Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 592: Độc Cô Mặc bức vua thoái vị độc kế



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Hôm qua, một vị Tề quốc cao thủ xông vào trong vòng vây vương cung Tấn đô, liều mạng xông qua phía trước vương cung, trung khí mười phần mà hô một tiếng: “Tề quốc viện binh sắp đến!”

Không chờ nhiều lời, hắn đã bị Vũ quốc cao thủ ùa lên giết chết.

Nhưng những lời này của hắn, đã xa xa truyền vào trong vương cung nước Tấn đang bị vây hãm.

Ai cũng biết, đây là một câu cổ vũ.

Các tướng sĩ thị vệ đứng canh gác trên tường thành vương cung suốt mười hai cái canh giờ, tự nhiên đem những lời này truyền cho Tấn vương, cũng truyền cho những người bị vây khốn ở trong vương cung.

Các tướng sĩ bị vây mệt nhọc mấy ngày, nhất thời đoàn tâm phấn chấn, sĩ khí tăng mạnh.

“Ha ha ha, cô quả nhiên là thiên tử chi mệnh, dù cho cái Phật Sư kia làm phản, cũng có quý nhân cứu giúp! Tề quốc tại thời khắc mấu chốt còn là trông cậy vào được a!” Tấn vương cũng vui vẻ đến nỗi trực tiếp đảo quanh trong cung, hận không thể thắp hương bái phật.

Bên cạnh mấy người công khanh đại thần, nhìn Tấn vương dáng dấp, nhưng trong lòng vô hạn bi thương.

Vận nước nghiêng ngả, máu chảy thành sông.

Không nói bách tính phổ thông nước Tấn, coi như là Tấn vương tôn thất trước đó đều chưa từng có thương vong nhiều như vậy.

Bên ngoài vương cung.

“Công tử nói rất đúng.” Báo lão tỉ mỉ suy nghĩ một chút sau, nghiêm nghị nói: “Nghĩ không ra công tử dĩ nhiên nghĩ đến, mục đích truyền đi câu nói này lại có thể không chỉ là muốn phấn chấn sĩ khí, mà còn có hiệu quả hại chết tất cả con cháu Tấn vương. Cái tên Tấn vương kia rất sợ chết, bản thân một khi có hi vọng sống, có thể trông mong viện quân, tất nhiên sẽ cố chấp không chịu ra đầu hàng.”

Báo lão đối với tư duy nhanh nhẹn của Độc Cô Mặc tương đối kính phục. Nếu không phải hắn điểm ra cái chỗ hiểm này, bản thân sợ rằng nửa điểm đều nghĩ không ra. Dù là nói rõ, mình cũng phải suy ngẫm một phen mới hiểu được. Có thể thấy được Độc Cô Mặc có thể nghĩ đến điểm này, không dám nói mưu lược hơn người, cũng tuyệt đối có thể nói là một cái người tinh anh.

Bất quá Độc Cô Mặc vô luận như thế nào đều nghĩ không ra, Tấn vương lại có một người con vợ kế không được phong hào bên ngoài bị Tề quốc lợi dụng. Tình báo thiếu hoàn thiện. Có thông minh hơn đi chăng nữa cũng khó mà suy luận ra cái kết luận này.

Cái chủ ý báo tin viện quân này, là Phật Soái hướng Tề phi kiến nghị, lấy phương thức tám trăm dặm khẩn cấp thông tri mật thám tại nước Tấn, chọn ra một gã tử sĩ để làm việc này. Mục đích dĩ nhiên chính là khiến Tấn vương cố thủ không ra đầu hàng.

“Không sao cả, mặc dù hắn không đầu hàng còn có biện pháp khác có thể dùng. Chỉ là hai ngày này xem trắng náo nhiệt. Tấn vương quả nhiên không chịu đầu hàng, khó tránh tương đương với việc nghe sách không có tiếng vỗ tay khen thưởng.” Độc Cô Mặc đạo: “Nhưng trò hay ngược lại cũng đặc sắc, đem mấy đống đầu người kia đều xử lý đi.”

Hắn hướng xa xa mấy đống đầu người tùy tiện chỉ một cái.

Vậy cũng là đầu của con cháu Tấn vương thân sinh, trong đó có thân tử đủ vị thành niên, thậm chí còn có trẻ con đang quấn tã lót.

Trong đó cũng bao gồm cái tên mập vương tử bán đứng huynh đệ kia. Làm tất cả huynh đệ đều rớt đầu sau, hắn cũng không giữ được tánh mạng. Đầu bêu lên trong một đống trở thành một cái không tầm thường chút nào.

Báo lão dặn dò thủ hạ: “Người đâu, đem đầu người thiêu hủy.”

Độc Cô Mặc nghe xong lại nhắc nhở nói: “Chậm đã, không bằng ném mạnh vào trong vương cung.”

Hắn nói ra lời này, liền điểm lên nụ cười âm hiểm đều sẽ không cho ai kia vui vẻ, cũng lại thản nhiên như mặt nước tuôn ra lời lẽ làm lòng người nguội lạnh này.

Báo lão vỗ tay cười to: “Diệu kế! Như vậy, trong vương cung nước Tấn vừa được nhấc lên sĩ khí kia. Trong nháy mắt liền muốn rơi xuống trở lại.”

“Không chỉ như vậy, chúng ta còn có cái khác náo nhiệt để xem.” Độc Cô Mặc cười nhạt nói.

“Chớ không phải là đem nữ quyến chộp tới trảm thủ?”

Độc Cô Mặc lắc đầu.

Báo lão chần chờ nói: “Nếu không phải là trước mặt mọi người lăng nhục? Cái này không quá thỏa đáng a? Sợ là muốn bốc lên một luồng căm phẫn trong thiên hạ.”

“Không phải vậy, nếu ta làm ra loại sự tình này, danh tiếng đã có thể hỏng mất.” Độc Cô Mặc rất có phong thái quân tử mà lắc đầu: “Ta thế nhưng rất đặt nặng danh tiếng bản thân.”

“…” Báo lão không lời nhìn hắn.

“Ai bảo Tấn vương không đầu hàng đây? Ta cũng lười đánh vào trong cung. Vùng ngoại ô Tấn đô có nữ tướng thống soái huyền vũ binh sĩ cùng hai vạn tinh binh trấn thủ, vây hãm Tấn đô lại có ba vạn quân của chúng ta, cho nên cứ việc vô tư, thẳng thắn tiếp tục coi đùa giỡn a.” Độc Cô Mặc cười cười. Hướng trong cung chỉ một cái: “Mấy ngày nay ta đã phái người tra xét một sự tình, hiện tại vẫn là dùng đến.”

Báo lão sửng sốt, nguyên lai Độc Cô Mặc hắn không có thực sự nhàn nhã giống như biểu hiện bên ngoài a: “Hả? Công tử sai người tra chuyện gì?”

“Dựa theo quan lại nha môn ghi lại, lần lượt điểm danh từng nhà, điều tra rõ trong Tấn đô có cái cao giai quan viên nào không ở bên trong phủ. Nếu không có ghi chép đã ra khỏi Tấn đô, tất nhiên đều ở trong cung này phụng bồi Tấn vương.”

Báo lão trong lòng bừng tỉnh: “Chẳng lẽ công tử muốn đem gia quyến của nhà bọn họ trảm thủ?”

Độc Cô Mặc cười to: “Không sai, không sai. Chúng ta liền tới nhìn một cái, Tấn vương nhịn được, nhưng các quan khanh này có thể nhịn được con cháu bị trảm thủ ở ngay trước mắt sao?”

Đây chính là độc kế công tâm a… Báo lão đổ mồ hôi.

Bên này hai người đang thương lượng độc kế tiếp theo, bên kia Vũ quốc thị vệ tiến lên tại trong đống đầu người cầm lấy từng cái búi tóc một. Vận đủ huyền khí hướng vào trong Tấn vương cung dùng sức mà ném.

Đầu người bay đầy trời a.

Tràng diện này đủ kinh khủng.

“…” Tướng lĩnh bảo vệ vương cung nhất thời ngạc nhiên, không biết nên làm thế nào cho phải.

Nếu là người Vũ quốc muốn dùng uế vật thông thường ném đến, ngay tại trên không có thể dùng cung tiễn bắn rơi. Nhưng bây giờ ném tới lại là cái gì? Đầu của chư vị vương tử nước Tấn a! Ai dám dùng tên bắn?

Bất đắc dĩ, các tướng sĩ nước Tấn còn cẩn thận tiếp lấy.

Góp nhặt một phen đưa đến nội cung, có người chuyên trách bẩm báo Tấn vương.

“Đừng nói với ta những chuyện này! Chết đều đã chết hết. Chớ nhắc tới làm buồn nôn cô!” Tấn vương phủi ống tay áo một cái lui vào hậu đường.

Các đại thần cùng các tướng quân hai mặt nhìn nhau.

Nguyên bản vừa nghe được tin có viện quân đến mà hưng phấn, nhưng lúc này đã ngã xuống gần hết.

Qua một canh giờ, đám quan lại đại thần trong Tấn vương cung lại bắt đầu nghe phía bên ngoài một trận kêu la, đồng thời tiếng quát vang dội của mấy người tràn ngập huyền khí truyền đến: “Bắt gia quyến chấp sự quân* vũ vệ, Lưu Trung Minh đến!” (*quan)

“A ——” một gã quan viên cả người run lên, trong nháy mắt sợ đến ngã ngồi trên mặt đất, nhưng rất nhanh mà bò nhào ra bên ngoài.

Tiếng quát rất quen thuộc, mấy ngày gần đây tới mỗi canh giờ vang một lần, chính là tiếng quát muốn khai đao trảm thủ!

Tên quan viên này rõ ràng chính là Lưu Trung Minh, người bị vây nhốt mấy ngày ở trong cung. Nhưng gia quyến nhà hắn tự nhiên tại trong Tấn đô, không có khả năng tại trong vương cung.

Hắn còn là thật trung thành và tận tâm. Khi bò lên trên đầu tường thành trông thấy bên ngoài ba đứa con trai ruột, hai đứa cháu ngoan, hắn lão lệ tung hoành mà kêu to: “Con a, cha xin lỗi các ngươi!”

Những lời này vừa hô, phía ngoài ba nhi tử sẽ khóc thành một mảnh. Hai cái tôn tử thì còn mộng nhiên chưa hiểu.

Đao lên đao rơi, năm cái đầu người rơi xuống đất, Lưu Trung Minh rõ là đã khóc tới bất tỉnh.

Độc Cô Mặc lại nói: “Nói thêm cho bọn hắn biết, phàm là người có con cháu bị trảm thủ vẫn chống cự không đầu hàng, thê nữ hết thảy cho đi an quân*.” (*nguyên gốc là 劳军)

Từ xưa thì thành trì bị công phá có phụ nhân cho đi an quân, hạ tràng tự nhiên không cần phải nói. Đám binh sĩ tại trên mũi đao lăn lộn, đến mức thanh quang* bốc lên, làm sao có thể bỏ qua nữ nhân miễn phí dâng tới cửa? Không dằn vặt tiêu khiển một hai ngày đêm thì mới là lạ đây, nữ tử bị định đưa đi an quân hiển nhiên sẽ đi đời nhà ma. (*thanh quang ở đây ý nói lửa ma trơi trên các bãi chiến trường)

Trong cung Tấn vương, Lưu Trung Minh có năm vị tử tôn bị trảm thủ được mang xuống.

Nhưng một canh giờ qua đi, đồng dạng tình hình lại diễn ra.

Loại trảm thủ này cho dù là lúc nửa đêm, cũng không ngừng nghỉ.

Trước đó cũng bởi vì chỉ là chém giết con cháu Tấn vương, các tướng quân đại thần còn có thể an tâm một ít. Nhưng bây giờ nói không chừng lúc nào sẽ kêu tới tên mình.

Giờ hợi, lúc một gã quan viên nghe được tiếng la hét vang lên ngoài cung, một tên binh sĩ Vũ quân cao giọng báo ra tên của mình, trực tiếp hai mắt tối sầm lại mà tạ thế. Y quan tới trị liệu, cũng hết cách cứu về. Kết quả toàn gia cứ như vậy đã không còn.

Tình hình như thế, còn đang không ngừng trình diễn.

Độc Cô Mặc nhàn nhạt mỉm cười, nhìn một vài trò hay khổ bức. Báo lão ở bên cạnh hắn cũng không nhịn được thầm nghĩ lợi hại.

Sau đêm khuya, Độc Cô Mặc an an ổn ổn mà ngủ, liền điểm ác mộng cũng không có. Ngày mai, hắn lại mỉm cười đi xem náo nhiệt.

Sáng sớm ngày thứ hai, có một gã quan viên đang bị báo ra tên, cấp bách từ trên tường thành vương cung té ngã ra.

Tên quan viên này bị té chân đi khập khiễng, trong miệng kêu gào: “Ta đầu hàng! Tha cho người nhà ta!”

Thế nhưng, hắn rất nhanh bị người Tấn vương cung bắn chết tại ngoài tường.

“Tha cho người nhà hắn a.” Độc Cô Mặc tùy tiện mà nói một câu.

Mấy nhi tử kêu khóc đi qua đoạt lại thi thể cha, hảo khóc đỗng một trận.

Nước Tấn vương cung nội một mảnh vắng lặng.

“Khóc xong rồi thì dẫn bọn hắn đi xuống.” Độc Cô Mặc phân phó: “Cách vương cung một khoảng phạm vi, giết chôn, đừng lưu vết tích.”

Thời điểm hắn dặn dò thủ hạ làm chuyện này, thật giống như khiến người ta quét tước rác rưởi vậy.

Báo lão ở bên nghe được càng thêm rùng cả mình.

Người như vậy, không thẹn là người trọng điểm tranh đoạt quyền kế thừa vương vị Huyền Vũ vương.

Trong lòng Báo Lão kiêng kỵ sự tàn nhẫn của Độc Cô Mặc, nhưng cũng bội phục người trẻ tuổi như vậy, cũng như công nhận người này giỏi về công tâm kế.

Tấn vương cung tại dưới độc kế của Độc Cô Mặc, mặc dù không có bị đánh hạ, nhưng cũng khiến lòng người bấp bênh bàng hoàng.

*

Trên đường chạy tới biên cảnh Tấn; Tề, Ngô Minh đã làm nhiều bữa ăn ngon cho đám người Lục Hữu Dung, hơn nữa đặc biệt chú ý phần cơm chuẩn bị cho Kim Ngân bà bà.

Kim Ngân bà bà sau khi dùng cơm xong, không khỏi tấm tắc tán thưởng: “Cái Tiêu Nhược Dao này vì sao lại có tài cán như vậy? Không chỉ là tu vi huyền khí khiến bọn ta đều nhìn không thấu, ngay cả làm cơm cũng mỹ vị như này.”

Lục Hữu Dung cũng gật đầu.

“Chủ tử, nàng cố ý cùng chúng ta lấy lòng, người có thể cân nhắc cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn.”

“…” Lục Hữu Dung nghe xong ngược lại thì chần chờ. Nàng không muốn lấy lợi dụng cùng người tương giao.

Ngô Minh bên kia, dọc theo đường đi nhàn rỗi buồn chán vẽ không ít họa đồ.

“Cái này là…” Dương tướng quân cầm bản vẽ kinh ngạc.

“Thứ dùng để lọc nước.” Ngô Minh chỉ vào mỗi một tầng bộ vị của cái thùng lớn lần lượt giải thích: “Ta viết cho ngươi rõ, tỷ như ở đây để chính là hạt cát. Cát mịn có thể trừ lọc rất nhiều vật ô uế trong nước. Đây là tầng than củi, tầng bông vải, cũng có thể dùng vải dệt thủ công thay thế, hiệu quả sẽ hơi kém chút…”

Ngô Minh kiến nghị là cung cấp trang bị thanh lọc nước, còn cố ý nhắc nhở đem nước nấu sôi gần nửa thời gian uống cạn chung trà mới đủ tốt để uống.

Dương tướng quân lúc đầu không giải thích được, Ngô Minh giải thích một ít nguyên lý tương đối dễ hiểu sau, hắn mới hiểu được: “Nguyên lai dã thủy là nếu như cứ uống trực tiếp như vậy. Trong ngày thường hành quân đường dài, tổng yếu sẽ có ba thành binh sĩ vì nguyên nhân đổi khí hậu mà bị bệnh, thậm chí có một thành binh sĩ không ra chiến trường liền nuốt hận tha hương. Tiêu cô nương tinh thông y đạo, trang bị lọc nước đơn giản như vậy, mở rộng ra cũng là thuận tiện.”

“Cũng không quá dễ dàng, cần thiết trí lính hậu cần chuyên trách thực hiện. Cụ thể sẽ chọn một ít binh sĩ đầu óc linh hoạt, mang theo một ít sức chiến đấu yếu kém đi làm.” Ngô Minh phi thường làm hết phận sự chức trách của một vị tham quân. (chưa xong còn tiếp…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.