Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 366: Mục Thanh Nhã tăng lên tinh cấp cũng rất xuất sắc



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh thấy Mục Thanh Nhã nắm lấy đèn lồng giấy rồi, liền nhắc nhở: “Tuyệt đối đừng tiếc rẻ. Nếu là kinh lạc không thoải mái hoặc là dưới tình huống rất đau đớn, liền mau chóng bóp nát nó. Nó hỏng rồi ta sẽ lại xếp cho ngươi, thân thể hỏng rồi lại không dễ trị.”

Mục Thanh Nhã khẽ cười gật đầu.

Ngô Minh lại căn dặn một lần, Mục Thanh Nhã cũng không cảm thấy lắm lời, chỉ là cười híp mắt nghe, sau đó gật đầu.

Trong lòng Ngô Minh vẫn có chút lo lắng.

Gốc gác gia tộc Hỗ Vân Kiều rất tốt, lại có quãng thời gian trước tông chủ ban xuống ngũ vị ngưng khí hoàn lót đáy, vì lẽ đó bước đạo khí quy nguyên rất dễ dàng.

Mục Thanh Nhã thì lại khác, gia tộc suy bại đã lâu, tuy rằng thông tuệ nhưng chỉ là đẳng cấp nhất tinh. Bảy vị ngưng khí hoàn dược tính quá mạnh, Ngô Minh sợ nàng không chịu nổi vì lẽ đó đặc biệt quan tâm.

Xem trước một chút hiệu quả thu hồi mảnh vỡ huyền khí được chứ.

Ngô Minh nói bắt đầu, đưa tay cởi vạt áo của nàng.

Vừa nãy Mục Thanh Nhã ở bên ngoài giường bảo hộ, không biết Hỗ Vân Kiều cũng là cởi áo ngoài, cho nên khi Ngô Minh đến cởi quần áo, thì nàng nhất thời sợ hết hồn.

Nàng theo bản năng mà đưa tay đi chặn.

Nhưng cánh tay nàng nhấc đến một nửa, lại để xuống.

Khuôn mặt thanh tú của nàng đỏ hồng hồng tùy ý đối phương đem vạt áo cởi ra.

Quả tim Ngô Minh cũng đập ầm ầm nhảy nhót.

Áo lót hàm chứa câu ngân* mỹ hảo lộ ra, Ngô Minh chưa từng có trắng trợn nhìn kỹ qua chỗ mấu chốt của Mục Thanh Nhã như vậy, giờ khắc này con mắt đều trợn tròn. (*rãnh giữa… giản lược một ít từ đồi bài)

Mục Thanh Nhã mặt đỏ ửng tới mang tai, cảm giác cả người và trên mặt đều muốn bốc cháy.

“Ách… Ngươi xoay qua chỗ khác một chút. Như vậy ta liền có thể trực tiếp tiếp xúc các loại huyệt đạo xung quanh vai giúp ngươi dẫn khí dễ dàng hơn.” Ngô Minh để Mục Thanh Nhã xoay người ngồi xếp bằng.

Mục Thanh Nhã thầm thở ra một hơi, cảm giác căng thẳng trong lòng đã tiêu trừ hơn nửa.

Đúng rồi, Nhược Dao không phải muốn làm chuyện xấu xa gì. Mà chỉ là đơn thuần vì đạo khí quy chính cần, hình như Hỗ Vân Kiều vừa nãy cũng có nói

Nhưng không biết làm sao, thật giống như còn có một chút điểm cảm giác mất mát?

Ngô Minh không có chú ý tới Mục Thanh Nhã suy nghĩ lung tung. Sự chú ý của nàng đều tập trung ở ngực trước của Mục Thanh Nhã…

Phong thật lớn, không có cách nào miêu tả nhiều, chỉ có thể nói phong không nhỏ.

Ừ, tuy rằng không sánh được với Hỗ Vân Kiều, nhưng tuyệt đối xem như là đẫy đà đầy tay vừa đúng cỡ a!

Ngô Minh nhìn trông mà thèm một lát. Nhưng tựa là không dám bạo dạn đưa tay đi mò*. (*nguyên gốc là下禄山之手)

Bởi vì Mục Thanh Nhã ở trong ấn tượng của nàng là tương đối thận trọng đoan trang, nếu là không cẩn thận chọc giận, chỉ sợ sau này đều sẽ bị đề phòng mà không tiện ở chung.

Ngô Minh không biết, chính mình thực sự là đã bỏ qua một cái cơ hội rất tốt.

Đang lúc này, màn giường lặng lẽ được hé ra một cái khe hở nhỏ, Hỗ Vân Kiều lén lút nhòm ngó bên trong.

Hình như điệu bộ của hai người đều rất thành thật a? Buổi tối ngày hôm ấy là ta nhìn lầm? Hai người bọn họ thật giống như không có cái gì a?

Mục Thanh Nhã nỗi lòng hỗn loạn. Hỗ Vân Kiều Hồ tư đoán, ngược lại Ngô Minh là thành thật nhất nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ta đến rồi… Ách, ta muốn bắt đầu rồi.”

Nói đến hình như rất dễ dàng hiểu lầm? Ngô Minh đưa tay phủ ở trên lưng Mục Thanh Nhã.

Cảm giác da thịt trơn mềm giống như Hỗ Vân Kiều, nhưng lại khiến tâm thần Ngô Minh rung động, cảm giác so với người trước càng có tính kích thích hơn.

Có thể là Hỗ Vân Kiều trong ngày thường lẫm lẫm liệt liệt, mà Mục Thanh Nhã thục nữ đoan trang. Ngược lại là giống như người sau trân quý hơn vậy?

Ngô Minh thu lại tâm tư, bắt đầu vì Mục Thanh Nhã dẫn dắt huyền khí thu thập mảnh vỡ.

May là giai đoạn xử lý thứ nhất không cần Mục Thanh Nhã làm thêm phối hợp, không phải vậy liền bằng tâm tư đang hỗn loạn của nàng, chỉ sợ muốn xảy ra chuyện.

Thời gian nhỏ uống cạn nửa chén trà, Ngô Minh đã trợ giúp Mục Thanh Nhã thu thập xong mảnh vỡ tản mác xung quanh kinh lạc.

Mảnh vỡ so với tưởng tượng muốn ít hơn rất nhiều, vốn là có thể hoàn thành xong từ lâu, nhưng Ngô Minh lo lắng làm không kỹ. Mới phi thường tỉ mỉ mà chậm rãi nhìn quét một lần.

“Thanh Nhã, tình huống kinh lạc của ngươi so với ta nghĩ tới tốt hơn nhiều.” Ngô Minh khen một câu.

Mục Thanh Nhã khẽ gật đầu. Nàng cũng không hiểu được nhiều về quá trình thu thập mảnh vỡ huyền khí.

Nàng xác thực là tràn đầy thiên phú luyện võ, chỉ là vì duyên cớ gia tộc suy bại, ở trên đường tu luyện huyền khí chậm chạp hơn không ít.

Nhưng mà nàng dù sao cũng là tâm tư trầm ổn, lúc ngưng khí tu luyện chăm chú đúng mực, mảnh vỡ huyền khí so với người khác càng ít đi rất nhiều.

Ngô Minh lấy ra một viên bảy vị ngưng khí hoàn, tự tay dốc ngược đút tới trong miệng Mục Thanh Nhã, lại giống như lúc dặn dò Hỗ Vân Kiều vậy nói một lần, nhưng càng thêm cẩn thận hơn.

Hơn nữa lời nói tiếp theo còn là dán vào trên lưng mà nói bên tai Mục Thanh Nhã, khiến cho nàng cảm giác vành tai toả nhiệt một trận.

Mục Thanh Nhã bận bịu gật đầu không ngừng tỏ ra đã hiểu rõ.

Sắc mặt của nàng vốn đã khôi phục vẻ bình thường. Bị nàng quấy nhiễu như thế lại đỏ bừng lên.

Mục Thanh Nhã đột nhiên nhớ tới đêm nọ cùng Ngô Minh ngủ chung một cái giường, nàng đối với mình lỗ tai, gò má cùng thiếp y ngực làm những chuyện xấu kia, không khỏi đột nhiên có chút toả nhiệt trên vành tai.

Hỗ Vân Kiều ở bên cạnh giường đem lời Ngô Minh căn dặn nghe được rõ ràng, rất dễ dàng phán đoán ra nàng đối với Mục Thanh Nhã nhắc nhở cẩn thận hơn, âm thầm bĩu môi một cái không vui.

Hừ. Liền biết càng chiếu cố Thanh Nhã, sau này nếu như ngươi tiến vào Hỗ gia môn ta, cẩn thận ta không chiếu cố ngươi.

Bất quá ngẫm lại Mục Thanh Nhã không thể nói chuyện, tựa hồ quan tâm nàng hơn cũng là rất dễ hiểu. Hỗ Vân Kiều chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Mục Thanh Nhã cũng cảm giác mạch lộ kinh lạc cả người vì đó thêm rõ ràng, tâm thần cũng đã nỗ lực bình định đi xuống.

Hai người bắt đầu tranh thủ tiêu hóa một viên bảy vị ngưng khí hoàn.

Mục Thanh Nhã trong miệng ngậm lấy bảy vị ngưng khí hoàn, dựa theo lời Ngô Minh dặn dò không dám nuốt xuống, chỉ là chậm rãi nhuận ước*. (*ngậm cho đan dược hòa tan vào nước bọt, chậm rãi nuốt xuống)

Tình huống cùng Hỗ Vân Kiều rất gần, dược tính như hồng thủy vậy xung kích kinh lạc. May là có huyền khí của Ngô Minh phụ trợ, chậm rãi trấn an xoa dịu huyền khí đi khắp kinh lạc, tưới đều mười hai chính kinh cùng kỳ kinh bát mạch, cuối cùng huyền khí quy nguyên, ngưng tụ ở bên trong đan điền luyện hóa dung hợp.

Ngoài phòng Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương, cách lớp cửa cũng có thể cảm thấy huyền khí của Mục Thanh Nhã bên trong đang từ từ vững vàng tăng lên.

“Hai sao rồi!” Hỗ Vân Thương dùng bút trong tay viết.

Hắn cùng Tông Trí Liên sợ nói sẽ kinh động đến bên trong, vì lẽ đó tìm giấy bút giao lưu.

“Hình như muội muội của ngươi cũng tăng lên một cái tinh cấp a.” Tông Trí Liên cũng kinh ngạc.

Nhưng điều để bọn họ kinh ngạc còn muốn ở phía sau, tu vi huyền khí của Mục Thanh Nhã thật giống như còn chưa có ngừng lại, lại đạt đến hai sao đỉnh cao mới miễn cưỡng ngừng lại.

Loại đình chỉ này không phải hoãn chậm lại, mà là cảm giác im bặt đi. Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương rõ ràng, đây sợ là liền thăng hai sao đối với kinh mạch xung kích hoặc tạo áp lực quá lớn, mới để huyền khí an ổn đi xuống.

Lại qua thời gian một chung trà, Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã thu công.

Ngô Minh khống chế huyền khí Mục Thanh Nhã đứng vững ở vị trí hai sao đỉnh cao, chờ mong nàng tìm cái thời cơ tự mình làm ra đột phá.

Bởi vì Ngô Minh đối với sức chịu đựng của thân thể nàng tương đối có lòng tin, có thể thiên tư tiềm lực thân thể Mục Thanh Nhã tựa hồ còn muốn vượt qua Hỗ Vân Kiều, đối với năng lực hấp thu bảy vị ngưng khí hoàn vượt xa mong muốn, nàng trái lại không dám quá mức tăng lên, chỉ lo có cái di chứng lưu lại gì về sau.

Ba người từ bên trong phòng đi ra, Tông Trí Liên là cái người thứ nhất kêu to: “Không công bằng a! Nhược Dao ngươi trọng nữ khinh nam! Tại sao các nàng đều thăng tinh, ta cùng Vân Thương chỉ vẻn vẹn là thu dọn lại mảnh vỡ kinh lạc cùng tăng lên độ tinh khiết?”

“Phi, liền trọng nữ khinh nam thì ngươi có thể làm sao nào?” Ngô Minh lườm hắn một cái. (chưa xong còn tiếp…)

*********************

ps: Các vị độc giả thân ái, xem xong chương và điểm một cái tán thưởng là thói quen tốt nga!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.