Tạc Thiên

Chương 22



Sáng sớm hôm sau, Dữ Tương thức dậy, mỉm cười với tôi, nhẹ nhàng hôn xuống.

Tôi âm thầm sợ hãi anh tối qua là giả ngủ, biết rành mạch chuyện tôi đã trộm hôn.

Nếu vậy sẽ thành một thứ vũ khí bén nhọn để khống chế tôi đấy.

Tôi thử hỏi, “Chuyện gì mà vui vậy?”

Anh thâm tình nhìn tôi, “Tỉnh lại, mắt đầu tiên thấy là có em bên người, còn điều gì có thể làm anh vui hơn thế?”

Tôi nhạt nhẽo cười. Nếu một ngày nào đó tỉnh lại phát hiện tôi đã bỏ trốn mất dạng rồi, anh sẽ ra sao hả?

Cười xong, lại thở dài.

Dữ Tương nói, “Mới sáng ra đã thở dài than ngắn, Sinh Sinh, không nên phiền não nhiều vậy chứ?”

Tôi bảo, “Dữ Tương, anh không hiểu đâu.”

“Ừ.” Anh ta trầm ngâm vài giây, “Anh không hiểu em, giống em không hiểu anh thôi.”

Tôi ngẩn ra, không nói được chữ nào.

Lời này thâm ảo quá. Cẩn trọng mà nghĩ, tựa hồ có rất nhiều ý tứ rắc rối phức tạp ẩn bên trong.

Nằm trên giường xem Dữ Tương vuốt thẳng Tây trang, quần áo thỏa đáng.

Chợt nhớ tới chuyện gì, anh quay người bảo, “Phó chủ tịch hành chính Hoàng thị, khai trừ ông ta đi.”

“Lý do?” Tôi giật mình hỏi.

Phó chủ tịch hành chính Hoàng thị, là bạn tốt đã nhiều năm của ba, xét theo tầm ảnh hưởng Hoàng thị bậc cha bậc chú, đáng là người về hưu rồi.

Vẻ mặt Dữ Tương rất bình thản, “Người này không còn hợp, cho nên phải đổi.”

Tôi trả lời, “Không được, bác ấy là người tận trung của Hoàng thị, không được động đến.”

“Sinh Sinh, đây là làm ăn, là sách lược chốn thương trường, muốn hiểu thực tế, thì không được nhượng nhân tình.”

Khinh thường nghe đến lối buôn bán ác độc bỏ mạng của anh ta, tôi chỉ quay mặt đi, nhìn ra chim ngoài cửa sổ đang ríu ra ríu rít.

“Được rồi, anh đi đây.” Dữ Tương đến gần chỗ tôi, để lại một nụ hôn trên mặt.

Tôi hơi lặng tiếng, chờ đến khi tiếng đóng cửa vang lên, mới quay đầu lại, đảo mắt qua căn phòng trống trải.

Aish, rốt cuộc chúng tôi cũng không phải người giống nhau.

Thư Đình hôm qua mới tới rồi, hôm nay chắc sẽ không đến nữa.

Tôi buồn thỉu buồn thiu, đứng lên mở cửa phòng, nói với lũ vệ sĩ, “Tôi muốn ra ngoài, đi ăn cơm.”

Chu Hằng rất nhanh có mặt, thái độ cung kính, “Xe đã chuẩn bị xong rồi.”

Nơi có thể ăn cơm chỉ có một chỗ, đó là khách sạn The Peninsula lần trước đã gặp Thư Đình.

Đây là một trong những nơi Dữ Tương cho phép tôi tùy ý xuất nhập, còn một nơi để hóng gió khác thì chính là Vinh thị chứ đâu xa.

Từ sau khi nghe Dữ Tương dặn dò, chịu đựng thiên lôi đánh xuống, người làm Vinh thị đối với tôi chỉ có tôn kính chứ không có gần gũi, không dám tùy tiện gì thêm.

Cứ cảm giác nơi đó là khởi nguyên của những vẩn đục tối u, không được sạch sẽ.

Đó là lý do mà, chỉ có The Peninsula, mới có thể thường tới mà giải sầu.

Đứng nơi cửa sổ trên cao, nhìn ra phong cảnh xa xa bốn phía. Người bên ngoài tấp nập chúc chen, ai nấy cũng bận rộn công kia việc nọ.

Thịt bò trên bàn, vẫn cứ mùi vị ấy.

Nói thẳng, không ngon bằng đầu bếp của Vinh gia.

Thư Đình, chừng nào thì có thể bắt đầu hành động?

Chạy rồi, rồi thì đi đâu tiếp? Phải làm sao để triển khai một cuộc sống mới đây?

Còn ba mẹ?

Còn Dữ Tương? Anh ta sẽ phát điên đấy, rồi ra sức lục tung mọi nơi mà tìm; hay là giả như ngày ấy, sẽ nhẹ nhàng buông tay, để tôi né khỏi, rồi thuận tiện lật ngửa, lại áp tôi dưới năm ngón tay anh.

Vừa nghĩ tới phải rời đi, trong lòng liền loạn.

Rối ren vô cùng.

Có lẽ tơ nhện dính trên người tôi chằng chịt lắm, một khi mà rời đi, dù có giữ được cái mạng, cũng phải bỏ lại không ít thịt da.

Đang nghĩ ngợi, thì Chu Hằng cầm một xập giấy tờ tới, để trước mặt tôi.

Văn kiện của Hoàng thị.

Một con rối chủ tịch tôi đây, cùng lắm cũng chỉ là cái danh, để Chu Hằng đắp lên cái bóng bẩy cho công ty.

Những chuyện khác, tất cả đều được phụ trách bởi người khác.

Cầm lấy bút, đã thành quen, xoạt xoạt ký từng tờ, từng tờ một.

Ký được ba phần, đưa cho Chu Hằng, xoay đầu lại định ký tiếp, đột nhiên khựng tay.

Văn kiện trong tay, bốn chữ rõ ràng ‘Điều động nhân sự’.

Đúng là lấy lý do không có khả năng thực hiện công tác, quyết định đưa xuống khai trừ phó chủ tịch hành chính Hoàng thị.

Tôi thả bút, nhìn Chu Hằng.

“Cái văn kiện này, tạm thời không ký.”

Mày Chu Hằng khẽ chau, ý vẻ khó xử, “Cậu Hoàng hãy ký đi, bên công ty đang chờ dùng.”

Kiểu khó xử của hắn chính là cái bộ dáng vờ vịt, tôi mắc mưu sao được, chỉ cười lạnh, “Nếu trợ lý Chu không ngại mạo danh, thế thân tôi ký đại một chữ, Vinh Dữ Tương chắc chắn sẽ không trách tội.”

“Cậu Hoàng, văn kiện này đã được thông qua bởi thương nghị của Ban giám đốc Hoàng thị…” Chu Hằng tiến sát từng bước, giữa những hàng chữ đều đều rành mạch nhắc nhở cho tôi biết, quyền lực Hoàng thị, không thuộc trong tay tôi, “Hơn nữa ngài Vinh cũng đã tán thành.” Ám chỉ thẳng tôi không chịu ký, lập tức lôi Dữ Tương ra để ứng phó ý tôi.

Có điều, đối mặt một trợ lý nhỏ nhoi, đường đường là người thừa kế Hoàng thị, cư nhiên lại bị bức đến tận trình độ này!

Không thể nói không bi phẫn.

Không thể nói không đau lòng.

Chỉ cần lộ ra thái độ phẫn hận thôi, sẽ lại một mũi kim trấn định tiêm thẳng vào không chút do dự, che át hết cả tiếng động của tôi.

Quá là tức giận.

Tôi im lặng, với lấy ly rượu đỏ, uống cạn sạch liền một hơi.

Lạnh lùng đối diện với cái nhìn tưởng như khiêm tốn, thực tế lại rất ngạo nghễ của Chu Hằng, tôi cắn môi dưới, trên tay đột ngột dụng lực.

Lanh lảnh một tiếng.

Chiếc ly mỏng manh lập tức vỡ tan tành, mảnh thủy tinh găm vào bàn tay.

Bắt gặp tôi ròng ròng máu chảy, Chu Hằng cũng phải luống cuống, mặt biến sắc.

Lũ vệ sĩ như chạm trán phải đại địch, căng thẳng đến băng bó.

Tôi lắc đầu bảo hắn không cần lại đây, mở lớn lòng bàn tay máu chảy đầm đìa, để cho Chu Hằng được nhìn kỹ, rồi bình thản, “Tay bị thương, không ký được.” Tay mặc dù là đau, nhưng trong lòng lại sảng khoái. Hắn nhất định sẽ phải đau đầu nghĩ cách giải thích với Dữ Tương cho xem.

Không khỏi thở dài. Tự khi nào, học được cách tự hại mình mà đạt được ít ỏi vui sướng?

Lưu lạc tận nông nỗi này, có thể nào mà không thở than?

Cứ như một người được làm bằng thủy tinh mong manh dễ vỡ, được cẩn trọng vây quanh, đưa trở về Vinh gia.

Khi Dữ Tương phi vội về, tay đã được băng bó ổn thỏa.

“Sinh Sinh!” Vừa vào cửa, Dữ Tương đã chồm tới, “Tay thế nào rồi?” Đoạn cầm tay của tôi nhìn trái nhìn phải, hận không thể hất tung băng trắng để nhìn đến sâu đáy tận cùng.

Anh tức giận hỏi, “Sao lại tự làm bị thương mình? Vì một nhân viên, đáng giá ư?” Lông mi đã muốn dựng thẳng lên.

Tôi đáp, “Dữ Tương, không chỉ là nhân viên. Từ nhỏ đã nhìn tôi mà lớn lên, tôi gọi kính trọng người ấy là bác.”

“Lão Trần đã già cả lắm rồi, tư tưởng của ông ta không thích ứng được thương trường hiện tại. Anh cũng vì muốn tốt cho Hoàng thị thôi.”

“Hoàng thị với bác ấy mà nói, là giấc mộng và phấn đấu cả đời. Dữ Tương, anh không thể vô tình như vậy được.”

Dữ Tương chăm chăm nhìn tôi một lúc lâu, mới thỏa hiệp giơ tay đầu hàng, “Được được, anh sẽ trả gấp đôi, không, gấp ba lương hưu kếch xù, thế được chưa?”

Tôi đứng lên, xoáy ánh nhìn bi thống vào anh ta, “Dữ Tương, tiền không phải là tất cả, không thể vuốt lên được tất cả vết thương!”

Nói rất to, mới phát hiện tôi không phải vì bác Trần mà lớn tiếng thế.

Là cho tôi, là vì chính mình.

Bất lực bị người chế trụ, tôi còn thảm hơn bác Trần. Bất quá cùng gặp hoạn nạn thì bảo vệ lẫn nhau, tự trao nhau những an ủi mà thôi.

Dữ Tương đứng dậy, cùng tôi mặt đối mặt.

“Vậy muốn làm sao? Nói cho anh.” Anh hỏi, “Như thế nào mới có thể vuốt lên vết thương, xin em dạy anh. Sinh Sinh, xin em hãy dạy anh.”

Trí não bỗng tái hiện hiện trường ngày ấy máu vấy loang lổ, nghĩ đến là bởi Dữ Tương làm, trong lòng vẫn còn âm ỉ nhỏ máu.

Nếu có thể ra khỏi bể khổ đậm đặc hận thù này, cần gì phải chịu giày vò ngày đêm?

Trên mặt vương đầy ướt át, tự biết mình lại bắt đầu rơi nước mắt khiếp nhược.

“Được rồi, cho ông ấy ở lại Hoàng thị. Nhưng mà anh nói trước, quyết định này sẽ cản chân sự phát triển của Hoàng thị đấy.” Dữ Tương chủ động ôm tôi vào lòng, để tôi dựa trên vai phải của anh, nhẹ nhàng khóc nức nở.

Sau cùng, Dữ Tương vỗ vỗ lưng tôi, khe khẽ khe khẽ, như là trấn an tôi đi vào giấc ngủ.

“Sinh Sinh, dù anh có muốn vuốt lên vết thương, cũng mong phải được người bị thương chấp nhận trước đã, đúng không?”

Câu hỏi này đầy rẫy sâu xa, cơn đau đầu của tôi càng phát ra trầm trọng, xen lời anh, “Đừng có nói nhiều. Dữ Tương, để tôi yên tĩnh ngủ trong ngực anh đi, ngủ thấy thật ngon.”

Nhắm mắt lại, lại có một giọt nước mắt, từ hốc mắt lăn dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.