Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 205: Tề đô tông môn phân đà bất ngờ



Thời đại ở thế giới này, tương tự như trong giai đoạn từ đời Đường đến đời Tống ở địa cầu.

Trước mắt ở vùng Trung Nguyên có mười mấy quốc gia, do các thê lực cắt cứ chiếm đóng. Triều đình ảm nhược nhiều năm, đã hoàn toàn mất đi lực khống chế quân sự và chính trị.

Quần hùng cùng nổi lên, tranh giành Trung Nguyên.

Trong đó hai cái siêu cường quốc, nước Tấn cùng Vũ quốc.

Nước Tấn ở vào phương bắc, Vũ quốc ở phương nam, mà Tề quốc cũng thuộc về đại quốc, đại để ở vào phía Đông.

Vũ quốc có một đời quân chủ anh danh, tại vị lâu dài quốc lực lớn mạnh, có người nói sắp sửa xưng đế, dã tâm từ từ bành trướng.

Nước Tấn là quốc gia già cỗi, quân chủ mấy đời gần đây lại giống như vậy, lại có nội loạn.

Tề vương chưa từng xưng đế. Cùng đồng dạng chưa xưng đế Tấn Vương liên thủ đối kháng Vũ quốc. Quy tắc ngầm không xưng đế, tự nhiên cũng là một trong các nhân tố cần phải liên thủ.

Nhưng ngay cả hợp lực của hai nước, ở trên chiến trường nhưng lại chưa từng chiếm được quá nhiều thượng phong.

Quan hệ của Vũ quốc cùng Tề quốc, không giống với nước Tấn là vì tranh chấp bá quyền, bọn họ đã là cừu địch từ lâu.

Qua hơn trăm năm, quý tộc và cao thủ hàng đầu của song phương chết ở trên tay đối phương nhiều vô số kể, thậm chí đến cả hoàng đế đều băng hà hết mấy vị.

Lần xung đột quy mô lớn gần đây nhất, là từ năm mươi năm trước, Tề quốc cùng Vũ quốc có một lần quốc chiến.

Tề vương trước đây liền băng hà ở lần ngự giá thân chinh kia.

May là lúc đó sức chiến đấu huyền khí tông chủ đột phá đến [ tu tha tại ] cảnh giới thứ hai, lâm trận chém giết hai tên võ thánh của Vũ quốc. Như vậy mới đưa thế cuộc ổn định lại, hiệp trợ Tề vương hiện tại thuận lợi bình định nội loạn khi lão vương quy thiên mà đăng cơ.

Mấy chục năm qua, biên cảnh hai nước sẽ không có năm nào an ổn. Binh sĩ Vũ quốc không ngừng quấy nhiễu cảnh, Tề quốc cùng nước Tấn nhiều lần liên thủ.

Nếu không phải là có quốc sư Tề quốc, Trượng Kiếm Tông chủ áp trận. Chỉ sợ quốc chiến bên trong còn muốn chịu thiệt.

Tông chủ thực lực quá cao, khu vực Trung Nguyên có mấy ai có thể chống lại. Hẳn là chỉ đếm trên một cái bàn tay.

Mà Vũ quốc hiếm hoi còn sót lại tam đại võ thánh hộ quốc, tựa là hợp lực đối kháng Trượng Kiếm Tông chủ.

Song phương nằm ở trạng thái tương tự với chiến lược cùng vũ lực ngang hàng.

Tề vương tuổi già sức yếu, nghe bên ngoài đồn thổi nhiều nhất còn có ba năm tuổi thọ.

Trên thực tế, đây là dựa vào tông chủ luôn luôn lấy huyền khí hàng đầu duy trì.

Tề vương kế vị được mấy chục năm, sinh ra mười mấy con trai, vương vị kế thừa tự nhiên có vấn đề.

Nhưng bên trong đông đảo vương tử, có hi vọng tranh ưu khuyết điểm chỉ có hai vị.

Nhị vương tử cùng thái tử.

Thái tử sớm chết trẻ. Tề vương ở năm trước đem tứ vương tử lập thành thái tử.

Nói cách khác, tứ vương tử đoạt quyền kế thừa cùng nhị ca hắn.

Cái này gây nên tranh luận rất lớn, nhưng Tề vương kiên trì như vậy.

Nếu là hộ quốc tông môn Trượng Kiếm Tông tỏ thái độ chống đỡ thái tử, chỉ sợ nhóm người ủng hộ nhị vương tử cũng là đánh mất tự tin.

Nhưng là Trượng Kiếm Tông vào lúc này nhưng biểu hiện ra thái độ ba phải cái nào cũng được.

Cái này nhưng là có chút ý vị sâu xa.

Bởi vậy, không ít vương tử liền đứng ở bên nhị vương tử, bắt đầu quạt gió thổi lửa cổ động hắn cùng thái tử tranh sủng.

Chỉ cần lão Tề vương không quy thiên, không chừng sẽ có lúc đổi ý đây!

Đương nhiên. Những những vương tử ồn ào này chưa chắc không có ý nghĩ ngư ông đắc lợi, nhị vương tử thì làm sao lại không biết? Chỉ là lợi ích tương quan lẫn nhau, trong lúc cần phải liên hiệp thì không cần chú ý nhiều như vậy.

Thái tử không có vương tử phi, đây là chuyện mọi người đều biết.

Bởi vì người được chỉ phúc vi hôn cho thái tử, lại ở thời gian mới bảy tuổi được phát hiện có tư chất huyền vũ, thành Tề quốc một vị huyền vũ nữ tướng.

Lý đầu lĩnh nhắc đến chỗ trống vương tử phi chính vị. Tiểu Cương Toản nhất thời mới rõ ràng: “Há —— rất có khả năng như vậy!”

Nhìn dáng người thần tiên tỷ tỷ bên kia một cái, ở dưới ánh tà dương được phủ lên một tầng màu vàng, càng hiện ra một loại thiếu nữ thướt tha xinh đẹp nhưng cao quý đoan nghi.

Tiểu Cương Toản cảm thấy nàng hoàn toàn đạt đủ điều kiện trở thành vương tử phi.

Hiện tại dáng dấp Ngô Minh vẫn không tính là tốt nhất, nhưng cũng ở dưới sự giúp đỡ của khung máy móc cũng được tính là trung thượng chi tư (cao hơn bậc trung).

Hơn nữa bất luận người nào đều đã có thể nhìn ra nha đầu này rõ ràng là mỹ nhân bại hoại, lại không ngoài một hai năm. Tuyệt đối sẽ không có phụ mắt nhìn của mọi người.

Sắc trời dần muộn, cửa thành nhất định phải đóng. Tôn Môn Đốc có chút sốt ruột.

“Vị này Tiêu… Cô nương…” Tôn Môn Đốc dừng một chút. Không tìm được xưng hô thích hợp, chỉ có thể kêu như vậy: “Xin mau chóng vào thành đi.”

Hắn mới vừa nhìn ngọn đèn dầu khắc thời gian trên cửa thành, đã lập tức liền muốn đi vào thời gian đóng cửa thành cuối cùng, mau chóng nhắc nhở đám người Ngô Minh vào thành.

Một quốc gia đô thành, thời gian đóng cửa thành có quy định nghiêm chỉnh. Nếu làm lỡ canh giờ, Tôn Môn Đốc nhẹ thì cách chức, nặng thì mất đầu.

Có Mặc Thế Nhân ra ân làm bước đệm, Ngô Minh cũng không cùng hắn làm khó dễ, để cho Tông Trí Liên kêu gọi mọi người mau nhanh vào thành.

Ngô Minh thoáng nhìn tiểu thái giám còn muốn nằm úp sấp trên đất, cười nói: “Ngươi làm sao còn không muốn đứng lên? Mau dậy đi.”

“Cảm tạ cô nãi nãi! Cảm tạ cô nãi nãi!” Tiểu thái giám giờ mới từ trên đất cung kính mà bò dậy, Vết thương trên đầu cũng không dám lau, khom người cẩn thận đi theo đằng sau mọi người.

Nếu không là Ngô Minh có lòng tốt kêu hắn một tiếng, chỉ sợ hắn chỉ có thể nhắm mắt nằm sấp trên đất một đêm.

Không có cô nãi nãi cho phép, hắn làm sao dám đứng lên?

Cuối mùa xuân đầu mùa hè, ban đêm còn lạnh giá. Tiểu thái giám nếu là ở trên cái mặt đường lót đá này nằm một đêm, không nói một cơn bệnh nặng, không chừng liền đến tính mệnh đều muốn liên lụy.

Vị cô nãi nãi trẻ tuổi này cuối cùng cũng coi như tâm địa tốt. Tiểu thái giám âm thầm cân nhắc.

Ở trong cung, nếu là chống đối một vị phi tử như vậy, đừng nói là vả miệng đánh rơi răng, chính là loạn côn đánh chết ném ra ngoài cho chó ăn, cũng sẽ không có ai dị nghị.

Tàn thể xe ngựa từ lâu đã thu thập xong, Mặc Thế Nhân thân thiết hầu như là cùng Ngô Minh song song vào thành.

Tề đô nam thành môn kéo cầu treo, thả xuống cửa sắt nghìn cân đóng cổng.

Tiểu Cương Toản sau khi vào thành, điểm chân hưng phấn nhảy hai bước: “Thành trì thật lớn! Cư nhiên lại nhìn không thấy bờ bến.”

Lý đầu lĩnh nói: “Cái Tề đô này chính là cho ngươi phi ngựa, ngang dọc qua lại cũng phải thời gian uống cạn một chén trà.”

Trên đường người đi đường không ít, rất có trật tự.

Mấy người Ngô Minh cũng không có tâm sự đi dạo phố, trực tiếp đi tìm Trượng Kiếm Tông phân đà.

Vào thành ở dưới sự dẫn đường Triệu tiêu đầu đi ra không xa, Ngô Minh mọi người liền nhìn thấy cờ có tiêu chí hình kiếm của Trượng Kiếm Tông.

Mặc Thế Nhân cũng biết Trượng Kiếm Tông phân đà Tề đô liền ở ngay đây, cười ha hả cùng Ngô Minh mọi người cáo biệt.

Cái vị tổng quản đại thái giám này đối nhân xử thế rất có chừng mực, không phải từ đầu tới đuôi quấn quít lấy ngươi, mà là nhường ra không gian nhất định cho nhau. Nhưng lúc khách khí lại làm cho người phi thường nhớ ơn, đây là một loại một loại thủ đoạn nhờ đi theo bên người quân vương mấy chục năm dưỡng thành.

“Xin từ biệt cô nãi nãi, tiểu nhân nếu có phước, lại ở trước mặt người hầu hạ.” Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái, mới theo Mặc Thế Nhân mà đi.

Mặc quản sự nhưng trong tâm rất bi thương. Gọi là cô cô lại không có được tán thành, còn không có duyên bằng đứa tiểu thái giám con nuôi này.

Hắn cũng chỉ có thể cúi chào, sâu sắc biểu thị chính mình áy náy.

Mà đại thái giám Mặc Thế Nhân mãi đến tận rời đi, đều không có nhận ra trong đội ngũ Ngô Minh có lão tông chủ.

Đương nhiên, bởi vì tông chủ ở dưới sự giúp đỡ dịch dung của Phục Linh trưởng lão, lại có ý định ẩn giấu thân hình. Mặc Thế Nhân dưới tình huống sợ đối phương ngần ngại, cũng không muốn can thiệp quá nhiều, tự nhiên không phát hiện được vị đại nhân vật này.

Một nhóm người Ngô Minh, đi tới Trượng Kiếm Tông phân đà Tề đô.

Phân đà đại môn đóng chặt.

“Trượng Kiếm tông đều là rác rưởi a! Cái Tề đô phân đà To lớn, liền một cái đối thủ có thể cùng bản Thái tử so cao thấp đều không có? Hai ngày trước một đám huyễn tinh đệ tử kia chạy đi đâu rồi?!” Một cái thanh âm của người thiếu niên đang ở thời kỳ đổi giọng vang lên, vô cùng hung hăng từ trong phân đà môn phái truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.