Thân là thần tử. Mặc dù chịu ân tình của Tiêu Nhược Dao, nếu đã kiến nghị quân chủ giết người, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bận tâm đến tình cảm.
Bởi vì đây là bản phận của người thân là thần tử.
Mà ngươi là người phải làm quân chủ, có thể nghe thần tử can gián. Nhưng đừng quá nghe theo hay quá tin tưởng, đặc biệt không thể hoàn toàn để thần tử thay mình quyết đoán. Hơn nữa thời điểm phải làm ra quyết đoán, quân chủ không thể bận tâm đến lý; nghĩa; nhân; từ.
“Lời Phật Soái nói, ta đều ghi nhớ ở trong lòng.” Thế tử đứng dậy nghiêm túc nói.
“Hòa thượng ta chờ mong thế tử làm ra quyết đoán!” Phật Soái hai tay không chịu thả xuống, ánh mắt lấp lánh như sao theo dõi hắn nhất quyết không chuyển dời.
Thế tử chắp tay sau lưng chậm rãi ở bên trong phòng đi qua lại một vòng, rồi mới nói: “Chuyện về Tiêu Nhược Dao, ta đã có quyết đoán. Đại Tề ta, vị trí thế tử phi còn đang trống. Giả như lấy thời gian, tùy theo tình hình mà quyết. Nếu không vừa ý, hoặc sau này nàng về đầu quân cho người khác, thì kiên quyết giết chết!”
Cánh tay Phật Soái lúc này mới chậm rãi để xuống.
Bất quá trong lời thế tử nói, có [ giả như lấy thời gian ], [ về sau này ], tựa hồ có ý kéo dài, khiến cho trong lòng hắn hơi có chút bất an.
Dương tướng quân nói: “Nha đầu này là cái mỹ nhân bại hoại. Làm một vị phi tử hầu hạ thế tử, ngược lại cũng không tính là làm khó thế tử. Thế tử trước khi lên ngôi có thể có ba phi tử, không cần cho nàng vị trí chính phi.”
Hắn là một cái vũ phu, không chỉ có đối với việc đại trượng phu có tam thê tứ thiếp coi là chuyện thường, còn không hề để tâm đến cảm thụ của nữ tử.
Thế tử nhưng ánh mắt phức tạp, đè thấp giọng, lại bổ sung: “Nhưng Phật Soái, xin hỏi ngươi có chú ý tới dòng cuối dị thư còn có chút ẩn tình hay không?”
Hắn lại lấy ra cái bản dị thư tàn khuyết không đầy đủ kia, chỉ vào mặt trên trang then chốt cuối cùng: “Xem nơi này, [ …Không giết, tất sẽ có khả năng soán vị. Nên chú ý. Hoặc… ]
Mặt sau chữ hoặc không còn trọn vẹn, không biết viết cái gì.
Dương tướng quân ba người ở bên cũng gật đầu, đằng sau cái chữ hoặc này tựa hồ đại biểu cho rất nhiều ý tứ.
“Vì lẽ đó, đầu tiên chúng ta muốn an bài người tìm kiếm toàn bản quyển sách kia.” Thế tử phân tích nói: “Có thể mặt sau cái chữ [ hoặc ] này, có nội dung đặc biệt gì ở bên trong. Kém một chữ, sợ là sẽ có khác biệt đến trời đất xoay vần. Vạn nhất chúng ta mù quáng tin tưởng đoạn văn phía trước. Mà mặt sau còn chứa ẩn tình, rất có khả năng liền chữa lợn lành thành lợn què.”
Phật Soái mọi người suy nghĩ một chút, không thể không gật đầu biểu thị tán thành.
“Vì lẽ đó, ta cho rằng không cần cưỡng chế nha đầu này vào cung cái gì. Nhiều nhất ở trong lòng chúng ta nàng có thể làm một phi tử dự bị, nhìn chằm chằm không nên để cho người khác đoạt đi là được. Đương nhiên lấy ánh mắt của ta phán đoán, e ràng nàng cũng không dễ nhìn trúng người nào như vậy.” Thế tử lại cười cợt nói.
Thu Buồn ông lão ở bên nói: “Thế tử đã nói, lão phu tán đồng. Tiêu Nhược Dao tuổi mới mười bốn đã thiên tư trác tuyệt. Nhưng từ trong cốt cách lộ ra vẻ tinh linh* quái lạ. Hơn nữa nhìn ra tính khí chắc chắn là chín đầu ngưu kéo không trở lại loại kia.” (*tiểu tinh linh, ý chỉ vẻ đẹp vừa hồn nhiên ngây thơ vừa thông minh tinh nghịch vô cùng khó nắm bắt)
“Đúng đúng đúng, chính là loại tính cách của con lừa dắt không đi đánh quay ngược lại kia!” Thế tử hầu như là vỗ tay mà cười: “Phật Soái ngươi cùng nàng tiếp xúc nhiều, sẽ có cảm giác như vậy. Nếu chúng ta bức hôn hay gì đó, chỉ sợ đem quan hệ giữa đôi bên ép lên con đường đối địch.”
Tuy rằng chỉ là tiếp xúc mấy lần, nhưng thế tử đã quan sát vô số người, Thu Buồn ông lão cũng là mèo già hóa cáo. Đối với việc định tính cách của Ngô Minh tương đối chuẩn xác.
Phật Soái suy nghĩ một chút: “Nàng mới mười bốn tuổi? Theo dị thư bên trong từng nói, vẫn còn có hi vọng.”
“Còn có một điểm trọng yếu hơn cần nói, Phật Soái ngươi sau khi trở lại đã trúng độc, còn chưa biết.” Thế tử trầm giọng: “Tiêu Nhược Dao, nàng ở đêm trước quan tập tông chủ Trượng Kiếm Tông diễn võ. Ta phỏng chừng nàng đã nhờ vào đó lĩnh ngộ Tự Tại Thần Công. Mà vừa nãy nàng được tông chủ triệu kiến, vì thế thân phận tám chín phần mười là truyền nhân y bát của tông chủ.”
Thế tử lại theo lời phụ vương đưa tấm biển, chứng kiến chuyện lấy giòi bọ trị liệu thương cẩu, chính mình lại được tông chủ phó thác đưa huyết sắc lệnh các loại mảnh ghép nói lại một lần. Trong đó còn muốn dính líu đến đám người Bạch trưởng lão, Phục Linh trưởng lão, đại trưởng lão.
Phật Soái ngoại trừ than thở nữ tử mang số mệnh tiểu phượng hoàng quả nhiên lại nghịch thiên ra, càng là phát hiện sự tình phức tạp vượt xa so với trong tưởng tượng của mình.
Nha đầu này dĩ nhiên không phải một dân nữ. Mà là một vị kỳ nữ rắc rối phức tạp?!
Phật Soái do dự nói: “Nói như thế, chúng ta khó mà dùng biện pháp mạnh?”
Mọi người đồng thời gật đầu, liền chính Phật Soái không thừa nhận cũng không được: Đừng nói giết, chỉ sợ bức hôn đều muốn gây phiền toái.
Thế tử đánh cái ha ha: “Nếu là các vị cảm thấy ta là cái kẻ ngu ngốc dám bức hôn truyền nhân của tông chủ, có thể tới kiến nghị ta đi làm chuyện ngu xuẩn này đi.”
Phật Soái ở giữa, đại gia* cười rộ. (*cả nhà, mọi người)
Thế tử muốn kế vị chỗ dựa lớn nhất là cái gì? Tông chủ anh em tốt của Tề vương a! Có Trượng Kiếm Tông chống đỡ, địa vị thế tử không gì phá nổi.
Đây là quốc tông cũng như là liên minh của Tề quốc làm sao lại đi phá hỏng? Nếu đi phá mối quan hệ này vậy đúng là thành vấn đề lớn.
Đồng thời, trong lòng Phật Soái mơ hồ phát hiện. Thế tử thông minh hiểu chuyện cỡ nào, dĩ nhiên ở bên trong lời nói không chút dấu vết mà liên tục dời đi áp lực [ bức cung ] nặng nề mà mình gây cho hắn.
Trên đầu môi đầu tiên là hắn đáp lời chính mình, ăn viên thuốc an thần. Tiện đà chậm rãi tìm về đề tài, bắt đầu sử dụng kế hoãn binh.
Làm thủ lĩnh phụ tá, Phật Soái tự nhiên có thể phát hiện dụng tâm của thế tử.
Phật Soái âm thầm suy nghĩ, từ lúc mình quật cường [ bức cung ] mọi người không nói gì, đến lúc thế tử khiến mọi người lần nữa bật cười.
Trước tiên nói vấn đề tàn thư. Tiếp tục nói tính cách Tiêu Nhược Dao, còn nói thân phận đặc thù…
Trong này tiêu hao tâm cơ khôn khéo cỡ nào, đem sự thông tuệ thành thục của thế tử bày ra vô cùng nhuần nhuyễn!
Được! Thế tử đã trưởng thành rất nhiều!
Hắn không có cái gì để mà tức giận, chỉ là cảm thấy chủ nhân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Đã có khá năng đối nhân xử thế.
Bên trong phòng sát vách, Phục Linh trưởng lão chính đang hỏi dò nàng nguyên lý loại trừ cương độc.
Đối với với nguyên lý dược học mà mình không biết, trong lòng Phục Linh trưởng lão như có một cái bàn nhỏ đang gãi. Vừa nghe Phật Soái tỉnh rồi, liền biết thuốc quả nhiên có hiệu nghiệm.
Ngô Minh lấy phương thức tương đối dễ hiểu giải thích qua cho Phục Linh trưởng lão một lần.
Phục Linh trưởng lão suy nghĩ một lát, suy đoán nói: “Nói như thế, cương độc không dễ loại trừ. Nhưng dựa vào một loại hiệu quả nào đó của hồng tô thạch, tựa là khiến cương độc ở bên trong thân thể phát sinh biến hóa, có thể bị bức ép ra ngoài thân thể?”
“Đúng.” Ngô Minh gật đầu. Không nghĩ tới nàng dễ dàng liền nắm rõ như vậy, hình dung rất đúng chỗ.
Phục Linh trưởng lão nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Hồng tô thạch nung muối ta đã sớm nghe nói qua, cũng là ở phường nhuộm rất nhiều…”
Hồng tô thạch nung muối? Ngô Minh vừa nghe, tựa hồ có người đã từng chế lấy Kali clorid?
Nàng vội vã truy hỏi: “Hả? Phường nhuộm cũng có thứ tương tự?”
“Rất nhiều a, như là vàng nhạt, vàng nâu nhạt, xanh đậm…”
“Xanh đậm?!” Ngô Minh kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Chẳng lẽ là… Xanh Phổ? (*là một sắc tố xanh tối với công thức Fe7(CN)18. Trong y học, chất hóa học Xanh Phổ được sử dụng để làm chất giải độc cho một số trường hợp nhiễm độc kim loại nặng, ví dụ cesium và thallium.)
Không tiếp xúc qua ngành nhuộm vải vóc, tri thức tiến hóa khung máy móc căn bản cũng có thiếu hụt, khiến cho Ngô Minh giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Xanh Phổ.
“Nhanh giúp ta từ phường nhuộm tìm một phần màu xanh đậm gì đó đến!” Ngô Minh kêu lên.
“Hả? Ngươi để ta đi tìm?” Phục Linh trưởng lão hai tay khoanh lại, biểu thị người lười biếng không chịu động. Ngươi nha đầu này sắp xếp ta ở Thiên Ba Phủ điều phối dược vẫn được, đi ra ngoài nhưng là quá phận quá đáng. Nếu không phải xem ở trên phần mặt mũi Thiên Ba Phủ, ai giúp ngươi bận bịu a?
Được rồi, ngươi không chịu làm cu li. Ngô Minh trong lòng thầm mắng nàng bà già thích lên mặt dạy đời người khác*. (*nguyên gốc là 摆老资格)
“Tiêu cô nương! Tiêu cô nương! Phật Soái lại hôn mê rồi!” Thế tử lo lắng chạy tới.
Được, cu li đến rồi. Đây là Ngô Minh đặt xuống định nghĩa cho thế tử.