Tái Chiến

Chương 27: Tin tức



Thành phố về đêm tràn ngập ánh sáng, KTV họ đến ở trung tâm thành phố, xe cộ tới lui đông đúc. Tần Vũ Tùng sải bước đi trước, giơ tay định gọi taxi, Thôi Chỉ Phương đuổi theo “Tần tổng, có thể đi cùng em một lúc không?”, cái nhìn van nài của cô khiến Tần Vũ Tùng không thể từ chối.

Có rất nhiều người ra vào, tốp năm tốp ba, đều là tìm chỗ để chơi vui, thỉnh thoảng cũng có những người độc thân nhưng bước đi vội vàng, khả năng đang đến chỗ hẹn hò. Tần Vũ Tùng nhớ đến Chu Kiều, giờ này cô đang làm gì? Anh hỏi cô thường ngày làm gì, cô nói cô nghiên cứu tư liệu, nghiên cứu tiết kiệm năng lượng, muốn đổi bộ não thành họa sĩ để vẽ lại quá trình đó. Còn gì nữa không? Lập dự toán. Nói đến tiền cô thở dài, số vốn đầu tư có thể được đưa vào trong ba năm, từng nhóm theo đúng chỗ. Chỉ là giá hàng hóa tăng quá nhiều, khác hoàn toàn với mấy năm trước, hoạt động tín dụng cũng bị thắt chặt, kế hoạch vay đã giao cho ngân hàng lâu mà vẫn chưa thấy tin tức.

“Có lẽ nên mời họ dùng bữa…” cô xoa huyệt thái dương, cười khổ “Mời ăn cơm còn phải được người khác nể tình, cho nên trước tiên phải thông qua nhân viên đầu tư sắp xếp. Năm sau, phải đến hải quan, mặc dù có công ty vận chuyển nhưng không ai coi trọng nhà đầu tư nhỏ, nếu lúc đó không nhẹ tay, phải mất 10 ngày…”

Khi Tần Vũ Tùng tiếp quản, công ty đã hoạt động bình thường, hơn nữa công ty lớn tài chính mạnh, người làm việc nhiều, phương diện nào có chuyên gia đó phụ trách, quản lý chỉ cần động não, tiếp thu ý kiến bên dưới, làm cho cấp dưới hoạt động hiệu quả. Những việc đó tuy phiền nhưng Chu Kiều lại nói có sự thú vị khi kiểm soát toàn bộ hoạt động, đó là sự tự do mà người giám đốc như anh không có. Anh làm việc không thể chệch khỏi quỹ đạo nguyên tắc của công ty.

Thôi Chỉ Phương rẽ phải, lặng lẽ đi trên vỉa hè, Tần Vũ Tùng không biết chuyện gì xảy ra với cô, đi phía sau cách cô hơn một mét. Trên đường, cây ngô đồng Pháp rụng hết lá, xuyên qua những cành cây trơ trụi có thể thấy bầu trời đêm màu lam tối. Ánh đèn đầy màu sắc lóe lên chớp tắt giữa những tán cây, tạo không khí lễ hội náo nhiệt.

Thôi Chỉ Phương băn khoăn giữa “nói” và “không nói”, vẫn không hạ được quyết tâm. Nhưng hai người càng đi càng xa, gần đến đường lớn, xe buýt nổ ồn ào, đèn xe như nước, không phải là nơi tốt để nói chuyện.

Tần Vũ Tùng nhìn đồng hồ, đã hơn 9h, khi về gọi Chu Kiều thì sẽ ảnh hưởng giờ nghỉ của cô. Anh sốt ruột nhìn Thôi Chỉ Phương, cô ấy cũng đồng thời quay lại nhìn anh, tầm mắt chạm nhau. Tần Vũ Tùng “Thời gian…”, cùng lúc Thôi Chỉ Phương cũng lên tiếng “Tần tổng…”. Tần Vũ Tùng ra cử chỉ ý bảo cô nói. Thôi Chỉ Phương lấy hết can đảm “Tần tổng, không phải em muốn báo cáo vượt cấp, chỉ là Cố tổng muốn em đừng đụng đến những việc không liên quan”. Là người quản lý kinh doanh, Tần Vũ Tùng do dự, anh rất ghét những người mách lẻo. Nhưng khuôn mặt Thôi Chỉ Phương giống Chu Kiều làm anh mềm lòng “Chuyện gì?”

Thôi Chỉ Phương nếu đã nói thì sẽ quyết định nói đến cùng. Cô xem xét sổ tổng hợp thấy chi phí của giám đốc kinh doanh Lý Minh có hai chi phí cùng lúc, nhưng ở hai nơi khác nhau, căn cứ lịch công tác thì trong đó có một chứng từ giả. Lý Minh giải thích có một phần chi phí thù lao tư nhân, theo quy định hóa đơn tạm không thể thanh toán, cho nên anh ta tìm chứng từ khác thay thế. Nhưng anh ta sử dụng không theo các chi phí trong chế độ”.

Thôi Chỉ Phương nhìn Tần Vũ Tùng như đang suy nghĩ, nói tiếp “Ban đầu em cũng không muốn nói, nhưng năm nay anh ta đã làm vài lần”. Tần Vũ Tùng hỏi “Tổng cộng là bao nhiêu?”, Thôi Chỉ Phương đáp “Mấy chục vạn, Cố tổng kêu em đừng động chạm đến bên kinh doanh”. Cô lặng lẽ liếc nhìn anh “Mặc dù có chữ ký của anh trên đó, nhưng em thấy giống giả mạo”

Chế độ chi trả của công ty rất nghiêm ngặt, thế nhưng cả một quá trình không ai phát hiện, nếu người phụ trách tổng hợp Thôi Chỉ Phương không cẩn thận thì toàn bộ sự việc đều bị đè ép xuống. Lý Minh phàn nàn dự án năm nay không tốt, Tần Vũ Tùng cũng đi cùng anh ta để điều hành hai bên, đúng thật không dễ khắc phục khó khăn. Đối với một số tiền không tốt, công ty cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng nó phải được ký bởi 3 người cùng cấp, nếu không phải thật rất khó để tìm hai người kia chia sẻ trách nhiệm.

Tần Vũ Tùng suy tư nói “Ngày mai cô đem bản sao các đơn hàng liên quan cho tôi”, anh ngẫm lại, lại hỏi “Người phụ trách thật sự không biết hay đã biết mà che giấu?”. Đơn hàng khả năng có vấn đề, nhưng mỗi ngày có nhiều phiếu định mức, đơn hàng cũng không đặc biệt chú ý đến nó, rốt cuộc ai có thể nghĩ đến có người giấu trời qua biển. Thôi Chỉ Phương dừng một chút, dứt khoát nói “Tôi phát hiện cô ấy có thẻ vàng mua sắm trong ngăn kéo, có thể giữ giá trị trong đó”

Mức lương hàng tháng của nhân viên thu ngân không cao, cũng không nghe nói gia đình cô ấy có điều kiện tốt. Thẻ nhất định có vấn đề.

Tần Vũ Tùng đã có một quyết định trong lòng. Anh lại nhìn đồng hồ. "Không còn sớm nữa, tôi sẽ đưa cô về nhà trước." Nhưng đợi không thấy xe trống, họ quay trở lại. Tần Vũ Tùng nhìn vào đôi giày của Thôi Chỉ Phương, một đôi giày cao gót màu xám. “Cô có thể đi không? Hay là ở đây chờ tôi”. Thôi Chỉ Phương lắc đầu “Không sao, đi qua đi lại cũng không vấn đề gì”. Tần Vũ Tùng mỉm cười, cô ấy đội một chiếc mũ bê rê màu xám, áo khoác màu be và một chiếc khăn màu hồng sáng quấn cổ, khuôn mặt phấn hồng phơn phớt, mang vẻ đẹp tươi trẻ.

“Là tôi đã xem thường cô”, xuất phát từ lập trường người lớn, anh nhịn không được dặn “Lần sau Cố tổng kêu cô ra ngoài, tìm lý do từ chối đi. Còn nữa, tránh xa Ngô Nhiễm Nhiễm một chút”

Thôi Chỉ Phương gật đầu, chần chừ hỏi “Anh biết việc của bọn họ?”

Tần Vũ Tùng không trả lời, anh không muốn thảo luận cuộc sống riêng tư của đồng nghiệp với nhân viên.

Thôi Chỉ Phương lẩm bẩm “Không biết vợ Cố tổng có biết không, nếu biết, cô ấy chắc rất giận dữ”

Ý nghĩ của phụ nữ trung niên làm sao người ở tuổi cô hiểu được, Tần Vũ Tùng nghĩ thầm, có người chỉ cần chồng vẫn về nhà, thì không so đo cùng anh ta, giả vờ câm điếc qua cả đời.

Thôi Chỉ Phương quay lại chủ đề ban đầu “Công ty sẽ xử lý như thế nào?”, Tần Vũ Tùng nói “Cô đừng lo, cứ coi như không biết chuyện này”. Anh có biện pháp làm như chính anh phát hiện, không để liên lụy đến cô. Thôi Chỉ Phương lặng lẽ gật đầu, sau rất lâu mới nói “nếu cần em ra mặt, em có thể làm”

Tần Vũ Tùng nhìn cô, đôi mắt trong veo, không chút nào sợ hãi của tuổi trẻ “Được, tôi đại diện công ty cảm ơn cô”

Đưa Thôi Chỉ Phương về đến nhà, Tần Vũ Tùng xem đồng hồ, đã hơn 11h, anh đành phải nhắn tin “Phòng bên cạnh còn ồn ào không?”, chờ đến khi anh đi nghỉ cũng không thấy tin nhắn trả lời, chắc Chu Kiều đã ngủ.

Cô ấy không phải là người có thể chờ đợi người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.