Tạc Niên

Chương 34: Thiếu gia thật đáng thương



Kỳ thật Tả Kỳ còn muốn hỏi Tô Lục công tử vì cái gì muốn lạt mềm buộc chặt, lại đột nhiên nghe thấy dưới tàng cây truyền đến thanh âm lạnh lùng của thiếu gia: “Hai người các ngươi định ở trên đó bao lâu nữa?”

Tả Kỳ cùng Hoa Lân liếc nhau một cái, sau đó thả người từ trên cây xuống, Âu Dương Lam nhìn  hai kẻ nghe lén nhìn lén đứng ở trước mặt, tâm tình đang u ám lại càng thêm âm trầm, lời cũng lười nói, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

“Thiếu gia thật đáng thương.” Tả Kỳ nhìn bóng dáng chủ tử tức giận, không khỏi thở dài.

Hoa Lân một phen ôm cổ hắn, ngữ khí rất là hung tàn: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Thiếu gia đáng giận nhất chính là không nói hai lời đã nhào lên gặm miệng Tiểu Nhan, cả câu thích cũng không chịu nói, trách không được A Nhan sẽ trực tiếp bỏ đi!”

“Chính là…… Chính là thiếu gia vì cái gì mà thích Tô Lục công tử? Phụ thân Tô Lục công tử là Thừa tướng, Tô Thừa tướng khẳng định sẽ không để nhi tử của mình gả vào phủ Hoàng tử. Huống chi, bên phía Hoàng Thượng chưa chắc sẽ đồng ý.” Khó thấy, Tả Kỳ cũng có một lần suy nghĩ sâu xa như vậy, Hoa Lân sờ sờ cằm, chậm rãi nói: “Yên tâm, Thừa tướng so với Hoàng Thượng đương nhiên là Hoàng Thượng có tiếng nói hơn. Hoàng Thượng luôn sủng ái thiếu gia, dù thật sự không thích việc nam tử kết hôn, chỉ cần thiếu gia cùng Tô Nhan lưỡng tình tương duyệt, thành thân cũng xem như trong tầm tay.”

Tô Nhan biểu tình tự nhiên trở về Lạc Anh Các, vẻ mặt bình thường đẩy cửa vào phòng, tự rót cho mình một ly trà, từng ngụm từng ngụm uống vào.

Sau đó Tô Nhan lại cầm sách trên bàn lên, từ đầu tới đuôi biểu tình lại có mức quá tự nhiên.

Hoa Lân vốn định lại đây an ủi Tô Nhan sợ y có khả năng bị chấn thương tâm lý, lại thấy bộ dạng như chưa phát sinh chuyện gì, không khỏi ở trong lòng vì thiếu gia mặc niệm một trận, đáng tiếc a đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Thiếu gia sống đến từng tuổi này, sợ là lần đầu tiên bị người khinh thị như vậy đi.

“A Nhan, về lúc nào đó?” Hoa Lân trưng lên gương mặt tươi cười, bước vào phòng.

Tô Nhan từ trang sách ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Hoa tổng quản làm sao biết ta đi ra ngoài?”

Nụ cười Hoa Lân cứng đờ: “Ta vừa mới thấy có người giống ngươi ở ngoại viện, nên thuận miệng hỏi thôi.”

“Phải không? Mùa xuân vừa tới, Hoa tổng quản ngắm hoa cỏ ngoài hậu viện riết tựa hồ cũng điên rồi, có rảnh sai người đi sửa sang lại đi.” Tô Nhan cúi đầu lật một trang sách, Hoa Lân rốt cuộc cười không nổi. Hắn còn tưởng rằng chính mình cùng Tả Kỳ trốn ở trên cây thần không biết quỷ không hay, ngay cả Tô Nhan không biết võ công cũng phát hiện, thất bại!

“A ha ha, A Nhan a, kỳ thật a……”

“Hoa tổng quản cảm thấy Tạ Nhiễm làm người thế nào?” Tô Nhan cũng không ngẩng đầu lên đánh gãy lời giải thích của hắn. Thần sắc Hoa Lân lập tức nghiêm lại: “Tạ Nhiễm ở tại phủ Hoàng tử cũng không ít năm, làm người trung hậu thành thật, thiếu gia vô cùng thưởng thức hắn. Nói như thế nào nhỉ, là một người trọng tình trọng nghĩa. Chỉ là chúng ta có nằm mơ cũng không ngờ hắn sẽ ra tay hạ sát thiếu gia.”

Tô Nhan nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên nói: “Hắn sắp chết.”

Biểu tình Hoa Lân lập tức cứng ngắc, miệng hơi hơi mở ra, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, cả buổi mới hồi phục tinh thần: “Không có khả năng! Thái y nói Tạ Nhiễm tuy rằng trên người có bệnh, nhưng ít nhất có thể sống đến bốn mươi tuổi.”

Ở Phượng Dương khách điếm nhìn thấy sắc mặt Tạ Nhiễm đã biết không tốt, kết hợp với màu sắc trên đầu ngón tay, Tô Nhan lập tức kết luận Tiêu Tuyệt đang nói dối. Vì thế sau khi cùng Tạ Nhiễm từ biệt, Tô Nhan lại lần nữa trở về tìm Tiêu Tuyệt, Tiêu Tuyệt nói, Tạ Nhiễm nhiều nhất chỉ có ba tháng thọ mệnh.

Kỳ thật bệnh căn bệnh mang ra từ trong bụng mẹ cũng không phải nguyên nhân trí mạng trực tiếp nhất. Mà làm Tạ Nhiễm chỉ có thể sống thêm ba tháng là do trước đó không lâu Tạ Nhiễm vừa mới trúng độc, một loại độc mà Tiêu Tuyệt cũng không biết dược. Tiêu Tuyệt đã hỏi qua, nhưng Tạ Nhiễm đối loại độc này cũng không đề cập gì nhiều, không biết Tứ ca đã biết hay chưa, nếu đã biết, nên làm thế nào cho phải?

“Tiêu Tuyệt nói.” Thấy Hoa Lân vẫn không tin, Tô Nhan bất đắc dĩ bỏ thêm một câu.

Hoa Lân đối y thuật Tiêu Tuyệt luôn luôn tin tưởng không nghi ngờ, lúc này nghe xong không khỏi im miệng.

Trong phòng nhất thời trở nên trầm mặc, thỉnh thoảng truyền đến từ trong sân viện tiếng những con chim sẻ chơi đùa, thanh âm thanh thúy to lớn vang dội, chấn đến trái tim hai người đều có chút co rút khó thở.

“Tiêu Tuyệt…… Hắn xác định sao?” Thật lâu sau, thanh âm Hoa Lân mới chậm rãi truyền đến.

Tô Nhan gật đầu: “Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn nghiên cứu độc trên người Tạ Nhiễm. Nội trong ba tháng cần phải tìm được phương pháp giải độc, nếu không, tánh mạng Tạ Nhiễm khó giữ được.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, ta lập tức đi nói cho thiếu gia biết xem có biện pháp nào giải quyết hay không.” Hoa Lân biểu tình có chút hoảng hốt, chống mặt bàn đứng lên, đi hai bước lại dừng lại: “A Nhan, ngươi đã gặp Tạ Nhiễm?”

“Một canh giờ trước.”

Hoa Lân chậm rãi quay đầu, có lẽ là muốn cười, lại không thành công: “Hắn thế nào?”

“Không tốt lắm.” Tô Nhan ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Lân: “Hắn nói là có người dịch dung thành hắn tới ám sát thiếu gia, ta tưởng chuyện này các ngươi hẳn là đã sớm biết đi?”

Hoa Lân cắn môi dưới, hắn hiếm khi lộ ra bộ dáng nhu nhược này: “A Nhan, ngươi có thể đừng thông minh như vậy hay không?”

“Tất cả mọi người đều nói Tạ Nhiễm ám sát thiếu gia, nhưng các ngươi đều đã quên điểm quan trọng nhất. Tạ Nhiễm hắn từ nhỏ mang bệnh trong người, căn bản không thể tập võ. Thiếu gia lại một thân tuyệt kỹ, cho dù trong tình huống không có phòng bị, cũng không có khả năng bị hắn tổn thương. Các ngươi biết rõ Tạ Nhiễm không có khả năng làm như vậy, lại vẫn mặc kệ hắn ở bên ngoài tự sinh tự diệt, Hoa Lân, ngươi làm ta rất thất vọng.”

“Không phải, thiếu gia sớm biết hung thủ là người khác giả trang nhưng vì muốn Tạ Nhiễm có thể rời xa thị phi cho nên hắn mới đưa Tạ Nhiễm an trí ở Bách Hoa Lâu. Hơn nữa, Tạ Nhiễm cùng Tứ ca ngươi…… Ngươi hẳn là đã biết đi.” Thấy Tô Nhan gật đầu, Hoa Lân tiếp tục nói: “Thiếu gia kỳ thật đã sớm muốn cho Tạ Nhiễm theo Tứ ca ngươi đi Giang Nam. Hiện giờ trong triều thế cục còn không rõ ràng, Tạ Nhiễm kia thân thể gầy yếu sợ là không chịu nổi lăn lộn. Cho nên, vừa vặn thừa cơ hội này để cho Tạ Nhiễm ly khai phủ Hoàng tử. Chỉ là không ngờ tới việc này bị Hoàng Thượng biết được, mới khiến cho toàn thành đều biết.”

Tô Nhan nhíu nhíu mày: “Tạ Nhiễm biết tâm tư của thiếu gia không?”

Hoa Lân lắc đầu: “Nếu thiếu gia nói, Tạ Nhiễm nhất định sẽ không đáp ứng. Vốn là định sáng sớm lén đưa hắn đến Giang Nam, nào biết khắp nơi đều dán bố cáo, cái này muốn chạy cũng khó khăn.”

“Tiêu Tuyệt hiện tại đang toàn lực nghiên cứu giải dược, cho nên tạm thời không cần đi, huống chi Tứ ca cùng Ngũ ca cũng đều đã trở lại.”

Hoa Lân cả kinh, trong đầu hiện lên chính là một sự kiện khác: “Hoàng Thượng đem Cửu công chúa chỉ hôn cho Tô Thần là thật hả?”

Tô Nhan trầm mặc, nếu có thể, y thật hy vọng Ngũ ca mình có thể cưới một nữ nhi bình thường, phu thê cử án tề mi mãi cho đến già. Cửu công chúa thanh danh quá lớn, không nói đến hai người tính cách có phù hợp không, chỉ danh hiệu công chúa cũng đã quá sức rồi. Ngũ ca ôn nhu nếu thật nghênh đón một vị thê tử như vậy, không biết về sau sẽ là cái quang cảnh gì.

Lại qua chút thời gian, Tả Kỳ đột nhiên từ ngoài cửa đi vào, nói có khách nhân đến.

Tô Nhan cùng Hoa Lân nghi hoặc đi ra sảnh ngoài, vừa đi đến cửa ra vào, Tô Nhan đột nhiên dừng bước, đôi mắt nhìn hai người nam tử đang ngồi ở trong sảnh, thần sắc có chút kích động. Hai người kia đồng thời cũng nhìn thấy y, một trong hai người đột nhiên từ ghế trên đứng dậy, lập tức nhào lên đem Tô Nhan một phen ôm vào trong ngực, trong miệng còn niệm mấy câu: “Tiểu Nhan, Tứ ca nhớ ngươi muốn chết!”

“Ta cũng thế.” Tô Nhan đạm nhiên vươn tay, vòng lấy eo người trước mặt, nhẹ giọng nói.

So với Tô Dật khoa trương, Tô Thần có vẻ trầm ổn nhiều hơn, hắn chỉ chậm rãi đứng dậy, trong mắt ánh lên bóng dáng Tô Nhan, ôn nhu cười nói: “Tiểu Nhan hình như lại cao thêm.” Kia giọng điệu ôn nhu như thế, giống như gió nhẹ rộn ràng làm người nghe mê say. Hoa Lân nghe được đều không khỏi nhướng nhướng mày, lộ ra tươi cười có chút ranh mãnh.

Tô Nhan đối tứ ca Tô Dật tuy rằng thân mật khăng khít, đối Ngũ ca lại luôn duy trì khoảng cách. Đại khái là đột nhiên nhớ tới kiếp trước khi Tô Thần chết bên môi vẫn mang một mạt ôn nhu tươi cười, làm Tô Nhan không tự chủ được đi qua. Tô Thần thấy y đi về hướng chính mình, trong mắt lập tức chứa đầy hào quang, sáng ngời như ánh sáng mặt trời bên ngoài. Đợi cho Tô Nhan gần trước người, hắn mới nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt trên mặt Tô Nhan một phen, sau đó nhìn về phía chủ vị Âu Dương Lam: “Trog khoảng thời gian Tiểu Nhan ở trong phủ, nhận được chiếu cố của Lục hoàng tử, thảo dân vô cùng cảm tạ.”

Nghe Tô Thần nói chuyện, Tô Nhan mới chú ý tới Âu Dương Lam hơn nữa sắc mặt bình thường, chỉ là đã thay đổi xiêm y, trên đầu vẫn cắm một cây ngọc trâm, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia không nhanh không chậm đáp: “Tô Nhan là thư đồng của bổn hoàng tử, chiếu cố y là hiển nhiên, Ngũ công tử không cần khách khí.”

Âu Dương Lam khách sáo như vậy làm Tô Nhan chỉ muốn cười, rồi lại e ngại những người khác, chỉ phải đem mặt quay qua chỗ khác, hơi hơi nhếch lên khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.