Hơn nữa không phải trả về Sở nữ tướng có giá trị bản thân hơi thấp hơn, mà là đem Tuyên vương tử càng trọng yếu hơn đưa trở về?
Không thể nào?
Mọi người quả thực hoài nghi mình nghe lầm, mắt tròn mắt dẹt mà nhìn nhau.
“Không sai, đem Tuyên vương tử trả lại cho bọn họ!” Ngô Minh nhìn vẻ mặt của mọi người, cười chậm rãi nói rằng: “Các ngươi không có nghe lầm a, chính là đem Tuyên vương tử trả về cho bọn họ, Sở nữ tướng là tuyệt đối không thể trả lại.”
“Cái này, chuyện này…” Bi Thu ông lão trước tiên nghi vấn nói: “Tuyên vương tử là con trai ruột Huyền Vũ Vương, có vị trí vương tử được phong, hơn nữa còn là thống lĩnh tối cao của mấy vạn quân kỳ tập này. Giá trị bản thân hắn làm sao cũng đều cao hơn so với Sở nữ tướng chứ?”
Việc quan hệ đến vị trí của huyền vũ nữ tướng, Ngụy Linh càng là trợn tròn cặp mắt nhìn, dựng thẳng lỗ tai lên muốn nghe cho rõ ràng.
“Huyền vũ binh sĩ là dưới quyền quản lý của Sở nữ tướng, là thuộc hạ do nàng thống ngự nhiều năm, sức chiến đấu cực mạnh.” Ngô Minh hồi tưởng dáng vẻ huyền vũ binh sĩ nhìn thấy ở trong Vũ doanh.
Cái loại liền đến tiếng vó ngựa bước động đều răm rắp chỉnh tề, đây tuyệt đối là huyền vũ binh sĩ cấp bậc tinh kỵ. Còn có thuộc hạ quỳ xuống đất lấy lưng mình làm bậc thang xuống xe biểu hiện ra đối với Sở nữ tướng tuyệt đối phục tùng, không phải là Ngụy Linh bắt nạt một thoáng thuộc hạ đều sẽ làm người uất ức loại kia có thể so với.
Thế tử chậm rãi nói: “Nàng có bao nhiêu huyền vũ binh sĩ? Trang phục của nàng là màu xanh lục, nên là huyền vũ nữ tướng cấp bốn chứ?”
“Sáu trăm?” Bi Thu ông lão thở nhẹ một tiếng: “Chúng ta bên này chỉ có ba trăm, hơn nữa là huyền vũ binh sĩ chưa qua hợp luyện* đầy đủ.” (*thời gian luyện tập cùng nhau chưa đủ lâu)
Binh sĩ bình thường cần hợp luyện đạt tới mức ăn ý cao độ, đây là một trong các yếu tố tinh binh. Có hay không trải qua hợp luyện đầy đủ, càng là nhân tố tham khảo trọng yếu kiểm nghiệm sức chiến đấu của huyền vũ binh sĩ. Huyền vũ binh sĩ trải qua nhiều lần hợp luyện thậm chí thử thách chém giết nơi chiến trường, cùng tân nhậm huyền vũ binh sĩ là tuyệt nhiên không giống.
Ngụy Linh chỉ có năng lực điều khiển cấp ba. Hiệu quả tăng cường lực chỉ huy so với cấp bốn yếu kém, đồng thời nhân số điều khiển được càng là xa xa thấp hơn cấp bốn nhiều.
Tỷ như nàng suất lĩnh một trăm huyền vũ binh sĩ, đối kháng năm trăm binh lính bình thường là như bổ dưa thái rau, đối kháng một ngàn binh sĩ có thể thắng. Nếu như áp dụng thế thủ, hơn nữa có hai trăm quân hậu bị. Đối kháng trên dưới năm ngàn tả binh lính còn có thể ứng đối. Nhưng nếu như đối đầu tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, lại trải qua kinh nghiệm chiến trận phong phú, tỷ như kỳ tập quân của Vũ quốc lần này, nhưng là không dễ tính toán cho lắm.
Tổng thể tới nói, huyền vũ binh sĩ cùng tinh binh đối kháng tỉ lệ mấy so với mấy, là rất khó tính toán. So ba đấu mười thậm chí nhiều hơn đều có khả năng, liền xem ở năng lực tự thân của binh sĩ cùng huyền vũ nữ tướng.
Cứ cho là lần này ba vạn quân kỳ tập không thể đều là tinh binh. Nhưng so với binh sĩ bình thường là mạnh hơn không ít. Đối lập, Sở nữ tướng nếu như lấy được tự do, chỉ bằng sáu trăm huyền vũ binh sĩ của nàng, nếu như không tiếc thương vong, hoàn toàn có thể diệt sạch toàn bộ nhân mã của thế tử, thậm chí bao gồm khả năng có Ngụy Linh thống suất huyền vũ binh sĩ trong đó.
Đây chính là độ sai lệch ăn ý giữa nữ tướng cùng huyền vũ binh sĩ. Bởi vì huyền vũ binh sĩ vốn là phi thường chú trọng tác chiến tập thể. Ngụy Linh không quá được quân tâm của thuộc hạ, cũng sẽ đối với lực chiến đấu sản sinh một chút ảnh hưởng.
Thế tử nghe Bi Thu ông lão nói như thế, liền lên tiếng: “Ngụy nữ tướng là sức chiến đấu to lớn nhất của chúng ta bên này, nàng thống suất ba trăm huyền vũ binh sĩ, sức chiến đấu sẽ không yếu hơn hai ngàn binh sĩ hiện tại.”
Ngữ khí của hắn hơi có một chút độ cứng, cho thấy đối với Ngụy Linh có lòng tin rất lớn.
“…” Ngụy Linh không có hé răng, trong lòng có chút chột dạ. Nàng chỉ có ba trăm huyền vũ binh sĩ. Binh lực thiếu một nửa. Trình độ của chính mình cũng vẻn vẹn là mới vừa thăng lên làm cấp ba, cùng cấp bốn vẻn vẹn chỉ kém một cấp, nhưng sức chiến đấu lại không phải chỉ kém một nửa.
Nhưng là ở trước mặt Ngô Minh, đặc biệt là trước mặt thế tử nàng làm sao có khả năng yếu thế?
“Nếu như thế tử cần, ta nguyện suất quân giúp ngài phá vòng vây!” Ngụy Linh ngẩng đầu trả lời.
Thế tử hơi sững sờ.
Cái lời phô trương khoác lác này… Trong lòng Bi Thu ông lão cùng mọi người không khỏi thầm kêu, ngươi chớ cùng Tiêu Nhược Dao học a! Nàng là nàng, ngươi là ngươi. Nàng là thiên tài quái thai siêu cấp vô địch thiên hạ vô song, ngươi có kiệt xuất như thế nào đi nữa cũng là người bình thường.
Thảo nào đám người Bi Thu ông lão không tin được nàng, thực sự là Ngô Minh như vậy mấy chục năm chưa từng thấy. Ai còn chịu tin tưởng Ngụy Linh một cái cỏ mọc đầu tường như thế có năng lực gánh nổi trọng trách xung phong phá vây?
Cái này không phải là đánh không được còn có thể lui trở về. Địa lợi của thô thành tuy rằng bạc nhược, nhưng như thế nào đi nữa cũng gọi là thành trì phòng ngự. Một khi lao ra. Vạn nhất phá không được vòng vây, người liền rơi vào trong vòng vây hãm.
“Như có cơ hội, tại hạ nguyện xin mời Ngụy nữ tướng xung phong trước.” Thế tử không có đả kích tính tích cực nàng, nghiêm nghị chắp tay hẹn trước.
Ngụy Linh trên mặt có chút đắc ý.
“Lạc đề.” Ngô Minh kéo về chủ đề chính: “Ta mới vừa nói đến huyền vũ binh sĩ là rất mạnh, đặc biệt Sở nữ tướng suất lĩnh sáu trăm binh sĩ vượt quá con số của chúng ta. Nếu là trả Sở nữ tướng tuyệt đối là cái được không đủ bù cái mất. Tuyệt đối không thể đáp ứng. Chỉ cần nàng ở trên tay chúng ta, sáu trăm cái tên huyền vũ binh sĩ kia cũng chỉ như phế vật.”
“Cái này còn muốn cần ngươi nói?” Ngụy Linh cướp lời: “Ta vừa nãy đã giảng quá.”
Bi Thu ông lão mọi người chau mày một cái, nhưng không lên tiếng.
Ngô Minh dừng lại một chút, cũng không tức giận, tiếp tục nói: “So ra, Tuyên vương tử nhưng là không đáng giá.”
“Không có a, Tuyên vương tử rất đáng giá.” Ngụy Linh cướp nói: “Thân phận của hắn đặt ở nơi đó, Vũ quân sợ ném chuột vỡ đồ là vẫn có chứ?”
Ngô Minh nói: “Bởi vì hắn rơi vào trong tay chúng ta, rất khả năng dẫn đến toàn bộ kế hoạch kỳ tập thất bại, vì lẽ đó chính hắn cũng đã có ý hi sinh chính mình bảo toàn tử tự*. Nếu như chúng ta cưỡng bức, sẽ chỉ làm bọn họ chó cùng rứt giậu, thà rằng không để ý Tuyên vương tử cũng phải mạnh mẽ vây quét chúng ta.” (*con trai nối dõi)
Ngụy Linh cũng là không có nghĩ tới chỗ này, sửng sốt một chút vẫn cứng miệng nói: “Mặc dù hắn thật muốn vứt bỏ đi tính mệnh, nhưng binh sĩ Vũ quốc làm sao liền dám trơ mắt nhìn hắn đi chết?”
“Ngươi có tin hay không, nếu chúng ta bị ép giết Tuyên vương tử, sau khi chúng ta bị tiêu diệt hắn chỉ có bị ghi công trạng là chiến đấu tuẫn quốc*?” (*chiến đấu hi sinh cho tổ quốc)
Bi Thu ông lão cùng Lý đạo trưởng đồng thời gật đầu: “Xác thực như vậy.”
Ngụy nữ tướng ngữ nghẹn.
“Còn có, các ngươi có nghe nói qua Tuyên vương tử cái chiến tích quân sự gì xuất sắc sao?” Ngô Minh giải thích: “Ta chú ý tới, thân hình cùng bàn tay Tuyên vương tử không có nửa điểm vết tích đại binh đánh trận, tỷ như hai chân bước đi không có bất kỳ thói quen hơi cong hướng vào phía trong do thói quen cưỡi ngựa, trên tay không có nốt chai sử dụng binh khí. Mà đối phương vị phó thống lĩnh kia, xa xa nhìn thì bắp đùi có vết tích cong vào bên trong do trường kỳ cưỡi ngựa tạo thành.”
Mọi người nghe xong không khỏi sững sờ, ngẫm lại chính mình cũng không có chú ý tới phương diện này. Nhưng đám người thế tử thoáng gật đầu, một ít tướng sĩ quanh năm cưỡi ngựa, tư thế bước đi xác thực sẽ có mang theo thói quen nhất định. Trừ trường hợp có ý định sửa chữa ra, không phải vậy nếu là quan sát tỉ mỉ xác thực là có thể thấy.