Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 261: Chung tuần sát suýt chút nữa bị hù chết



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Muốn tháo tấm biển Trường Hận Các? Phía sau Hoàng Thục Nữ đám tùy tùng cùng bọn tiểu nhị vừa nghe, nhất thời lại hăng hái, dồn dập ồn ào nói: “Dám viết [ quân vương không lâm triều ] a! Đây là phỉ báng triều chính!”

Đối với một tràng trang phấn lâu tới nói, tấm biển chính là bảng hiệu, chính là thứ tượng trưng cho mặt mũi của một cửa hàng.

Mới vừa khai trương chưa tới một canh giờ, liền muốn bị quan gia cưỡng chế tháo tấm biển, đây chính là sự tình không may mắn tới cực điểm.

Thanh danh của Tề vương ở trong lòng dân chúng không sai. Một đám bách tính nghe xong lời nói khiêu khích như vậy, cũng có một chút ý vị cảm thấy không đúng, nhất thời bắt đầu phụ họa theo: “Không sai! Tề Vương Anh minh thần võ, làm sao có khả năng không lâm triều?!”

Hơn trăm người xúm lại tạo nên khí thế, quả thực như là khởi binh vấn tội vậy.

Hỗ Vân Kiều giận dữ, chỉ vào Chung tuần sát hét lớn: “Ngươi ngậm máu phun người!”

“Câu đối ở đây, còn muốn nguỵ biện thế nào?! Chờ trước tiên hái xuống tấm biển, liền bỏ đi câu đối tội chứng!” Chung tuần sát mắt chuột vừa mở, cùng Hỗ Vân Kiều mắt hạnh lăng không trợn lên giận dữ đối chọi nhau.

Hỗ Vân Thương đem muội muội kéo trở về, cất cao giọng nói: “Vị quan gia này, ngay trên đường phố lấy xuống bảng hiệu hơi bị quá mức võ đoán. Dù là định tội, cũng cần ra công đường xét xử, làm sao không nghe Trường Hận Các giải thích, liền ngông cuồng đưa ra kết luận?”

“Chửi bới Tề vương, chính là đại nghịch bất đạo. Cỡ mức tội này không cần lên công đường thẩm tra, tức khắc phán xét!” Chung tuần sát đưa tay vẫy một cái: “Nhấc cây thang đến, bản quan muốn tự tay hái tấm biển Trường Hận Các này xuống!”

Chung tuần sát tuy rằng không phải võ quan, nhưng nhiều năm tuần thị Tề đô được vỗ* béo, lấy các loại linh đan diệu dược cùng rèn luyện tích lũy phát ra một điểm huyền khí, còn quả thật có chút tu vi huyền khí. Đối với việc Hỗ Vân Thương uy hiếp, cũng dám đối chọi gay gắt. (*ý nói vơ vét được nhiều tiền)

Càng dựa vào hơn, đó chính là quan bào Tề quốc xanh trắng trên người hắn.

Tề đô tuần thị, lấy chức quyền như danh làm việc, chính là hoàn toàn sai rồi, một thảo dân như ngươi cũng không thể đối với quan gia động thủ!

Nghe Chung tuần sát nói muốn đích thân tháo biển hiệu xuống, đám người Hoàng Thục Nữ ồn ào thật to cùng nhau khen hay.

“Phi! Ngươi cho chúng ta dễ ức hiếp sao?!” Hỗ Vân Kiều phẫn nộ.

Tông Trí Liên giựt mạnh Hỗ Vân Kiều, liên đới kéo lấy Hỗ Vân Thương, mạnh mẽ kéo hướng về bên cạnh: “Đừng nhúc nhích! Dân không tranh đấu cùng quan, nơi này vẫn là Tề đô!”

“Ngươi mắt thấy hắn lớn lối như vậy a?!” Hỗ Vân Thương bình thường tính tình chậm chạp. Giờ khắc này cũng gấp lên.

“Đây chính là bảng hiệu của chúng ta a!” Hỗ Vân Kiều tức giận đến mắt mũi đỏ lên, dồn sức muốn hất tay Tông Trí Liên ra.

Tông Trí Liên nhẹ giọng lại nói: “Đừng lo lắng, sẽ đến lúc hắn phải khóc.”

Hỗ Vân Kiều giận dữ: “Cái gì a? Tấm biển sắp bị hắn lấy xuống rồi, muốn khóc cũng chỉ là chúng ta khóc a!”

Tông Trí Liên thầm vận huyền khí, nhất thời ngăn cản hai cái huynh muội này.

Mấy cái bọn hạ nhân theo từ Thu Diệp Viên đến, tuy rằng vì tháo bảng hiệu mà cảm thấy căm giận, nhưng thấy mấy vị tiểu chủ nhân ý kiến bất nhất. Cũng không biết nên làm gì.

“Thảo dân cũng dám cùng quan đối nghịch? Thực sự là ăn gan hùm mật gấu.” Chung tuần sát thấy nội bộ Trường Hận Các có sự bất đồng, không khỏi hừ lạnh một tiếng, gọi thủ hạ bắc cây thang lên tự mình muốn đích thân đi tháo.

Sớm có tiểu nhị thục nữ các ân cần đưa cây thang lại đây.

Có kẻ tò mò cùng một ít ăn mày đã được nhận lợi ích, e sợ cho thiên hạ không loạn vỗ tay kêu lên: “Tháo xuống! Tháo xuống! Tháo xuống!”

Hỗ Vân Kiều tức bể phổi, liền muốn đi tới cùng Chung tuần sát liều mạng.

Chung tuần sát thấy cái nha đầu Hỗ gia này tính tình nóng nảy, cũng có chút e ngại. Nhưng nghĩ lại vừa nghĩ. Chuyện này là hổ dực tướng quân dặn dò. Lại có Lâm, Ngụy, Hoàng ba nhà liên thủ, Hỗ gia quả thực tựa là ánh sáng của con đom đóm, ngày sau sớm muộn sẽ bị mấy nhà liên thủ tiêu diệt căn bản không cần lo lắng.

Hơn nữa vừa nãy lời lại đã ra khỏi miệng, tên đã lắp vào cung không bắn ra không được, hắn cắn răng một cái tự mình leo lên cây thang, vài bước đã leo lên đến độ cao gần bằng hai người, ngửa đầu đưa tay liền muốn chạm tới tấm biển.

Ngay trong nháy mắt này. Hắn đột nhiên nhìn thấy vị trí tấm biển kí tên: Văn Ẩn Cư Sĩ.

Văn Ẩn Cư Sĩ?

Chung tuần sát sững sờ, mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc, lại nhất thời không nhớ ra được đã nghe hoặc từng thấy ở nơi nào.

Nhưng còn chưa kịp nhớ ra, một tiếng khặc nhẹ nhàng theo từ nội đường Trường Hận Các truyền ra.

Tựa hồ là một vị lão giả đã có tuổi, rất tùy ý thậm chí là giống như thói quen mà khục một tiếng.

Người khác sẽ không để ý, nhưng cái tiếng khặc này rơi vào trong tai Chung tuần sát, lại như là một đạo sấm chớp!

Hắn bị cái tiếng ho nhẹ này chấn động đến mức thân thể loáng một cái, tứ chi trong nháy mắt vô lực. Rầm rầm từ trên cây thang lăn xuống.

“Ai nha! Tuần thị đại nhân!” Bọn thủ hạ của hắn thốt lên một tràng, vội vàng tiến lên nâng đỡ.

Liền ngay cả Hoàng Thục Nữ cùng đám tùy tùng chính đang cười ở dưới bậc thềm cũng hoảng rồi, vội vã xung phong bước lên bậc thềm.

May mà cây thang không cao, Chung tuần sát không có bị thương.

Hắn có chút huyền khí trong nội thể, hừ hừ nha nha, chỉnh chỉnh lại mũ quan trên đầu, ngồi dưới đất thở dốc.

Mọi người thoáng yên tâm. Mau nhanh lại tản ra một ít chuẩn bị đỡ tuần thị đại nhân đứng dậy.

“Thế chứ! Trời phạt, trời phạt!” Hỗ Vân Kiều ở một bên mặt mày hớn hở.

Lúc này, bên trong nội đường Trường Hận Các đi ra hai người.

Phía trước một cái chính là người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao, mặt sau nhưng là một lão già loạng choạng, híp mắt nửa giống như ngủ vậy.

Bọn họ tựa hồ muốn đi lấy món đồ gì. Vừa vặn nhìn thấy hai tên tuần dịch đang nâng Chung tuần sát đứng dậy.

Người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao tựa hồ nhận thức Chung tuần sát, nhìn hắn một cái, cười ha hả cũng không nói lời nào, đi thẳng ra ngoài.

Chung tuần sát đầu óc đang choáng váng muốn đứng lên, chính lúc ngẩng đầu tầm mắt nhưng lại cùng người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao nhìn đụng vào nhau.

Hả?

Người trẻ tuổi này cũng nhìn quen mắt a, nhưng là không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào…

Ông lão đi theo người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao, nhưng vừa lúc từ bên cạnh Chung tuần sát đi qua, lặng lẽ ho nhẹ một tiếng.

Cái tiếng ho nhẹ này tựa là cái âm thanh như sấm nổ vừa nãy kia! Chung tuần sát trong lòng đột nhiên cả kinh, vội vàng nhìn sang.

Đã thấy người trẻ tuổi cùng ông lão cũng không để ý tới hắn, đến đầu đường nhìn ngó, liền hướng về thư quán cách đó không xa mà đi.

“Bọn họ là ai a?” Chung tuần sát buồn bực hỏi.

“Bọn họ?” Hoàng Thục Nữ ngẩn ra, một lúc mới rõ ràng người Chung tuần sát chỉ, che miệng cười nói: “Nói đến thú vị, hai người này là đến đưa tấm biển cùng câu đối cho Trường Hận Các. Nhưng bọn họ lại là dùng một chiếc xe lừa mà tới.”

“Cái chiếc nào?”

“Chính là chiếc kia vì sợ cản đường đại nhân ngài, đã sớm được kéo sang một bên.” Hoàng Thục Nữ chỉ tay.

“Đưa tấm biển? Xe lừa?” Chung tuần sát nghiêng đầu nhìn xe lừa một lúc, lại ngẩng đầu lên đến xem tấm biển trước cửa, nghiêng đầu nghĩ đến rất lâu…

Năng lực lên làm Tề đô tuần thị, có thể là người xấu, có thể là tham quan, cũng có thể là cái hạng người a dua vỗ mông ngựa, nhưng chắc chắn sẽ không phải là một cái ngu ngốc.

Hắn có trực giác không ổn…

Một loại hàn ý kỳ quái, không thể giải thích rõ từ trong lòng mình bay lên.

Trong giây lát, có một tia ký ức liên quan được nhớ ra.

Liền cảm thấy đầu ong lên một tiếng, Chung tuần sát hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng té ngồi trên đất.

Một tầng mồ hôi lạnh thấu tim, theo toàn thân đầm đìa mà ra!

Khi mọi người vội vàng đi nâng đỡ, Chung tuần sát con mắt trợn trừng nhìn xa xa, hàm răng run lên phát sinh một trận tiếng kêu quái dị: “Thế thế thế thế thế thế thế thế…”

Bọn thủ hạ của hắn cùng đám nười Hoàng Thục Nữ sợ hết hồn.

Ở lúc mọi người còn không hiểu có chuyện gì, Chung tuần sát lại ngước cổ lên nhìn tấm biển, hầu như là liếc mắt, tiếp tục kêu quái dị nói: “Tề tề tề tề tề tề tề tề…”

Đại nhân là vừa nãy ngã đến hỏng đầu óc? Người chung quanh không khỏi bộc phát nghi vấn.

Chung tuần sát đột nhiên lại yên tĩnh lại, đôi mắt chuột đỏ hồng trợn tròn, ánh mắt vô thần quỳ trên mặt đất cúi đầu, tựa hồ đang đờ ra.

Nhưng không tới thời gian ba hơi thở, hắn đột nhiên tinh thần tỉnh táo, uỵch một tiếng lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, tay run run chỉ về phương hướng đối diện: “Mau đem tấm bảng hiệu Thục Nữ Các, tháo xuống cho bản quan! Tháo! Tháo! Thục Nữ Các! Tháo xuống a ——!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.