Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 464: Hết lòng tuân thủ hứa hẹn? Tình thế nhanh quay ngược trở lại!



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Hoàng Dung ta há là người nói không giữ lời?!” Ngô Minh thấy thái độ đám người Tuyên vương tử tựa hồ không tin mình, nhất thời hơi có tức giận, dùng lời thề son sắt mà hướng về đám người Tuyên vương tử nói: “Ta lên thổ thành, cùng đám người thế tử phân trần một phen, tự nhiên sẽ đem Sở nữ tướng từ trên lầu dùng sợi dây hoặc treo sọt buông xuống tới dưới chân thành.”

“Có thật vậy không?” Tuyên vương tử đã không phải là lần đầu tiên chờ mong xác nhận.

Mánh khoé bịp người, là cần kỹ xảo.

Luận thái độ của một một tên đi lường gạt người, chính là trước khi lừa gạt thành công nhất định phải làm tốt các bước đệm, còn muốn có hứa hẹn đầy đủ.

“Hoàng tỷ tỷ luôn luôn giữ lời hứa, dù cho lần trước chơi trò chơi thua ta, nàng cũng liền học con mèo nhỏ gọi!” Du Du quận chúa ở bên vì Ngô Minh bất bình.

Đây là một loại phụ trợ.

Lời nói đỡ xuất từ miệng hài tử năm tuổi, còn ai sẽ có tâm tư đi nghi vấn.

Cổ nhân dễ gạt? Hay còn là người hiện đại quá giảo hoạt? Hoặc là nhờ vào ánh hào quang của vai chính xuyên không?

Đều không phải.

Điểm then chốt để đi lừa gạt thành công, không phải là người bị lừa gạt có bao nhiêu ngu đần, mà là người đi lừa gạt có thủ đoạn cao minh bao nhiêu.

Người bị lừa không phải người ngu, mà đám người Tuyên vương tử há là hạng ngu đần? Đều là nhân trung tinh anh, là dễ dàng lừa gạt như vậy?

Ánh mắt của bọn họ lúc này nhìn Ngô Minh vẫn là rất có lo lắng cùng không tín nhiệm.

Then chốt là kỹ xảo đi lừa gạt của Ngô Minh có đúng chỗ hay không.

Suy nghĩ lại một chút Ngô Minh trước đó đã làm những chuẩn bị gì?

Ngô Minh vì sao hát? Cái loại tiếng ca thô cuồng trực sảng này, là ám chỉ người nghe, tại trong tiềm thức tạo thành một loại Ngô Minh là người ngay thẳng, tính tình có sao nói vậy.

Vì sao cùng Du Du nói một ít chuyện tình về chứng suy lão? Người nghe sẽ cùng Hoàng Dược Sư nghe được trước đó sản sinh liên tưởng, trong lòng càng thêm xác thực lời nàng kể là thật.

Thậm chí rất là nhún thuận nói tới cái gì Quách Tĩnh.

Mục đích chỉ có một, khiến đám người Tuyên vương tử đối với thân phận [ Hoàng Dung ] của nàng tin tưởng không nghi ngờ.

Phen diễn xuất này làm xuống tới, còn ai sẽ nghĩ vị Hoàng Dung ngay cả Du Du quận chúa đều nhận biết xưng hô Hoàng tỷ tỷ này, dĩ nhiên là cái danh tính giả?

Ừ. Cho nên Ngô Minh phát thệ cái gì mà bản thân không thả người, liền khiến Hoàng Dung thề độc, đều căn bản không sao cả, không đau lòng…

Nếu để Hoàng Dung thế giới kia biết được, chỉ sợ cũng bị cuồng phún* một phen. Nhưng chủ yếu là nước bọt, mà không phải dịch thể trắng đục cái gì, Ngô Minh là giả hồ đồ không quan tâm. (*mắng phun nước bọt)

Trong lúc chiến tranh hành sự vô cùng quan trọng. Có thể giữ được tánh mạng cùng tối đa hóa lợi ích mới là chuẩn tắc hành động của chủ tướng.

Đám người Tuyên vương tử là cắn răng phải tín nhiệm Ngô Minh.

Bởi vì bọn họ đã lên thuyền địch, Sở nữ tướng người có trọng lượng trí mạng trong cuộc đàm phán bị nắm chặt tại trong tay Ngô Minh.

Ngô Minh đem xe ngựa thúc một cái, bắt đầu hướng thổ thành tới gần. Đồng thời quay đầu đối với rơi lại ở phía sau không hề theo tới Tuyên vương tử đám người nói: “Ta vào thổ thành sau, cần một ít thời gian phân trần, đợi chỉ chốc lát các ngươi chớ để sốt ruột.”

Tuyên vương tử nghe xong những lời này, trong lòng thoáng thả lỏng.

Thời đại này còn là thật tin tưởng thệ ngôn.

Đương nhiên nếu như bọn họ cùng Ngô Minh có giao thiệp nhiều hơn. Cũng sẽ không tuỳ tiện bị lừa.

Cót két kẽo kẹt —— Tiếng xe ngựa lăn bánh tại ban đêm đặc biệt rõ ràng.

Dưới ánh trăng, mắt thấy xe ngựa Ngô Minh đi càng ngày càng tới gần thổ thành, đám người Tuyên vương tử bị ép ở lại địa phương cách thổ thành ba trăm bước.

“Tuyên vương tử, cứ như vậy phóng các nàng đi tới thổ thành?” Thân là vương tử cận vệ, lão Lộc mở miệng hỏi.

Sở nữ tướng hộ vệ Hạc lão vẻ mặt lo lắng, nhưng không tiện mở miệng hỏi lời này. Hắn liền thay đồng môn của mình đặt câu hỏi.

Tuyên vương tử không đáp mà hỏi lại: “Các ngươi cũng đã nhìn chòng chọc đã lâu, nha đầu kia là có lúc nào phân tâm để lộ kẽ hở? Nếu là đột nhiên động thủ, các ngươi có mấy thành nắm chắc không tổn hao lông tóc gì cứu về Sở nữ tướng?”

Hạc lão cùng lão Lộc nghe xong ngạc nhiên nhìn nhau.

Lão Lộc ủ rũ nói: “Không dối gạt vương tử, cũng không phải là chúng ta học nghệ không tinh, thật sự là nàng đến một điểm phân tâm để lộ sơ hở cũng không có.”

Hạc lão cũng bi ai thở dài nói: “Đích xác, lão phu thủy chung vẫn theo dõi hi vọng tìm được một cơ hội. Nhưng chủy thủ của nàng trước sau vẫn cùng hông của Sở nữ tướng duy trì một phần khoảng cách, gần một canh giờ cũng không có thay đổi. Thật là không biết nàng như thế nào làm được? Nếu là thật động thủ. Muốn bảo đảm Sở nữ tướng không bị thương, ta ngay cả một thành nắm chắc cũng không có. Chỉ sợ nàng trong nháy mắt sẽ ngọc thạch câu phần*, làm Sở nữ tướng chôn cùng.” (*ngọc đá cùng vỡ)

“Cho nên nói, còn có biện pháp khác sao? Chí ít bọn họ vẫn còn ở trong vòng vây của quân ta.” Tuyên vương tử thở dài một hơi: “Chúng ta chỉ có thể dựa theo lời nàng nói mà làm, không có thể cự tuyệt hoặc thương lượng. Mặc dù biết rõ nàng có khi là gạt chúng ta.”

Mất đi tiên cơ, từng bước thua thiệt. Cái này giống như tình huống bị lừa trúng thưởng vậy, sau khi nghe theo lời kẻ gian nộp ra khoản tiền đầu tiên, lại bị lừa gạt gửi tiền tiếp. Thường là xuất phát từ một loại thân bất do kỷ, bản thân thôi miên bản thân, tâm lý không muốn tiền vốn cũng thua thiệt vào đó mà thôi.

“Đúng nha. Vương tử cũng là không còn sự lựa chọn nào khác.” Hạc lão gật đầu: “Cái nha đầu họ Hoàng mới này vừa rồi còn nói một câu, làm ta hơi chút yên tâm.”

Tuyên vương tử xưng phải: “Đúng, nàng nói đợi chút, sẽ thả người. Nói như vậy, trái lại làm ta càng tin tưởng nàng có lòng thả người. Nếu là nói vừa đến thổ thành liền để lại người. Ta cũng sẽ không quá tin.”

Mọi người chung quanh đều là đồng ý.

Lúc này, trên thổ thành đã sớm thấy được bên này có điểm khác thường.

Thanh âm của thế tử truyền đến: “Người tới là ai?”

Du Du quận chúa xa xa thấy ca ca tại trên lầu thổ thành thấp bé, tuy rằng bên cạnh hắn có đông đảo tấm chắn che hơn phân nửa thân hình, vẫn chỉ cần liếc mắt liền nhận ra được.

“Ca ——, ca ——” Du Du quận chúa từ trên xe ngựa nhảy dựng lên, vẫy tay kêu to.

Nàng tâm tình kích động, ngay cả xưng hô Vương huynh cũng không gọi, nước mắt lập tức chảy ra.

Thanh âm tiểu nha đầu hưng phấn kéo được thật dài, tại trong đêm trăng yên tĩnh đặc biệt chói tai, truyền đi cực xa.

Lần đầu tiên rời xa nhà, liền gặp phải chiến hỏa. Bất ngờ phát hiện thị vệ trưởng hộ tống bên người là nội ứng của Vũ quốc, giết chết tùy tùng của mình ngay trước mặt, đem mình trực tiếp đưa đi doanh trướng Vũ quốc.

Nàng mới năm tuổi, không có bị dọa cho ngốc hoặc ra xảy ra chút vấn đề tâm lý gì, liền đã coi như là tâm trí hơn người.

“Thế tử, là Du Du quận chúa a!” Bi Thu lão giả vô cùng kinh ngạc.

Lúc này có thể thấy Du Du quận chúa, chuyện gì xảy ra? Lại là từ trong vòng vây quân địch tới đây.

Bọn họ cũng không biết chuyện Ngân hộ vệ trưởng làm phản, đương nhiên cũng sẽ không biết Du Du quận chúa đã từng rơi vào trong tay địch quốc.

Một vị nguyệt cấp cao thủ khác là Tàn Đông lão giả cũng là vuốt râu trầm ngâm, lại chỉ đạo nói rằng: “Tả hữu hộ vệ, đem thế tử bảo vệ tốt.”

Nhóm cận vệ chung quanh nhẹ giọng đáp, tấm chắn càng thêm để sát vào thế tử.

Bọn họ phi thường rõ ràng Du Du quận chúa xuất hiện ở nơi đây là có ý vị như thế nào. Kế hoạch ẩn giấu Du Du quận chúa trước đó nhất định là xảy ra đường rẽ, hơn nữa còn là rất nghiêm trọng.

“…” Thị lực thế tử tự nhiên sẽ không yếu hơn tiểu hài tử, lập tức nhìn ra rõ ràng. Nhưng hắn lập tức trấn an những người hơi có xốn xang bên cạnh nói: “Chớ để kích động, xem cho rõ ràng rồi mới làm tiếp định đoạt.”

“Bên người quận chúa, hình như là…” Bi Thu lão giả thấp giọng nói.

Thế tử vừa nghe hắn mở lời liền gật đầu. Biểu thị mình tự biết. Hắn cũng không quá kinh ngạc Tiêu Nhược Dao vì sao xuất hiện ở nơi đây, nhưng kỳ quái là tại sao lại cùng Du Du quận chúa ở chung một chỗ.

Bi Thu lão giả còn không kịp nói ra mấy chữ Tiêu Nhược Dao, Ngô Minh cũng đã rướn giọng kêu lên: “Quách Tĩnh ở chỗ này sao?”

Hả?

Thế tử, Bi Thu lão giả đám người tất cả đều sửng sốt.

“Nếu là hắn ở đây, nói cho hắn biết, Hoàng đại cô nãi nãi của hắn đã tới, kêu hắn rửa cái cổ chờ ta làm thịt hắn!”

Trong đôi mắt thế tử duệ quang lóe lên. Cất cao giọng nói: “Hoàng Dung cô nương, Quách Tĩnh đương nhiên không ở chỗ này.”

Hắn tự nhiên biết nội dung xạ điêu anh hùng truyện, hơn nữa còn nhìn qua bản thảo vài lần. Tuy rằng không biết Ngô Minh muốn làm gì, nhưng thế tử tâm tư nhanh nhẹn lập tức liền cùng nàng kẻ xướng người hoạ.

Lúc này, xe ngựa Ngô Minh đã đến gần thổ thành rồi.

Ngô Minh chợt quay đầu lại nhìn thoáng qua, chợt vận khởi huyền khí. Chợt đem tiểu Du Du hướng lên trên thành ném mạnh đi.

Đương nhiên nàng đối với huyền khí bạo phát có bảo lưu, không có thi triển toàn bộ thực lực.

“Là thất tinh đỉnh cùng huyền khí ba động tiêu chuẩn!” Xa xa ngắm nhìn lão Lộc một tiếng thở nhẹ: “Năm nay mới khoảng mười bốn tuổi, đã lại có thể đạt được thất tinh đỉnh phong, có thể nói là lương tài mỹ ngọc a.”

Hạc lão lại hơi nghiêng đầu nghi ngờ nói: “Nhưng một tiếng hống của nàng kia, thế nào lại làm nguyệt cấp chúng ta cũng dao động tâm thần?”

Lão Lộc thử phỏng đoán: “Có lẽ là bí pháp man tộc phương bắc nào đó? Cũng giống như tiếng hát của nàng rất đặc thù quái dị vậy.”

Trên thổ thành, Tàn Đông lão giả lập tức thân hình bắn lên, lăng không đem Du Du quận chúa tiếp được. Ngay lập tức bứt ra trở lại trên tường thành.

Hắn đem huyền khí tại trên thân ảnh nhỏ bé của nàng dạo qua một vòng xác nhận không có điểm đáng nghi gì sau, mới buông lỏng lòng xuống tới.

“Du Du!” Thế tử đã nhào tới, ôm lấy tiểu quận chúa.

“Ca ————” Tiểu quận chúa khóc hi lý hoa lạp*, nhưng dù sao tâm trí tương đối thành thục, rất nhanh nức nở nói rõ: “Ngân thị vệ trưởng làm phản, hắn đem ta giao cho Vũ quốc. Là tỷ tỷ bắt sống huyền vũ nữ tướng của đối phương làm con tin, đem ta cứu ra.” (*một từ tượng thanh chỉ tiếng khóc, miêu tả trạng thái khóc nức nở để giải tỏa nỗi ấm ức kìm nén đã lâu trong lòng)

Mọi người vừa nghe trong lòng kinh hãi, cùng nhau nhìn về Kim thị vệ trưởng.

Kim thị vệ trưởng vừa nghe được trợ thủ của mình làm phản, nghiến răng nghiến lợi phẫn hận mà vội vàng quỳ xuống tại chỗ thỉnh tội: “Thuộc hạ quản giáo vô phương…”

“Kẻ địch còn trước mắt, tội thất trách tạm thời ghi nhớ. Đứng lên rồi nói a.” Thế tử khoát tay áo, vội vàng để Tàn Đông lão giả chú ý Du Du, lại víu đến lỗ châu mai nhìn xe ngựa phía dưới.

Bi Thu lão giả vội lên hộ vệ ở bên cạnh, rất sợ Vũ quốc có cái tên bắn lén gì phóng tới.

Phía dưới Ngô Minh thấy thế tử đang nhìn mình, biết Du Du đã ổn thỏa. Lập tức ôm ngang Sở nữ tướng nhảy lên đầu tường, nhảy vào bên trong một chỗ trống được hé mở ra xung quanh là một mảnh tấm chắn rộng lớn.

Nhảy đến bên trong miệng lỗ châu mai, đứng vững trên tường thành, Ngô Minh bằng vào sức quan sát xuất sắc thật nhanh quét mắt một vòng trong thành.

Ngô Minh nghe đám người thế tử quan tâm hỏi nhưng nàng không có nóng lòng nói chuyện, con ngươi loạn chuyển mà coi tình thế xung quanh.

Thành đất nhỏ a, chính là cái địa phương giống như công sự phòng thủ. Nhưng là do lâu năm thiếu tu sửa, đoán chừng là cái cứ điểm cũ mà người nước Tấn đã vứt bỏ.

Giữa lúc liếc mắt nhìn xung quanh, Ngô Minh đã chú ý tới chiến mã phần lớn đã thương tổn, cũng không có thấy đống khí cụ thủ thành nào, càng không nhìn thấy dấu hiệu chôn nồi nấu cơm.

Trong thành có một miệng giếng, nhưng thùng treo bị vứt bỏ trên mặt đất, hiển nhiên là giếng cạn.

Nói đơn giản, cái thổ thành này đừng nói điều kiện phòng thủ không đủ, thậm chí đến cái ăn cái uống đều muốn phát sầu!

Đây cũng không phải là thành trì có thể phòng thủ, hiển nhiên hoàn cảnh thế tử đã vô cùng nguy hiểm.

*

Cự ly cách thổ thành có một khoảng cách đám người Tuyên vương tử chờ đợi lo lắng mà nhìn Ngô Minh lên lỗ châu mai.

Nha đầu họ Hoàng này sẽ giữ lời hứa sao? Đám người thế tử Tề quốc sẽ cho phép buông tha con tin đã tới tay?

Trong lòng bọn họ tin tưởng Ngô Minh đạt tới tám thành, nhưng không tin được thế tử Tề quốc!

Nghĩ không ra rất nhanh, đầu tường truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

“Hoàng Dung ta phát qua thề độc, đáp ứng bọn họ phải thả người! Không thả người, các ngươi dự định khiến ta làm sao ăn nói?”

Cô gái kia làm ra thanh âm ầm ĩ phi thường kịch liệt.

Từ giữa khe hở hàng ngũ binh lính cầm hộ thuẫn, mơ hồ có thể thấy được có người nỗ lực vây bắt thiếu nữ đang cãi lại kia.

“Sống hay chết đều là chuyện thường thấy trên chiến trường. Ta vì một cái tiểu cô nương có thể cầm một cái đại cô nương làm con tin, nhưng các ngươi một đám nam tử hán đại trượng phu lại muốn lấy một cái đại cô nương làm con tin tới cầu đường sống? Ta phi ——!”

Âm thanh ầm ĩ không thấp, tại trong màn đêm tĩnh lặng càng lộ ra vẻ sáng sủa.

Đám người Tuyên vương tử liếc mắt nhìn nhau. Cẩn thận từng li từng tí đem chiến mã chậm rãi khu lên trước.

Lòng của bọn họ đều treo lên, biết quả nhiên việc thả Sở nữ tướng gặp cản trở. May mà vị Hoàng Dung cô nương kia còn là rất tuân thủ thệ ngôn, dĩ nhiên vì hứa hẹn mà không tiếc cùng đám người thế tử Tề quốc tranh cãi đến trình độ như vậy.

“Nghĩ không ra nàng còn thật là một cô nương có chữ tín.” Lão Lộc thấp giọng nói một câu.

Một mực phi thường buồn bực Hạc lão cũng không chịu được cảm thấy bất bình, hạ giọng nói: “Hoàng Dung cô nương nói rất hay! Câu nói sau cùng kia, quả thực chính là tại trên mặt đám người Tề quốc cho một bạt tai a. Nếu bọn họ thực sự cầm Sở nữ tướng làm con tin. Thực sự quá làm trái đạo nghĩa!”

Tuyên vương tử cũng không nói nhiều, mang theo mọi người thừa dịp lính phòng giữ trên thành phân thần, chậm rãi lặng yên tới gần một chút để phòng bất trắc.

Cự ly nguyên bản của bọn họ cách thổ thành chừng ba trăm bước, tại vô thanh vô tức trong lúc đó cũng chỉ còn lại có hai trăm bước. Thẳng đến có binh sĩ phòng giữ trên thành bắt đầu cài tên, mới không dám lại gần thêm.

“Ta mặc kệ, dù sao cô nãi nãi nói được thì làm được! Ai dám ngăn cản ta liền thử xem. Cẩn thận ta đem Du Du quận chúa đưa trở lại!” Ngô Minh giọng oang oang truyền đến. Thanh âm của thiếu nữ vốn có ôn nhu êm tai, lúc này tựa hồ hoả khí tăng mạnh, tương đương đã không có phong vận thản nhiên của thục nữ lúc bình thường.

Đám người Tuyên vương tử không dám gần thêm nữa, dẫn theo ánh mắt một lòng nhìn tình huống trên thành.

“Hừ ——— ai dám ngăn cản ta?!” Một tiếng quát nổi giận, một cái thân ảnh màu trắng khiêng một cái người bị roi buộc thành bánh chưng phóng ra khỏi lỗ châu mai thổ thành.

Là Ngô Minh lăng không mà ra, dĩ nhiên giống như là muốn khiêng Sở nữ tướng chạy trở về.

“Hoàng cô nương. Chuyện gì cũng từ từ!” Thế tử thét một tiếng kinh hãi: “Bi Thu, Tàn Đông, nhanh đi đem nàng kéo trở về!”

Hai đạo thân ảnh đuổi theo Ngô Minh tung mình nhảy ra, là Bi Thu lão giả và Tàn Đông lão giả lĩnh mệnh, nhảy ra ngoài thành đuổi theo Ngô Minh.

Thân ảnh của thế tử rất nhanh bị ngăn che tại sau một mảnh tấm chắn, thị vệ của hắn khẩn trương che chở hai bên.

Lại có thể bỏ ra hai cao thủ thiếp thân nguyệt cấp? Đám người Tuyên vương tử nhìn mà sửng sốt.

Hơi chậm một chút, Ngô Minh đã rơi trên mặt đất. Liền lấy hai chân bắt đầu chạy.

Nàng khiêng con tin chạy trên mặt đất giằng xóc như vậy, dây roi bị nới lỏng làm lộ ra một điểm khe hở, đám người Tuyên vương tử lập tức thấy rõ ràng chính là Sở nữ tướng không thể nghi ngờ.

“Cứu ta!” Sở nữ tướng cũng hô to một tiếng.

“Mau cướp người!” Tuyên vương tử trợn tròn cặp mắt vung tay lên, thúc mã liền hướng thành biên đuổi tới.

Cả đám bên cạnh hắn cũng liền bận theo sát mà lên.

Chỉ là thời gian một hai cái hô hấp, Ngô Minh đã bị Bi Thu lão giả và Tàn Đông lão giả đuổi kịp.

Bi Thu lão giả gần hơn, nắm một cái kéo lấy khửu tay áo của Ngô Minh: “Nha đầu, chớ để hành động theo cảm tính!”

“Chúng ta bàn bạc kỹ hơn!” Tàn Đông lão giả cũng đưa tay đi kéo.

Thình thịch —— Ngô Minh một chưởng đánh vào đầu vai Bi Thu lão giả, phát ra một tiếng vang dội.

Bi Thu lão giả không có phòng bị, cả người bị đánh bay ngược ra sau thân hình lảo đảo, y phục nắm chặt trong tay cũng xoạc một tiếng bị xé ra một mảnh dài.

Nửa tay áo của Ngô Minh bị xé rách. Lộ ra cánh tay sáng bóng như ngọc, nhất thời giận dữ, giơ ngang lên một cước lại thình thịch mà đá vào đầu vai Tàn Đông lão giả.

“Nha đầu thật vô lễ!” Tàn Đông lão giả giận dữ, oành một chưởng hướng Ngô Minh đánh tới.

Ngô Minh một tay khiêng Sở nữ tướng, thân hình tránh né bất tiện. Lại muốn vừa đánh vừa chạy, nhất thời không kịp ngăn chặn, giữa lúc vội vàng cái cánh tay trần trụi lộ ra ngoài kia chỉ có thể miễn cưỡng coi như tấm chắn vậy mà vung lên ngăn cản một chút.

Thình thịch ——

Tàn Đông lão giả thế nhưng là nguyệt cấp thánh giả, mặc dù chỉ là dùng một tay vội vàng xuất chưởng, nhưngNặng trình trịch đánh vào trên cánh tay của nàng.

Huyết nhục chi thân làm sao có thể dùng làm tấm thuẫn?

Huyền khí nguyệt cấp cao thủ mãnh kích, nhất thời ùn ùn xâm lấn, lập tức đem cánh tay của nàng chấn đến vô số mạch máu li ti văng tung tóe.

Phốc xuy ——

Tất cả mọi người nhìn thấy vô cùng rõ ràng, cánh tay trái của thiếu nữ mới vừa rồi còn bạch ngọc là vậy, trong nháy đã mắt biến thành cánh tay máu, tiên huyết phụn ra từ khắp nơi.

Ngô Minh kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng không có bỏ Sở nữ tướng trên đầu vai xuống, mà là dựa vào phản lực của một kích này, cắn răng nhảy ra một khoảng cách.

Nàng đây là vì đối với ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn a! Sở nữ tướng được khiêng trên vai Ngô Minh lệ nóng doanh tròng, kêu lên: “Dung nhi chớ sợ, ngươi không phụ ta, ta tất tìm trân dược khắp thiên hạ vì ngươi trị liệu cánh tay!”

Nàng cảm xúc kích động, thậm chí ngay cả nick name Hoàng Dung đều hô lên, nhưng lại vừa khớp mà không có hô sai, giữa thật thật ảo ảo tương đối phù hợp với câu chuyện khởi đầu trước đó…

Vừa mới nãy Sở nữ tướng theo Ngô Minh lên miệng lỗ châu mai, nghe được nàng giải thích việc thả người. Nhưng mà thế tử Tề quốc quả nhiên không cho phép, song phương liền làm rùm beng.

Nghĩ không ra nàng dĩ nhiên vì thủ tín, chịu vì thả bản thân mình mà làm ra hy sinh lớn như thế! Trong lòng Sở nữ tướng rất là cảm động. Thậm chí trong nháy mắt, đều hồi tưởng lại từng roi từng roi hạ xuống một hồi nhu tình* tại trong lều vải kia. (*nhu tình ở đây là chỉ việc thích bị ngược đãi)

“Hạc lão, lão Lộc, các ngươi nhanh đi ngăn cản cao thủ của đối phương!” Phóng ngựa chạy gấp Tuyên vương tử nhất thời phản ứng lại, thấy tình hình như vậy trong lòng không thể tiếp tục trì hoãn.

“Vâng!” Hạc lão cùng lão Lộc đồng thời hô một tiếng, thoát khỏi yên ngựa tung người mà lên.

Thực lực nguyệt cấp cao thủ, lập tức vượt xa tuấn mã, cấp bách như thiểm điện trực tiếp nghênh đón Bi Thu, Tàn Đông lão giả. Tại thời khắc sau lưng Ngô Minh thiếu chút nữa sẽ thấy bị bắt được, hai vị cao thủ khó khăn lắm mới chặn lại đối phương.

“Sở nữ tướng! Hoàng cô nương! Đi lên!” Tuyên vương tử tuấn mã trong vòng mấy cái hít thở đã tới gần trước mặt.

“Ổn định ngựa!” Ngô Minh làm một cái động tác diều hâu xoay người, liên đới Sở nữ tướng như một cây chày bị xoay ngang, vững vàng rơi vào vị trí sau lưng Tuyên vương tử.

Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch ————

Cách vài chục bước, tiếng lão Lộc, Hạc lão cùng Bi Thu, Tàn Đông, tứ đại nguyệt cấp cao thủ giao đấu vang lên không ngừng bên tai.

Thực lực song phương tương đương, tự nhiên nhất thời khó phân thắng bại.

Thân ngựa trầm xuống, biết nàng đã lên ngựa, Tuyên vương tử lập tức ghìm ngựa quay đầu lại.

May mà là bản thân cưỡi bảo mã lương câu, đổi lại thớt ngựa khác sợ đều không chịu được sức nặng ba người, hơn nữa còn có cái thế đè chồng chất này.

Lúc này, hắn cảm giác phía sau một cái thân thể ấm áp lại gần đi lên, một tia mùi thơm của cơ thể thiếu nữ bay vào trong mũi.

Loại mùi thơm này đã có nữ tử thân thể mềm mại mùi thơm, lại hòa lẫn một điểm mùi máu tanh vừa bị thương mới nãy, như kiểu tô vẽ càng làm tăng thêm chút mê hoặc.

Tuyên vương tử trong lòng rung động, cảm giác một dòng nước ấm tựa hồ từ nơi nào đó trong cơ thể phát lên.

Nhưng loại cảm giác này không có kéo dài bao lâu, hắn sợ hãi phát giác…

Trên cánh tay trái mang theo vết máu loang lổ, tựa hồ căn bản không có giống như thụ thương, lúc này cầm một cây chủy thủ để ở tại nơi cổ họng của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.