Thuấn sát a! Cao thủ tám sao huyền khí bị một chiêu giết chết.
Cổ lão cứng đờ tại chỗ, một con mắt lộ ra gần nửa đoạn dùi trống, con mắt còn lại hiện ra trạng thái mờ mịt giống như trì độn, chậm lại một hai cái hô hấp sau mới ầm ầm ngã xuống đất.
Vóc người béo tròn béo trục của Cổ lão ngã trên mặt đất, còn chưa ngỏm hẳn, tứ chi vụng vẩy loạn xạ, còn muốn giãy dụa ở lúc sắp chết.
Hắn tuy rằng hai tay hai chân vung loạn, nhưng căn bản không có nỗ lực hướng về trên mặt sờ soạng, chỉ biết cắm ở trong hốc mắt hắn, chỉ còn lại một chút đoạn dùi trống hướng lên trời mà đứng, tiêu chí giờ chết của hắn không xa.
Đâm lại quá sâu, tuyệt đối không còn cứu được.
Những người khác không kịp kinh ngạc, bởi vì Ngô Minh như đã hóa thành cơn gió, bắt đầu ở trước đám người Ma Âm Cốc thi ngược*. (*hành động tàn ác, ở đây là giết người)
“Toàn lực ra tay!” Âm công tử hét lớn một tiếng.
Hắn biết Ân cốc chủ đang cùng Bạch trưởng lão lấy âm công dây dưa, một chốc cũng không dám triệt lực, bằng không có khả năng bị truy kích mà trọng thương.
Bạch trưởng lão cũng xác thực như vậy, trong lòng mừng thầm huyền khí Ngô Minh tiến bộ, đồng thời chính mình cũng lao ra từ đường, toàn lực triển khai tiếng hống vang cùng Ân cốc chủ đối kháng.
Ân cốc chủ vốn là có vết thương cũ chưa lành, đụng phải Bạch trưởng lão giờ khắc này không tiếc hậu kình* tiến công, không thể không đem tử ngọc địch phát ra Ma Mị thanh âm thôi thúc đến tầng cao nhất, nên cũng không còn nhàn rỗi đi đối phó Ngô Minh. (*nghĩa là không cần phải tiết kiệm sức lực nữa)
Có Ngô Minh quân bài chủ lực này gia nhập, khiến cho toàn bộ cục diện đảo ngược. Bạch trưởng lão khống chế Ân cốc chủ, nàng là có thể trở thành sát thủ.
Bởi vì thực lực của nàng quá bá đạo, huyền khí kéo dài liên miên không dứt, đối mặt với quần công cũng không chút nào khiếp nhược. Tuy rằng huyền khí trong hạch tâm còn đang duy trì ở thất tinh, nhưng một thân huyền khí bạo phát tuyệt đối ở bên trên chín sao đỉnh cao. Tuy rằng không thể cùng tân nguyệt giai Ân cốc chủ có thể so với, càng không đuổi kịp Bạch trưởng lão huyền nguyệt giai, nhưng thân pháp linh động không thua kém bọn họ.
Chỉ là Ngô Minh động một chút nội tâm, cũng không có trực tiếp đối với Âm công tử ra tay.
Bởi vì thực lực của nàng thuấn sát mấy vị trưởng lão là có chút phân lượng. Trước bắt nạt Âm công tử cùng Sanh lão, chủ yếu hơn chính là chiếm tiên cơ. Thuấn sát Cổ Lão càng là bắt nạt hắn không có lòng phòng bị.
Vì lẽ đó giờ khắc này ba vị trưởng lão ở đây, lại có Ma Mị thanh âm hình thành hiệu quả tương tự như với vầng sáng* bổ trợ, Ngô Minh muốn nhanh chóng trừng trị bọn họ cũng chẳng phải dễ dàng. Đương nhiên thực lực chênh lệch vẫn cứ là tất thắng, chỉ là Ngô Minh cũng không muốn bị thương hoặc khiến người của gia tộc Liên Âm đang bị bắt giữ gặp nguy hiểm. (*cái này nàng nào chơi game mới biết, đại loại như người trong tổ đội đứng gần đội trưởng sẽ nhận được vòng sáng dưới chân, tăng cường sức mạnh này nọ)
Thấy Ngô Minh tấn công tới, Âm công tử giờ khắc này không chậm trễ chút nào trước tiên lấy thanh sáo ngọc làm vũ khí. Cùng Chung lão và Sanh lão sợ hãi liên thủ đối địch.
Hắn biết mình giờ khắc này không thể trốn tránh, nếu bị cha mình nhìn thấy liền nửa điểm tiền đồ tương lai cũng không còn. Bản thân mình đã từng có sai lầm tương đối nghiêm trọng, nhất định phải tranh thủ bắt Tiêu Nhược Dao, ít nhất phải kéo dài tới lúc cha mình thoát khỏi sự kiềm chế của Bạch trưởng lão.
Âm công tử không lạc quan chút nào mà địa phán định: Hiện tại Ma Âm Cốc, có thể đối phó với Tiêu Nhược Dao chỉ có Ân cốc chủ. Nếu là mình chỉ lo nỗ lực thoát thân, kết quả sẽ càng chóng chết.
Lấy hắn cầm đầu ba vị cao thủ tám sao này, gào thét đem võ kỹ phát huy đến mức tận cùng.
Bọn họ nỗ lực dính lấy Ngô Minh. Phát huy đầy đủ ưu thế quần công. Nhưng không nghĩ tới chính là Ngô Minh căn bản cùng ba người bọn họ vừa chạm chán liền tách ra, hoàn toàn không có ý tứ dây dưa nhiều.
“Chuyện gì xảy ra?” Chung lão kỳ quái: “Huyền khí của nàng không hề giống là đã nửa bước đạt tới nguyệt giai thánh giả, giống như mềm yếu vô lực vậy.”
“Ngươi đừng tin quỷ nha đầu này!” Âm công tử chỉ kịp nhắc nhở một câu.
Oành ——
Một cái đệ tử huyền khí năm sao của Ma Âm Cốc bị đánh cho đứt gân gãy xương, ngã nhào trên đất thổ huyết không thôi.
Sanh lão lại thấy có người chết, sợ hãi kêu lên: “Cầm lão ba người bọn hắn cũng đều chết ở trên tay nha đầu này, vạn vạn không được bất cẩn!”
Hắn vốn là quen nhìn thấy người chết. Nhưng vị trí ba trưởng lão kia đều là tương đương cùng trình độ mình, đều trực tiếp hoặc gián tiếp ngã xuống ở trong tay Ngô Minh, khiến cho hắn nổi lên cảm giác môi hở răng lạnh.
“Cái gì? Làm sao có khả năng? Cầm lão bọn họ?!” Chung lão quả thực không thể tin được điều chính mình nghe được.
Tiếng cười khúc khích ——
Chung lão chính còn đang ngạc nhiên ở lời Sanh lão nói, lại một cái huyền khí lục tinh Ma Âm Cốc đệ tử bị Ngô Minh lấy đại lực đem binh khí của hắn đâm hắn, cắm ngược vào trong bụng máu tươi ứa ra, mắt thấy hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
“Đừng để ý tới bọn chúng, ba người chúng ta toàn lực tiến công! Cùng liên thủ đánh!” Ba người Âm công tử căn bản không hề coi việc tổn thất đám đệ tử yếu kém là chuyện gì to tát. Liều mạng nỗ lực cùng Ngô Minh dây dưa.
Ở trong tiếng sáo Ma Mị thanh âm, bọn họ cảm giác công lực mình có tăng tiến, mà Tiêu Nhược Dao tất nhiên sẽ bị áp chế công lực, lúc này đây cũng dám cùng nàng đối kháng một phen.
Đáng tiếc Ngô Minh bên trong ở quần công thành thạo điêu luyện, như cá chép nghịch dòng nước vậy ở bên trong hiệp chiến của đám người Ma Âm Cốc vẫn rong ruổi phát chiêu. Không ra năm mươi hiệp, đem ngoại trừ Âm công tử, Sanh lão cùng Chung lão ba người còn lại của Ma Âm Cốc ra thì đám người còn lại tất cả đều bi đánh đổ.
Đám người Ma Âm Cốc ngã trái ngã phải phủ phục đầy đất, thân hình Ngô Minh đứng lại, quay về mấy bước ngoài ba người Âm công tử chính đã đuổi kịp tới. Nở nụ cười một tiếng: “Được rồi, món nguội đã ăn xong, tiếp đó nên đến món nóng!”
Chung lão khinh miệt một tiếng: “Cố làm ra vẻ bí ẩn! Ngươi chỉ là ỷ vào thân pháp mình nhanh nhẹn, vừa nãy cổ lão nhất thời không đề phòng mới bị ngươi đắc thủ!”
Hắn gỡ xuống song loan đao bên hông, bắt đầu khai triển bản lãnh thật sự.
“Cố làm ra vẻ bí ẩn? Vậy hãy để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút!” Ngô Minh đem huyền khí cả người nhấc lên, song quyền như điện cùng nhau vung ra.
Cặp song loan đao của Chung lão mới vừa vung lên, liền bị song quyền phi thường có độ châm chích của Ngô Minh từ hai mặt sườn giáp công. Đánh vào mặt bên song loan đao.
“Oa ——” Chung lão cảm giác hai hai cổ cự lực đụng vào trên lưỡi dao sắc bén trong tay, nứt gan bàn tay thấy máu.
Leng keng —— Chung lão không cầm được song loan đao trong tay, dĩ nhiên bị đánh rơi trên đất.
Thịch —— Ngô Minh một cước vung lên, đem một thanh loan đao rơi xuống đá ra. Còn giống như phi đao vậy bay vù qua, trực tiếp đâm vào ngực một cái đệ tử Ma Âm Cốc đang giẫy giụa muốn bò dậy.
Tên đệ tử Ma Âm Cốc này liền chết triệt để.
“Cứu người a!” Ngô Minh hô to một tiếng.
Ở bên trong từ đường đám người Mục Thanh Nhã nhất thời phản ứng lại, Mục Thanh Nhã cùng mẫu thân chạy đi, cùng mấy người cao thủ đồng thời ba chân bốn cẳng nhấc người giải cứu.
Trên sân người của gia tộc Liên Âm bị bắt trói được cứu vào từ đường, giải quyết xong vấn đề con tin.
“Đáng ghét!” Âm công tử phản ứng lại.
Tiêu Nhược Dao trước đó dành cho hắn sự uy hiếp đe dọa quá lớn, trái lại làm hắn ở vừa nãy nóng vôi mất khôn, quên có cái điều kiện con tin cực kỳ có lợi này.
Không trách Tiêu Nhược Dao vừa lên không có trực tiếp nỗ lực chém giết ba người mạnh nhất, mà là đem đám đệ tử rác rưởi Ma Âm Cốc đều thu thập. Hóa ra là nàng là sợ có người làm hại con tin.
Đáng tiếc phía bên mình vì Tiêu Nhược Dao mấy ngày trước biểu hiện quá mức kinh sợ cùng Cổ lão bị thuấn sát tại chỗ, rối loạn tâm tư, lại bị nàng thừa cơ hội làm suy yếu thế mạnh.
“Chạy đi đâu!” Âm công tử dương tay lấy ra hộp cơ quan, mắt thấy liền muốn phóng ra một loại ám khí.
Ngô Minh vội vã tiến lên che ở trên đường ám khí bắn ra.
Con nhóc con hôi miệng còn hôi sữa, ngươi kinh nghiệm không đủ quả nhiên bị lừa, xem ra con tin vẫn là tạo tác dụng rồi! Âm công tử trong lòng cười thầm. Trước đó động tác của ngươi quá mau lẹ không bắt được, giờ khắc này che chắn ở trước người đám con tin còn có cái gì khó khăn?
Âm công tử nhếch miệng lên, lập tức khởi động hộp cơ quan, bắn ra chín cái thanh tuyết tiêu.
Thanh tuyết tiêu cũng không phải phi tiêu, mà là tương tự với phi tiêu hình hoa tuyết của Ninja Nhật Bản, dễ phóng khó tiếp, từ bên trong hộp cơ quan phóng ra thì có sức sát thương lớn. Trên không trung lóe ra điểm điểm thanh sắc hàn quang, hướng về vừa muốn rút lui vào từ đường Mục Thanh Nhã mọi người hăng hái vọt tới.
Cái ám khí này chín ngày trước hắn không có mang ở trên người, bởi vì không nghĩ tới sẽ đụng phải địch thủ lợi hại như vậy.
Nhưng sau khi đụng phải Ngô Minh, Âm công tử không còn dám bất cẩn, thừa dịp đi [ tuần sơn ] mang nước và lương thực đến cho Ân cốc chủ, từ một trú điểm mang theo ở trên người, giờ khắc này vẫn đúng là dùng đến.
“Si tâm vọng tưởng!” Ngô Minh vì Mục Thanh Nhã mọi người, đứng bất động chỉ có hai cánh tay vung mạnh.
Sức quan sát trác việt của tiến hóa khung máy móc phát huy hiệu quả, chín cái thanh tuyết tiêu bị Ngô Minh khống chế nắm trụ.
Nhưng mà thanh tuyết tiêu trong lúc phóng có lực xoay tròn, hơn nữa bởi vì hình dạng đặc thù nên không dễ bắt. Chín cái phi tiêu do hộp cơ quan bắn ra, nhất thời ở trên bàn tay trắng mịn của nàng, cũng bị cắt ra vài miệng vết thương.
( cảnh báo! Độc tố xâm nhập!) Âm thanh kim loại hoá trong đầu Ngô Minh bắt đầu khẩn cấp nhắc nhở.
Thấy da dẻ của Ngô Minh bị tổn hại, Âm công tử đại hỉ, thanh sáo ngọc xoay tròn ở trên tay đi một vòng, lại không nóng lòng động thủ: “Ha ha! Trên phi tiêu có quét Bắc Hải Thanh Thiềm độc.”
“Có cái công hiệu gì a?” Ngô Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Trên người ngươi có còn chất độc này hay không?”
“Cô nương không cần hỏi cái này nhiều? Không nên mưu toan lấy huyền khí áp chế. Trừ phi thực lực chân chính đạt tới nguyệt giai thánh giả, bằng không căn bản không áp chế được độc tính.” Âm công tử đắc ý nói: “Người trúng độc trong vòng mười hai canh giờ đừng nghĩ muốn nhúc nhích dù chỉ một chút. Tiêu cô nương, ta khuyên ngươi hay là đưa tay chịu trói, còn có thể cân nhắc cho ngươi thuốc giải độc môn để trị liệu! Nếu là kéo dài lâu dần, mặc dù được cứu trị nhưng sẽ lưu lại di chứng chân tay bất tiện.”
“Nói nghe thật dọa người, ta hơi sợ…” Ngô Minh chớp chớp mắt to.
Mục quang óng ánh thoáng qua mắt người.
“Nha đầu này đúng là cao thủ một giới sao?” Chung lão lẩm bẩm nói.
Giờ khắc này manh thái* của thiếu nữ, khiến cho Chung lão quả thực hoài nghi vừa nãy Cổ lão đến cùng là bị ai giết? (*bán manh, tỏ ra thật cute, thật moe)
Sanh lão nhưng vỗ tay cười to nói: “Âm công tử diệu kế, nha đầu này rốt cục trúng thuốc tê rồi, chỉ đợi bó tay chịu trói.”
Chín ngày trước hắn ở dưới tay Ngô Minh chịu thiệt lớn, giờ khắc này tâm tình buông lỏng, không khỏi bản tính phát tác, giễu giễu nói: “Chúc mừng Âm công tử, rất lợi hại. Ngươi lần này bắn Tiêu Nhược Dao, hơn nữa còn là liên tiếp bắn chín phát, còn khiến nàng không ngừng chảy máu, càng là sắp sửa không thể động đậy, hảo bản lĩnh mạnh mẽ!”
Tâm tình Âm công tử cùng Chung lão cũng thả lỏng lên không khỏi cười khẩy một trận.
Víu víu víu ——
“A a a —— “
“Oa —— “
Bọn họ còn đang trong lúc nói cười, đầu tiên là tiếng thanh tuyết tiêu liên tiếp bay ra, ngay sau đó là mấy tiếng kêu thảm thiết.
Bị bắt ở trong tay Ngô Minh chín cái phi tiêu hình hoa tuyết đều bị phóng ra ngoài.
Nhưng mục tiêu không phải Âm công tử, mà là các đệ tử Ma Âm Cốc ngã trên mặt đất còn chưa chết hẳn.
Nhưng đám phi tiêu này vừa ra, chúng đệ tử Ma Âm Cốc ngã trên mặt đất sẽ chết chắc.
“Chuyện gì xảy ra?” Âm công tử nhưng một thân mồ hôi lạnh.
Hắn không phải đau lòng đám đệ tử Ma Âm Cốc mất mạng, mà là tương đương rõ ràng chất độc trên thanh tuyết tiêu lợi hại bao nhiêu.
Mặc dù là một con gấu bị cắt ra một vết thương nhỏ, cũng phải ở trong mấy hơi thở ngã trên mặt đất cứng ngắc khó động. Làm sao Tiêu Nhược Dao còn có năng lực vận huyền lực tung thanh tuyết tiêu ngược lại, hơn nữa ném còn phi thường chuẩn xác như vậy, còn muốn mỗi tay đều phóng phi tiêu!