Ngô Minh ở trong nháy mắt khi phát hiện thân thể bị Âm Ba Công của Linh lão ăn mòn, lập tức thử ra chỉ lệnh đối với tiến hóa khung máy móc. Trước đã từng bởi vì đau đớn mà đóng qua thần kinh cảm giác, vì lẽ đó có thể thử một chút xem.
( yêu cầu của hồn thể phù hợp trạng thái khung máy móc bị quấy nhiễu, yêu cầu được tiếp nhận. Đang trong quá trình đóng thính giác… Hoàn thành!)
Trong đầu tiếng kim loại hoá nhắc nhở vang lên.
Cả người Ngô Minh trong nháy mắt nằm ở bên trong một cái thế giới gần như không hề có một tiếng động, thị giác cũng một lần nữa rõ ràng lên.
Sở dĩ nói là gần như, là bởi vì âm thanh kim loại hoá vẫn còn tiếp tục nhắc nhở: ( cảnh cáo, phạm vi khung máy móc chịu ảnh hưởng giảm xuống, nhưng quấy nhiễu vẫn cứ tồn tại, dưới tình huống khuyết thiếu drive khởi động chiến đấu, cơ năng khống chế của khung máy móc giảm xuống khoảng 30%.)
Ta ngất, đóng âm thanh cũng không được? Như vậy làm mù hai mắt giống như Tử Long* không bao lâu sau lại sáng mắt? Ngô Minh trong lòng thầm kêu oan uổng. (*nhân vật trong manga/anime Thánh Đấu Sĩ – Áo Giáp Vàng)
Nhưng ngẫm lại Âm Ba công có khả năng là một chủng loại giống như sóng siêu âm, tuy rằng không nghe thấy, nhưng vì âm thanh ở trong không khí rung động truyền đi, vẫn sẽ có thể đối với hệ thần kinh sản sinh mức độ ảnh hưởng nhất định. Vì lẽ đó kỹ năng khống chế của tiến hóa khung máy móc có phần giảm xuống đi?
Tương tự như trong truyện Thánh Đấu Sĩ, thời điểm Tử Long đánh với khiên Mỹ Đỗ Toa (Medusa), dùng vải bịt lại đôi mắt, nhưng vẫn cứ bị hoá đá nửa người.
( đang trong quá trình học tập khống chế âm luật của Ma Âm Cốc, dưới tình huống khuyết thiếu công pháp chủ chốt khiến tiến độ chậm chạp, hiện tại tiến độ phân tích học tập là 1%…)
Đáng tiếc, không phải vậy lập tức lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi liền sững sờ rồi. Ngô Minh trong lòng tiếc nuối.
Không rảnh suy nghĩ quá nhiều, sau khi tầm nhìn một lần nữa rõ ràng liền đứng lên, Ngô Minh lập tức bắt đầu đề phòng Linh lão công kích.
Giờ khắc này, Linh lão chính đang ở một bên lay động đôi chuông vàng kia, cũng đồng thời chậm rãi ép tới.
Hả? Tiểu nữ oa này lại có thể chịu đựng được? Vốn định lại đây một chưởng niêm phong hành động của nàng, Linh lão trong lòng kinh ngạc.
Mê hồn linh âm rõ ràng không có đình chỉ, nhưng Linh lão mắt thấy nàng vẻn vẹn là cả người cứng lại trong giây lát, ánh mắt vô thức tựa hồ rơi vào trong trạng thái hỗn loạn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
Linh lão gia tăng công lực phát ra Âm Ba Công, một đôi chuông vàng càng thêm đinh đang vang vọng.
Một bên khác, tộc trưởng gia tộc Liên Âm và Sanh lão cũng đã quấn vào một chỗ, hơn nữa xuất hiện nhiều tình huống nguy hiểm. Hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Tuy rằng tộc trưởng là thủ lĩnh cao quý của gia tộc Liên Âm, nhưng khuyết thiếu công pháp hàng đầu thôi động, mấy năm qua tu luyện huyền khí tiến bộ chậm chạp, các loại thiên tài địa bảo cung dưỡng cũng kém xa Ma Âm Cốc. Mặc dù có Trượng Kiếm Tông chiếu cố, cũng vẫn khá là chênh lệch. Vì lẽ đó bên trong cuộc đại chiến lần trước tộc trưởng lưu giữ cao thủ cấp bậc trưởng lão, hiển nhiên biết lực gia tộc có hạn.
May là gia tộc Liên Âm vẫn còn nền tảng, tộc trưởng không chờ mong mình có thể đánh bại Sanh lão. Chỉ là đã trúng mấy lần công kích, vẫn hướng về Ngô Minh bên kia tung đòn cứu nguy.
Oành ——
Nàng tung ra chính là một cái bao lưu huỳnh nho nhỏ có thể phát nổ, từ bên trong ống trúc nhỏ sau khi lấy ra liền đập xuống đất, phát sinh một tiếng vang thật lớn.
Nói thì đơn giản, tương tự như với quả pháo được chế tạo thô sơ. Tuy rằng kỹ thuật có hạn sức công phá không đủ, nhưng âm thanh phát sinh lại phi thường vang động. Liền cách đó không xa Âm công tử đều bị chấn động đến mức hơi loạng choạng một cái.
Đang toàn lực thôi phát Âm Ba công Linh lão liền chịu xung kích càng lớn, cả người nghiêng ngả một cái, khóe miệng thậm chí đều chảy ra một đạo tơ máu.
Gia tộc Liên Âm không phải đồ bỏ đi, không cách nào phát ra tiếng nói, nhưng cũng động não tự làm đồ phòng vệ. Cái tạc đạn này tựa là một trong số đó.
Tà công tuy thăng cấp nhanh, nhưng nguy hiểm càng lớn, so sánh với công pháp chính phái trưởng thành chậm nhưng tăng trưởng vững chắc tới nói. Hiệu quả cấp tốc nhưng dễ bị tẩu hỏa. Công pháp Ma Âm Cốc đại thể không phải dựa vào âm của bản thân, mà là dựa dẫm vào nhạc khí, thì lại đối với yêu cầu phóng thích huyền khí ra bên ngoài càng thêm yêu cầu cao… Thời khắc đang toàn lực thôi công, ngưng thần tụ khí đụng phải loại tiếng nổ vang này, đừng nói chỉ bị nội thương chút ít, chính là tẩu hỏa nhập ma cũng có khả năng rất lớn.
Đổi lại cách nói của học sinh* cho dễ hiểu, tựa là tần suất sóng âm bị mạnh mẽ quấy rầy, dưới hiệu quả quấy nhiễu sóng âm, phá hoại tính ổn định trong công pháp Ma Âm Cốc. (*trái ngược với từ ngữ hàn lâm, bác học)
Linh lão không lo được việc lau chùi máu tươi nơi khóe miệng. Chuông vàng vừa thu lại vội vã liễm công nạp tức*. (*thu công nạp khí)
Nhưng mà Linh lão chưa kịp một lần nữa ngưng thần tụ khí, một đạo thân ảnh của Ngô Minh đã vọt tới.
Nàng đã đóng thính giác, đối với âm thanh nổ vang không chứa đựng Âm Ba Công tự nhiên không bị ảnh hưởng, nhân cơ hội tốt lúc này nhất thời tập kích tới.
“A ————” Linh lão mắt thấy hàn quang song đao bay lượn ở trước mắt, hai cái tay theo bản năng mà chặn ở trước người.
Máu me tung tóe.
Trong chớp mắt hai cổ tay của Linh lão bị chém đứt, chủy thủ cầm trong tay bị văng lên trên không trung, chuông vàng cũng bị hất tung lên vang động.
Nhưng Linh lão không có chết. Bởi vì Âm công tử đột nhiên phóng tới trước, nắm lấy cổ áo của hắn kéo một cái.
Cú kéo người này chỉ vẻn vẹn là cứu tính mạng của hắn, nhưng hai cái cánh tay là không thể bảo vệ.
“Oa a ————” Hai cái cẳng tay bị chém đứt, trong cảnh máu tươi tuôn trào Linh lão liên tục kêu thảm thiết.
Lúc đem hắn kéo đi trong nháy mắt ấy. Âm công tử lấy thanh sáo ngọc cùng song đao của Ngô Minh đang đang va chạm hai lần, nỗ lực đem thế thừa thắng truy kích của nàng giảm bớt.
Sắc mặt của Âm công tử thể hiện vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, đem Linh lão đã mất đi giá trị tiện tay hướng về phía sau ném đi, ngưng thần cùng Ngô Minh đối đầu.
Lúc này chuông vàng cùng chủy thủ mới rơi xuống trên nền đất lát đá xanh, phát sinh thanh âm đinh đương.
Thính lực của Ngô Minh đã khôi phục, tranh thủ chút thời gian đưa chân đem cây chủy thủ hướng về phía Mục Thanh Nhã bên kia đá một cái.
Mục Thanh Nhã trong ngày thường luôn mang bảo kiếm bên người. Nhưng lần trở lại quê nhà, hơn nữa còn tiến vào trung tâm cấm địa, nàng đã sớm lấy xuống binh khí để lại ở chỗ mẫu thân nơi đó. Giờ khắc này Ngô Minh đem dao găm đá đến, tựa là lo lắng nàng không có vật hộ thân.
Cứ việc bằng cấp bậc huyền khí của Mục Thanh Nhã, đối với mấy vị cao thủ Ma Âm Cốc này trong tay có khí giới hay không cũng không có gì khác biệt. Nhưng trong lúc ác chiến vẫn quan tâm cho đối phương, khiến cho nàng cảm thấy một phần quan tâm của Ngô Minh thật ấm áp.
“Linh lão!” Một bên khác Sanh lão kinh ngạc thốt lên một tiếng, dứt bỏ tộc trưởng gia tộc Liên Âm đã rơi vào giai đoạn giãy dụa, chạy gấp tới liền muốn cứu trị hai tay bị chém đứt của Linh lão.
Phập —— một đạo hàn quang đánh úp về phía Linh lão chính đang ngã ngồi trên đất vung vẩy hai đoạn tay cụt kêu đau đớn.
Là một cây chủy thủ được phóng ra từ cửa động.
Thanh đoản kiếm này chỉ là lấy huyền khí trình độ hai sao tung ra, tốc độ cũng không nhanh. Nhưng Sanh lão có tâm cứu viện lại vẫn không kịp, trơ mắt mà nhìn ánh kiếm kia đi vào ngực bụng Linh lão.
Oa nha một tiếng hét thảm, nơi bụng Linh lão run rẩy lưu lại lỗ dao găm, lưỡi dao sắc đã đâm tới bên trong bụng hắn xuyên lưng mà ra.
Trong miệng hắn phun ra ngụm máu đen, hai mắt trừng lớn, không nghĩ tới chính mình sau khi cụt tay lại gặp phải lợi kiếm đâm thủng lưng ngực.
Chủy thủ là Mục Thanh Nhã phóng. Vừa nãy nhặt lên cái lợi khí Ngô Minh đá tới này, nàng nhìn trúng Linh lão hai tay bị chém đứt, thừa sơ hở tâm tư hắn đang đại loạn, dứt khoát rút dao ném ra, không nghĩ tới dĩ nhiên một kích đắc thủ.
Giờ khắc này nàng đứng ở cửa động, vừa nãy toàn lực ném chủy thủ giống như tiêu tốn toàn bộ khí lực của nàng, phù phù mà thở gấp hầu như không đứng lên nổi.
Một là đột nhiên phát lực uể oải, hai là kinh hoảng sau khi lần đầu giết người.
Vừa nãy vì giúp đỡ bạn bè mà không nghĩ được quá nhiều. Giờ khắc này nhìn thấy Linh lão bên kia chết rồi, lúc này cảm giác tội lỗi khi giết người mới xông lên đầu.
Tuy rằng trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình đó là kẻ ác, nếu như không giết hắn nhóm người của mình cũng sẽ chết, thậm chí nhiều người sẽ bị hại hơn, nhưng Mục Thanh Nhã vẫn là không khống chế được thân thể phát run.
“Làm rất khá!” Ngô Minh hô to một tiếng, dứt bỏ Âm công tử nhằm phía cửa động.
Nàng lo lắng Sanh lão nóng giận đến giết Mục Thanh Nhã, lại không dám chắc tộc trưởng có thể ngăn được.
“Lão tử làm thịt ngươi cái con nha đầu đáng chết này!” Sanh lão vừa thấy Linh lão bị lợi kiếm đâm xuyên bụng hơn nữa ói ra chính là máu đen. Lập tức rõ ràng dĩ nhiên đã không còn có thể cứu chữa, dưới cơn thịnh nộ xoay người hướng về phía Mục Thanh Nhã tại cửa sơn động đánh tới.
Tộc trưởng vội vàng liều mạng tiến lên ngăn, nhưng nguyên bản hiểm hiểm bị đánh giết nàng làm sao lại được việc? Qua hai chiêu liền bị đánh bay.
Mắt thấy Sanh lão tung một quyền đánh về phía Mục Thanh Nhã, Ngô Minh đã chạy tới phía sau lưng hắn hét lớn một tiếng: “Nếm thử song đao của ta!”
Sanh lão bất đắc dĩ bỏ qua Mục Thanh Nhã tại cửa động vội vàng xoay người ứng chiến, nhưng không nghĩ tới song đao của Ngô Minh cực nhanh, xoạt xoạt ở trước ngực hắn đã vẽ ra hai đạo vết máu.
Ngô Minh dự kiến khá chuẩn mà lại thân hình cực nhanh. Nếu không phải là nàng cố ý kêu to, Sanh lão có thể cũng đã bị loan đao khảm lưng mà chết. Nhưng vì an toàn của Mục Thanh Nhã, nàng lại không thể không hô to vây Nguỵ cứu Triệu như vậy.
Đâm này —— Phía sau lưng Ngô Minh đau đớn một hồi, là Âm công tử sau đó kéo tới, thanh sáo ngọc ở sau lưng nàng vẽ ra một cái vết máu thật lớn.
Vừa nãy ưu thế năm người tuyệt đối, bị Ngô Minh không tới thời gian uống cạn nửa chén trà đổi thành ba đối hai, tuy rằng vẫn chiếm ưu thế. Nhưng Âm công tử bọn họ làm sao lại dám bất cẩn?
Âm công tử không lại không chút nào thương hương tiếc ngọc, cùng Sanh lão hợp công Ngô Minh.
Chỉ là phía sau lưng Ngô Minh bị họa ra cái đại huyết đạo kia, lộ ra một điểm da thịt như tuyết, vẫn là làm lòng hắn có không ít dâm ý.
Cũng còn may Ngô Minh luôn bảo thủ loại hình ăn mặc nhiều, tranh đấu tuy rằng kịch liệt, nhưng còn không đến mức quá nhiều cảnh “xuân” tiết ra ngoài.
Tộc trưởng nỗ lực đề khí đứng lên, nhưng cơ vốn là mệnh lót đường. Mục Thanh Nhã cũng lo lắng, muốn tiến đến giúp đỡ nhưng cũng không xen tay vào được.
“Ngươi nghỉ một lát!” Ngô Minh đã khôi phục thính giác. Nghe được trong tai tiếng tộc trưởng phù phù thở dốc lập tức bảo cho nàng lui lại đi.
Tộc trưởng tự biết không giúp được gì, chỉ đành lùi lại cùng Mục Thanh Nhã một chỗ, cật lực điều tức cùng ổn định độc tố vùng đan điền. Căn bản là không có cách nhúng tay tranh đấu nên Mục Thanh Nhã vội vã đưa tay đặt trên lưng nàng, lấy huyền khí có chút hơi mỏng tận lực hỗ trợ.
Âm công tử cùng Sanh lão hợp công Ngô Minh, nhưng không nghĩ tới song đao trong tay nàng trên dưới tung bay, thủ chắc tới nỗi gió thổi cũng không lọt.
Chiêu thức của nàng phi thường quái dị, khi thì đao đi kỳ phong, khi thì nhận hành hiểm lĩnh, rất nhiều lúc hai người đều cảm thấy nàng không phải đang dùng đao, mà là tương tự với một loại vũ khí như phất trần.
Càng để cho hai người phiền muộn chính là, huyền khí của nàng kéo dài không dứt. Dưới tình huống lấy một địch hai, còn có thể mỗi lần vung vẩy song đao tất cả đều chứa huyền khí. Hơn nữa chiêu thức trên mỗi tay lại có sự khác biệt, Âm công tử cùng Sanh lão quả thực giống như đang cùng hai vị thiếu nữ công lực đồng dạng tranh đấu vậy.
Không trách vừa nãy Linh lão huyền khí cao hơn nàng một tinh, còn không thể không dùng Mê Hồn Linh! Hai người trong lòng bừng tỉnh.
Có thể vẫn còn đang kiêng kỵ tộc trưởng gia tộc Liên Âm bất ngờ dùng tạc đạn, bọn họ vẫn còn dè chừng không dám thôi thúc Âm Ba Công.
Đánh được một khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, hai người dĩ nhiên đánh không thắng Ngô Minh.
Nghiêm chỉnh mà nói, Ngô Minh là bị đánh rất thảm, chỉ là còn không bị chế trụ.
Nàng đã chịu đựng qua gần mười đòn quyền chưởng nghiêm trọng từ Sanh lão, cánh tay, bả vai, một bên khác lại bị Âm công tử dùng thanh sáo ngọc đả thương nhiều chỗ.
Tuy vậy nhưng nàng là càng đánh càng hăng, thật giống động cơ vĩnh cửu không có suy kiệt mà đánh nhau không ngừng nghỉ, thật giống như sẽ không bị nội thương quấy nhiễu hoặc thương thế liên lụy vậy.
Âm công tử trong lòng ngơ ngác.
Không chỉ như vậy, hắn còn quan sát được thể chất tựa hồ rất đặc thù của nàng.
Tỷ như một chỗ bả vai đã bị thanh sáo ngọc cắt ra một đạo y tổn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy nơi tổn hại lộ ra da thịt vì bị thương mà sưng lên xanh tím.
Nhưng sau mười mấy cái hô hấp, nơi đó liền chỉ còn miệng y phục bị tổn hại, mà mơ hồ lộ ra một chút da thịt đã khôi phục vẻ trắng như tuyết mềm mại, quả thực như là chưa từng thụ thương.
Sanh lão cũng chú ý tới dị thường Ngô Minh có thể tự khôi phục vết thương, vội vàng hư thoát tung một chiêu bứt ra lùi về sau: “Thể chất của nha đầu này có điểm không đúng, tạm thời ngừng tay!”
“Ta cũng cảm thấy thể chất của nàng khôi phục kinh người.” Âm công tử cũng cấp bách lùi lại, chỉ là duy trì trạng thái vây chặt đối với cửa động.
Ngô Minh nhân cơ hội nhảy về bên người tộc trưởng, sau khi sờ mạch một thoáng, lại lấy ra một viên giải độc hoàn cho tộc trưởng ăn vào.
Tộc trưởng vừa nãy gắng gượng thôi thúc huyền khí, độc tố xâm lấn tâm mạch rất nhanh, tiếp tục như vậy cực dễ suy kiệt mà ngã lăn.
“Thân thể nàng bị hao tổn lại có thể khôi phục cực nhanh, huyền khí cũng dồi dào không kiệt.” Sanh lão nhìn chằm chằm Ngô Minh tại cửa động lại còn dám hướng về sau lưng tộc trưởng truyền vào huyền khí, cân nhắc một lát thấp giọng nói: “Đúng rồi, nàng nhất định là gặp được kỳ ngộ gì. Ăn được trân dược cấp bậc thiên tài địa bảo!”
Âm công tử cũng khống chế âm thanh ngạc nhiên nói: “Nàng từng ăn qua trân dược cấp bậc thiên tài địa bảo?”
Sanh lão hơi vừa nghĩ: “Tất nhiên là như vậy! Người gặp được kỳ ngộ, ăn trân dược sau, đa phần không có thiên tư hưởng dụng, không chịu được dược tính quá lớn bạo thể mà chết. Cũng có người sống sót nhờ vào đó mà cá vượt long môn trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.”
Âm công tử vui vẻ nói: “Chắc chắn nàng liền thuộc về hạng người sau, bằng không bất luận thiên phú cao cỡ nào, tuyệt đối không thể lấy huyền khí hạch tâm năm sao liền có đánh bại thất tinh huyền khí, cùng hai người huyền khí tám sao chúng ta dây dưa lâu như vậy mà vẫn không bại.”
Trên khuôn mặt già nua của Sanh lão đều là vẻ hoan hỷ, kêu lên: “Nhất định phải bắt nàng giam giữ. Luyện hóa huyết nhục làm thuốc!”
Âm công tử vừa nghe vẫn là lão nhân có kiến thức, ngược lại đại hỷ lắc đầu nói: “Nếu quả thật là ăn qua trân dược, cái này càng là tư chất thượng phẩm! Nhất định lưu lại người sống song tu, đoạt hồng hoàn* nạp bảo đỉnh!” (*ý nói trinh tiết)
Bọn họ không biết Ngô Minh là đồ đệ của tông chủ, chỉ cho nàng là cái nữ đệ tử bị tước đoạt thân phận tiềm tinh đệ tử. Bằng không đầu tiên sẽ không nghĩ tới là thiên tài địa bảo tạo thành thể chất đặc thù, mà là nhất định sẽ trước hết nghĩ tới Trượng Kiếm Tông có tà môn. Chẳng nhẽ bọn họ có bí pháp gì thôi phát huyền khí cùng thể chất của nàng?
Ngô Minh giờ khắc này cũng không chịu nói mình là đồ đệ của tông chủ. Bởi vì sau khi nói cũng sẽ không mang đến chỗ tốt gì cho mình, mà chỉ càng kích thích đối phương muốn liều mạng giết chết mình hơn.
Bởi vì ai cũng đều không gánh nổi lửa giận của đệ nhất cao thủ tam quốc Tề; Tấn; Vũ, tông chủ Trượng Kiếm Tông!
Nếu đã xung đột, cũng chỉ đành một mất một còn!
Hai người suy đoán Ngô Minh từng có kỳ ngộ phục dụng qua trân dược, vì lẽ đó có thể chất đặc thù, không khỏi phi thường kinh hỷ.
Hơi thương nghị một chút, Âm công tử nói: “Không nên khinh địch, ngươi cùng ta liên thủ bắt giữ nàng!”
Sanh lão nhe răng cười nói: “Diệu thay! Đến lúc đó liền đem hồng hoàn của nàng cho ngươi. Huyết nhục để cho ta, theo như nhu cầu mỗi bên!”
“Được!” Âm công tử cùng hắn cùng cười phá lên, sắc mặt mang theo vẻ dữ tợn đạp bước hướng về cửa động ép dần tới.
Tuy rằng Tiêu Nhược Dao khó đối phó, hơn nữa cân nhắc cần phải bắt giữ nàng, độ khó không tầm thường. Nhưng hai người tự nhủ chỉ cần cẩn thận một chút kéo dài tranh đấu đi xuống, tiểu nha đầu sớm muộn sẽ nhai không nổi mà buông tay chịu trói.
Hai người mới vừa đi vài bước, đã thấy Ngô Minh từ eo túi lấy ra một cái bình sứ.
“Không được! Không nên để cho nàng uống thuốc tự sát! Nếu là có độc, huyết nhục liền không thể dùng.” Sanh lão kinh ngạc thốt lên.
Âm công tử vừa muốn bay vọt qua. Nhưng lại cứng rắn ngừng lại thân hình: “Cẩn thận trúng kế!”
Ngô Minh liếc mắt một cái nói: “Ta đói bụng, ăn chút đường viên không được a?”
Sanh lão cùng Âm công tử ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong tay Ngô Minh xoay tròn ba viên đường đậu.
“Ha ha, cũng còn tốt, không phải độc vật liền tốt.” Sanh lão nói: “Tiểu cô nương mau mau đầu hàng mới là thượng sách, chúng ta…”
Ngô Minh hừ một tiếng: “Các ngươi đều muốn ăn thịt ta, còn muốn ta đầu hàng? Cho ta là kẻ ngu si a?”
Hai người bọn họ thính lực không bằng Ngô Minh. Cũng là không nghe thấy hai cái tặc tử thương lượng.
Mục Thanh Nhã vội vàng đối với Ngô Minh làm cái động tác, sau khi hấp dẫn sự chú ý của nàng, thật nhanh làm cái tay ngữ: “Nơi này có Đoạn Long Thạch, có thể ở trong động thả xuống chắn cửa đá ngăn cách kẻ địch!”
Mục Thanh Nhã động tác cực nhanh. Chỉ lo hai cái kẻ địch cách cửa động miệng mười mấy bước ngoài nhìn hiểu.
“Rõ rồi, các ngươi tuyệt đối không nên đi ra.” Ngô Minh cũng dùng tay ngữ trả lời. Cái Đoạn Long Thạch này khẳng định là tương tự với tảng đá đóng kín cửa động trong Thần Điêu Hiệp Lữ, cũng là có thể làm phương pháp bảo mệnh cuối cùng khi không địch lại. Chỉ là trong lòng Ngô Minh có cảm giác mình còn có một chút hi vọng có thể thắng.
Tộc trưởng gia tộc Liên Âm thấy nàng dùng tay ngữ dĩ nhiên lưu loát như vậy, đã không còn cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trước đó Ngô Minh một mình đánh giết Cầm lão, Tiêu lão hai vị trưởng lão của Ma Âm Cốc, gián tiếp giết Linh lão, đồng thời cùng lúc đối đầu hai vị cao thủ huyền khí tám sao là Âm công tử và Sanh lão, đã làm nàng kinh ngạc cực kỳ.
Mục Thanh Nhã tộc chúng ta từ nơi nào mời tới được vị nữ hiệp thần kỳ này a? Hình như là bạn thân của Thanh Nhã? Tộc trưởng quả thực đều muốn quỳ bái.
Trong một ngày giết chết ba vị trưởng lão Ma Âm Cốc, cái này ở bên trong cuộc đại chiến hai mươi năm trước cũng coi như là tài năng kinh người. Huống hồ hai mươi năm qua gia tộc Liên Âm đã không còn có thể thu thập Ma Âm Cốc.
“Các nàng nói cái gì?” Âm công tử cẩn thận hỏi Sanh lão bên cạnh.
Sanh lão nỗ lực suy nghĩ bắt chước lại động tác tay ngữ: “Hình như là nói cái gì mà cho các nàng vào trong động.”
“Ha ha, có thể trốn đi đâu?” Âm công tử nở nụ cười một tiếng, đề cao giọng nói: “Tiêu cô nương, huyền võ của ngươi khiến tại hạ rất bội phục, nếu như có thể cộng kết liên lý…”
“Nếu là ngươi cùng heo nái cộng kết liên lý, ta nhất định sẽ tát hoa chúc phúc.” Ngô Minh phi* hắn một câu. Giờ khắc này chính đang tức giận đến nghiến răng, cái gì đoạt hồng hoàn nạp bảo đỉnh, nghĩ hay lắm, có tin hay không ta lập tức tới thái giám ngươi? (*phỉ nhổ)
Ngô Minh thính lực vượt xa trước kia, hai tên này tuy rằng thấp giọng thương nghị, nhưng huyền khí chênh lệch không lớn, vẫn bị nàng nghe lọt vào bên trong lỗ tai.
Ba viên đường hoàn trong tay chuyển một cái, Ngô Minh giơ tay nhét vào trong miệng, khô khốc nuốt vào.
Âm công tử đối với lời trách cứ của Ngô Minh không để ở trong lòng, chỉ là khẽ cười: “Hừm, thật đúng là đói bụng rồi?”
Sanh lão cũng cười nói: “Đều nói nữ tử tham ăn, không nghĩ tới dĩ nhiên ở giờ khắc này còn muốn ăn vặt như vậy.”
Bọn họ sao có thể nghĩ đến, sẽ có người đem bảy vị ngưng khí hoàn quý giá nhào mạch nha làm thành đường đậu. Càng không nghĩ tới, có người dám một lần ăn ba viên đan dược bổ sung huyền khí.
Đan dược bổ sung huyền khí, đều cần ngồi trên mặt đất, lấy huyền khí trong cơ thể phụ trợ đan điền thu nạp tiêu hóa dược tính. Vì lẽ đó hai người hoàn toàn không nghĩ tới Ngô Minh dĩ nhiên ở ngay trước mặt bọn họ bù huyền khí.
“Vẫn còn đói bụng.” Ngô Minh quyệt cái miệng nhỏ một cái, tựa hồ có chút tức giận mà đem toàn bộ bình sứ đổ tới, thổi phù lấy hơi đem một bình đường hoàn đều đổ vào vào trong miệng.
Ô ực —— Ngô Minh nuốt xuống đầy một miệng lớn.
Mục Thanh Nhã ở bên đều xem há hốc mồm, căn bản chưa kịp ngăn cản. Nàng nhưng là biết trong bình này đều là đựng cái gì.
“Ách… Ăn no rồi… Cần đánh một trận cho tiêu cơm.” Ngô Minh không hề có phong phạm thục nữ ợ hơi một tiếng, cười ha ha nói: “Cấp —— ta —— bạo —— phát —— đi ——!”