Khoảng hai tháng trước tại Thanh Sơn Trấn.
“Haiz! Tốc độ tu luyện thật đáng thương.” - Thở dài một hơi, hai mắt chậm rãi mở ra sau một đêm dài nhắm chặt để tu luyện, Tiêu Thiên cười khổ một tiếng đầy bất đắc dĩ: “Cứ cái đà này thì khoảng cách với tên ấu dâm vô liêm sỉ kia sẽ càng lúc càng xa mất thôi.”
Trước sự kiện Thanh Sơn Trấn, Tiêu Thiên đã gần như đã bị Tiêu Viêm đuổi kịp về mặt đẳng cấp. Hiện tại người sau lại nhập học Già Nam học viện, bằng vào thiên phú cá nhân và quan hệ giữa hắn với Huân Nhi, cùng tài nguyên, cũng như hoàn cảnh tu luyện của học viện, thì tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ tăng lên so với khoảng thời gian còn ở Tiêu Gia nhiều lắm.
Trong khi đó bản thân Tiêu Thiên xuất phát trước người ta tận tám năm, thế mà cứ mãi lẹt đẹt ở ngũ tinh Đấu Giả, vẫn là trong bối cảnh có Hệ Thống hỗ trợ và Hoàng Dung cùng Mộc Ánh Tuyết tu luyện phụ cho, chứ bỏ mặc hắn tự bơi thì không biết là giờ đang lạc trôi ở tận đâu á.
Càng nghĩ càng cảm thấy… nhục hơn con cá nục a!
“Mà, nói đi cũng phải nói lại.” - Thiên phú chênh lệch là một vấn đề lớn và quan trọng, nhưng Tiêu Thiên chưa bao giờ cho phép mình trở thành loại người cố chấp đổ lỗi cho một lý do: “Không thể phủ nhận thiên phú cấp 10(Thiên giai sơ cấp), giật cấp 12(Thiên giai cao cấp) của Tiêu Viêm rất hiếm có, khí vận và quan hệ… gọi là nghịch thiên đều được, nhưng bên cạnh đó, việc chỉ tu luyện công pháp thuần một thuộc tính Hỏa đã góp phần không nhỏ vào tốc độ lên cấp như ngồi siêu xe của hắn đâu.”
Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ năm thuộc tính ngũ hành, cùng với Phong - Lôi hai thuộc tính diễn sinh hợp lại thành bảy thuộc tính đấu khí cơ bản được công nhận trên khắp Đấu Khí đại lục.
Gọi là cơ bản, bởi vì vẫn còn đó những thuộc tính kỳ quái rất ít người sở hữu như Âm, Dương, Băng, Mị, Huyết v.v. hiếm gặp hơn nhiều.
Thế thì, “ngũ hành tương sinh - tương khắc” và “phong - lôi chung đường” là thường thức mà ai cũng biết. Chỉ có điều, tại Đấu Khí đại lục nói chung, và trong vấn đề tu luyện nói riêng, hai thường thức trên lại trở nên… đúng, nhưng chưa đủ.
Nguyên nhân là bởi tu luyện giả ở đây không có “thứ” mà trong Tiên Hiệp người ta vẫn gọi bằng Linh Căn!
Mà cũng có thể là có, nhưng do chưa từng được tìm hiểu, nghiên cứu, cũng như đặt tên qua trong quá khứ, lâu dần dẫn tới hoàn toàn bị bỏ qua khiến chúng trở nên mơ hồ và thiếu tính hệ thống một cách trầm trọng như hiện tại.
“Lại nói, nếu xét theo chuẩn Tiên Hiệp thì linh căn của ta là hệ gì thế, Hệ Thống?” - Dù biết khái niệm về linh căn, cũng như tác dụng của nó, nhưng Tiêu Thiên lại chẳng rõ phân loại và phân cấp như thế nào, nên hắn phải tìm người hỏi: “Quan trọng hơn là cao hay thấp?”
“Tích… linh căn hệ Vô, cấp thấp nhất từng được ghi nhận, ngắn gọn chính là rác rưởi trong rác rưởi.”
“Đệt!” - Câu trả lời khá là… thẳng thắn của Hệ Thống khiến Tiêu Thiên xém chút thì ngã từ trên giường đập mặt xuống đất: “Như thế nào là linh căn hệ Vô? Nó thực sự tệ như vậy sao?”
“Tích… “tệ hơn vợ thằng Đậu”, nghe qua chưa? Không sai, linh căn của ký chủ chính là tệ như vậy đấy.
Về cơ bản, linh căn hệ Vô tức là linh căn không có thuộc tính cố định, cái gì cũng có thể nạp vào, cái gì cũng có thể xuất ra.
Một tu luyện giả không sở trường, không thế mạnh, không chuyên sâu đã là rác rưởi, lại thêm thiên phú khởi điểm ban đầu của ký chủ chỉ là cấp 1(Hoàng giai sơ cấp) siêu cấp rác rưởi, đến tận bây giờ sau từng đó năm cải tạo vẫn chỉ là cấp 5/12, tương đương Huyền giai trung cấp rác rưởi nữa thì xin lỗi nói thật mất lòng, xếp ký chủ vào hàng rác rưởi trong rác rưởi còn là có lỗi với rác rưởi ấy.”
“Ngươi…”
×
— QUẢNG CÁO —
Một câu nói mà xuất hiện tận năm từ “rác rưởi”, vẫn là xen kẽ một lần “siêu cấp rác rưởi”, hàng này chắc chắn là cố ý a!
Tiêu Thiên có chút nghẹn lời với Hệ Thống, nhưng rất nhanh…
“Ta có rác rưởi cũng là ký chủ của ngươi. Ngươi chê ta rác rưởi trong rác rưởi nhưng lại trú ngụ trong người ta, như vậy chẳng phải ngươi cũng đang ngập ngụa trong rác rưởi sao?”
...hắn đã có cách đáp trả.
“Tích…”
Chưa dừng lại ở đó!
“Huống hồ, tuy rằng linh căn hệ Vô không sở trường, chẳng thế mạnh, càng thiếu đi tính chuyên sâu nhiều tiêu cực thật đấy, nhưng bù lại nó cũng mang không ít điểm tích cực đáng kể như sở hữu tính bao quát và khả năng dung nạp lớn.
Mà, nếu ta đoán không lầm thì điều kiện tiên quyết giúp ngươi có thể đem đấu khí Dung nhi và Tuyết nhi tu luyện được chia cho ta, chính là cái linh căn hệ Vô này đi?”
“Tích… cái đó ngược lại là không sai.”
“Đấy, thấy không!” - Rốt cuộc Tiêu Thiên cũng tìm được chỗ để đắc ý: “Trong hoàn cảnh bình thường, người mang đơn linh căn, vẫn là Thiên giai siêu cấp đơn linh căn như Tiêu Viêm, có thể được xem là thiên tài trong thiên tài. Ngược lại, kẻ mang song linh căn, tam linh căn, thậm chí… linh căn hệ Vô như ta chính là rác rưởi.
Tuy nhiên, nhắc lại rằng đó chỉ là “trong hoàn cảnh bình thường” mà thôi. Còn tình huống phi thường thì lại là một câu chuyện khác.
Hai tu luyện giả cùng cấp giao chiến, một kẻ chỉ có thể xuất ra đấu khí hệ Hỏa chắc chắn sẽ chịu bất lợi trước đối thủ mang trong mình nhiều hệ đấu khí khác nhau, đơn giản là bởi tương sinh - tương khắc đâu có tồn tại để đùa đâu.”
Ví dụ cho dễ hiểu thì một học sinh chuyên Toán chắc chắn sẽ giải toán nhanh hơn nhiều những học sinh khác, tuy nhiên, trong trường hợp cả đám cùng nhau tham gia vào một cuộc thi đa dạng chủ đề như… Đường lên đỉnh Olympia chẳng hạn, thì một thí sinh không chuyên nhưng lại khá đều các môn tiếng Anh, Ngữ Văn, Sinh - Sử - Địa v.v. chắc chắn sẽ có lợi thế lớn hơn nhiều.
Tương tự như vậy, một tu luyện giả mang đơn linh căn hệ Hỏa sẽ tu luyện rất nhanh, đồng nghĩa với vươn tới độ cao hơn người từ rất sớm, đây là ưu điểm tuyệt đối. Có điều, nếu hắn phải chiến đấu với đối thủ cùng cấp, trong bối cảnh người sau sở hữu song linh căn, tam linh căn v.v. thì sự thiếu đa dạng trong thủ đoạn là nhược điểm chắc chắn sẽ lộ ra.
Như vậy, việc Tiêu Thiên sở hữu linh căn hệ Vô tại tiền kỳ sẽ là nhược điểm trí mạng, nhưng chỉ cần hắn lăn, lê, bò, trườn… chày cối tu luyện được tới Đấu Vương trở lên, thì nhược điểm đó sẽ bắt đầu biến thành ưu điểm.
Tại sao lại là Đấu Vương? - Đáp án là bởi một khi đạt tới Đấu Vương, tu luyện giả sẽ bắt đầu có khả năng thao túng linh khí thiên địa tới làm trợ lực trong tu luyện và giao tranh, tức là ưu điểm cùng lúc cầm nắm nhiều thuộc tính đấu khí mới có cơ hội được thể hiện ra ngoài. Còn trước đó, chỉ có thể cắn răng chấp nhận năm chữ “rác rưởi trong rác rưởi” mà thôi!
“Đấu Vương, tương đương cấp 50 nhỉ!?” - Phân tích được lợi - hại - thiệt - hơn là một chuyện, nhưng tình huống trước mắt lại khiến Tiêu Thiên không thể không thở dài: “Hai mươi năm mới lết lên được cấp 15, muốn lên cấp 50… con đường này sao mà dài quá a!”
×
— QUẢNG CÁO —
Mà, than thở thế thôi, chứ “không đi là chẳng bao giờ tới”, dài hơn nữa cũng phải ráng, mới từng này đã nhằm nhò gì
“À, đúng rồi, sẵn đây cũng nên nghĩ ra một cái biệt danh gì đó mới được, kẻo sau này bị người ta hỏi lại không biết trả lời sao” - Nghĩ tới tình cảnh bản thân á khẩu khi bị Tiểu Y Tiên hỏi thăm danh tính, Tiêu Thiên chỉ biết bật cười lắc đầu.
Dù muốn hay không thì Tề Thiên Cung bây giờ cũng đã là một thế lực có tên và có người. Về phần tuổi… cũng có, nhưng là cái tuổi lồ... khụ, tuổi trẻ ấy.
Mà thôi, không sao cả, dù sao thì Tiêu Thiên vẫn tin chắc rằng sẽ có một ngày hắn và Tề Thiên Cung cũng sẽ cùng nhau vang danh khắp đại lục thôi, nên là...
“Tên gì vừa thần bí ở hiện tại, mà vẫn đảm bảo oai phong về sau nhỉ?”
...thân làm Cung chủ, đương nhiên phải có cho mình một cái biệt danh, chứ chẳng lẽ ai hỏi cũng bảo người ta gọi mình là “chủ nhân” giống ngày đó lừa Tiểu Y Tiên được.
“Khó nghĩ a!”
Cái tình cảnh “chơi game thì dễ, đặt tên nhân vật mới khó” hai mươi năm trước lại ùa về khiến Tiêu Thiên thổn thức không thôi.
Một thời oanh liệt a!
“Có!”
Căn phòng trống chỉ có một mình Tiêu Thiên và bốn bức tường bất thình lình vang lên tiếng la lớn, ngay sau đó…
“Sẵn mới nói tới chuyện linh căn hệ Vô bao dung và độ lượng, lấy luôn cái tên Vô đi cho tiện. Vừa đảm bảo tính thần bí, đồng thời nhắc nhở bản thân phải chăm chỉ tu luyện ở hiện tại, vừa không mất đi oai phong và sự độ lượng, bao dung về sau.
Hay á, quyết định vậy đi”
...là cái tên đứng đầu thế lực lay nghiêng càn khôn Đấu Khí đại lục cứ thế được cho ra đời một cách qua loa và tuỳ tiện như vậy.