Tác Đồng

Chương 76



Nhiễm Mục Lân vừa tiến vào đại sảnh, liền bị một đám nhào tới vây quanh

“Vương gia...... Bệ hạ thế nhưng lại lập Trú tiên nhân làm Nam quân, đây là việc vi phạm tổ chế, dân chúng Bắc Uyên sẽ cư xử với bệ hạ thế nào đây, người trong thiên hạ sẽ cư xử với Bắc Uyên ta thế nào đây! Vương gia! Ngài nhất định phải khuyên bệ hạ thu lại mệnh lệnh đã ban ra!”

“Vương gia, thiên hạ đều biết Kim Quốc yêu thích nam phong, nhưng Bắc Uyên ta từ khi khai quốc đến nay đã được 120 năm, chưa bao giờ từng có Nam quân, bệ hạ làm như vậy, sẽ làm cho Bắc Uyên ta trở thành quốc gia *** loạn giống như Kim Quốc vậy, thần...... Thẹn với tiên hoàng......”

“Vương gia, Nam quân không phải là trò đùa, tội thần biết bệ hạ nhất định là bị ép buộc, Vương gia......”

Nhẫn nhịn cơn đau đầu mà nghe năm sáu người đang ở bên tai mình than thở khóc lóc, khẩn cầu hắn làm cho hoàng huynh thu lại mệnh lệnh đã ban ra, Nhiễm Mục Lân rất muốn hạ lệnh cho đám gia nô đem những người này đuổi ra khỏi Vương phủ. Trong lòng hắn đầy châm chọc, không có Nam quân, bất quá chỉ là làm cho người khác xem mà thôi. Nếu Hoàng Thượng của Bắc Uyên thanh cao giống như đám lão hồ đồ này ca ngợi, thì tên nam nhân kia đã không ra tay với hoàng huynh! Ở trên vấn đề nam phong, hắn rất bội phục Kim Quốc, bọn họ rất thoải mái với chuyện đó, ngay cả trong hậu cung của Hoàng Thượng Kim Quốc cũng có rất nhiều Nam quân, lại càng không thiếu Nam phi. Một đám ngu dốc cổ hủ, không hạ chỉ thì có thể coi như không có chuyện gì sao? Ngày hôm qua hắn còn muốn Phong Nhi a.

“Vương gia......” Ngũ Vũ Khôn cùng Trương Chiêu Xương đồng thời lên tiếng, cả hai người là phiền muộn nhất, nữ nhi của bọn họ – một là hoàng hậu, một là hoàng phi, nguyên bản bệ hạ sủng ái Nghiên phi cùng Triệu phi, đã làm cho nữ nhi của bọn họ bị vắng vẻ, nay bệ hạ lại ham thích nam phong, thì nữ nhi của bọn ở trong cung càng thêm thê lương.

“Các vị đại nhân, bổn vương vừa mới quay về kinh hôm qua, chuyện này cũng làm cho bổn vương vạn phần khiếp sợ. Một lát nữa, Bổn vương sẽ tiến cung gặp hoàng huynh, sau khi hỏi rõ sự tình, bổn vương sẽ cùng các vị đại nhân thương thảo một phen.” Nhiễm Mục Lân xoa xoa thái dương.

Thấy hắn tựa hồ vô cùng mệt mỏi, lại nhớ tới hắn vừa mới quay về kinh hôm qua, mấy người cũng không dám nói gì thêm nữa, chính là cầu hắn mau chóng đi gặp Hoàng Thượng, rồi mới chịu rời đi.

“Con mẹ nó.” Mắng một câu, Nhiễm Mục Lân ngồi xuống, cầm lấy bát trà mà quản gia dâng lên uống cạn một hơi.”Tống Du, phân phó đầu bếp làm cho thế tử một chút thức ăn bổ dưỡng, đừng làm thức ăn mặn.”

“Nô tài đi ngay.” Tống Du không dám hỏi nhiều, vội vàng đi xuống phân phó, nghĩ thầm – hôm qua Vương gia trở về sắc mặt không tốt, không phải là ra tay đánh thế tử chứ. Tiếp theo, gã vã nhẹ vào miệng mình một cái, Vương gia chưa bao giờ nói nặng thế tử dù chỉ một câu, sao có thể đánh thế tử chứ.

Nhiễm Mục Lân có thể tưởng tượng ra hiện tại trong cung đã loạn thành bộ dạng nào rồi, đương nhiên là lén loạn mà thôi. Bốn nữ nhân với nhau có lẽ sẽ tường an vô sự, nhưng bốn nữ nhân cùng một người nam nhân sẽ rất khó nói, huống chi nam nhân này là người không thể đụng vào. Nghĩ đến đây, hắn lại oán giận hoàng huynh thêm lần nữa, hoàng huynh không thể chờ thêm 2 ngày nữa sao? Ít nhất cũng cho hắn một ngày để hắn có thể cùng Phong Nhi ôn tồn một phen, hôm qua vừa mới làm con bị thương, thì ngày hôm nay hắn phải ở bên cạnh chăm sóc an ủi con không phải sao?

“Con mẹ nó.” Buông bát trà xuống, Nhiễm Mục Lân quyết định trở về yêu thương con một phen trước đã, còn chuyện lông gà vỏ tỏi này chờ khi nào hắn có rảnh thì nói sau.

——

“Mặc Phong......” Ngồi ở bên giường, Tiết Kì nhìn nhìn cổ của Mặc Phong, “Ngươi cùng Nhiễm Mục Lân...... Ân...... Hoan ái?” Nhất định là vậy, trên cổ Mặc Phong đều là hôn ngân a, tựa như những dấu vết cha lư lại trên người hắn.

Hoan ái? Nhiễm Mặc Phong không hiểu, lắc đầu.

Ngượng ngùng trên mặt Tiết Kì nháy mắt không còn, hắn kỳ quái mà sờ sờ lên những ấn ký kia: “Vậy đây là cái gì?” Chẳng lẽ không đúng sao? Nguyên bản hắn nghĩ rằng cuối cùng mình cũng tìm được một người có thể tâm sự điều trong lòng chứ.

Trong đôi mắt dị sắc tràn đầy nghi hoặc. Nhiễm Mặc Phong sờ sờ lên cổ mình, có cái gì ở đây sao? Tiết Kì lập tức lấy gương đồng đến, cho nó soi. Nhìn vào gương đồng thấy trên cổ mình có rất nhiều điểm đỏ hồng, người nào đó vẫn không hiểu, lắc đầu.

“Mặc Phong......” Đặt gương đồng qua một bên, Tiết Kì cởi bỏ vạt áo của mình ra, lộ ra cổ cùng xương quai xanh, “Ngươi xem, ta cũng có.”

Đôi mắt dị sắc chuyển sang ngạc nhiên.

“Là cha lưu lại trên người ta.” Ngượng ngùng mà giải thích, mặt Tiết Kì đỏ bừng, nhíu chặt hàng mi xinh đẹp, hắn có chút khổ sở nói, “Mặc Phong, trong lòng cha có việc gì đó, nhưng ta không thể nhìn thấu tâm sự trong lòng cha. Đối với ta – cha là người thân cận nhất trên cõi đời này, thế nhưng ta lại không biết cha đang buồn phiền chuyện gì.”

Gài nút áo lại, Tiết Kì cởi giày ra, leo lên giường, ngồi cong hai chân lên, ôm lấy đầu gối, buồn bả nói: “Mặc Phong, ta biết rõ – thế nhân không cho nam tử với nam tử ở cùng một chỗ, lại càng không cho phụ thân với đứa con ở cùng một chỗ. Nhưng ta mặc kệ, ta chỉ cần cha. Ở Nhân Xương tám năm, đó là tám năm ta hạnh phúc nhất, ta thích cha hôn ta, sờ ta, chạm ta. Nhưng có một số chuyện ta lại muốn tìm ai đó để tâm sự, bất quá ở Nhân Xương ngoại trừ ta cùng cha ra, không có phu thê nào là hai nam tử cả, vừa rồi ta nghĩ rằng, ta nghĩ rằng ngươi cùng Nhiễm Mục Lân đã ở cùng nhau a.”

Nỗi băn khoăn trong lòng bị rộng mở, Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, chuyện của Tiết Kì cùng Dịch nó cũng không quá hiểu, đối chuyện hai người họ cùng ăn, cùng ở, nó chưa bao giờ cảm thấy có gì quái dị, dù sao nó với phụ vương cũng là như vậy.

“Phụ vương......” Suy nghĩ nửa ngày, nó nhìn người đang thất vọng nói, “Phụ vương nói chuyện này chỉ có hai người thân cận nhất mới có thể làm với nhau, chỉ có phụ vương mới có thể làm với ta.”

Đôi mắt Tiết Kì nháy mắt phát sáng: “Đó chính là ngươi đã cùng Nhiễm Mục Lân hoan ái a! Mặc Phong!” Hắn cực kỳ cao hứng, nguyên lai không chỉ có hắn với cha ở cùng một chỗ, mà Mặc Phong cũng vậy a.

“Mặc Phong, ngươi cũng thấy như vậy không có gì là không đúng phải không?” Cha luôn trong lúc vô ý sẽ nói với hắn “Thực xin lỗi”, chẳng lẽ cha cho rằng bọn họ không nên thân cận sao?

“Vì sao không đúng?” Nhớ lại chuyện phụ vương đã làm với mình, Nhiễm Mặc Phong nói, “Ta với phụ vương ở cùng một chỗ, cực kỳ thân cận a.”

“Ở cùng một chỗ?” Lần này, đổi lại là Tiết Kì không hiểu.

Trong đôi mắt dị sắc vẫn tràn đầy hoang mang, sau một lúc suy nghĩ, nó gật đầu: “Ân, ở cùng một chỗ. Phụ vương nói chỉ có người cực kỳ thân mật mới có thể làm như vậy, bất quá......” Trong đôi mắt có chút hối hận, “Ta không có rửa, làm cho phụ vương bị dơ.” (=))))) ôi tiểu thụ)

“A?” Đôi mắt xinh đẹp nháy a nháy. “Sao lại dơ? Cha nói đó là vị ngon nhất.” (=)))

Vị ngon nhất? Trong đôi mắt dị sắc lộ ra không thể chấp nhận, nó ngồi thẳng người dậy, kiên quyết nói: “Phải rửa sạch mới được.” (=))))

“Mặc Phong, ngươi với Nhiễm Mục Lân làm sao thân cận?” Người hồn nhiên hỏi ra vấn đề lớn mật. Vì sao phải rửa sạch chứ? Tuy hắn mỗi lần cũng sẽ tắm rửa, nhưng mà cha chưa từng nói nó bẩn a.

Trong đôi mắt dị sắc tràn đầy mê mang, làm sao thân cận? Nó ngẫm lại.

Một nam tử trưởng thành hai mươi sáu tuổi cùng một thiếu niên không biết mười ba tuổi, ở trong phòng cực kỳ nghiêm túc mà đàm luận về chuyện “hoan ái”.

Khi Nhiễm Mục Lân đen mặt quay về viện, thì chỉ thấy Dịch đang thất thần ngồi trên tảng đá ở trong viện, hắn kỳ quái mà đi qua đó. “Dịch, Tiết Kì còn ở bên trong?”

Gật gật đầu, gương mặt xấu xí của Dịch càng thêm khó coi. Nhiễm Mục Lân ngồi xuống bên cạnh Dịch, xoa xoa thái dương phát đau, hắn cuối cùng cũng biết được mỗi lần hoàng huynh đau đầu sẽ có bao nhiêu khó chịu.

“Xảy ra chuyện gì? Tiết Kì xảy ra chuyện gì?” Có thể tra tấn lão già thối này thì chỉ có mỗi Tiết Kì.

“Ta đã sớm nhìn ra tâm tư của ngươi đối với Mặc Phong không còn tinh khiết.” Dịch hỏi một đường trả lời một nẻo, nói, “Bất quá không nghĩ tới ngươi lại ra tay sớm như vậy. Mặc Phong mới mười ba tuổi đi.” Y chính là sợ thương tổn Kì Nhi nên đã chạy trốn ra ngoài 5 năm, nếu không phải Kì Nhi...... y vẫn còn tiếp tục trốn.

“Ngươi có thể mắng ta không bằng cầm thú, nhưng ta sẽ không buông Phong Nhi ra, mười ba tuổi thì đã sao?” Nhiễm Mục Lân cười nhạo nói, “Ngươi đã rất nhẫn nhịn đó chứ, nhưng không phải cuối cùng cũng trốn không thoát sao? Còn làm cho 2 người phải thống khổ suốt 5 năm.”

Người luôn luôn tà ác tàn nhẫn đột nhiên cúi đầu, nhạ nhạ nói: “Ta, ta chưa có muốn Kì Nhi.”

Tay Nhiễm Mục Lân đang xoa ấn thái dương dừng lại, hắn không thể tin mà quay đầu nhìn về phía Dịch: “Ngươi không cương?” Né né một quyền vung qua, nhưng gò má vẫn bị trúng một quyền, hắn nổi giận mắng: “Con mẹ nó, ngươi nói không phải là ý này còn có thể là ý gì nữa?” Hai người hận không thể trở thành nhất thể, thế mà lão già thối này còn nói chưa chạm qua Tiết Kì, ngoại trừ không cương, hắn nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.

“Ta......” Trên mặt xấu xí nhìn không ra khó xử, chỉ nhìn thấy sự thống khổ.

‘Ba’, cửa mở ra. Hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiết Kì với vẻ mặt sương lạnh bước nhanh ra ngoài.

“Kì Nhi.” Người nào đó lập tức chạy qua. Thế nhưng người từ trước đến nay cùng cha dính chặt vào nhau lại không thèm nhìn tới cha hắn một cái, cứ thế bỏ đi, làm cho tâm của một người nhất thời nát vụng.

“Còn không đuổi theo?” Nhiễm Mục Lân rất muốn đạp cho Dịch một đạp, lạnh lùng lên tiếng.

Dịch đang hoảng sợ kịp thời hoàn hồn mà đuổi theo.”Kì Nhi!”

Vào phòng, đóng cửa, khóa lại. Đầu Nhiễm Mục Lân đau đến muốn nứt ra, hắn đi vào trong phòng, chỉ thấy con hắn với vẻ mặt mờ mịt đang ngồi ở trên giường.

“Phụ vương, Tiết Kì nổi giận.”

“Hai người đã nói cái gì?” Nhiễm Mục Lân leo lên giường, ôm con nằm xuống, rồi mới hỏi.

Đợi nửa ngày, cũng không thấy người trong lòng mình trả lời, Nhiễm Mục Lân rũ mắt xuống nhìn con, liền thấy con nhăn mặt nhíu mày, hắn vội vàng vươn tay xoa xoa mặt con. “Phong Nhi?”

“Phụ vương......” Người không biết nên nói thế nào kêu lên, nhưng không có câu sau, nó cũng không rõ mình với Tiết Kì đã nói cái gì, “Tiết Kì nói con cùng phụ vương thân cận là hoan ái.”

Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy đầu quay cuồng một trận, thật không thể tưởng tượng người như thế lại có thể nói ra loại lời này, hắn đã hiểu vì sao vẻ mặt con mờ mịt.

“Còn nói cái gì?”

“Hắn hỏi con làm thế nào để cùng phụ vương hoan, thân cận.” Nó vẫn là thích dùng thân cận hơn.

“Con nói với hắn?” Thái dương Nhiễm Mục Lân nảy lên đầy gân xanh.

“Ân.” Người nào đó trả lời cực kỳ thản nhiên, không có chút nào xấu hổ, “Hắn không biết phải rửa.” (=))))) ôi mẹ ơi)

“Phong Nhi......” Bó tay mà hôn lên đôi môi hồng diễm đang chu chu lên kia, Nhiễm Mục Lân lẩm bẩm, “Sau này đừng nói choi người ngoài biết chuyện con với phụ vương thân cận.” Hắn đã quên con hắn ở trên loại sự tình này cực kỳ đơn thuần, chỉ sợ con xem loại sự tình này cũng giống như chuyện luyện công vậy.

“Vì sao?” Nghĩ đến phụ vương không muốn cho người khác biết mình với phụ vương là người thân cận nhất, tiểu thú có chút mất hứng.

“Tiết Kì thì không sao, nhưng người khác nghe được sẽ bắt đầu có những ý nghĩ xấu về Phong Nhi. Phong Nhi, chuyện thân cận nhất đương nhiên chỉ có thể nói với người thân cận nhất. Người thân cận nhất của Phong Nhi là ai?” Một con cầm thú lại bắt đầu sử dụng thủ đoạn dụ dỗ.

“Phụ vương.” Tiểu thú ngay thơ lập tức trả lời.

“Cho nên Phong Nhi chỉ có thể nói với phụ vương.” Tiếp tục hôn lên đôi môi hấp dẫn của con, Nhiễm Mục Lân thầm nghĩ, hắn phải nói chuyện với Dịch một phen, bảo y quản con y nghiêm một chút!

Nói với phụ vương? Trong lúc mơ mơ màng màng, người nào đó cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nó làm chuyện thân cận nhất với phụ vương, còn phải nói với phụ vương nữa sao?

—-

“Kì Nhi, xảy ra chuyện gì? Đừng không để ý tới cha, Kì nhi......” Trong Thúy Vận các, Dịch đi theo phía sau Tiết Kì đau khổ cầu xin.

“Không nói không nói.” Trong mắt Tiết Kì chứa đầy nước mắt, “Cha gạt con, không nói, con không bao giờ để ý cha nữa.”

“Kì nhi!” Vừa nghe người này nói không để ý tới mình nữa, Dịch bất chấp hắn có thể tức giận hay không, liền ôm chặt lấy hắn.

“Cha gạt con! Gạt con! Cha, cha căn bản không có thương con!” Đánh đánh cha, Tiết Kì khóc to lên, “Cha gạt con!”

“Kì Nhi.... Cha có chết, cũng không bao giờ lừa con, Kì Nhi, đừng khóc, con đánh cha, đừng khóc.....” Dịch thất kinh, có phải Kì Nhi đã biết rồi không?

“Cha không thương con!” Tiết Kì khóc ròng nói, “Cha không cùng con thân cận, cha gạt con! Cha không có cùng con ở cùng một chỗ! Nếu không phải, nếu không phải Mặc Phong nói cho con biết, con còn nghĩ rằng, con còn ngây ngốc nghĩ rằng người mà cha yêu nhất chính là con!” (công không cầm thú nên thụ bất mãn =)))))

“Kì Nhi!” Dịch cuống quít mà lau đi nước mắt của Tiết Kì, y cực kỳ hoảng hốt, “Cha yêu con hai mươi năm, sao con lại không phải là người mà cha yêu nhất chứ? Cha, cha là lừa con, nhưng vì cha có nỗi khổ không nói được.” Mặc dù không hiểu ‘ở cùng một chỗ’ là ý ra sao, nhưng y biết – Kì nhi đã biết, y không giấu được nữa.

“Con không nghe không nghe!” Tiết Kì đẩy mạnh cha ra, muốn bỏ chạy, nhưng khổ nỗi bị cha ôm quá chặt, hắn dùng lực đánh đánh lên người lừa hắn, “Con không nghe! Cha gạt con, cha không thương con, không thương con, Cha gạt con!”

“Kì Nhi, đừng khóc, con nghe cha nói.”

” Con không nghe không nghe!”

“Kì Nhi......”

Rốt cuộc nhịn không được nữa Dịch hôn lên đôi môi của người vì phẫn nộ mà run rẩy kia, Dịch ôm chặt người trong lòng, sợ hắn sẽ bỏ đi mà không cần mình nữa. Nụ hôn đơn thuần dần dần thay đổi bản chất, ngay khi Dịch thanh tỉnh lại, thì cả người y cùng Tiết Kì đã trần truồng mà nằm ở trên giường.

“Cha.... Con không nghe....” Tiết Kì vẫn cứ khóc, hắn ôm chặt lấy người nằm trên người mình, “Cha.... con phải cùng cha ở cùng một chỗ, nếu cha không đáp ứng, con sẽ không để ý đến cha nữa.” Nguyên lai còn có thể thân cận như vậy, nguyên lai có thể cùng cha trở thành nhất thể, cha lừa hắn, mặc kệ là nỗi khổ gì, hắn cũng không nghe.

“Kì Nhi.....” Hai tròng mắt của Dịch đỏ bừng, “Cha, cha không thể, cha, cha sẽ hại con.”

“Không nghe không nghe!” Tiết Kì lắc mạnh đầu, ngay sau đó, hắn hôn mê bất tỉnh.

Nằm ở trên thân của người bị mình làm cho bất tỉnh, Dịch thống khổ hét lên: “Kì nhi, cha không thể.... Cha.... không thể......” Y tuyệt không thể chặt đứt con đường thành tiên của Kì Nhi.

Khoát đại xiêm y lên người, Dịch luyến tiếc mà liếc nhìn người nằm ở trên giường một cái, rồi rời đi.

——-

Hoàng cung, trong Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì nằm thoải mái ở trong lòng người nào đó ăn nho.

“Ngươi nói xem sau này người trong cung sẽ gọi ngươi là Trú tiên nhân hay là Ma quân?” Mặc quân ── Ma quân, người này căn bản là tà ma.

“Tùy bọn họ.” Tiên nhân bị trở thành nam sủng, nhưng chẳng chút nào để ý, lấy tiếp một quả nhỏ, đút vào miệng Nhiễm Mục Kì, quần áo và đồ dùng của hắn đã chuyển toàn bộ vào Vô Tam điện, bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn chính thức cùng người này sinh sống cùng nhau, có thể nói tâm tình hắn cực tốt.

“Đám triều thần nhất định sẽ ca cẩm phản đối, không biết Mục Lân sẽ thế nào.” Thở dài một tiếng, Nhiễm Mục Kì ngồi dậy, quay đầu nhìn Trú, “Trú, nếu Mục Lân cũng phản đối, không cho ngươi trách đệ ấy.”

Đối phương nhướng mi, thâm ý trong mắt Trú làm cho Nhiễm Mục Kì nhìn không thấy, hắn lạnh nhạt nói: “Hắn phản đối thì thế nào?”

“Ta không muốn ngươi đi tìm Mục Lân gây phiền toái.” Trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, Nhiễm Mục Kì đứng lên, “Hơn hai mươi ngày không có đi ra ngoài, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”

Trú đứng dậy, ôm lấy thắt lưng của y: “Vậy đi thôi.” Nhiễm Mục Kì nhìn hắn cười cười, không có phản đối.

Cánh cửa tẩm cung của Nhiễm Mục Kì ở Vô Tam điện đã đóng chặt gần một tháng ‘két’ một tiếng mở ra, người canh giữ ở bên ngoài đồng loạt quỳ xuống hành lễ, thần sắc Khương Vịnh đầy phức tạp mà cúi thấp đầu, Hoàng Thượng và Trú là tay trong tay.

“Trẫm muốn đi dạo trong hoa viên một chút. Ngô thống lĩnh cùng Hỉ Nhạc theo trẫm là được.” Phân phó một câu, Nhiễm Mục Kì chậm rãi đi ra ngoài. Trú liếc nhìn Khương Vịnh một cái, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh.

...............

“Xác định hắn đang ở giữa đường sao?”

“Nhiễm Lạc Thành cùng Hoắc Bang đã khởi hành và đang ở giữa đường đi.”

“Tìm cơ hội xuống tay, nếu có thể, giết luôn Hoắc Bang.”

“Dạ”

Trong một ngôi miếu đổ nát ở bên ngoài kinh thành, một gã nam tử đội mũ trùm bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, nhìn xem chung quanh, sau khi phát hiện không người, liền lập tức rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.