nhân, Tiểu Hổ, các ngươi muốn cái gì, ta sẽ đem hết toàn lực đi làm, nhưng không được tiếp tục như vậy nữa.”
“Điện hạ.... Tiểu Hổ gia.... các ngươi đối với chủ tử mà nói đều là người quan trọng nhất, các ngươi.... nghe theo lời của chủ tử đi.” Xích Đan lo lắng mà khuyên nhủ, thấy sự tình đột nhiên biến thành như vậy, gã cùng Xích Đồng cũng cười không nổi nữa.
“Mặc Phong......” Nhiễm Lạc Nhân cẩn thận tiến lên, chậm rãi ôm lấy nó, khóc thút thít, “Đệ đi rồi, trong cung, trừ bỏ Xích Đồng cùng Xích Đan ra, không ai thương huynh, không ai đối xử thiệt tình với huynh.... Huynh vẫn luôn lo sợ, lo sợ bên cạnh đệ có người khác.... Sẽ không còn để ý đến huynh, không còn đối tốt với huynh nữa.... Đệ đối xử với Tiểu Hổ.... So với huynh còn tốt hơn rất nhiều.... Nên huynh, huynh càng thêm lo sợ..... Mặc Phong..... Huynh đã tám năm không gặp đệ.... Tám năm a.....”
Tiểu Hổ khóc to lên, vọt vào trong lòng Nhiễm Mặc Phong: “Tiểu Phong..... Hắn là quận vương a..... Ta, ta, ta lại tham ăn, lại béo, võ nghệ, võ nghệ lại không tốt...... Hắn so với ta đẹp hơn..... Mặc Phong sẽ thích hắn, không thích ta......” Nói đi nói lại, chính là tự ti.
Những lời này nghe vào trong tai Nhiễm Mặc Phong đều là chẳng hiểu gì. Nó nào giờ đều không có cái loại tâm tư loạn xà ngầu như thế này. Nhiễm Lạc Nhân là người bạn quan trọng nhất của nó ở trong hoàng cung, còn Tiểu Hổ là người bạn cùng lớn lên với nó, ngoại trừ phụ vương ra, là người mà nó phải bảo vệ.
“Các ngươi muốn ta làm thế nào?” Giương mắt lên nhìn về phía xa xa, phụ vương đang tới đón nó, thế nhưng hai người ở trong lòng nó vẫn là chưa thông suốt, đôi mắt dị sắc lộ ra lo lắng.
Câu hỏi này vừa thoát ra, hai tên chỉ biết để tâm vào chuyện vụn vặt liền ngây ngẩn cả người. Hai tên đều chỉ biết lo sợ người này sẽ vì tên còn lại mà ghét bỏ mình, mà chưa từng nghĩ tới chính mình muốn thế nào mới có thể an tâm.
Lại qua một lúc lâu sau, heo con sau khi lấy lại tinh thần thì ngẩng đầu: “Tiểu Phong, ta cũng muốn một tảng đá xinh đẹp.”
“Ân.”
“Mặc Phong...... Đệ sẽ vĩnh viễn thương huynh, đối tốt với huynh chứ?” Tên còn lại cũng muốn được hứa hẹn.
“...... Sẽ.” Trả lời rất kiên định làm cho người nào đó cười híp mắt.
Nó của lúc này, còn chưa hiểu được ý nghĩa của ‘hứa hẹn’ là thế nào; nhưng nó của lúc này, lại hiểu được ‘sẽ’ của mình là mang ý nghĩa gì.
“Còn ta thì sao, Tiểu Phong?” Người mất nương từ hai năm trước, rất bức thiết cần người này hứa hẹn.
“Sẽ.”
Heo con nín khóc mỉm cười, lại ôm chặt lấy nơi mình có thể ỷ lại.
“Phong Nhi.” Người vẫn tránh ở phía sau thân cây nhịn không được đi ra, sắc mặt thâm trầm mà nhìn đứa con “trái ôm phải ấp”. (=))))
“Phụ vương.” Buông hai người ra, Nhiễm Mặc Phong bước tới bên người phụ vương.
“Hoàng thúc.”
“Vương gia.”
Nhiễm Lạc Nhân cùng Tiểu Hổ vội vàng lau khô nước mắt, cất tiếng chào hỏi. Xích Đồng cùng Xích Đan thì vội quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi.” Nhiễm Mục Lân ôn hoà mà cho hai người đứng lên, vươn tay nắm lấy tay con, rồi nhìn Nhiễm Lạc Nhân nói, “Lạc Nhân, hoàng thúc có việc, nên mang Mặc Phong đi trước, còn Tiểu Hổ thì để ở lại chỗ của con, con thay Mặc Phong chiêu đãi nó nhé.”
“Nếu đêm nay vô sự, ta sẽ để cho Mặc Phong lại đây.” Nói xong, Nhiễm Mục Lân ra hiệu cho Tiểu Hổ phải nghe lời, sau đó kéo con rời đi.
“Vương gia mất hứng a, có phải bệ hạ hung dữ với Vương gia không?” Nhìn chằm chằm người đang rời đi, Tiểu Hổ lo lắng mà tự nói.
“Có thể là sư phó làm cho hoàng thúc mất hứng.” Nghĩ đến đêm nay Mặc Phong có thể sẽ không đến, Nhiễm Lạc Nhân cảm thấy mất mác mà ngồi xuống dưới đất, nó có thiệt nhiều thiệt nhiều chuyện muốn nói với Mặc Phong a.
——
Bàn tay nắm lấy tay nó dùng sức như vậy, tựa hồ như đang áp chế lửa giận, Nhiễm Mặc Phong vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn phụ vương.
“Phụ vương?” Có phải bên Trú tiên nhân đã xảy ra chuyện gì không?
Nhiễm Mục Lân kéo con bước nhanh về phía Vô Tam điện, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, lực đạo trên tay không khỏi càng lúc càng mạnh. Lửa giận trong lòng hắn không phải là vì biết được quan hệ giữa hoàng huynh cùng Trú, mà là vì lời hứa hẹn vừa mới của con với hai người kia, ngoài ra con còn rất thân cận với bọn chúng. Biết rõ không nên đối với con không hiểu gì mà nổi giận, thế nhưng hắn không thể áp chế được mình.