Lúc khai trương xưởng không thể không có việc thờ cúng một chút, việc nghênh đón thần tài mỗi năm là việc phải làm.
Ngày mùng 4, cả nhà ở nhà ba mẹ Tần Vũ Tùng ăn cơm, Chu Kiều lái xe chở một nhà 3 người quay về Nam Thông.
Không có cách nào khác, Tiểu Tần phải ngồi với ba, trong xe cũng không được có tiếng gì khác, nếu không sẽ ảnh hưởng tiếng hát của cô nhóc.
“Ba, con hát ba nghe “Hãy xem nếu con là một con cừu…”
Người làm ba thì phải nhanh chóng vỗ tay khen ngợi “Hay quá”
“Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng, cừu chậm chạp…” Tiểu Tần hát líu lo, Chu Kiều chợt nhớ đến quảng cáo cừu vui vẻ, bật cười. Bạn nhỏ không vui, trừng mắt “Mẹ hư”. Tần Vũ Tùng sờ mái tóc mềm mại của con, “Mẹ chỉ cười một tiếng, sao lại hư? Mẹ nghe con nói vậy mẹ buồn, chút nữa không có sức kể chuyện cổ tích cho con”
Tiểu Tần là cô bé ngoan, biết sai thì sửa “Mẹ ơi, con thu hồi lời mới nói nha”
Chu Kiều hừ hừ “Muộn rồi, mẹ giận rồi”
Tiểu Tần quay đầu, quan sát sắc mặt ba mình. Ba nhún vai, xòe tay vẻ bất lực, còn lửa cháy đổ thêm dầu, nói thầm vào tai cô bé “Nhà mình mẹ là lớn nhất”.
Tiểu Tần suy nghĩ đến nhíu mày lại, nghĩ cách. Bé xoa đầu mẹ, “Mẹ ngoan, không tức giận nữa, cho mẹ một cái kẹo que”. Nói được là làm được, bé móc trong túi ra cây kẹo, lột bao kẹo đút cho Chu Kiều “Mẹ ăn kẹo đi”
Chu Kiều ngậm kẹo lúng búng “Được rồi, tha lỗi cho con đó”
Tiểu Tần nhẹ nhõm thở ra, học theo dáng vẻ ba mình nhún vai “Ba, mẹ là người lớn mà y như con nít, con không tin mẹ giận thật đâu”
Tần Vũ Tùng nhịn cười “Sao con nói vậy?”
Tiểu Tần nghiêm túc nhớ “Hôm trước ba làm mẹ giận, mẹ nói không thèm để ý tới ba nữa, xoay người lại là quên mất”
Tần Vũ Tùng nhớ, hôm đó ở nhà Chu Kiều, anh nói với cô đầu năm không ở khách sạn, ở lại nhà ba mẹ. Hai người đưa bé với bà ngoại đi ăn sáng, hai người nhỏ tiếng cãi nhau, không ngờ bé vẫn phát hiện. Anh xấu hổ cười cười “Ba mẹ không phải cãi nhau, có đôi khi ý kiến không giống nhau nên nói chuyện thôi”
Tiểu Tần ôm lấy Tần Vũ Tùng, cọ mặt lên tay anh “Ba, mẹ là con gái, ba phải nhường mẹ”
Tần Vũ Tùng đồng ý.
Khi tới trạm xăng, Chu Kiều ngoái nhìn hai cha con dựa đầu nhau ngủ. Theo mẹ chồng nói, Tiểu Tần là bản sao thu nhỏ của Tần Vũ Tùng, lông mày, mũi, miệng, không có gì không giống. Bà còn khuyên cô nhân lúc còn trẻ sinh thêm một đứa, con trai giống mẹ, nhất định sẽ là một cậu bé rất đẹp.
Không sinh, Chu Kiều nhìn khuôn mặt mũm mĩm của con gái, tập trung sức lực, tinh thần nuôi con gái là đủ. Tết này bé đã biết chúc tết nên lấy lòng được tất cả người lớn, thu lại một đống phong bì lì xì.
Về đến nhà, Tần Vũ Tùng bế con lên định đưa về phòng. Ai ngờ bé tỉnh dậy, ôm cổ anh “Ba ơi, con muốn xem mẹ đốt pháo”. Chu Kiều nhéo mặt con “Năm trước con chó con nào nghe tiếng pháo khóc ầm ĩ?”
Tiểu Tần nghiêm trang “Đó là việc lúc con còn nhỏ, bây giờ con lớn rồi, không sợ nữa”
Vâng, chuyện năm ngoái tới năm nay là chuyện lúc còn nhỏ.
Cùng nhau đi.
Khi đến xưởng, Chu Kiều đem lì xì tăng cho những người trực tết, chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.
Vừa qua 12h,ban đầu chỉ một hai tiếng, rồi trăm ngàn tiếng pháo, cuối cùng là pháo hoa.
Pháo hoa nở rộ trong đêm, Chu Kiều vỗ vỗ vào người, quay lại tìm hai cha con.
Tần Vũ Tùng đứng bên cạnh con giải thích, pháo hoa cầm nghiêng nghiêng thế này, phóng ra trước thế này.
Bùm một tiếng, thêm 1 tiếng nữa, Tiểu Tần bẹp bẹp miệng nhỏ, không khóc.
Là một “đứa trẻ lớn”, bé kiên trì phóng xong pháo hoa mới nhào vào lòng mẹ.
Sau lúc lâu, “Tiểu Tần dũng cảm” mới ngước đầu, nước mắt đọng trên mi nói với Tần Vũ Tùng cùng nụ cười “Ba ơi, năm sau con sẽ phóng 2 cái”