Tạc Niên

Chương 40



Tô Thần mím môi không nói, đôi mắt vẫn định ở trên người Tô Nhan thật lâu cũng không dời đi, về sau than nhẹ một tiếng: “Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.” Thanh âm kia nhẹ như thế, trong lòng Tô Nhan lại run một cái thật mạnh, đang muốn nói chuyện, đột nhiên ngó thấy Âu Dương Lam đến gần, đành phải đình chỉ lại.

“Tham kiến Lục hoàng tử.” Tô Thần khom người hành lễ, Âu Dương Lam lãnh đạm lên tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Tô Nhan: “Trở về đi.”

Tô Nhan gật gật đầu, nhấc chân đi đến bên người Âu Dương Lam, cũng không quay đầu lại rời đi.

Buổi tiệc đã tan đến không sai biệt lắm, Hoa Lân cùng Tả Kỳ cũng không ở lại đại khái đã đi trở về. Tô Nhan theo Âu Dương Lam hướng ngoài cung đi, ánh trăng trên đầu tròn đến thần kỳ, cây cối cao to bên đường bị bao phủ bởi một mảnh quang huy thánh khiết, nhìn qua yên lặng mà an tường. Hai người sóng vai đi tới, bóng dáng bị kéo đến dài ra, Tô Nhan nhìn hình bóng trên mặt đất đến xuất thần, thân mình lại đột nhiên bị người lôi kéo, đẩy vào gốc cây bên đường.

Đối phương chưa cho y bất luận cơ hội nói chuyện nào, môi lưỡi lửa nóng lập tức đè ép đi lên.

Môi răng giao triền, trằn trọc lặp lại.

Tô Nhan bị hôn đến chóng mặt, lưng chống đỡ trên thân cây có chút trúc trắc đau, đè ở trên người thân thể tuổi trẻ mà đường hoàng, mang theo hơi thở quen thuộc gắt gao bao bọc chung quanh. Hai người thân thể chặt chẽ dán sát vào nhau, cách vật liệu may mặc, Tô Nhan tựa hồ cảm giác được nơi nào đó của đối phương nóng cháy, y hơi hơi sửng sốt, bị bóng mờ che khuất trong ánh mắt đựng đầy ý cười, lập tức hé miệng, hôn trả lại.

Âu Dương Lam tựa không dự đoán được y sẽ đáp lại, tim đập mạnh mà loạn nhịp về sau, nhấc lên một vòng tiến công mới.

Hô hấp dần dần thô nặng lên, Âu Dương Lam hôn bắt đầu không an phận dời xuống, Tô Nhan cảm thấy cổ chợt lạnh, ngay sau đó áp lên chính là cực nóng độ ấm, mang theo chút ướt át, thân mình y cứng đờ, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh Âu Dương Lam lỏa thể bộ dáng mê người. Y nuốt nước miếng, Âu Dương Lam lại đột nhiên há mồm, cắn hầu kết của y, thanh âm từ trong cổ họng vọng ra: “Tô Nhan, ta vừa rồi rất tức giận.”

“Ân?” Tô Nhan chống đỡ trên thân cây, thanh âm lười nhác.

“Lần sau nếu lại để ta thấy Tô Thần chạm vào ngươi, ta tuyệt không tha cho hắn.” Âu Dương Lam chậm rãi thối lui, thanh âm bọc hàn băng.

Tô Nhan cúi đầu, từng câu từng chữ nói: “Sẽ không có lần sau.”

Âu Dương Lam cúi đầu nhìn, giữa ánh sáng hiu hắt, có thể dễ dàng thấy trầm trọng trong mắt hắn. Âu Dương Lam khẽ nhíu mày, tiến lên đem người ôm vào trong ngực: “Tô Nhan, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Tô Nhan nghe xong, hơi hơi mỉm cười, ngay sau đó vươn đôi tay, vòng lấy eo người trước mặt.

Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, Âu Dương Lam mang Tô Nhan ra khỏi cửa.

Tả Kỳ cùng Nam Cẩm đi theo phía sau.

Bọn họ không ngồi xe ngựa, trên đường cái vẫn là dòng người chen chúc xô đẩy, náo nhiệt phi phàm. Đi được vài bước Tô Nhan liền hối hận, bất luận Tả Kỳ cùng Nam Cẩm dung mạo tuấn tú thế nào, chỉ cần Âu Dương Lam vừa đứng ở đàng kia, sẽ lập tức đưa tới vô số ánh mắt, đã có không ít cô nương dừng chân, sôi nổi hướng ánh mắt ái mộ nhìn hắn. Tô Nhan nghĩ, trước khi ra cửa hẳn là cấp cho Âu Dương Lam một cái khăn che mặt, đỡ phải để hắn nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Âu Dương Lam đột nhiên cúi người lại đây, nói: “Hôm nay hay là nên ngồi xe ngựa.”

Tô Nhan nhận lời gật đầu, khó được Âu Dương Lam cũng nhận thức đến sự tình nghiêm trọng, há biết ngay sau đó: “Ngươi xem, những nữ nhân đó mỗi người đều nhìn ngươi, thật là không biết liêm sỉ.” Âu Dương Lam nói như đúng lý hợp tình, ngữ khí nghiêm túc thật sự, Tô Nhan không khỏi nở nụ cười.

Âu Dương Lam thấy y rốt cuộc lộ ra mỉm cười, không khỏi thò tay khẽ vuốt lên tóc Tô Nhan, mang theo một loại thỏa mãn thâm tình mà chính hắn cũng không phát hiện.

Bọn họ xuyên qua khu chợ náo nhiệt, rẽ vào mấy khúc ngoặt, rốt cuộc ngừng lại.

Tô Nhan ngẩng đầu, liền thấy ba chữ Bách Hoa Lâu kia chễm chệ trên môn biển, mục đích của Âu Dương Lam chuyến này đại khái cũng hiểu được.

Bây giờ là buổi sáng, Bách Hoa Lâu không có khách nhân, tú bà nhìn thấy người tới, vội cung kính tiến lên đón khách: “Vài vị gia, ta Bách Hoa Lâu hiện tại còn chưa tới thời gian buôn bán……”

“Tạ Nhiễm ở chỗ nào?” Nam Cẩm ôm kiếm, bộ mặt quạnh quẽ.

Tú bà cũng coi như là gặp qua việc đời, bị Nam Cẩm bình tĩnh nhìn như vậy, lại cảm thấy toàn thân rét run, liền không hề nghĩ ngợi duỗi tay run rẩy chỉ cái phương hướng. Đoàn người Âu Dương Lam dựa theo phương hướng kia mà đi, rất nhanh biến mất ở cửa.

Tô Nhan vẫn là lần đầu tiên nhìn thất mặt sau kỹ viện, lại là nơi tinh xảo như vậy. Đột nhiên nhớ tới kỹ viện này là do Tứ ca mở, mặt sau kỹ viện lại là một tòa biệt viện, hơi có ý tứ kim ốc tàng kiều. Tuy rằng tàng không phải nữ nhân, nhưng so với nữ nhân lại mỹ mạo hơn.

Vài người vào sân, liền lập tức ngửi thấy hương vị dược liệu, Âu Dương Lam không dấu vết nhíu mày, tốc độ dưới chân nhanh hơn.

Cửa phòng ngủ rộng mở, mới vừa đi tới, liền cùng người bên trong vừa vặn đụng mặt.

Tô Nhan sửng sốt, không dự đoán được lúc này thế nhưng sẽ gặp được Tứ ca.

“Lục hoàng tử?” Tô Dật có vẻ cũng có chút kinh ngạc, ít nhất lễ tiết đều đã quên.

Âu Dương Lam hướng hắn gật đầu một cái, theo hắn đi vào, Tô Nhan lôi kéo Tứ ca: “Tạ Nhiễm thế nào?” Tô Dật lắc đầu, trên mặt đau kịch liệt rõ ràng: “Mới vừa đút thuốc Tiêu Tuyệt kê, kết quả toàn bộ đều phun ra.”

Tô Nhan nhìn hắn, đi theo vào phòng.

Tạ nhiễm so với vài ngày trước đó càng thêm tiều tụy, sắc mặt một mảnh tro tàn, môi đã hiện màu đỏ tím, Tô Nhan chỉ nhìn thoáng qua, liền không đành lòng nhìn nữa.

“Thiếu gia.” Tạ Nhiễm gian nan mở miệng, trong mắt sáng ngời quang mang.

Nhìn thấy Âu Dương Lam vẫn là làm hắn thật cao hứng, cho nên thanh âm nói chuyện đều trở nên không trầm trọng nữa: “Sao ngươi lại tới đây?”

Âu Dương Lam ngồi trên ghế cạnh mép giường, đè lại Tô Nhan đương muốn đứng dậy, sau đó từ trong tay Nam Cẩm tiếp nhận một quả thuốc mỡ màu đen, đem nó đưa tới bên miệng Tạ Nhiễm: “Ăn nó đi.” Tạ Nhiễm há mồm liền đem viên thuốc lai lịch không rõ kia nuốt vào, một tia do dự đều không có.

“Giải dược của Tiêu Tuyệt rất nhanh là có thể luyện thành, ngươi nhẫn nại chút.” Âu Dương Lam nói chuyện thanh âm thực nhẹ, sườn mặt cũng là ôn nhu, Tô Nhan đứng ở một bên, trong lòng có chút khổ sở. Tiêu Tuyệt căn bản còn chưa tìm được phương pháp giải độc, Âu Dương Lam nói như vậy, thuần túy chỉ là an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.