Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 111: Thiên Yêu Cung Từ Côi



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Ha ha ha a ——” Thấy mọi người khiếp sợ, nữ tử Thiên Yêu Cung phát sinh một trận tiếng cười đắc ý.

Tiếng cười hàm chứa lẫn với sức mạnh huyền khí, hơn nữa cấp bậc tuyệt đối không thấp.

Âm thanh vang vọng trên không trung, càng khiến không ít đệ tử có tu vi huyền khí thấp hơn trực tiếp lắc lư thân thể không đứng thẳng được.

Thân hình Mục Thanh Nhã cũng khẽ chấn động, tu vi huyền khí chỉ có một tinh như nàng có chút không chịu nổi.

Hỗ Vân Thương vội vã đưa tay đặt ở bả vai nàng nhấn một cái, đem huyền khí của chính mình truyền qua một ít giúp nàng ngưng thần.

“Đáng chết!” Một đám đệ tử cấp cao Không bị ảnh hưởng giống như Ngô Minh cực kỳ phẫn nộ.

Đã có hai tên thị kiếm đệ tử nhún người nhảy lên, đánh về phía Thiên Yêu Cung nữ tử kia.

Nhưng những người biết rõ bố trí phòng ngự trong tông môn thì kinh ngạc, vì sao cô gái này có thể vượt qua phòng tuyến ở Ngọa Giang Phong.

Ở trong mắt vài tên đệ tử nội môn cấp cao, huyền khí cô gái này cũng là trên dưới lục tinh, làm sao có thể có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay mà đến nơi này? Cứ cho nơi này là khu vực sát ngoài biên giới tông môn, nhưng bằng thực lực của nàng cũng không có năng lực xông vào.

“Lấy hai địch một?” Nữ tử thấy có thị kiếm đệ tử nhào tới, khanh khách cười không ngừng mà đem một thanh kiếm bên hông xoạt một tiếng rút ra.

Hai đạo bạch quang lóe qua trên không, thế kiếm của hai tên thị kiếm đệ tử đâm tới đã bị ngăn trở, mà người thì lại như chịu phải đòn đánh nghiêm trọng mà bay nghịch hướng ngược ra ngoài.

Ở đây hầu như không có ai nhìn thấy đang phát sinh chuyện gì.

Ngô Minh cũng không có thấy rõ, nhưng trong đầu cấp tốc bắt đầu chiếu lại động tác quay chậm. Lần này liền dễ dàng nhìn ra cô gái kia trong nháy mắt liên tục xuất ra hai kiếm cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa không chỉ là đánh bật kiếm thế của thị kiếm đệ tử, mà còn…

“Thiên Yêu Cung Từ Côi, dâng lễ ra mắt.” Nữ tử hướng về xa xa dịu dàng làm phúc lễ, nhưng là hướng về chỗ tối nơi cao thủ Trượng Kiếm Tông đang ẩn nấp.

Lúc này, hai tên thị kiếm đệ tử đã xoay người giữa không trung thân rơi xuống đất, tuy rằng khí huyết nhộn nhạo nhưng không có bị thương tổn gì quá lớn.

Hai tên thị kiếm đệ tử không phục, một lần nữa dâng lên một ngụm huyền khí, lại muốn tung người mà lên.

“Hai vị sư huynh, cẩn thận dây lưng quần!” Ngô Minh cao giọng hô.

Hai người vừa nghe giật mình, vội vã ổn định thân hình. May là bọn họ phản ứng nhanh chóng, giờ khắc này mới đột nhiên phát hiện dây lưng lụa màu trắng vừa vặn đứt lìa.

Nếu không được Ngô Minh nhắc nhở, chỉ sợ hai người liền muốn xấu mặt, nhảy lên rơi mất quần.

Nếu là như vậy, thương tổn không lớn, nhưng làm mất đi mặt mũi.

Cái việc Ngô Minh lên tiếng nhắc nhở này, khiến cho cái gọi là lễ ra mắt của yêu nữ Từ Côi Thiên Yêu Cung mất đi hiệu lực. Nàng đưa mắt hướng về trên người Ngô Minh ngưng tụ lại, đặc biệt chú ý nàng một chút.

Hỗ Vân Thương tiến lên trước một bước, cầm đao ở tay đem Ngô Minh bảo hộ ở phía sau. Mục Thanh Nhã chỉnh lý tâm thần, cũng rút kiếm ra bảo vệ.

“Các ngươi không nên cố ý che chở ta, nếu không kẻ định sẽ rất dễ dàng nhìn ra, như vậy liền không hay.” Ngô Minh thấp giọng hỏi Hỗ Vân Thương: “Tên cô gái này làm sao kỳ quái như thế?”

“Mỗi một đời đệ tử Thiên Yêu Cung đều có một chữ thể hiện bối phận, tỷ như chữ Từ, lại lấy thêm độc nhất một chữ mà tạo thành tên.” Ánh mắt Hỗ Vân Thương vẫn không rời nữ tử kia, khẽ nói với Ngô Minh: “Từ chữ bối phận cho thấy nàng cũng là cùng hệ với đệ tử đời chúng ta.”

Khà khà, ngươi nói không đúng. Bối phận ta kỳ thực rất lớn, Ngô Minh trong lòng cười trộm.

“Người trẻ tuổi có tên bối phận chữ Từ của Thiên Yêu Cung, làm sao cũng dám đến Trượng Kiếm Tông ngang ngược?” Xa xa truyền đến âm thanh của tuần sát sứ Lý Đạo Minh.

Người quen a, ngày hôm qua mới vừa gặp mặt. Ngô Minh nhớ tới hắn tựa là một trong ba người ra đề mục.

“Đi ngang qua quý môn, trong lúc rảnh rỗi, liền tới xem sư huynh đệ Trượng Kiếm Tông cùng thế hệ một chút.” Cô gái kia che miệng cười khanh khách, tựa hồ không có chút nào sợ Lý Đạo Minh: “Không nghĩ các người làm sao đều không lọt được mắt của ta. Không biết là tầm mắt Từ Côi cao, hay là Trượng Kiếm Tông bây giờ đã tàn lụi, chỉ lấy đến chút miêu tam cẩu tứ* hạng người…” (*mèo mang thai ba tháng, chó là bốn tháng ý nói lấy cho đủ số lượng)

“Nói hưu nói vượn!”

“Miệng nữ nhân này phun ra đầy phân!”

Câu nói này nhất thời chọc giận mọi người, các đệ tử Trượng Kiếm Tông dồn dập quát mắng.

“Ai nha, làm sao các ngươi muốn vây công tiểu nữ sao?” Từ Côi cố ý làm ra một bộ dáng có chút sợ sệt: “Lẽ nào Trượng Kiếm Tông am hiểu nhất liền chỉ biết cùng nhau quần công, mà không dám cử ra đệ tử cùng thế hệ đấu một chọi một với ta?”

“Ta đến!”

“Ta tiến lên! Để cho nàng biết đệ tử Trượng Kiếm Tông chúng ta đời này lợi hại!”

Một đám đệ tử dồn dập muốn lên động thủ.

“Thực sự là buồn cười!” Ngô Minh lớn tiếng kêu lên: “Ngươi cái nữ nhân này luôn mồm luôn miệng nói muốn cùng chúng ta so đơn đấu, vậy còn làm ra vẻ cái gì a? Trực tiếp đưa cái danh thiếp lại đây, Trượng Kiếm Tông chẳng lẽ không ai phụng bồi.”

Từ Côi theo tiếng nhìn đến, đã thấy là một cái cô gái che mặt nói chuyện.

Nguyên lai Ngô Minh vừa mới thật nhanh dỡ xuống vài món vũ khí, còn dùng một cái khăn tay che từ vị trí dưới con mắt trở xuống.

Nàng lo lắng bị trả thù…

Mọi người thấy là một nữ tử trong tông môn nói chuyện, chính có thể cùng cái nữ tử xâm lấn này đối lập, hơn nữa cô gái này lại che mặt, liền dồn dập ngừng mở miệng nghe nàng nói chuyện.

Từ Côi làm bộ làm tịch nói: “Ta lo lắng các ngươi không nói đạo nghĩa giang hồ, cùng nhau tiến lên bắt nạt ta một cái cô gái yếu đuối… Nếu không, muội muội ngươi đến cùng ta đấu một hiệp?”

Ngươi gọi ai là muội muội a, Ngô Minh tương đối khó chịu: “Ha, đừng nói đến đại nghĩa lẫm liệt như vậy có được hay không? Một con thư* rùa đen chạy đến hang hổ, còn nhất định muốn cao giọng lớn tiếng, muốn cùng hổ con sinh ra không lâu chưa có khả năng mở mắt thi chạy. Chà chà, cái này thật đúng là uy phong a!” (*con mái)

Mọi người đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nhất thời cười ha ha.

Từ Côi, thêm một chữ không phải là thư rùa đen sao? Danh tự này đọc lên quá khiến người buồn cười.

Nữ tử nhất thời cơn giận đại thịnh, chỉ vào Ngô Minh nói: “Ngươi cái nữ nhân này quả thật đáng ghét! Hãy xưng tên ra, chết dưới tay ta không có ma vô danh!”

“Ta liền không nói cho ngươi!” Ngô Minh đáp trả lại: “Chỉ cần không nói cho ngươi tên của ta, ngươi liền không có thể đụng đến ta, đây là tự ngươi nói a! Mọi người đều nghe rõ, nàng là trước mặt mọi người thề đọc a!”

Mọi người lại là ngẩn ra, rất nhanh lại bùng nổ ra tiếng cười.

Đối phương chỉ nói là dưới tay không có ma vô danh, nhưng bị Ngô Minh làm cho nghĩa rộng ra một chút, không biết tên liền không thể giết? Như vậy ý vị lại hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng mọi người mừng lớn. Vị sư muội này của chúng ta lại có khả năng miệng lưỡi lợi hại như vậy a.

Từ Côi sắc mặt đều tức đến biến đổi, cũng lại không duy trì được dáng vẻ cười khanh khách vừa nãy, liền muốn thả người đi bắt Ngô Minh.

“Nữ nhân này nhanh mồm nhanh miệng muốn dụ cho chúng ta đơn đả độc đấu, tất hẳn là muốn làm trễ nãi thời gian của chúng ta làm chút chuyện trộm gà trộm chó!” Ngô Minh vung cánh tay lên hô: “Chư vị sư huynh! Không cần nói với nàng đạo nghĩa giang hồ gì, sóng vai cùng lên đi!”

Mọi người cười ồ một tiếng, nhưng cũng dồn dập rút ra bảo kiếm, vẫn đúng là trong lúc nhất thời nhảy lên mười mấy đạo nhân ảnh, hướng cái Từ Côi này giết tới.

Trong bốn, năm trăm người đa phần huyền khí không tới ba sao, nhưng cũng không có thiếu đệ tử nội môn một lần nữa muốn kết đội, bởi vậy tại hiện trường năm sáu tinh huyền khí cao thủ tuyệt không dưới ba mươi người.

Nếu là một cái nam tử nói như thế, sẽ không có nhiều người như vậy hưởng ứng. Nhưng tông môn sư muội mở miệng, đối thủ lại là người của Thiên Yêu Cung mà ai nấy đều thù ghét, bởi vậy Ngô Minh mới hiệu triệu một lần liền được không ít người hưởng ứng như vậy.

Từ Côi dù sao cũng là đơn độc mà đến, ở dưới tình huống bị mười mấy người vây công nhất thời luống cuống tay chân.

Đao qua kiếm lại, Từ Côi nhất thời ngàn cân treo sợi tóc.

“Trượng Kiếm tông không nói đạo nghĩa giang hồ!” Từ Côi tức giận kêu to.

Mọi người có lời nhắc nhở trước đó của Ngô Minh lót dưới, cũng không đem câu mắng tức giận của nàng coi là chuyện to tát, tiếp tục mạnh mẽ tiến công.

Thiên Yêu Cung Từ Côi vốn định đến ra vẻ, gặp được trang B* chính thống Ngô Minh, tuyệt đối trúng độc đắc rồi… (*nghĩa là làm ra vẻ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.