Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 11: Tông môn các trưởng lão kinh ngạc



Bên trong Trượng Kiếm Tông ở nội môn trọng địa một chỗ u tĩnh, mấy vị trưởng lão đang thưởng thức trà nghị sự.

“Lại nói tông chủ cho làm nghi thức nhập thí sớm, không biết là vì chuyện gì?”

“Có người nói là Tề vương cùng thái tử điện hạ đều ốm yếu, các thế lực trong vương điện nổi lên tranh chấp, vương hậu thỉnh tông chủ đi vào áp trận.”

“Tề quốc ta ở trong Thanh Châu ngũ quốc vốn dĩ suy nhược, gần mười năm qua quốc vận bất hưng, loạn trong giặc ngoài không ngừng, triều đình nếu không hạ quyết định, sợ là sẽ có chuyện lớn xảy ra.”

“Tông chủ cũng quá mức bận tâm tình cũ. Thời điểm như vậy, chỉ cần tông chủ có thể bế quan mấy năm đột phá cảnh giới bây giờ, ta nghĩ rằng những đám đạo chích kia sẽ không dám tiếp tục lỗ mãng, cần gì phải hao tâm tốn sức vào chuyện khác?”

“Ai, tông chủ cùng Tề vương năm mươi năm trước lúc vẫn còn là thiếu niên và thái tử, chính là bạn tri kỉ là bằng hữu có sinh tử chi giao, làm sao sẽ cự tuyệt?”

Lúc này, vị lão giả dẫn đường cho Ngô Minh cùng đám nữ tử Thanh Lĩnh kia đi đến.

“Há, Bạch trưởng lão, làm phiền.” Các vị trưởng lão chắp tay.

Dẫn đường lão giả giơ tay lên đáp lễ. Hiển nhiên, hắn họ Bạch, đồng dạng chiếm giữ vị trí trưởng lão, mà đứng ở bên trong các vị trưởng lão lại có thân phận không thấp.

Có thị đồng dâng trà hương.

“Ngươi thật đúng là bán mặt mũi cho Ba lão đại, càng tự mình làm người dẫn đường cho chúng nữ Thanh Lĩnh nhập thí?” Một vị trưởng lão tính cách sảng khoái trêu nói.

Bạch trưởng lão bưng lên trà thơm, cười nói: “Ha hả, không sao, may mắn vì nhàn rỗi đi một chuyến mà đã được thấy một chuyện thú vị.”

“Ồ? Nhanh nói nghe một chút.” Các vị trưởng lão luôn biết Bạch trưởng lão trời sinh tính tình đạm nhiên, chuyện có thể làm hắn cảm thấy thú vị thật đúng là hiếm có.

“Cái này nói ra rất dài dòng, chi môn Thanh Lĩnh Tam Kiệt Trần lão tam năm nay đã gần bốn mươi vừa mới đính hôn. Nhưng vào tiết xuân đầu năm nay, người vợ chưa xuất giá lại theo người bỏ trốn.” Bạch trưởng lão đem chén chè hương nhẹ nhàng lay động, một luồng huyền khí ở trong chén ngưng kết, khiến cho trà khí rực rỡ phun ra, hương thơm thấu mũi.

Nếu là đám người Địch lão nhị, Trần lão tam thấy, chỉ sợ sẽ trợn tròn mắt kinh ngạc.

Huyền khí bên ngoài truyền vào trong chén thôi phát trà hương như thế, lại không làm chén trà chấn động, khả năng khống chế huyền khí cao thâm kinh người.

Nhưng các vị trưởng lão không ai cảm thấy kinh ngạc, có người nói: “Hừm, có nghe kể qua một chút, có người nói là đầu lĩnh một cái trại Ba Dương, dùng mưu kế chiếm được lòng của cô gái kia mà mang đi. Trần lão tam tới cửa làm khó dễ, ngược lại bị đánh trọng thương. Từ đó võ cảnh năm sao rơi xuống hai sao. Sau khi thương thế bình phục, nghe nói võ cảnh sẽ không khôi phục lại được như xưa.”

“Có Thanh Lĩnh Tam Kiệt lão đại ở đó, đan dược chữa thương phục thể sẽ không thiếu thốn.” Một trưởng lão khác kinh ngạc, hơi do dự nói: “Chẳng lẽ là sinh tâm ma?”

Bạch trưởng lão gật đầu: “Không sai. Vì trong thời gian Trần lão tam trị thương bị cái vị nữ tử bỏ trốn kia buông lời chế nhạo, lại còn cả đám oan gia nhiều lần lấy chuyện này ra làm trò cười, hắn càng bởi vậy mà hạ xuống tâm ma, khó có thể khôi phục lại huyền khí cảnh giới. Ba lão đại của Thanh Lĩnh Tam Kiệt liền vì chuyện này mà không tới lần nhập thí năm nay.”

Tất cả trưởng lão đều cười nói: “Cái tính khí của Ba lão đại kia làm sao chịu thua thiệt cho được, hẳn là muốn đi tìm cái trại kia đòi một lời giải thích rồi.”

“Tâm ma dễ sinh nhưng khó trừ. Mặc dù đòi lại được công đạo, thậm chí là đem thủ cấp mang về, cũng chỉ có thể tạm thời áp chế tâm ma, lâu ngày càng là chất chứa đau buồn.” Bạch trưởng lão lắc đầu một cái, đến giờ tựa hồ vẫn có chút không tin nói: “Thế nhưng, hôm nay có một vị nữ tử lại có thể làm hắn giải trừ tâm ma, mở lại võ đồ.”

“Ồ? Lại có việc này?” Tất cả trưởng lão lấy làm kỳ.

Có trưởng lão suy nghĩ một hồi hỏi: “Chẳng lẽ là Dược Nương Tử của Tiên Thảo Cốc lấy đan dược trợ giúp?”

Bạch trưởng lão lắc đầu.

Lại có một vị khác hỏi: “Hoặc là một vị đại cao thủ mà cảnh giới võ đạo có thể so với Trượng Kiếm Tông tông chủ của chúng ta, dựa vào huyền khí phá huyệt bức cung? Nữ tử như vậy đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

Bạch trưởng lão vẫn là lắc đầu, đem sự việc lúc đó kể lại một phen: “Cô gái kia cố ý chọc giận Trần lão tam… Lúc đó chính là như thế, nàng chỉ là quay người hướng về túi tiền ngoắc ngoắc ngón tay, lại nói mấy câu, Trần lão tam bừng tỉnh đại ngộ, tâm ma liền giải trừ.”

Tất cả trưởng lão nghe xong tấm tắc lấy làm lạ: “Cô gái kia vậy mà chỉ có mười bốn tuổi? Là tiểu nha đầu của Thanh Lĩnh tham gia nhập thí?”

“Không sai, gọi là Tiêu Nữ tiểu cô nương.” Bạch trưởng xòe hai lòng bàn tay ra: “Ta thầm quan sát qua, nàng cước bộ phù phiếm, không có nửa điểm huyền khí tu vi. Ở giữa mi mục nguyên âm ngưng tụ không tiêu tan, vả lại huyệt song nhật ảm đạm không ánh sáng, hiển nhiên là chưa luyện qua vũ kỹ, một mảnh hồng hoang chưa mở ngọc thô chưa mài dũa.”

Tất cả trưởng lão gật đầu: “Bạch trưởng lão nhìn người, mặc dù là ta cảnh giới tứ đại hộ pháp tông môn ẩn giấu thực lực chỉ sợ cũng không thể qua mắt được.”

Có trưởng lão nói: “Ai cũng chớ tranh với ta, nha đầu kia thuộc về ta! Ta muốn thu nàng làm đồ đệ!”

Có trưởng lão khác cười ngăn trở nói: “Ha ha, ngươi nói muốn liền muốn sao? Bạch trưởng lão đã chiếm tiên cơ, ngươi đó, chính là đang tranh cướp, chúng ta cũng là không đồng ý.”

“Quy củ tông môn, người nhập thí không giống với gặp gỡ ở ngoài thế tục, cần trải qua nhập thí rồi mới thống nhất sắp xếp, ta cũng không phải ngoại lệ.” Bạch trưởng lão theo quy củ mà nói rằng.

Các vị trưởng lão cũng gật đầu. Trượng Kiếm tông từ khi Tề quốc lập nước tới nay sừng sững hai trăm năm không ngã, phải kể đến công pháp quy củ tông môn quá mức vĩ đại. Nếu như để mặc người người thích làm gì thì làm, tông môn to như vậy đã sớm hỏng.

Đại trưởng lão ngồi ở ghế chủ vị bên trong các trưởng lão, cất cao giọng nói: “Phúc nghi trượng, Hỉ nghi trượng.”

Có hai vị bạch y viền đỏ võ giả rất nhanh đi tới, chắp tay thi lễ.

“Hai người các ngươi đi quan sát một người cho chúng ta…” Đại trưởng lão mời Bạch trưởng lão miêu tả tình huống của Tiêu Nữ một chút, tiện đà an bài nói: “Hai người các ngươi quan sát chặt chẽ toàn bộ quá trình nhập thí của tiểu nha đầu này, cũng cần cẩn thận bảo hộ, có đại sự gì liền tới báo cho ta.”

Hai vị chấp sự lên tiếng trả lời, thân ảnh như điện chớp mà đi.

Chưa tới nửa thời gian uống cạn chung trà, Hỉ nghi trượng một trong hai vị chấp sự vừa đi ra đã cấp tốc quay trở về.

“Bẩm đại trưởng lão, vị gọi là Tiêu Nữ cô nương kia, đang cùng Hỗ Đao môn Hỗ Vân Kiều so ức thuật.”

Có trưởng lão bật cười: “Hỗ Đao môn Hỗ Vân Kiều? Cái cây ớt nhỏ biệt hiệu [ cây ớt trên trời ] kia?”

“Chính là nàng. Các nàng đang so tài học thuộc đao phổ.”

Lại có trưởng lão quay về hướng Bạch trưởng lão cười nói: “Ha ha ha, ta cũng từng nghe nói qua về cái cây ớt nhỏ này, là cái hạt giống tốt thiên tư hơn người. Một vị tiểu nha đầu còn ban sơ chưa được khai phá lại dám cùng nàng so ức thuật. Bạch trưởng lão, nha đầu ngươi coi trọng này cũng quá tự đại.”

“Ai ôi, cùng ai so mà không được lại đi so với nàng ta? Ta từng đi qua Tề đô, trong thời gian đó cùng Hỗ Vân Kiều cũng là có duyên gặp mặt một lần. Đích thực là độc nhất bên trong vạn hạt giống tốt, đương nhiên ức thuật không dưới người thường.” Bên cạnh có trưởng lão khẽ lắc đầu.

Bạch trưởng lão nghe vậy ấy thế mà bộ dáng vẫn nhàn hạ.

Hỉ chấp sự nghe vị trưởng lão kia nói như thế, nhất thời trên mặt lúng túng, trước tiên bái một cái nói: “Thứ lỗi cho thuộc hạ bẩm báo không rõ, cái kia…”

Đại trưởng lão khoát khoát tay: “Cứ nói đi không sao cả.”

“Ách… Tiêu Nữ ức thuật kinh người, thuộc hạ chỉ sợ Hỗ Vân Kiều không cần đọc thuộc lòng liền đã thất bại.”

Các vị trưởng lão vừa nghe liền kinh ngạc.

“Thuộc hạ cũng không được xem toàn bộ, chỉ thấy Hỗ Vân Kiều tựa hồ đã thất bại với lần so đấu đọc thuộc lòng đầu tiên, liền lấy ra từ bên trong bọc hành lý mười ba bản đao phổ. Nhưng Tiêu Nữ này đều tiếp nhận hết, cư nhiên dự định học thuộc lòng tất cả trong một lần.” Hỉ chấp sự kính cẩn tiếp tục nói.

Bạch trưởng lão cảm giác kỳ quái, chen lời nói: “Cái này muốn học thuộc lòng đến khi nào? Cứ cho rằng nàng ức thuật kinh người, nhưng ham nhiều lại nhai không hết. Mười ba bản đừng nói học thuộc lòng đến giờ lên đèn, sợ là đến ngày mai, ngày kia cũng chưa học thuộc xong.”

Hỉ chấp sự lộ ra biểu tình dở khóc dở cười: “Thuộc hạ cũng không dám tin tưởng, nhưng Tiêu Nữ này vừa rồi đã đọc thuộc lòng đến quyển thứ năm. Lúc này… Sợ là đã xem xong mười ba bản đao phổ đều đã bối được rồi!”

Tất cả trưởng lão đều kinh ngạc.

“Lúc này?” Đại trưởng lão chú ý tới cái tình tiết nhỏ này, nổi giận nói: “Xằng bậy! Lấy tu vi thất tinh của ngươi, từ nhập thí cốc chạy gấp đến đây, thời gian tiêu hao cũng chỉ liền ba mươi cái hô hấp, ngươi làm sao dám ngông cuồng nói nàng đã học thuộc mười ba bản đao phổ? Đây chính là mười ba bản!”

“Tiểu nhân không dám nói lời dối trá, cái Tiêu Nữ kia học thuộc lòng sách…” Hỉ nghi trượng oan uổng mà kêu lên, trên mặt quả thực có loại biểu tình oan khuất: “Đó căn bản không phải học thuộc lòng a! Nàng chính là chỉ lật sách! Ào ào ào mà đem sách nhìn lướt qua một lần, sau đó nàng liền có thể đọc làu làu!”

Tất cả trưởng lão vừa nghe, nhất tề trợn tròn cặp mắt.

Hỉ chấp sự cư nhiên vẫn chưa nói hết, lúc này biểu hiện trên mặt mếu mó, đã trở nên ước ao đố kị hận chắc đã sắp nhanh muốn khóc lên: “Hơn nữa Tiêu Nữ quả thực nghịch thiên, một bên mở miệng đọc thuộc lòng bản đao phổ trước đó, một bên chính là lật xem một quyển đao phổ kế tiếp! Nàng, nàng… Lại đang ở trong cuộc tỷ thí ức thuật… Phân tâm nhị dụng a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.