Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 217: Không phải nữ hán tử, mà là bạch tuộc sao?



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh không quan tâm đến sự tình hai chân của mình tạm thời tàn tật, bắt đầu nhìn hướng về Mục Thanh Nhã bên kia nghĩ muốn đi tới.

Làm nam nhân, là không thể để cho con gái chịu khổ.

Thử dùng hai tay bò bò, tương đối đau, thương thế nơi vai bị đập sưng khôi phục chậm hơn so với dự đoán.

Loại vết sưng này không giống với bị phỏng, không đơn giản là nhanh chóng phân tách tế bào. Mà là hấp thu dịch tế bào tiết ra, lại vừa không có vận may giống như lần trước gặp được ý chí mãnh liệt mà gia tốc khôi phục, nên liền đối lập chậm hơn không ít.

Ngô Minh thử ngồi dậy di chuyển.

Nhưng bắp đùi tuy rằng có thể cử động, nhưng nơi đầu gối mềm mại khó có thể chịu lực, không thể ngồi lên nổi.

Vậy được rồi, ngay tại chỗ lăn đi!

Ngô Minh bắt đầu hướng về trên đất nằm xuống, dùng cánh tay đẩy, bắt đầu hướng về Mục Thanh Nhã bên kia lăn qua.

Bởi đầu gối và bắp chân không nghe sai khiến, vì không để cho chân trở ngại lăn lộn, Ngô Minh nhất định phải kẹp chặt bắp đùi, cảm thấy đặc biệt vất vả.

Nhưng cũng còn tốt, dù sao cũng hơn dùng tay bò đi.

“Nhược Dao, chân của ngươi nhất định có thể trị hết!” Hỗ Vân Thương vội vã cao giọng an ủi.

Hắn nhìn nàng lăn lộn trên mặt đất, còn tưởng rằng vừa nãy là nỗ lực duy trì bình tĩnh, nhưng ở sau khi ông lão che mặt rời đi tâm tình bi phẫn dâng lên, nhất thời có chút nghĩ không thông.

Tông Trí Liên cũng có ý nghĩ như vậy, kêu lên: “Không nên lo lắng, ông lão kia không có làm thương tổn chúng ta, khẳng định cùng với tông môn có quan hệ. Chỉ cần có người đứng ra điều đình, hoặc là tông môn trưởng lão, hộ pháp các cao thủ nói giúp, nhất định có thể chữa khỏi chân của ngươi!”

Ngô Minh coi như không nghe thấy.

Nàng tuy rằng chịu chút bất tiện đả kích, nhưng tin tưởng có tiến hóa khung máy móc ở đây, sau này sẽ luôn có biện pháp, chính mình sẽ không coi là thật sự tàn phế.

Tỷ như lúc bị phỏng tiến hóa khung máy móc có năng lực siêu cường làm tế bào sống lại, còn có trạng thái hoá lỏng đã được tham khảo khi xuyên qua đường hầm thời gian, Ngô Minh tin tưởng coi như mình nắm thanh đao đến chém đứt chân, chỉ cần có đầy đủ dinh dưỡng, cũng có năng lực chậm rãi mọc ra…

Đương nhiên, Ngô Minh là không dám cũng không xuống tay được. Mặc dù coi là thật sự làm như vậy, chính mình cũng là muốn mai danh ẩn tích.

Người bình thường ai có thể chém đứt chân lại mọc ra lại? Nếu như vậy, chỉ sợ biệt hiệu của mình sẽ không còn là nữ hán tử, mà là bạch tuộc…

Trong lòng Ngô Minh đối với việc tàn phế không coi là việc gì to tát. Mọi người nhưng không cảm thấy như vậy.

Mọi người chỉ thấy cặp chân kia của thiếu nữ bỗng nhiên thành tàn tật, ở trên đất lăn lộn. Nguyên bản váy xanh liền đã xốc xếch, càng là bắn lên không ít bụi đất.

Ai, đáng thương a —— nhưng có thể lý giải, thiếu nữ như bông hoa quý mà hai chân lại tàn tật, chuyện này quả thật là đả kích lớn.

Trong lòng mọi người thở dài.

Một ít người tâm tư mềm yếu hơn đã nghiêng mặt sang bên không đành lòng tiếp tục nhìn.

“Ba tháng…” Bàng quản sự bất đắc dĩ nhẹ giọng nói.

Tuy rằng ông lão kia nói cái gì [ trong vòng ba tháng nếu ngươi có năng lực đạt đến huyền khí ba sao ], chính là điều kiện gông cùm huyền khí bị hấp thu. Nhưng có lời đồn đại nói. Thiếu nữ này tuy rằng thông tuệ nhưng hình như là tuyệt mạch, không có nửa điểm khả năng tu luyện huyền khí.

Coi như là nàng có năng lực tu luyện huyền khí, ai đã từng nghe nói qua bắt đầu từ huyền khí sơ manh, trong vòng ba tháng liền có năng lực đạt đến ba sao?

Vị tiềm tinh nữ đệ tử Tiêu Nhược Dao này hình như là trước đây không lâu mới tiến vào tông môn chứ? Nghe nói trước là nha đầu xuất thân từ loại địa phương nghèo Thanh Lĩnh kia.

Ăn nói cử chỉ cùng dung mạo khí chất tuy rằng làm người kinh ngạc, còn nghe đồn có ức thuật kinh thế. Nhưng dù là đệ tử thiên tài, cũng không có năng lực ở trong vòng ba tháng đạt đến huyền khí ba sao!

Liền lấy Hỗ Vân Thương, Tông Trí Liên mọi người ra làm dẫn chứng. Tuy rằng đã có trên ba sao huyền khí, nhưng đã bắt đầu luyện từ nhỏ.

Mà nữ tử vốn dĩ tăng trưởng huyền khí so với nam tử chậm hơn, Mục Thanh Nhã trình độ một tinh là phi thường tiêu chuẩn, nhưng cũng là nhờ gân cốt mềm dẻo từ thuở nhỏ, mà từng bước một luyện tới.

Coi như là tông môn huyễn tinh đệ tử, cùng tiềm tinh đệ tử xếp hạng thứ nhất, cũng tuyệt đối không thể thực hiện việc tăng trưởng huyền khí ở trong vòng ba tháng từ sơ manh đến ba sao!

Hy vọng duy nhất. Chỉ có thể là tông môn đứng ra điều đình. Mọi người ở trong lòng dồn dập nghĩ.

Chỉ là vị thiếu nữ đáng thương trước mắt này, nhất định phải tạm thời nếm thử tư vị tàn phế…

“Nàng chẳng qua là nghịch ngợm một chút, cũng quật cường một chút mà thôi. Thiếu nữ độ tuổi này đều là như vậy a, cái ông lão che mặt kia vì sao lại nổi giận như vậy?” Một vị đệ tử phân đà tự nhủ.

Có người cũng hít một tiếng: “Ai, nói không chừng là có câu nào đắc tội, đụng tới vết sẹo trong lòng hắn.”

Bọn họ đương nhiên không biết được trước đó tông chủ bị Ngô Minh hãm hại không chỉ một lần, hơn nữa tông chủ còn biết những chuyện đám Bạch trưởng lão đều bị nàng gõ qua trúc giang (như học sinh hư bị khẻ thước ấy).

“Ai, hai chân bị phế. Trong nháy mắt liền không thể hành động, trong lòng nàng tất nhiên phiền muộn đau lòng a.” Có người nhìn Ngô Minh làm động tác lăn lộn lắc lắc đầu.

Có người đáp: “Đâu chỉ là đau lòng, không khóc lên đã là coi như nàng kiên cường. Chỉ là càng không khóc, nói rõ nỗi đau trong lòng càng nặng a!”

Hỗ Vân Thương nghe những người bên cạnh này nhỏ giọng nghị luận, không khỏi đem hàm răng cắn chặt đến rắc rắc vang lên: Vì sao ta liền không thể mạnh mẽ hơn một chút, để có thể bảo vệ nàng?!

Thời gian bọn họ đang thở dài cùng nổi lên tranh luận thì, Ngô Minh bị bọn họ coi là lăn lộn để phát tiết tâm tình đã lăn đến bên người Mục Thanh Nhã.

“Ai, ta đến rồi a?” Ngô Minh chống lên nửa người trên, một mặt ý cười liếc nhìn nhìn Mục Thanh Nhã nghiêng người nằm trên đất: “Cô nương, bản đại phu đến rồi. Ngươi là có cảm giác tứ chi không nhấc lên nổi hay không?”

Mục Thanh Nhã trợn tròn mắt hạnh. Không dám tin tưởng Ngô Minh còn muốn cười được.

Nhưng rất nhanh, Mục Thanh Nhã lại vành mắt đỏ lên, thầm nghĩ: Nàng ở thời khắc tàn phế hai chân, trước hết lại không nghĩ chữa bệnh cho mình, lại miễn cưỡng vui cười tới cứu trợ ta…

Ngô Minh không biết Mục Thanh Nhã cảm động, đưa tay đi sờ soạng mạch môn dưới cổ tay nàng, gật gật đầu nói: “Không có vấn đề gì lớn, mạch môn bị cường lực chấn động đến mức mắc lại, máu huyết vẫn lưu thông là tốt rồi. Ở dưới diệu thủ dâm tâm của bản đại phu, khụ, diệu thủ nhân tâm, ngươi nhất định có thể rất nhanh đứng dậy.”

Nàng nói chuyện giống như đùa giỡn vậy, mọi người bên kia nhưng càng thêm khổ sở trong lòng.

Nguyên lai nàng hai chân đã phế, lăn lộn trên đất càng là vì đi qua trợ giúp đội hữu đứng dậy!

Hơn nữa không cho chúng ta an ủi nàng, nàng lại tự mình dùng khuôn mặt tươi cười đến trấn an chúng ta!

Nàng giúp người khác đứng dậy, nhưng bản thân nàng lại không đứng lên nổi!

Không ít người cảm thấy hốc mũi cay xót, đại nam nhi tốt đều suýt nữa để nước mắt rơi xuống.

Si nhân Hỗ Vân Thương nhìn xem như tim bị đao cắt, Tông Trí Liên cũng buồn bã ủ rũ.

“Đến, ăn vào viên thuốc này đi.” Ngô Minh lấy ra một viên đan dược đeo trong túi bên hông, đút cho Mục Thanh Nhã.

Là một viên lúc ở Trảm Dê trấn thu thập dược liệu, đã chế thành thành đan dược lưu thông máu.

Mục Thanh Nhã nghẹn ngào nuốt vào.

Ngô Minh thấy nàng ăn, bắt đầu một tay chống đỡ duy trì cân bằng, một cái tay khác đặt ở khửu tay, cùng đầu gối Mục Thanh Nhã xoa bóp thúc dẩy khí huyết lưu thông.

Chốc lát, nàng liền toát ra một thân mồ hôi, so với vừa nãy cùng người tranh đấu còn muốn mệt hơn.

Nàng không muốn đem thể trọng đặt ở trên người Mục Thanh Nhã, nhưng muốn xoa bóp thúc dẩy khí huyết lưu thông, tự nhiên phải tiêu hao rất nhiều thể năng.

Mục Thanh Nhã không cách nào nói, mạnh mẽ khống chế cảm xúc không để nước mắt chảy ra, âm thầm mãnh thúc huyền khí.

Dưới sự tự thôi thúc huyền lực bên trong, viên thuốc lưu thông máu cùng việc Ngô Minh xoa bóp, nàng rất nhanh có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Huyết thống đột nhiên khai thông, Mục Thanh Nhã hô lớn đứng dậy, ôm chặt lấy Ngô Minh.

Ôm trọn một cái đầy cõi lòng.

Ngô Minh sợ hết hồn.

Tuy rằng ở thời điểm ngồi chung một con ngựa đã sớm nằm trong lòng nàng, nhưng nàng chủ động ôm ấp như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.