Thanh âm của thiếu nữ ở trong lúc toàn trường đang yên tĩnh thật dễ nghe và êm tai.
Chỉ nghe Ngô Minh nói: “Tung Hoành Quyền không hổ là quyền pháp cương mãnh có tiếng. Ý vị hung hãn làm người ta nhìn mà than thở, không trách ở Vũ quốc thành danh đã lâu. Cái trận này chúng ta thua nửa điểm cũng không oan.”
Đối với đối thủ đã đánh bại mình, càng là hướng về kiểu chó thua sủa đổng càng là có vẻ không biết tiết chế. Ngô Minh nâng cao đối phương như thế, trái lại đem chuyện thị vệ trẻ tuổi bại trận giảm bớt không ít xấu hổ.
Nha đầu này thấy cũng khá có nhãn lực, đám người Vũ quốc nghe trong lòng thoải mái.
“Phân Vân Chưởng tuy rằng ở trên mặt võ kỹ cũng không thua trận, nhưng đáng tiếc vị thị vệ đại ca này nhất thời không có may mắn…” Ngô Minh nói tới chỗ này, quay đầu lại liếc nhìn tông chủ.
Tông chủ lập tức rõ ràng ý của nàng là đang hướng về mình xin chỉ thị có thể động thủ không, nhưng là…
Nha đầu, ngươi mới ba sao huyền khí a. Tông chủ tuy rằng luôn luôn tận lực đánh giá cao nàng, nhưng tưởng tượng lúc đánh với lục tinh huyền khí Tung Hoành Quyền, trong lòng dù như thế nào cũng khá là thấp thỏm.
Nhưng ngẫm lại nha đầu này xưa nay cũng không biết chịu thiệt, lại càng không đánh những trận mà không có chuẩn bị trước, tông chủ cũng là vung tay lên nói: “Long Ngạo Kiều, năm trước ngươi từng được đương gia của Phân Vân Chưởng chỉ điểm qua một chiêu nửa thức, cơ hội hiếm có, lại đến thử xem.”
Tông chủ đã sớm biết Ngô Minh có năng lực học tập khác người thường, giờ khắc này muốn động thủ tất nhiên là đã học được chiêu thức của đối phương.
Hắn hư cấu chuyện đương gia của Phân Vân Chưởng đã từng chỉ điểm cho nàng như vậy, tự nhiên là vì mặt sau nàng biểu diễn võ kỹ Phân Vân Chưởng lưu lại một cái đệm lưng làm nền, miễn cho quá mức kinh thế hãi tục.
Trên sân bại trận thị vệ trẻ tuổi, nguyên nhân chính là vì thua mà mặt tỏ ra đỏ bừng. Trong lòng hắn cảm thấy có lỗi với Thiên Ba phủ có lỗi với kỳ vọng của Lý đạo trưởng, cũng làm Phân Vân Chưởng gia truyền nhà mình mất đi mặt mũi. Nhưng giờ khắc này nghe được sự tình tựa hồ có thể cứu vãn. Nữ hài nhi đang nói chuyện kia muốn động thủ?
Hắn vội vã đến gần bên ôm quyền thi lễ: “Cô nương, ngươi cũng biết Phân Vân Chưởng?”
Ngô Minh nở nụ cười: “Xác thực trong thời gian ngắn đã được thụ giáo qua. Chỉ là học không tinh. Không biết chút điểm lĩnh ngộ ấy có thể hữu hiệu hay không.”
Đáng tiếc trên mặt nàng bị mặt nạ che đi hơn nửa biểu cảm, mọi người chỉ có thể nhìn thấy cánh môi đỏ mỏng manh của nàng nhếch lên một cái độ cong mỹ lệ.
Cô gái này ngũ quan chắc chắn rất đẹp đẽ. Rất nhiều người trong lòng rất muốn lấy xuống mặt nạ màu đen che mặt nàng, nhìn một cái xem có phải quốc sắc thiên hương hay không. Chỉ là nha đầu này vóc người hơi mập mạp một chút, khiến cho người tiếc hận.
Bọn họ đại đa số trước đó đều chưa từng nhìn thấy Ngô Minh, lại không có thị lực quan sát tỉ mỉ như đám người tông chủ, càng không nghĩ tới sẽ có tiểu cô nương thà rằng bọc thân tầng tầng phẫn xấu như vậy cũng phải che lấp vóc người, hiển nhiên nhất thời không nhìn ra nàng là ăn mặc quá dầy.
“Cái này…” Thị vệ trẻ tuổi tuy rằng bại trận, nhưng tự nhiên nghĩ đến trận thứ hai nếu là vị thiếu nữ này lên sàn đấu. Không khỏi làm người cảm thấy có chút nguy hiểm. Có thể cảm nhận được, nàng mới ba sao huyền khí a, làm sao lên sàn tranh đấu?
Ngô Minh nhìn ra vẻ mặt do dự của hắn, để hắn trở về phe mình nghỉ ngơi, chính mình hướng về nước Vũ bên kia nói: “Căn cứ quy tắc người thắng được lưu giữ, Tung Hoành Quyền Hoắc Kính ứng tiếp đánh với người đại diện thứ hai bên phía ta.”
Đám người Vũ quốc gật đầu, lẳng lặng nghe nàng nói. Đồng thời trong lòng đều nghĩ: Bé gái này giọng điệu không tầm thường, không phải là xuất thân từ một cái đại gia tộc nào đó chứ? Nghe thanh âm là chừng mười lăm tuổi, sẽ là tiểu thư nghìn cân của đại gia tộc nào đây?
“Như để Hoắc Kính huynh đài liên tục đối địch, không khỏi làm mất đi tôn chỉ luận bàn. Bởi vậy có cái kiến nghị, nói cùng mọi người nghe một chút.” Ngô Minh tiếp tục nói: “Có bằng hữu nào đồng ý cùng ta luận bàn một phen? Trận này không thuộc về trận đấu chính thức, chỉ là ta lấy Phân Vân Chưởng đối địch. Hướng về các vị bày ra Phân Vân Chưởng tâm đắc của cá nhân một thoáng. Làm lỡ chút thời gian vừa vặn xin mời Hoắc Kính huynh đài điều tức chốc lát, lấy tinh khí dồi dào lại trở lên sân. Chỉ là cái màn đấu góp vui, được chứ?”
Lời này vừa nói, đối diện các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc không khỏi có chút chần chờ.
Để Hoắc Kính nghỉ ngơi một chút lại đối địch, cái này đương nhiên được. Nhưng chúng ta bên này muốn phái ra một người đánh với cái tiểu nha đầu này? Có chút hí kịch chứ?
Ngô Minh thấy bên đối diện chần chờ. Thẳng thắn hai tay một đám cười nói: “Điều này cũng không phải cái chuyện nhất định phải đáp ứng gì, chư vị Vũ quốc đều có thể chọn không đáp ứng. Cùng đại cục không quan hệ. Không nên để ở trong lòng.”
Lữ Nham cầm đầu đám người Vũ quốc bên này suy nghĩ một chút, hỏi Sở Khứ Hương: “Sở công tử, ngươi thấy thế nào?”
Sở công tử đã làm tốt tính toán trong lòng từ lâu, bình tĩnh nói rằng: “Phỏng chừng là muốn vì Thiên Ba phủ tìm về chút mặt mũi. Cái nữ tử thân hình hơi mập này tất nhiên sẽ không phải như trong miệng bọn họ nói chỉ biết sơ sơ, mà là tinh thông Phân Vân Chưởng. Chúng ta có thể phái một người có loại hình quyền pháp cương mãnh đồng dạng… À, liền đệ đệ của Hoắc Kính, Hoắc Cẩn lên được rồi.”
Hoắc Kính, Hoắc Cẩn là hai người anh em ruột trong đám đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc, đều là xuất thân con cháu thế gia Tung Hoành Quyền. Giờ khắc này Hoắc Cẩn nghe đề cập đến tên của mình, vội vã đi tới.
Sở công tử đối với việc hắn lễ phép hơi cười cợt, tiếp tục nói: “Xin mời Hoắc Cẩn lại lấy Tung Hoành Quyền đối phó tiểu nha đầu này. Nàng đã đã nói trước, nếu là thua, không quan hệ đại cục. Chúng ta tựa là muốn thua cũng khó thua chứ? Cũng có thể để Hoắc Kính được nghỉ ngơi, không để nguội sân đấu. Nếu là thắng, chúng ta cũng là có thể để cho đối phương thua cái tâm phục khẩu phục.”
“Đúng đúng. Để nước Tề nho nhỏ của bọn họ thua tâm phục khẩu phục!” Lữ Nham vỗ tay kêu sướng, lập tức nhìn về hướng Hoắc Cẩn.
Hoắc Cẩn giành trước ôm quyền nói: “Nguyện bày ra sở học.”
Liền sau đó, Vũ quốc bên này phái ra Hoắc Cẩn lên sân, cùng Ngô Minh đánh một trận góp vui trong lúc nhàn nhã tạm dừng trận đấu chính thức.
Trước đó đã đánh qua một hồi Hoắc Kính đi tới mặt sau sân đệ đệ, đứng ở bên sân quan tâm nhìn.
Hắn tiêu hao không nhiều huyền khí, mấy cái điều tức đã khôi phục bảy tám phần, giờ khắc này thực tế đã có thể tái chiến.
Bên người nhiều vị đệ tử du học ngoại trú khen hắn liên tục, khen hắn là vì nước Vũ không chịu thua kém.
Lữ Nham nhưng hỏi: “Hoắc Kính, thực lực của đệ đệ ngươi so với ngươi được chứ?”
Hoắc Kính tin tưởng mười phần nói: “Đệ đệ huyền khí cũng là lục tinh. Hơn nữa ngươi nhìn vóc dáng hắn, so với ta cường tráng hơn không ít. Trong nhà lúc thời gian luận võ, phần thắng ta so với hắn cũng là bốn phần mười, chỉ kém chứ không hơn.”
“Ồ…” Lữ Nham hơi có chút không tin, chờ coi Hoắc Cẩn biểu hiện.
Sở công tử ở bên nghe xong, cảm thấy tựa là sự thật, nhưng trong lòng có chút oán giận Hoắc Kính.
Trận đầu vừa nãy phái ngươi lên sân, sao không nói sớm Hoắc Cẩn so với ngươi thực lực càng cao hơn. Ngươi vì giành vinh quang khi được ra trận, lại bỏ rơi mất cơ hội càng chắc chắn hơn sao? Đương nhiên cái này có thể lý giải, đổi làm chính mình cũng sẽ như vậy.
Đồng thời, Sở công tử đối với Hoắc Cẩn nhưng lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử: Cái tên Hoắc Cẩn này còn quả đúng là người cũng như tên thật cẩn thận, ngay cả khi thực lực mình vượt qua ca ca, vừa nãy cũng không cướp lấy cơ hội xuất đầu? Thời khắc mấu chốt không cần bận tâm tình nghĩa huynh đệ. Thời điểm như thế này không nắm lấy cơ hội, thực sự là lãng phí hết võ kỹ!
“Tại hạ Hoắc Cẩn. Vừa nãy là ca ca ta Hoắc Kính, hai huynh đệ cùng sư dụng Tung Hoành Quyền.” Hoắc Cẩn sau khi lên sàn đấu, đối với Ngô Minh đã đứng ở giữa sân liền ôm quyền: “Cô nương, ngươi huyền khí chỉ có ba sao. Quyền phong bá đạo, đến lúc động thủ, chỉ sợ cô nương sẽ chịu thiệt thòi.”
Không nghĩ tới còn có tên ngốc như vậy a?! Ngô Minh thầm nghĩ, ta vốn định dùng ngôn ngữ ép buộc hắn không nên dùng ra huyền khí, không nghĩ tới chính hắn lại lao vào trên lưỡi thương.
Mọi việc có quả tất có nhân, Ngô Minh biểu hiện đúng mực trước đó mới có thể thu được hồi báo như vậy.