Năng lực lặng yên không một tiếng động tới gần ba người, toàn bộ nước Tề chỉ có một mình tông chủ.
“Chúc mừng y bát tông chủ có người thừa kế.” Ba vị trưởng lão xoay người lại chắp tay.
“Cũng chưa nên vội lạc quan, ta đến bây giờ còn chưa biết chính xác nha đầu kia rốt cuộc có lĩnh ngộ được hay là không.” Tông chủ lão mi nhíu chặt.
“Chính ngươi cũng không biết nha đầu này có lĩnh ngộ được Tự Tại Thần Công hay không ư?” Phục Linh trưởng lão quả thực không thể tin được: “Huyền khí hạt giống của ngươi thì sao đây? Không phải có thể cảm ứng được sao?”
Tông chủ bất đắc dĩ nói: “Không gian hư không của Thiên Nhưỡng Các ở trước khi ta chưa có đột phá đến cảnh giới thứ ba, chỉ có thể lợi dụng mà không thể chưởng khống. Ta có thể cảm ứng được hai mươi viên hạt giống khô héo, có một viên đã nẩy mầm. Nhưng ta không biết đến cùng là cái hạt giống của người nào nảy mầm.”
Đại trưởng lão vò đầu: “Lần này náo nhiệt, nàng hiện tại ngay cả biểu hiện đẳng cấp huyền khí đều không có, làm sao mới có thể xác định là nàng học được?”
“Hỏi chứ.” Phục Linh trưởng lão cười nói.
“Ngươi không ngại ngùng thì ngươi đi mà hỏi.” Đại trưởng lão trừng lão bà mình một cái.
“Ai là sư phụ người đó hỏi!” Phục Linh trưởng lão cũng trừng mắt.
Đại trưởng lão chỉ tay tông chủ cũng không nói lời nào.
Tông chủ không chịu được mấy vị bạn xấu này, thở dài, đột nhiên nghĩ đến một điểm nhất thời cười nói: “A? Ta vừa nãy cố ý không có diễn võ hoàn toàn, vẻn vẹn là triển khai công pháp quyền thuật ba tầng đầu. Học trước một điểm công pháp, mặt sau lại không có tiến cảnh, nàng tự nhiên sẽ tới tìm chúng ta, cầu ta dạy nàng. Chúng ta tội gì ở đây buồn phiền?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Đại trưởng lão vỗ trán một cái: “Vậy ngươi cái người muốn làm sư phụ này, liền chờ đồ đệ mò tới cửa đi.”
“Hừ, xem ta không cho nàng khổ sở quỳ cầu ba ngày ba đêm mới là lạ đây?” Tông chủ ngạo nghễ nói.
Bạch trưởng lão liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi xác định dám như thế đối với nàng?”
“…” Tông chủ bĩu môi không hé răng. Thay đổi giọng điệu mà nói với hắn: “Nếu là nha đầu kia thật sự học được, thiên tư quá mức nghịch thiên rồi. Dĩ nhiên chỉ mới sơ luyện huyền khí liền có năng lực thu nạp ánh sao ư?”
Phục Linh trưởng lão nói: “Còn rảnh rỗi quản cái chuyện này? Trước tiên xác định là ai học được Tự Tại Thần Công rồi nói sau đi.”
Bốn người đồng thời tập hợp đang nhòm ngó phía trước cửa sổ, nhìn chư vị đệ tử trong đại sảnh phía dưới, từng cái nhìn qua lần lượt.
Rất nhanh, bốn người xác nhận: Không có võ giả huyền khí cấp bốn trở xuống, liền chỉ có cái Lâm Triều Dĩnh kia yếu nhất. Những người khác rõ ràng đẳng cấp huyền khí không có sự thay đổi.
Chuyện này ý nghĩa là không có ai học được Tự Tại Thần Công. Bởi vì Tự Tại Thần Công sẽ tự động loại bỏ đi cơ sở huyền khí học được trước đó, mà hiện tại hai mươi vị đệ tử tình hình huyền khí không có chịu ảnh hưởng, tự nhiên vấn đề chính là Tiêu Nhược Dao một người.
“Trong thiên hạ việc cổ quái kỳ lạ rất nhiều, thể chất của nha đầu này trước đây chưa từng thấy.” Đại trưởng lão cau mày nói.
Bạch trưởng lão than thở: “Nha đầu này thể chất quái dị. Lúc trước dẫn huyền khí nhập thể liền bị nuốt chửng không còn hình bóng, có tình huống nhìn không thấu cấp bậc huyền khí này cũng là có khả năng.”
Phục Linh trưởng lão cảnh giác nói: “Nếu là nha đầu này đã sớm có học một loại thần công nào đó, chỉ là chúng ta nhìn không thấu, mà là để lừa gạt học đi Tự Tại Thần Công, làm sao bây giờ? Tỷ như có một tên đại ma đầu, dốc lòng đào tạo một cái tiểu yêu nữ…”
Tông chủ mọi người nghe xong sững sờ.
Tông chủ nghĩ đến một lát, lắc đầu nói: “Ta trước có dò xét qua. Nàng xác thực là không có nửa điểm huyền khí. Nếu là có ma đầu nắm giữ loại thần công có thể ẩn giấu đi thực lực qua mặt được cả ta, làm sao còn cần lừa đi Tự Tại Thần Công?”
Ba vị trưởng lão cười rộ: “Vậy trái lại cũng đúng, liền trực tiếp chém giết ngươi lấy đi là xong rồi.”
Loại khả năng suy đoán này, lập tức bị bỏ qua.
Nếu là ngày nào đó, nguyên thân Tiêu Nữ được tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh phục chế đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ mấy vị cao tầng của Trượng Kiếm Tông này đều muốn bị kinh sợ…
**** **** **** **** ****
Thiên Nhưỡng Các trong đại sảnh. Hai mươi mốt vị đệ tử cũng đã đi ra đủ quân số.
“Trảm Phong sư huynh không hổ là cao thủ được người ta xưng tụng Nhất Kiếm Trảm Phong, không nghĩ tới ngộ tính cũng vượt xa Sậu Vũ Hàn ta, sư đệ bái phục.” Sậu Vũ Hàn chắp tay đối với Nhất Kiếm Trảm Phong chúc mừng.
Trảm Phong sư huynh gật gù, hơi hồi một lễ.
Những sư huynh đệ khác cũng dồn dập chúc mừng, hắn cũng đều không nói lời nào. Vẻn vẹn bằng lễ tiết hờ hững đáp lại.
Trong đám đệ tử có số ít người thầm oán hắn không khỏi quá kiêu ngạo, nhưng đại đa số lại cảm thấy hắn đạm nhiên. Có thể loại thái độ đạm nhiên hờ hững này, mới là tâm tình then chốt để có thể lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công?
Nói chung, ở dưới ảnh hưởng một câu nói của Hỉ chấp sự cùng thái độ hờ hững của Nhất Kiếm Trảm Phong, tất cả mọi người đều cho rằng người hấp dẫn ánh sao đến chính là Nhất Kiếm Trảm Phong, là hắn học được Tự Tại Thần Công mới phát sinh dị tượng như thế.
Lâm Triều Dĩnh mắt lạnh liếc nhìn một lát, một lát sau từ xa xa hướng về Nhất Kiếm Trảm Phong sư huynh hỏi: “Trảm Phong sư huynh, ngài lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công?”
Trảm Phong sư huynh liếc mắt nhìn Lâm Triều Dĩnh, vẫn cứ không nói lời nào, trực tiếp xoay người đi ra uống trà rồi. Cái này liền đem Lâm Triều Dĩnh vứt tại chỗ, không ít người trong lòng khen hay.
Lâm Triều Dĩnh cũng không tức giận, âm thầm chỉnh lý nét mặt, xong lại mở miệng nói: “Trảm Phong sư huynh, ta ngồi xe lăn hai chân bất tiện, có thể giúp ta đẩy đến bên bàn trà hay không?”
Đang lúc hỏi, Lâm Triều Dĩnh mày hơi nhíu, tiếu vận biểu lộ, khiến cho người thấy không khỏi có chút dị tưởng.
May mà là vì xe lăn bất tiện, không phải vậy nàng không chừng còn lại gần dựa người vào đây.
Ngô Minh ở bên cạnh thấy rõ, nhưng trong lòng thầm kêu: Con mụ này không phải là muốn câu dẫn Trảm Phong sư huynh chứ? Trước đây không lâu mới vừa quăng Hỗ Vân Thương, nhớ tới nghe người ta nói quá, nàng đối với một cái vị sư huynh nào đó có vẻ ám muội. Vào lúc này lầm tưởng Trảm Phong sư huynh lĩnh ngộ được Tự Tại Thần Công, chẳng lẽ lại muốn theo đuổi?
Không chỉ Ngô Minh nghĩ như vậy, trong số các sư huynh đệ khác cũng có không ít người nghĩ tương tự.
Rất nhiều người âm thầm dời tầm mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy thái độ nịnh nọt bực này.
Thậm chí có người thầm nghĩ, cái vị Lâm Triều Dĩnh thay thế Tiêu Nhược Dao trở thành tiềm tinh đệ tử này, làm sao lại là hạng người như vậy? Nhìn một cái dáng dấp như vậy, đừng nói nàng không có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chính là so với dung mạo nước da cùng Tiêu Nhược Dao ở trong góc kia cũng có rất nhiều điểm không bằng.
“Cái Lâm Triều Dĩnh này có phải tựa là vị trước đó tham gia tài nữ võ đài kia?” Có một tên tiềm tinh đệ tử cảm thấy nàng nhìn quen mắt, lấy Huyền khí ngột ngạt âm thanh đối với một vị tiểu sư huynh tri giao mật ngữ.
“Đúng đúng, không sai.” Vị tiểu sư huynh kia nói: “Trước có một sư đệ tên là Hỗ Vân Thương lấy đẳng cấp huyền khí trên dưới ba bốn tinh, liền có can đảm khiêu chiến vũ môn nhị sư huynh, liền đã từng là vị hôn phu của nàng. Sau đó có người nói là nàng đột phá vào được nội môn liền đem hắn vứt bỏ.”
“Ồ —— nàng là muốn tiếp cận Trảm Phong sư huynh?”
“Phỏng chừng là vậy.”
“Ha, cũng tự tin thật. Ta nhưng thấy nàng không đẹp đẽ gì. Nhìn một cái Tiêu Nhược Dao khiêm tốn bên trong góc kia xem, cái vị kia hai mắt thật to, run rẩy phiến lông mi, giờ khắc này nhưng khóc đỏ cả vành mắt, một loại quyến rũ mê người làm người ta thương tiếc quả thực đẩy lùi Lâm Triều Dĩnh mấy dặm.”
“Đúng đúng đúng, cái Tiêu Nhược Dao kia giờ khắc này tiếc hận không thể lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công, chính là thời khắc tâm tình đang thương cảm. Vừa nãy lúc chúng ta nhìn thấy nàng đi ra, nàng còn xấu hổ cố ý xoay chuyển mặt đi, trái lại để ta cảm thấy càng muốn che chở hơn.”
“Không sai không sai, so với Lâm Triều Dĩnh, nàng không chút phấn son không có trang điểm nùng đậm, nhưng da dẻ càng trắng, dung mạo càng tiếu. Tuy rằng hai chân có tật, nhưng nếu có thể trị liệu, sau này đến tuổi trưởng thành hoa thơm toả ra, tất nhiên so với Lâm Triều Dĩnh trổ mã chắc chắn càng mỹ lệ.”
“Chà? Thẩm mỹ của chúng ta gần tiếp cận nhau a. Ta cũng thấy Tiêu Nhược Dao bên kia đẹp hơn, đang muốn tìm cơ hội đáp cái câu thoại, ngươi chớ cùng ta cướp…”
“Là ta nói trước tiên, nên ngươi đừng cùng ta cướp mới đúng!”
“Ai, đừng nghịch, ngươi nhìn Trảm Phong sư huynh bên kia tựa hồ đáp lại lời của Lâm Triều Dĩnh.” Vị tiểu sư huynh này mới vừa nói xong câu đó, bịch một tiếng nhảy đến bên cạnh Ngô Minh, trên mặt tràn trề mỉm cười đem khay trà bưng lên đến: “Sư muội, miệng có khát không? Cái chén trà này còn chưa có người động tới.”
Ngô Minh nhìn sững sờ, hắn là ai vậy? Từ nơi nào nhô ra?
Vị sư đệ nói nhiều kia bị tiểu sư huynh dương đông kích tây mà xuất thần, nhất thời mất tiên cơ tán gái, âm thầm giậm chân mắng hắn không coi nghĩa khí ra gì. Nhưng là hiện tại vội vàng đi qua trái lại không hay.
Một bên khác, Lâm Triều Dĩnh hai lần mở miệng hai lần gặp phải sự coi thường của Trảm Phong sư huynh.
Nhất Kiếm Trảm Phong thậm chí mặt hướng tới bình phong, khép hờ hai mắt nỗ lực lần thứ hai hồi tưởng cảnh tượng ở trong phòng kiến tập nhìn thấy tông chủ diễn quyền pháp.
Nhưng là, trong đầu cái gì liên quan tới đường quyền của tông chủ lại không còn lưu tồn một cái nào. Chỉ là mơ hồ nhớ tới quyền pháp của tông chủ rất chậm, rất tùy ý, nhưng đánh ra như thế nào lại nửa điểm cũng không nhớ được.
Còn có lời nói của tông chủ lúc đó, chỉ chừa có các loại hình dung Tự Tại Thần Công có thể phá nứt thiên địa pháp tắc. Tâm pháp cụ thể thế nào, càng một lời nửa chữ đều không nhớ ra được.
Quả nhiên như tông chủ trước đó giảng, chưa tỉnh ngộ liền quên mất. Nhất Kiếm Trảm Phong trong lòng ai thán một tiếng, hạt giống Tự Tại Thần Công xác thực là suy yếu phong hoá, chính mình không có ngộ được chân lý thần công.
Nhưng Hỉ chấp sự vì sao phải đem đề tài học được thần công dẫn tới trên người mình? Tuy rằng mới vừa rồi không có lập tức phản bác, có thể Nhất Kiếm Trảm Phong vẫn là biết mình có bao nhiêu cân lượng. Mặc dù là đại sư huynh trong đám huyễn tinh đệ tử, nhưng thực lực cùng tài trí vẻn vẹn không bằng Sậu Vũ Hàn.
Có thể, tông môn là vì bảo vệ Sậu Vũ Hàn cái người kế tục thiên tài này?
Nhất Kiếm Trảm Phong nghĩ lại lời nói kính phục của Sậu Vũ Hàn vừa nãy một chút, không khỏi cảm thấy hắn có chút quá dễ dàng chịu thua.
Có thể, đây là một hồi hí kịch được an bài xong từ trước chứ? Bản thân mình coi như bia đỡ đạn, phòng ngừa tin tức để lộ đưa tới cao thủ Vũ quốc đánh giết?
Được rồi, Sậu Vũ Hàn học được Tự Tại Thần Công, quan hệ đến việc truyền thừa y bát tông môn, ta liền vì tương lai của tông môn chắn ở mặt trước cũng không sao.
Tông môn nhiều năm qua luôn dương cao chính khí, bồi dưỡng ra đông đảo chính khí đệ tử.
Điều Nhất Kiếm Trảm Phong thầm nghĩ đều là vì tông môn, không hổ là tông môn huyễn tinh đệ tử đại sư huynh.
Nhưng hắn bên này nghĩ tới đều là tông môn, đối với Lâm Triều Dĩnh chủ động tiếp cận cũng là ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhất Kiếm Trảm Phong là cái so với Hỗ Vân Thương còn muốn chất phác ngu ngốc hơn sao?! Sắc mặt Lâm Triều Dĩnh có chút không tốt. Gần như chủ động tiếp cận quyến rũ như vậy, lại bị hắn hoa lệ lệ mà không để mắt đến.
Lâm Triều Dĩnh là người đem danh vọng so với cái gì đều nặng hơn. Lúc trước không chút do dự mà bỏ rơi Hỗ Vân Thương đối tượng đã cùng mình đính ước như vậy, liền cho thấy nàng sẽ không để ý người khác liệu sẽ có nói mình thủy tính dương hoa*, mà càng vui thích tìm đối tượng làm bậc thang mượn lực để chính mình leo lên. (*水性杨花 dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ tác phong nữ giới tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất)
Ở bên trong phán đoán của nàng, Trảm Phong sư huynh học được Tự Tại Thần Công, tương lai không thể đo lường, thậm chí khả năng là người dẫn dắt tông môn mấy chục năm sau. Mục tiêu tốt như vậy nàng làm sao chịu buông tha? Tuy đã bị người hai lần gần như không nhìn, nàng vẫn cứ lại nhặt tâm tình trong lòng cân nhắc đẽo gọt làm sao để càng tiếp cận hắn hớn.
Nhưng vào lúc này, Lâm Triều Dĩnh chú ý tới Ngô Minh ở một bên.
Cái Tiêu Nhược Dao con tạp dịch chết tiệt này! Thì đã có đệ tử lại đang hướng nàng tiếp cận?
Lại nhìn một cái hiệu quả phía bên này của nàng, người khác đối với việc nàng tiếp cận thế mà lại lạnh nhạt?
So sánh ngẫm lại thái độ Trảm Phong sư huynh đối với chính mình, Lâm Triều Dĩnh xanh cả mặt.