Trở lại Thanh Việt Viện, nàng đem Tử Tinh giao cho bà vú Tôn của mình, rồi
tự nhốt mình ở thư phòng tại tây phòng, không cho bất cứ ai đến quấy
rầy.
Nàng ngồi ở trước thư án, không nhúc nhích, mắt thẳng tắp
nhìn chằm chằm trên thư án ống đựng bút, đồ rửa bút, giá bút những vật
này, vừa tựa hồ con mắt không tiêu cự, chỉ là ngẩn người.
Cứ như vậy, nàng ngồi lặng thinh đến khi mặt trời xuống núi khiến trong phòng trở nên mờ mịt.
Khi xong công vụ về nhà Tạ Ung ở thư phòng tìm được nàng thì nàng cảm thấy
nội tâm của mình trở nên hỗn loạn như dã thú đã được thuần phục, ngoan
ngoãn nằm ở đó chờ chủ nhân chải lông cho nó.
Vừa nhìn thấy Tạ Ung, Nguyên Nghi Chi đứng lên: "Chàng đã trở lại."
Tạ Ung nhìn nàng một chút, thấy sắc mặt nàng đã bình tĩnh, liền gật đầu, "Chuyện hôm nay ta đều nghe Tôn ma ma nói."
Trên mặt Nguyên Nghi Chi nụ cười được nặn ra một cách miễn cưỡng chợt tiêu
tan sắc mặt nàng không đổi đứng đó chờ nghe ý kiến của Tạ Ung.
Tạ Ung lấy tay vuốt vuốt cái trán, hắn không nghĩ tới mình vừa quay lại
với công việc trong nhà liền nhốn nháo một chút rảnh rỗi cũng không chừa cho hắn.
Hắn ngồi xuống, đưa tay kéo Nguyên Nghi Chi đến bên
cạnh mình, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng, hai tay nắm chắc vì
nàng sưởi ấm, nói: "Năm đó Triệu thị là mẫu thân tìm về , vốn là coi
trọng bà vì thân phận đàng hoàng, lại quên nàng quá nhút nhát với Chiêu
nhi gây ảnh hưởng không tốt, tất cả là lỗi của ta. Nhưng trong những năm qua bầu bạn cùng Chiêu nhi lâu nhất chỉ có Triệu thị, trong lòng của
Chiêu nhi có lẽ vị trí của Triệu thị thân cận hơn giống như một người mẹ nên đáng lệ thuộc hơn bất kỳ ai. Tình cảm hiện giờ là quan trọng nhất,
nuôi dạy tính sau vậy. Nếu không trước mắt cứ lưu lại Triệu thị, nhưng
vẫn tìm một người hiểu biết lễ tiết để trở thành người nuôi dạy chi
Chiêu nhi?"
Nguyên Nghi Chi gật đầu một cái, nàng mở miệng tính
nói chuyện thế nhưng nước mắt lại tuôn rơi cứ thế tuôn rơi không ngừng
khiến Tạ Ung sợ hết hồn.
Tạ Ung ôm nàng vào ngực, bàn tay vụng về mà vì nàng lau nước mắt, an ủi: "Ta hiểu biết rõ nương nương nói rất
nhiều lời cũng thật quá đáng, uất ức nàng. Nàng đừng để ở trong lòng,
nhé?"
Nguyên Nghi Chi lắc đầu một cái, lấy tay lau đi nước mắt
trên mặt, cố gắng bình ổn tâm tình, mới nói: "Là thiếp đã quá lỗ mãng,
mặc dù một lòng vì muốn tốt cho Tạ Chiêu, lại quên mất cảm thụ của Tạ
Chiêu."
Nhưng sống trong Nguyên phủ tiếp nhận nền giáo dục quý
tộc Nguyên Nghi Chi thật ra vẫn kiên định ý kiến của mình cái gọi là"Mẹ
nuông chiều thì con hư" , một người có hình tượng không tốt, sẽ ảnh
hưởng lớn đến một đứa trẻ lúc trổ mã .
Nếu như Tạ Chiêu có mẹ
ruột, ảnh hưởng của bà vú có thể ít một chút, nhưng với tình huống này
tình cảm của Tạ Chiêu hầu như đều đặt hết ở Triệu thị, loại tình huống
này thì càng hỏng.
Rõ ràng là trưởng tử của phủ Trạng Nguyên, rõ
ràng tư chất không tệ, thông minh lanh lợi, rõ ràng phải thư thái thảnh
thơi, phải là một hài nhi hoạt bát hướng ngoại, nhưng bây giờ giống như
tiểu cô nương xấu hổ, nhìn thấy ai cũng sợ hãi, ánh mắt kia giống như
động vật nhỏ đáng thương, không có tự tin, không có tự chủ, một kiểu
người hay đắn do, tiếp tục như vậy, Tạ Chiêu sẽ trở thành người như thế
nào?
Nếu như trong lòng Nguyên Nghi Chi có chút ích kỷ "Với danh
mẹ kế" Nàng sẽ để mặc Tạ Chiêu tiếp tục như vậy, Tạ Chiêu càng không có
khí chất, đối với hài tử sau này của nàng sanh ra sẽ tốt hơn.
Nhưng Nguyên Nghi Chi chịu ảnh hưởng khá sâu từ mẹ cả Trịnh thị, nàng có thể
ghét tiểu thiếp thông phòng của phu quân của nàng, hận không bắt tất cả
bọn họ biến mất, nhưng nàng sẽ không nhỏ nhen khắt khe với các hài nhi
của phu quân, những hài tử kia mặc dù là do những nữ nhân khác sanh,
nhưng mang trong mình một nửa huyết mạch của phu quân nàng, vì Tạ Ung
suy nghĩ, nàng cũng sẽ không thể dạy hư Tạ Chiêu.
Nguyên Nghi Chi cúi đầu, nhìn chằm chằm những đường vân trên thủy ma thạch, trong đầu suy tính thật nhanh xem có nên nhượng bộ?
Nếu như mình kiên trì, tuyệt đối sẽ là một việc tốt không được nhận thấy
xem ra cuối cùng sẽ đắc tội với cả nhà, mà ngay cả Tạ Ung cũng không ủng hộ nàng, việc này khiến nàng vô cùng thất vọng.
Nàng không nghĩ
tới Tạ Ung lại là người cưng chiều hài tử không có chút nguyên tắc gì,
về việc giáo dưỡng hài tử, Nguyên Nghi Chi cảm thấy Tạ Ung dù đỗ liên
tiếp mấy Giải nguyên, dù là Trạng nguyên tài giỏi, cũng không bằng mẹ cả của mình.
Nguyên phủ chính là Đệ Nhất Thế Gia, có chí hướng rất
cao, trong mắt người khác, có lẽ tiểu hài tử của Nguyên phủ đều là cẩm y ngọc được nuôi lớn trong chiều chuộng, thật ra thì không phải vậy.
Trịnh thị nuôi dạy hài tử cực kỳ nghiêm khắc, văn ôn võ luyện, dựa theo
tài năng mà răn dạy, không hề hạn chế quyền tự do lựa chọn của họ, thế
nhưng luôn phải học tập chăm chỉ và cực khổ, trời đông giá rét hay ngày
hè nóng bức đều không được lười biếng hay dùng đến mánh lới, bởi vì như
vậy, mấy vị công tử Nguyên phủ mới vượt trội các bạn bè đồng trang lứa.
Một người có thể hay không thành tài, cho dù có liên quan đến thiên phú nhưng giáo dưỡng cũng ảnh hưởng rất lớn.
Nguyên Nghi Chi suy nghĩ một lúc lâu, quyết định nên thành thật cùng Tạ Ung
nói với nhau một lần, vì nàng tin tưởng Tạ Ung và cũng xem như hồi đáp
lại tin tưởng hắn đối với nàng.
Nàng sửa lại tư thế đoan chinh,
nhìn thẳng vào mắt Tạ Ung: "thiếp thật ra rất ngốc, người khác đối với
thiếp tốt một, thiếp sẽ móc hết tim phổi ra mà báo đáp. Thiếp mặc dù
không biết phu quân vì sao đối với thiếp tốt như vậy, nguyện ý lấy
thiếp. Nguyện ý ở trước mặt bà bà che chở cho thiếp, thậm chí đem tiền
và quyền giao phó cho thiếp, thiếp mặc dù xuất thân Nguyên phủ, nhưng
chỉ là con của thứ xuất, lại vừa mang tiếng khắc phu, phu quân đối tốt
với thiếp, giống như cho thiếp một sinh mệnh thứ hai, để cho thiếp từng
bị người ta thương hại người ta mỉa mai, bị người ta sợ hãi tránh xa,
cho thiếp nhiều niềm vui mới nên thiếp vô cùng cảm kích, thiếp muốn toàn tâm toàn ý bào đáp chàng. Chàng để cho thiếp trông nom Chiêu nhi, thiếp muốn đem hết khả năng của mình để làm thật tốt dù có mang danh kẻ xấu
cũng không sao."
Tạ Ung nghe nàng nói tâm tình khẽ động, tiểu thê tử đã khiến hắn thực sự kinh ngạc, cũng làm cho tim hắn càng ngày càng ấm áp.
"Có lẽ ở trong mắt người khác, thiếp đối với Tạ Chiêu rấtvô tình đúng
không? Không thương yêu một đứa trẻ, chàng có tình phụ tử đối với Tạ
Chiêu, mẫu thân đối với Tạ Chiêu có tấm lòng tổ mẫu trìu mến, chỉ có
mình thiếp là mẹ kế độc ác?" Nguyên Nghi Chi tự giễu cười rồi nói:
"Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, biết rõ chuyện này không nên nhưng
vẫn cừ dung túng, đó chính là làm hại hài tử không phải sao? Huống chi,
tình cảm của Chiêu nhi vốn không nên đặt lên Triệu thị một người ngoài,
việc này cho thấy chúng ta thất trách, nếu như bây giờ còn không vội
vàng thừa dịp cùng hắn bồi dưỡng tình cảm, ta phải đưa tình cảm của Tạ
Chiêu phải hướng về nguồn cội, nếu không khi hắn lớn lên tình cảm đối
với chúng ta càng ngày càng xa cách không phải sao? Hắn sẽ đối với Tạ
phủ không có cảm giác của tình thân, không có cảm giác thân tình, thậm
chí cùng hài tử của chúng ta sau này không có tình cảm huynh đệ thân
tình. Nói không chừng còn có thể hận chúng ta. Triệu thị nuôi Chiêu nhi
bằng sữa của bà tuy có công nhưng bà cũng nhận được thù lao, hơn nữa
theo như thiếp điều tra, Tạ phủ trả thù lao cho nàng gấp hai lần những
bà vú khác, lễ tết còn có rất nhiều phẩm vật, cái này không nói đến, sau này vẫn cứ tiếp tục như thế, nhưng tuyệt đối không thể để cho bà bầu
bạn sớm tối cùng Tạ Chiêu, phải tách bà ra khỏi Tạ Chiêu những việc như
thế này không nên chậm trễ phải làm càng sớm càng tốt."
"Nghi
Chi, Nghi Chi, nha đầu ngốc của ta." Tạ Ung khẽ than, cô nương ngốc
nghếch hết sức thật thà, một chút thủ đoạn cũng không biết, về sau sống
cùng mẫu thân phải làm sao?
Xem ra Nguyên phủ bảo vệ nàng quá tốt nàng so với Đinh Cẩm Tú nửa tâm cơ thủ đoạn cũng không có.
Tạ Ung cầm chặt tay nàng: "Ta hiểu lòng nàng, ta biết nàng một lòng lo
lắng và nghĩ cho Chiêu nhi, chỉ là đừng nóng vội, chuyện này ta sẽ xử
lý. . . . . . Ai chà, thế nào? Thế nào? Thế nào mới vừa nói rất hay rốt
lại khóc nữa? Mới vừa rồi còn một bộ dạng phong phạm đương gia chủ mẫu
đâu rồi, sao mà mới chớp mắt đã khóc đến phải lau nước mắt đến đáng
thương?"