Tạc Niên

Chương 31: Người vô tội



Tạ Nhiễm chạy tới tìm Tiêu Tuyệt, vậy chứng tỏ Tứ ca và Ngũ ca đã trở lại.

Bởi vì Tạ Nhiễm căn bản không biết trên đời này có người tên Tiêu Tuyệt, chỉ có mình cùng hai ca ca thân cận là Tô Dật và Tô Thần mới nhận thức Tiêu Tuyệt.

Tô Nhan hô hấp có chút bất ổn, vội vàng đi vào hỏi Tạ Nhiễm: “Tô Dật đâu?”

Tạ Nhiễm tựa không dự đoán được y quen biết Tô Dật, biểu tình có một chút đình trệ, sau đó tự giễu cười một tiếng: “Tô Dật thật là diễm phúc không cạn, lại có được người như ngươi ở trong lòng.” Tô Nhan thấy mặt hắn lộ vẻ mỏi mệt, thanh âm không khỏi mềm nhũn: “Hắn là Tứ ca của ta.”

“Ngươi là Tô Nhan?” Tạ Nhiễm như bị người dẫm phải cái đuôi, từ trên ghế nhảy dựng lên, lại bị Tiêu Tuyệt không vui nhanh chóng ấn trở về. Trên mặt hắn tràn lan nỗi khiếp sợ, thanh âm tựa mang theo thần sắc mãnh liệt nào đó: “Hiện tại thư đồng của thiếu gia chính là ngươi?” Tuy là như thế, trên mặt lại hoàn toàn không có bất kỳ hoảng sợ nào.

Phảng phất người ám sát Lục hoàng tử không phải hắn, phảng phất người trước mắt Tô Nhan không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Tô Nhan không trả lời ngay, chỉ chậm rãi ngồi xuống cạnh hắn, lặp lại một câu: “Tô Dật đâu?”

Tạ Nhiễm tựa cân nhắc nên trả lời thế nào, sau nửa ngày mới nói: “Hắn trở về từ nửa đêm hôm qua, sáng hôm nay đã về phủ Thừa tướng rồi, nói muốn đi tìm Ngũ đệ.” Ánh mắt hắn nhìn Tô Nhan, bên trong tựa hồ lưu động quang mang, Tô Nhan không rảnh bận tâm thần sắc của hắn, trong lòng có chút loạn.

Tô Dật đã trở lại, chứng tỏ Tô Thần cũng đã trở lại, đó là nói, Hoàng Thượng tứ hôn cũng không phải tin đồn vô căn cứ, như vậy……

“Lục hoàng tử không ở trong phủ sao? Ngươi thế mà rảnh lại đây.” Tiêu Tuyệt một bên luôn im lặng đột nhiên mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Nhan, Tô Nhan mới phục hồi tinh thần lại nói: “Hắn bị Hoàng Thượng gọi đi, ta cũng đã lâu không tới đây cho nên đến xem.”

Vốn dĩ đến đây định hỏi Tiêu Tuyệt đã gặp qua Tạ Nhiễm chưa, lại không ngờ được hôm nay vừa vặn để mình gặp phải. Nghĩ đến đây, Tô Nhan vội hỏi: “Bệnh tình Tạ Nhiễm thế nào?” Lời vừa nói ra, hai đôi mắt liền thẳng tắp hướng y phóng tới, Tô Nhan phát hiện tự mình nói sai, vội giải thích nói: “Ta nghe người trong vương phủ nói, Tạ công tử thân thể vẫn luôn có bệnh.”

Tạ Nhiễm lúc này mới nở nụ cười: “Ta vừa rồi còn tưởng rằng Tô Dật nói cho ngươi biết, nghĩ lại hắn không có khả năng đem chuyện của ta nói cho người nhà của hắn, nguyên lai là người phủ Hoàng tử phủ nói, là tên Hoa Lân kia nói đi?”

Tô Nhan lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc như núi từng lớp đội lên.

Tạ Nhiễm lúc nhắc tới Lục hoàng tử thần thái cùng ngữ khí hoàn toàn không giống như người định dồn Âu Dương Lam vào chỗ chết, vậy tại sao hắn muốn ám sát Âu Dương Lam? Vì cái gì?

“Là bệnh từ trong bụng mẹ mang ra, chỉ cần dùng dược vẫn có thể sống thêm ba bốn mươi năm.” Tiêu Tuyệt một bên cầm tờ giấy viết, cũng không ngẩng đầu lên nói. Tô Nhan nhìn về phía Tạ Nhiễm, tầm mắt dừng ở mái tóc trắng xóa của hắn. Tóc Tạ Nhiễm trước kia cũng là màu đen, sau lại bởi bệnh tình tăng nặng cho nên mới chậm rãi biến thành màu trắng, nhưng đó là chuyện sau khi Tạ Nhiễm mười tám tuổi. Không ngờ được, ở đời này, đầu tóc Tạ Nhiễm đã biến thành màu trắng, mà hắn hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi.

Không biết có phải nghe được Tô Nhan là đệ đệ của Tô Dật hay không, thái độ Tạ Nhiễm cư xử với Tô Nhan phá lệ ôn nhu. Tô Nhan cũng không thấy lạ. Bất quá cũng đúng, hắn cùng Tô Dật ở bên nhau, đệ đệ của Tô Dật tự nhiên cũng là đệ đệ của hắn. Trong lòng Tạ Nhiễm suy nghĩ những điều này làm sao Tô Nhan không biết, chỉ là thấy lạ, tại sao Tiêu Tuyệt lại che giấu bệnh tình cho hắn, nhưng thấy Tạ Nhiễm mặt mày không khỏe cũng không hỏi nhiều.

Tiêu Tuyệt rốt cuộc cũng buông bút xuống, đem dược phương vẽ đầy rồng bay phượng múa đưa cho Tạ Nhiễm, biểu tình không mặn không nhạt nói: “Dựa vào cái này bốc thuốc, mỗi ngày sắc hai lần, sau mười ngày lại đến tìm ta.”

Tạ Nhiễm cười tiếp nhận, từ trong lòng ngực lấy bạc đưa tới, Tiêu Tuyệt lại khoát tay: “Tô Dật đã trả tiền rồi.”

“Đa tạ Tiêu công tử.” Tạ Nhiễm đem bạc thu trở về, cười nói tạ ơn.

Tô Nhan thấy hắn đứng dậy cáo từ, cũng theo hắn đi ra ngoài. Tiêu Tuyệt đứng ở cửa phòng, thấy bóng dáng hai người biến mất ở hành lang gấp khúc mới xoay người, nhẹ giọng nói: “Người đều đi rồi, ngươi định ở bên trong tới khi nào?”

Vừa dứt lời, từ phía sau bình phong bước ra một nam tử anh tuấn.

Mày kiếm mắt sáng, khí chất bất phàm.

Người nọ ngượng ngùng cười cười: “Mới nháy mắt, Tiểu Nhan đã lớn như vậy, còn làm thư đồng cho Lục hoàng tử.”

Tiêu Tuyệt liếc hắn một cái: “Đừng nói đến khoa trương như vậy, ngươi bất quá mới đi được một năm mà thôi.”

Tô Dật lại có chút ngượng ngùng, ngón tay khảy khảy tóc trên trán, sau đó mới nâng mắt lên nhìn Tiêu Tuyệt: “Lục hoàng tử có khi dễ Tiểu Nhan không?” Tiêu Tuyệt câu môi cười, không nhanh không chậm nói: “Ngươi cùng Tô Thần ở Giang Nam ngẩn ngơ hết một năm, hiện tại mới nhớ tới việc này?”

“Ta thấy Tiểu Nhan biểu tình vững vàng, hay là trong lúc chúng ta không ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tô Dật có chút sốt ruột, thanh âm đều lộ ra vội vàng. Tiêu Tuyệt không để ý tới hắn, vẫn bưng chén trà nhấp một ngụm, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là thiếu chút nữa ném cái mạng nhỏ.”

Tô Dật biểu tình lập tức căng thẳng: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ có người muốn hại Tiểu Nhan? Tiểu Nhan hiện tại như thế nào?”

Tiêu Tuyệt ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ: “Không phải vừa mới thấy sao? Còn tung tăng nhảy nhót chứng tỏ không có việc gì, còn nữa, đừng nói với ta ngươi đoán không ra là ai.”

Vì thế Tô Dật lập tức im tiếng, lại nghe Tiêu Tuyệt nói: “Chính là tiện nhân Vương Chân kia. Tô Nhan còn mềm lòng chứ ta thì không. Nàng cho rằng khoản nợ này cứ vậy coi như xong? Không dễ dàng như vậy đâu!”

Tô Dật kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Vương Quý Phi chết là ngươi……”

“Tiêu Tuyệt ta muốn một người chết tự nhiên sẽ làm không hề sơ hở. Ngươi xem, ngỗ tác đấy nhìn không ra.” Đêm đó, hắn bất quá thừa dịp Tô Nhan xoay người, đem độc hạ trên người Vương Chân. Độc kia vô sắc vô vị, sau khi trúng độc trong vòng sáu canh giờ sẽ tử vong, khi chết bộ dáng như đang ngủ, căn bản làm người nhìn không ra manh mối. Thiên hạ này, sợ cũng chỉ có Tiêu Tuyệt hắn mới có bản lĩnh này.

“Tiểu Nhan biết không?” Tô Dật hỏi.

Tiêu Tuyệt lắc đầu: “Y luôn luôn mềm lòng, nếu biết là ta động tay sợ lại đến sinh khí. Cho nên đừng để y biết thì hơn.”

Tô Dật lên tiếng, đột nhiên nói: “Nguy rồi, Tạ Nhiễm hiện tại chính là tội phạm bị truy nã, cứ như vậy chạy ra đường bị người khác phát hiện thì sao?” Nói xong muốn đứng dậy đuổi theo lại bị Tiêu Tuyệt kéo lại. Tiêu Tuyệt buồn cười nhìn hắn: “Yên tâm, Tạ Nhiễm cùng Tô Nhan đều không phải kẻ ngốc.”

Tô Dật lúc này mới một lần nữa ngồi xuống, vẫn không yên tâm: “Tạ Nhiễm thân thể yếu đuối, ta không muốn hắn có bất kỳ mạo hiểm gì.”

“Ui, nhìn không ra a, Tô Dật ngươi thật ra là một hạt giống si tình.” Tiêu Tuyệt cười trêu ghẹo hắn, Tô Dật liếc hắn bằng nửa con mắt: “Không liên quan đến ngươi! Vẫn tốt hơn một kẻ lạm tình!”

Tiêu Tuyệt chỉ là cười, không nói thêm gì nữa.

Một lát sau, trong phòng vang lên thanh âm Tiêu Tuyệt trầm thấp: “Ngươi và Tô Thần lần này trở về định làm gì?”

Tô Dật sắc mặt nghiêm, biểu tình mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Cha ta hắn điên rồi, còn kéo theo những người không cần thiết cùng điên theo hắn. Ta cùng Tô Thần đã thương lượng nếu không ngăn cản được hắn, chỉ có thể phá hư tính toán của hắn phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.”

Tiêu Tuyệt nhướng mày: “Tính toán cái gì?”

Tô Dật trong mắt lập tức xẹt qua một phần lăng lợi: “Ta sẽ đem toàn bộ người vô tội mang đi, về sau cùng cái nhà kia không liên quan nữa. Ta và Tô Thần trong một năm này đã chuẩn bị kỹ càng, cuộc sống sau này chỉ cần nỗ lực gấp bội là được.”

“Ngươi cảm thấy, ai là người vô tội?” Tiêu Tuyệt thưởng thức chén trà trong tay, không chút để ý.

Tô Dật dừng lại một chút: “Ta biết Tô Lâm tam huynh đệ cũng có tâm mưu phản, bọn họ đối với ta chỉ là râu ria, ta chỉ cần nương cùng Hiếu Tinh và Tô Nhan bình an vô sự. Nếu phụ thân cứ khăng khăng, ta cũng bất lực,” nói tới đây, hắn đột nhiên lộ ra mạt cười trào phúng: “Ngươi cũng không thể bắt ta đi giết hắn a? Giết cha sẽ bị đài xuống địa ngục đó.”

Tiêu Tuyệt không tỏ ý kiến, đem cái ly trong tay đặt trên bàn, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi cảm thấy Tô Nhan sẽ thế nào?”

Tô Dật trầm ngâm xuống: “Không biết, chỉ mong y sẽ không làm chuyện điên rồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.