Trước khi mũi tên bắn tới Tề Thường bằng vào nhãn lực thoáng nhìn quét qua, đã nhìn ra người đánh lén ở trong cửa rừng rậm trước sơn ải.
Người đánh lén ở vào chỗ cao lấy mũi tên bắn người cưỡi ngựa bên dưới, tức là ở trên cao bắn mục tiêu di động, tuy rằng thuật bắn tương đối ưu tú, nhưng không được coi là kinh người.
Thế còn Ngô Minh thì sao đây? Nàng là ngồi trên lưng ngựa bắn chặn mũi tên của kẻ địch a!
Vật di động đương nhiên xóc nảy, trong quá trình phóng ngựa lăng không bắn trúng mũi tên bay tới! Độ khó đâu chỉ kinh người, quả thực chính là cấp bậc thần tiễn thủ!
Hơn nữa, trong chớp nhoáng này nàng đã xạ rơi hai mũi tên!
Miệng Tề Thường đều không hợp lại được, trơ mắt nhìn thấy hai mũi tên cấp tốc bay vụt đến đã bị bắn chặn rơi xuống.
Nhưng mà đây sự thực xảy ra trước mắt, bốn mũi tên va chạm nhau, từ trên không trung rớt xuống. Trong đó hai mũi còn rớt ngay trước tuấn mã hai người tầm hơn ba mươi bước.
Đừng nói Tề Thường, ngay cả hai gã cung tiến thủ ẩn nấp trên vách núi bắn lén, cũng đều kinh ngạc hồi lâu không tin nổi.
Hai người bọn họ không dám nói đạt tới cấp bậc thần tiễn, nhưng ở trong thế lực của mình cũng được xưng là cao thủ bắn tên. Nhưng vị nữ hài mặc áo lam đai tím trong số hai thiếu nữ cưỡi ngựa kia, lại có thể nhấc tay lên liền đem tên của bọn họ bắn rơi!
Trời ạ! Tài bắn cung của nữ hài tử này xuất sắc như thế, hơn nữa tuổi tác còn trẻ như vậy?!
Hai cung thủ đánh lén còn đang ngẩn người, Tề Thường vẫn còn đang kinh ngạc, Ngô Minh lại là động tác mau lẹ mà từ túi đeo phía sau lưng lấy ra hai mũi tên.
Không tới một cái hô hấp, Ngô Minh tay trái tay phải dần dần kéo cung, tốc độ cực nhanh hầu như là không cần nhắm vậy mà bắn ra hai mũi tên.
Không hay rồi!
Trên sơn ải hai cung thủ chỉ cảm thấy hai đạo hàn mang lóe lên, tên của nữ hài trong chớp mắt đã đến trước mắt rồi.
Phốc phốc ——
Cơ hồ là đồng thời vang lên hai tiếng đầu mũi tên cắm vào da thịt. Hai người cách xa nhau chừng bốn trăm bước, mà mũi tên cũng từ chỗ thiếu nữ cưỡi ngựa bắn cung dưới hạ đạo sơn ải phát ra. Với cùng một thời gian lại bắn trúng hai người.
Hai vị cung thủ chỉ là trong nháy mắt lấy phản ứng mau lẹ nhiều năm dưỡng thành, vặn mạnh thân hình một cái tránh được chỗ trí mạng, trên đầu vai mỗi người đều cắm một mũi tên.
Xạ tiễn thật nhanh! Thật hảo chính xác!
Trong nháy mắt lúc hai vị tiễn thủ ngửa mặt ngã quỵ, nghĩ tới chính là câu tán thưởng này.
Bằng trình độ thuần thục cung tiễn của bọn họ, chỉ cần người bắn tên tại ngoài trăm bước, không, cho dù là ngoài năm mươi bước, bọn họ liền dám đứng im cho đối phương bắn. Bởi vì tại trong nháy mắt khi đối phương kéo dây cung, bọn họ là có thể né tránh phương vị mũi tên không để bị bắn trúng.
Nhưng hôm nay. Từ giữa sơn lộ đến hai bên sơn ải, chừng hai trăm bước thậm chí ba trăm bước có hơn, ấy vậy mà mũi tên vắn cứ bắn trúng hai người!
“Tứ, tứ thạch* cung… Nàng lại có thể kéo tứ thạch cung…” Một cái cung tiễn thủ hãy còn nhạ nhạ khó có thể tin. (*chỉ sức căng của dây cung)
Tốc độ mũi tên quá nhanh, tuyệt đối là độ giương cung phải đạt đến cực đại, hơn nữa kính cung giơ cao trong tay nàng tuyệt đối là tứ thạch cung trở lên!
Thế nhưng, nàng là một nữ tử a! Nữ tử chớ nói tứ thạch cung, chính là có thể kéo tam thạch cung đã coi như là khó có được. Chớ nói chi là nàng có thể ở trên lưng tuấn mã giương cung.
Nhưng sự thực thắng hùng biện, không chỉ là tốc độ mũi tên cực nhanh, hơn nữa đầu mũi tên thấu vai mà qua, cái này đều nói rõ đích thật là mũi tên do tứ thạch cung phát ra.
Tại bên trên tuấn mã, lực đạo người giương cung sẽ yếu bớt nửa thạch. Bởi vì điểm tựa trên lưng ngựa có hạn, cũng không thể dùng phương thức hạ thân cung mượn lực. Vẻn vẹn là lợi dụng lực đạo từ hai cánh tay cứng rắn kéo dây cung!
Hai vị cung thủ trọng thương té trên mặt đất, căn bản không có quan tâm thương thế của mình, trái lại ở trong lòng đồng thời nghĩ thiếu nữ cưỡi ngựa bắn cung kia thật không thể tưởng tượng nổi.
“Làm sao lại chuẩn xác như vậy? Nàng là được người nào dạy dỗ? Lĩnh Nam Thần Tiễn? Mạc Bắc Tiễn Thánh?” Một gã cung tiễn thủ lấy một tay ôm vết thương nơi đầu vai, tay kia chống bùn đất, nỗ lực di dời thân hình của mình.
Mà không đề cập tới sức lực lớn đến thần kỳ. Vậy còn chính xác của nàng từ đâu tới?
Chúng ta chỉ là bắn một mũi tên, còn không kịp đổi vị trí. Nàng cũng đã tại trong nháy mắt giương cung bắn chặn. Nàng thế nào lại có thể nhìn ra hai vị trí bắn tên trong chớp mắt như vậy? Hơn nữa còn không được một hơi thở liền nhắm ngay hai nơi ẩn thân của chúng ta bắn trả, ngắm còn cực kỳ chuẩn xác không gì sánh được!
Trách không được huynh đệ trước đó ở chỗ thôn trại lại thất thủ! Cao thủ dùng cung tuyệt đỉnh như vậy làm sao có thể bị ám tiễn của chúng ta bắn trúng!
Hai vị cung thủ trong lòng kinh ngạc, lại cố gắng giãy giụa ly khai.
Lúc này, trên đường Ngô Minh cao giọng quát một tiếng: “Chiếu cố tốt bản thân!”
Nàng kích khởi huyền khí chừng ngũ tinh tả hữu, thả người hướng trên sơn ải chạy đi.
Muốn bắt đến cái người sống, điều tra rõ rốt cuộc là ai không nói hai lời liền muốn bắn chết hai người bọn họ, cho dù là nữ tử cũng không buông tha? Thậm chí không tiếc mười mấy dặm cùng bám theo, đến chỗ sơn ải này rồi lại thêm đánh lén.
Nàng đã nghe được thanh âm bật thốt vì đau, dù cho thanh âm kia cực độ đè nén, chỉ bởi đau mà khẽ kêu, tiến hóa khung máy móc tại trong lúc tình hình nguy cấp tăng cường cảm ứng lực vẫn là vô cùng bén nhạy cảm ứng ra được.
Hai tên cung thủ đánh lén đã bị thương, đúng là cơ hội tốt để bắt sống.
Ngô Minh đạp đầu cành cây cối rậm rạp, lấy cành cây rung chuyển làm điểm dừng chân, lăng không thật nhanh hướng bên trái sườn núi phi tới.
Trong lúc nhất thời, Ngô Minh đều có điểm cảm giác bản thân có phong phạm đại hiệp, như trong phim có cao thủ dùng đỉnh cấp khinh công đạp ngọn cỏ mà phi, a, là phóng trên tán cây.
“Cẩn thận một chút!” Nữ thị vệ Tề Thường thở nhẹ một tiếng, lôi dây cương trấn an hai con ngựa của Ngô Minh một chút, cảnh giới cao độ mà không ngừng nhìn bốn phía.
Nàng đã cảm giác được huyền khí Ngô Minh bên trên mình, thực lực càng vượt xa, liền để cho nàng đuổi theo tra rõ thân phận của địch nhân. Chỉ cần mình không cản trở là tốt rồi.
Mới vừa chạy lên chân núi chưa đến sườn núi, có người một thân trang phục võ giả từ cây trong rừng thả người lao ra, lẳng lặng hướng phía Ngô Minh nhảy qua đây.
Thình thịch —— Ngô Minh xuất thủ cùng hắn đối một quyền.
Võ giả quyền thế kính mãnh, thanh âm nổ vang.
“Người nào?” Ngô Minh lấy tiếng phổ thông không mang theo bất kỳ khẩu âm nào kêu một tiếng.
“…” Người nọ cũng không lên tiếng, bị một quyền của Ngô Minh đánh cho thân hình bay ngược ra sau, liền đứng ở trên nhánh cây chắn tay trước ngực mà đứng, bày ra một loại chiêu thức phòng ngự nào đó.
Ngô Minh thấy hắn không nói lời nào cũng không tiến công, lập tức minh bạch là muốn yểm hộ cung thủ rút lui, lập tức bỏ lại hắn hướng về vị trí cung thủ vừa nãy phóng đi, trong miệng còn gọi to: “Tặc tử nhà ai, bắn vào ta hai mũi tên còn muốn chạy?!”
Tên võ giả kia thấy Ngô Minh bỏ qua hắn, lại vội vã vọt tới.
“Nhiều chuyện!” Ngô Minh lại xoay người lại cùng hắn đối hai chiêu sau, giơ tay lên đánh mạnh một quyền.
Một quyền Ngô Minh dùng ra này chính là Tung Hoành Quyền học được từ chỗ võ giả Vũ Quốc, ra tay không có lưu lực, lấy toàn bộ trình độ ngũ tinh đem hắn đánh bay.
Ngô Minh tung người nhảy vào rừng cây, tự nhiên đã không còn thấy hình bóng cung thủ. Tỉ mỉ quan sát trên cỏ, đã phát hiện một chút vết tích lưu lại.
Loại vết tích này đối với người khác mà nói không nhìn ra sơ hở gì, nhưng đối với sức quan sát trác tuyệt của tiến hóa khung máy móc mà nói lại chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu.
Ngô Minh theo phương hướng tên cung thủ bỏ chạy mau chóng đuổi tới.
Mới vừa vòng qua một cây đại thụ, đột nhiên lại có một thân ảnh ngăn cản lối đi.