Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 847: Tiên thiên bảo vật nhân ngư lân?



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Tình công chúa đối với mình còn quả đúng là rất đạt đến một trình độ nào đó a. Ngô Minh nhìn Cầm điện chủ một lần nữa đặt lại bạc ngọc vào trong tay mình, không khỏi hơi xúc động.

Riêng là vì chút tình ý này của Tình công chúa, chính mình liền có chút ngượng ngùng khi phá hoại nước Vũ. Huyền Vũ Hoàng nếu là không có tình thương dành cho nàng, có thể cân nhắc bồi dưỡng Độc Cô Mặc lên đài, đem Độc Cô Mặc cải tạo thành người theo chủ nghĩa hòa bình?

Có chút khó a. Ngô Minh biết nhiệm vụ này có thể thật không dễ dàng, không phải ngày một ngày hai có thể hoàn thành.

“Khối bạc ngọc này thông qua nguyên liệu thuật trị liệu, có thể đạt đến hiệu quả tẩm bổ người?” Ngô Minh kinh ngạc.

“Đương nhiên, nguyên liệu thuật là lấy tinh hoa nguyên khí đất trời đến trị liệu thân thể. Đem nguyên khí ngưng tụ đến trên những vật như ngọc thạch tự nhiên có điều kiện tốt này, cải tạo kết cấu bên trong, có thể sản sinh một loại hiệu quả thần kỳ nào đó.” Cầm điện chủ giới thiệu, bất quá cũng có chút bất đắc dĩ: “Chỉ là cái này cũng là lời giải thích người xưa kể lại, ta chỉ là chiếu theo mà làm thôi. Nếu là có thời gian, ta đến dạy ngươi.”

“Đa tạ sư phụ.” Ngô Minh mau mau cảm tạ: “Chỉ là hôm nay ta lập tức muốn cùng Tình công chúa xuôi nam đi về thăm nhà nàng một thoáng. Thực không phải với bồi dưỡng cảm tình của sư phụ.”

Ngô Minh cầm ngọc thạch trong tay thử cho nguyên khí vào thăm dò, phát hiện kết cấu vật lý trong đó thật sự có địa phương không giống bình thường.

Kết cấu ngọc thạch tầm thường là hàng hoa văn cùng cột hoa văn hết sức rõ ràng, ở bên trong sắp xếp có thứ tự tạo thành toàn bộ kết cấu. Nhưng khối bạc ngọc này nhưng là trong đó tồn tại một loại cấu trúc nào đó như mê cung vậy.

Chẳng lẽ loại mê cung này tựa là tương tự với thông thường trận pháp trong tiểu thuyết huyền ảo? Bất quá nhưng là phiên bản thu nhỏ lại vô số lần.

Có thời gian cố gắng nghiên cứu xuống dưới, Ngô Minh đem nhiệm vụ phân tích giao cho tiến hóa khung máy móc.

“Đừng quá khách khí. Ngươi và ta mặc dù là thầy trò, nhưng ta rất không thích nói chuyện trên đầu môi đều là mang theo danh phận.” Cầm điện chủ cũng là rất dễ nói chuyện.

“Sư phụ hiếm có thời điểm tự xưng sư phụ, Chỉ Nhược trong lòng là rõ ràng.” Ngô Minh biểu thị cảm kích.

“Nếu ngươi có việc gấp, ta cũng không làm lỡ nhiều thời gian ngươi. Nhưng ngươi cần ở trong lòng nhớ tới chăm chỉ khổ luyện không thể lười biếng.”

“Vâng.” Ngô Minh nghe lệnh. Bất quá lấy thói quen của nàng, đến thời điểm không nhất định làm thế thì thế nào.

Cầm điện chủ nói: “Hôm nay bên trong cử hành kiểm tra. Rõ ràng có rất nhiều học đồ tu vi rất là tiến bộ. Biện pháp ngụ giáo ở niềm của Chỉ Nhược ngươi rất tốt.”

“Là sư phụ tín nhiệm.” Ngô Minh tương đương khiêm tốn.

Ở trước mặt người hồn nhiên như Cầm điện chủ vậy, Ngô Minh trái lại thật không tiện lừa dối.

Ngô Minh lại vội vàng giới thiệu một chút về sự tình mình phải đi nước Tề. Cầm điện chủ rất là bất ngờ, không nghĩ tới đồ đệ chính mình đã được Huyền Vũ Hoàng coi trọng nhờ cậy vào.

“Cũng được, Chỉ Nhược ngươi có thể vì nước nhà ra sức, đây là ưu tiên nhất. Nguyên Liệu điện bên này có ta ở, ngươi cứ việc yên tâm đi.” Cầm điện chủ cho Ngô Minh ăn định tâm hoàn: “Giáo pháp ngụ giáo ở niềm vui của ngươi. Ta sẽ tiếp tục kiên trì.”

“Đa tạ sư phụ.”

“Cũng là ngươi đi nước Tề, đây là ngươi lần thứ nhất chạy đến địa phương xa như thế đi, hơn nữa còn là dính đến ích lợi quốc gia.” Cầm điện chủ tuy rằng không biết Ngô Minh được phái đi là coi như lấy sắc dụ làm mồi câu, nhưng cũng có năng lực đoán được tất nhiên là vì có dính đến chính trị: “Vạn sự cẩn thận nhiều hơn. Nếu như không hoàn tất được nhiệm vụ tuyệt đối đừng miễn cưỡng, giữ được tính mạng mới quan trọng. Mặc dù ngươi là trốn về, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ ngươi.”

Ngô Minh nghe xong lời này tương đương cảm động.

Rời đi nội cung Nguyên Liệu điện, một đường lại là gặp nguyên liệu nữ học đồ chen chúc, số người so với vừa nãy càng nhiều hơn.

Nhưng ở một tiếng có việc gấp của Ngô Minh, mọi người cùng xoạt xoạt nhường ra con đường.

Nhất hô bá* ứng tựa là như vậy. Mặc dù là bao nhiêu người ngưỡng mộ nàng, nhưng đều rất có lực khắc chế. Còn là rất nghe lời của nàng, sẽ không giống là fans điên cuồng. (*dân chúng; mọi người)

Trở lại trên xe, mã xa tiếp tục chạy đi.

Tình công chúa thân thiết hỏi: “Thế nào? Cầm điện chủ nhưng yêu thích khối ngọc thạch này sao?”

“Sư phụ thật cao hứng, bất quá nàng nhận ra đây là của ngươi.”

Tình công chúa sững sờ: “A? Nàng nhận ra?”

“Đúng, khối bạc ngọc này tựa là sư phụ ta ở trong đó truyền vào nguyên khí sản sinh công hiệu dưỡng tâm an thần.” Ngô Minh đem bạc ngọc nắm ở trên tay: “Ngươi có từng thử qua đưa huyền khí vào trong thăm dò chưa, trong đó cứ như là mê cung đồ vậy.”

Tình công chúa thử tìm tòi: “A? Thật là có.”

Ngô Minh nói rồi một thoáng lý luận của Nguyên Liệu điện chủ.

“A! Có người nói nước Tề thì có một mảnh vảy nhân ngư, cái kia chẳng phải là so với khối bạc ngọc này càng có thể chứa đựng nguyên khí?”

“Vảy nhân ngư?”

“Đúng nha. Một khối vảy thật lớn. Còn có một cái truyền thuyết. Nói là một cái mỹ lệ người cá cứu một cái hài tử ngủ trần truồng.”

Ngô Minh thẹn thùng nghĩ đến, mảnh vảy nhân ngư này có thể là của chính mình…

Cái kia vẫn là thời điểm ở nước Tề…

“Nhược Dao. Rời giường rồi!” Hỗ Vân Kiều dùng sức kéo chăn Ngô Minh.

“Làm cái gì a?” Ngô Minh tỉnh lại, tuy rằng gần như khung máy móc kéo điện áp vậy ngủ rất ngon giấc, nhưng vẫn cứ mắt buồn ngủ mơ màng.

“Ngày hôm nay chúng ta đi câu cá!” Hỗ Vân Kiều kêu lên: “Ngươi xem Than Nhã đã chuẩn bị kỹ càng rồi!”

Mục Thanh Nhã cũng quay về Ngô Minh vẫy vẫy tay, tay phải làm một cái tay ngữ đơn giản làm cho nàng nhanh lên một chút rời giường.

Nàng một thân xiêm y xanh lá mạ thanh nhã bó sát người, trong tay trái nhấc theo ba cái cần, trên mỗi cây có cột sợi cước cực nhỏ. Còn có nhuyễn mộc* nhét ở bên trong lưỡi câu hơi rung nhẹ. (*phao gỗ mềm)

Ngô Minh rửa mặt một phen hơi chút ăn nhẹ điểm tâm sau, cùng Hỗ Vân Kiều, Mục Thanh Nhã ba người cùng đi.

Câu cá câu cá! Coi như làm ước hẹn cùng hai mỹ nữ. Ngô Minh trong lòng yy. Có tiến hóa khung máy móc chính mình khẳng định chìm không chết được. Vạn nhất các nàng rơi vào trong nước, nên trước tiên cứu người nào đây?

Cùng đi đường ven hồ, nàng quan sát cần câu một thoáng.

Thế giới này cần câu so với địa cầu đơn sơ hơn rất nhiều, thế nhưng tính chất cần trúc cũng không kém quá nhiều. Vẻn vẹn là cước cùng lưỡi câu là không cách nào so với.

Bởi vì khuyết thiếu máy móc gia công, lưỡi câu là cho một cái đầu châm bẻ cong mà thành. Lại trải qua mài dũa nhiều lần, khiến cho nó hình thành móc câu, thuận tiện móc lấy miệng ngạc ngư.

“Ngươi đang nhìn cái gì a?” Hỗ Vân Kiều nhìn nàng luôn luôn ở thao túng cần câu, không khỏi tò mò hỏi: “Lẽ nào trong nhà của ngươi không câu qua ngư sao? Thanh Lĩnh nơi đó hẳn là có hồ chứ?”

“A, ta đang nghĩ, thứ lưỡi câu này thực sự là bắt nạt con cá a. Nếu là chúng nó có tay, sẽ có cái lời giải thích câu cá gì sao?”

Hỗ Vân Kiều run lập cập: “A, ngươi vừa nói như thế, ta nghe đều có chút nổi da gà. Nếu là con cá mọc ra tay, sẽ là hình dạng gì?”

Mục Thanh Nhã cũng nhìn Ngô Minh.

Ngô Minh cười nói: “Ta giảng cho các ngươi một cái tiểu mỹ nhân ngư cố sự đi.”

“Mỹ nhân ngư?”

“Đúng, mỹ nhân ngư. Cái gọi là mỹ nhân ngư. Tựa là nửa thân trên là người, nửa thân dưới là ngư một loại có trí khôn… Ân, nên gọi dị thú. Các nàng là sinh sống ở hải lý, nhưng lên bờ sẽ rất khổ cực.”

Hỗ Vân Kiều nghe xong ngạc nhiên: “Còn có thứ trưởng thành như vậy? Phỏng chừng ở trong biển cả mặt nam nước Vũ sẽ có chứ?”

Lúc nói đến đây, ba nữ đã đi tới bên hồ, cầm ghế xếp bày trí tốt sau. Ngô Minh bắt đầu chậm rãi giảng giải: “Ở rất sâu, rất sâu dưới đáy biển, có một toà cung điện hùng vĩ, bên trong ở sáu vị công chúa người cá, các nàng đều vô cùng mỹ lệ. Trong đó công chúa nhỏ tuổi nhất tên gọi…”

Ngô Minh vừa cùng hai nữ bắt đầu câu cá, vừa kể chuyện xưa.

Nhưng nói chưa được vài câu, Mục Thanh Nhã lại đột nhiên vung tay lên, ra hiệu phụ cận có người.

Ngô Minh mới vừa nhấc lên tâm cảnh giới, rồi lại thả xuống.

“Nhân ngư, nhân ngư?!” Ở trong bụi cỏ bên hồ chui ra bốn năm cái tiểu hài tử, thậm chí có mấy cái thằng nhóc rách rưới đều để lộ cái mông trần chạy loạn.

Cầm đầu là cái bé gái. Vải vóc tiểu hoa áo ngắn đâm hai cái bím tóc hướng lên trời, trong tay bắt lấy một con ếch.

Những hài tử này vừa nhìn tựa là nông gia phụ cận.

“Tỷ tỷ, các ngươi đang kể cố sự sao?” Một đám trẻ con chí chóe một tiếng đều tiến tới, mồm năm miệng mười tranh cãi muốn nghe.

Ngô Minh là không quá yêu thích một đám hùng hài tử này. Bởi vì bọn họ quấy rối mình cùng hai vị mỹ nữ thả câu hẹn hò.

Hỗ Vân Kiều cùng Mục Thanh Nhã đều rất yêu thích tiểu hài nhi, còn muốn lấy ra một chút điểm tâm phân cho bọn nó.

Lần này đám hài tử này càng không chịu đi.

“Tỷ tỷ giảng cố sự công chúa người cá đi.”

“Giảng cố sự nhân ngư yêu quái đi!”

“Nhân ngư không phải yêu quái.” Ngô Minh lườm một cái: “Các nàng là một chủng tộc khác, cùng con người gần như, chí ít địa vị không thấp.”

“Như vậy là thần tiên sao?” Bé gái cầm đầu hỏi.

Ngô Minh thẹn thùng: “Ách, không kém bao nhiêu đâu. Bất quá không phải thần tiên chính quy, nhiều nhất xem như là tán tiên.”

“Nhược Dao. Nhanh giảng lại từ đầu cho bọn nhỏ một chút đi.” Hỗ Vân Kiều nhắc nhở.

Ngô Minh hắng giọng một cái: “Được rồi, ở rất sâu, rất sâu dưới đáy biển…”

Tình tiết cố sự đối với người cái thời đại này tới nói, thực sự là bốn bề sóng dậy lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục*. Đừng nói tiểu hài tử, liền ngay cả hai vị mỹ nữ đều say mê.

Kết quả Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều đều không lo được câu cá.

Đám con nít càng là vây ở chung quanh Ngô Minh, ngẩng đầu lên nghe đến say sưa ngon lành.

Nghe xong cố sự, Hỗ Vân Kiều không khỏi thở dài: “Ai. Không nghĩ tới vị công chúa người cá này cũng là một cái người si tình, cuối cùng không đành lòng giết chết người yêu thương, chỉ có thể tự mình hóa thành bọt nước hòa vào biển.”

Mục Thanh Nhã cũng nghe được đỏ cả vành mắt. Tiểu mỹ nhân ngư cũng là không thể nói chuyện, cùng Mục Thanh Nhã rất gần gũi, khiến cho nàng có cảm xúc sâu nhất.

Ngô Minh hỏi: “Nếu là ngươi. Sẽ giết chết vương tử sao?”

“Giết chết? Không cần phải vậy chứ? Kỳ thực tiểu mỹ nhân ngư không thể viết chữ sao?” Hỗ Vân Kiều cười nói: “Tỷ như Thanh Nhã chúng ta, nàng nếu là cái tiểu mỹ nhân ngư kia, tuyệt đối không lo lắng vương tử không hiểu tâm ý.”

Mục Thanh Nhã mặt đỏ lên.

Ngô Minh cười to: “Đúng đúng, nếu là biết viết chữ biết hội họa, tổng có thể giải quyết cái vấn đề này. Vì lẽ đó không có trình độ văn hóa thật là đáng sợ, chúng ta nhất định phải học giỏi.”

“Xả đi nơi nào?” Hỗ Vân Kiều liếc trắng Ngô Minh một cái.

“Tỷ tỷ, tiểu mỹ nữ công chúa người cá không có chết có đúng hay không?” Bọn nhỏ nghe cố sự bị cảm động không ít đều khóc thút thít, không ngừng lắc cánh tay Ngô Minh van cầu hỏi.

“Có thể nàng chết rồi, có thể không có chết. Dù sao nàng là một loại linh vật trời sinh, nói không chừng lúc nào liền sống lại.” Ngô Minh nhìn bọn nhỏ đáng thương, thẳng thắn an ủi.

Hỗ Vân Kiều liếc mắt nhìn cần câu, kinh hô một tiếng: “Ai nha, không được rồi, mồi câu của chúng ta đều bị ăn hết rồi! Ngư đã sớm bỏ đi.”

“Hả? Ha ha, lại câu một lần là tốt rồi.” Ngô Minh không coi là việc to tát.

Bọn nhỏ khóc náo loạn một lúc, lại chạy đi chơi đùa.

Thế nhưng đầy đủ một canh giờ qua đi, ba nữ cũng không có câu tới bất kỳ một con cá.

Con cá đều là ăn mồi câu, nhưng không cắn câu liền chạy mất…

“Làm sao liền câu không ra đây?” Ba nữ nghiên cứu nửa ngày đều không làm rõ được.

“Vạn nhất câu không được trở về, khẳng định bị thằng ngố Tông Trí Liên đem ra làm trò cười.” Hỗ Vân Kiều kêu thảm thiết.

Ngô Minh nhưng linh cơ hơi động: “Ta có biện pháp, các ngươi chờ ta một lúc a.”

Nàng chạy đến xa xa, thu dọn xiêm y khỏa chặt vị trí then chốt lặng lẽ rơi xuống thủy.

Tiến vào trong nước, nước hồ lạnh lẽo thấm mãn toàn thân, xiêm y cả người dính sát vào da thịt.

Làm đĩnh lên bộ ngực ngọc, tôn lên dáng người yểu điệu, vểnh cao cái đường mông cong… Nếu là có nam tử nhìn thấy. Chỉ sợ là muốn kinh ngạc thốt lên gợi cảm mê người.

May là Ngô Minh hơi hơi làm xử lý, không đến nỗi cảnh “xuân” đại lộ.

Nàng lặng lẽ lặn xuống nước, thử thở ở bên trong nước.

“Khục khục ——” đột nhiên nghẹn mấy ngụm nước sau, trong đầu lại đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở.

( kích hoạt kỹ năng bơi!)

Quả nhiên khung máy móc có thể thanh thản phản ứng. Nhờ tiến hóa khung máy móc phúc khí, Ngô Minh từ trong giây lát này, như thu được kỹ xảo có thể so với quán quân bơi thủy vịnh.

Thời điểm vừa tới thế giới này. Rất nhanh được Trần lão tam cứu lên thuyền lầu, vì lẽ đó khung máy móc chưa kịp kích hoạt cái năng lực này.

Nhưng hiếm khi được tiến hóa khung máy móc cung cấp loại phúc lợi này, Ngô Minh bắt đầu ở bên trong nước tùy ý chơi đùa.

Tóc nữ tử Ngô Minh rối tung tản mở, trong nước từng sợi tóc xanh* tùy ý múa. Thêm vào động tác ôn nhu, nếu là có người liếc thấy, còn muốn thật sự cho rằng là mỹ nhân ngư ở bên trong nước nô đùa. (*tóc ở độ tuổi thanh xuân, chứ không phải có màu xanh nga)

Chơi một hồi lâu, đang muốn nắm bắt mấy con cá tốt báo cáo kết quả, nhưng không nghĩ tới ở bên trong nước mơ hồ nghe được xa xa có động tĩnh gì.

Trong nước dẫn âm so với trên đất bằng còn muốn xa hơn, phụ cận Hỗ Vân Kiều, Mục Thanh Nhã đều không nghe thấy. Ngô Minh nhưng cảm giác được.

Tựa hồ là tiếng kinh hô của bọn nhỏ.

Ngô Minh vội vã hướng về bên kia bơi một đoạn, lúc nổi lên mặt nước, nàng nhìn thấy ở một bên hồ khác có mấy cái tiểu hài tử ở đang chạy loạn kêu cứu.

Tựa là bọn nhỏ vừa nãy nghe chính mình kể chuyện xưa.

“Cứu người a!”

“Nha đầu rơi trong nước rồi!”

“Không tốt rồi! Nàng muốn chết đuối rồi!”

Bọn nhỏ thất kinh.

Ngô Minh chăm chú nhìn ngó, thật sự ít đi một đứa bé!

Lại nhìn chỗ bờ bên kia, có mấy cái sóng gợn ở mặt nước đẩy ra, bỗng nhiên một cái tay nhỏ bé ở trên mặt nước với lên một thoáng, lại chìm xuống dưới.

Không được! Có hài tử rơi xuống nước rồi!

Ngô Minh vội vàng liều mạng bơi đi qua.

Với tốc độ nhanh nhất, Ngô Minh như tàu ngầm vậy ở bên trong nước tới lui tuần tra.

Lấy tốc độ có thể so với quán quân bơi lội ở một thế giới khác. Ngô Minh toàn lực bơi tới ven hồ bên kia.

Đột nhiên tiềm hạ bên trong thuỷ, Ngô Minh mơ hồ trông thấy bóng người một cô bé. Ở bên trong nước chậm rãi giẫy giụa.

Là bé gái nghe cố sự kia! Ngô Minh lập tức nhớ tới.

Bé gái ở bên trong nước giãy dụa, chính đang dần dần mất đi ý thức.

Ngô Minh cấp tốc bơi đi qua, kéo lại thì bé gái đã không cử động nữa.

Bé gái đã bắt đầu mất đi ý thức.

Nâng không lên nổi? Ngô Minh mới vừa giữ được bé gái, nhưng phát hiện có rong cuốn lấy hai chân bé gái.

Trong nước rong cực kỳ quấn người, Ngô Minh phát hiện chính khí lực bơi lội của mình cũng không đủ! Không ngừng kéo ra, vẫn không thể tránh thoát!

Trong tai Ngô Minh ong ong tràn ngập âm thanh nước hồ quán ào ào vào tai.

Nước hồ hư nhược không thể mượn lực, trong thời gian ngắn căn bản là không có cách trợ giúp bé gái tránh thoát khỏi rong quấn quanh. Nàng bắt đầu hoảng rồi.

Gay go gay go rồi!

Ngô Minh cảm giác ngực như bốc hỏa, ở bên trong nước ấm ức quá lâu, khí lực cũng theo không kịp rồi!

Trong nháy mắt tiếp theo, trong đầu đột nhiên lại có nhắc nhở:

( xác nhận tình trạng khẩn cấp! Khởi động hình thức tiến hóa cơ thể sống thủy sinh, vì bộ gien nguyên sinh còn có vết tích tiến hóa. Vì thế lấy phương thức phản cổ nhanh chóng thay đổi trạng thái khung máy móc.

( hiệu quả một: Sinh thành đuôi cá!)

( hiệu quả hai: Bộ phận lá phổi cải biến vi má thể*!) (*thở bằng má giống mang cá)

( hình thức biến hình tạm thời, có thời gian hữu hiệu: Một khắc đồng hồ.)

Ngô Minh chỉ cảm thấy hai chân một trận dị dạng, ở bên trong nước mở mắt nhìn lên, hai chân dĩ nhiên tự mình hợp lại, dần dần đã biến thành đuôi cá giống như mỹ nhân ngư vậy.

Thậm chí còn có vảy ngân lóng lánh!

Thế nhưng bắt đầu từ phần eo thân thể nhưng không có gì thay đổi.

May là cổ trang áo liền váy chỉ có quần xanh phá*, còn có váy dày có thể che lấp, không phải vậy Ngô Minh quả thực muốn lo lắng một phút sau chính mình liệu sẽ cởi truồng. (*xé mở lộ cảnh xuân)

Thậm chí, Ngô Minh cảm giác trong lồng ngực một trận toả nhiệt, tựa hồ phổi đang thay đổi.

Tiến hóa khung máy móc bắt đầu tự chủ hút vào một bộ phận hồ nước, cung cấp hướng về lá mang thay đổi lâm thời.

Rộng mở, Ngô Minh cảm giác hô hấp thông thuận.

Đúng là tiến hóa ra mang cá! Ngô Minh kinh ngạc cảm giác dĩ nhiên có năng lực ở đáy nước hô hấp rồi!

Chính mình đang dùng quai hàm* lâm thời hô hấp! (*lúc này có chức năng như mang cá)

Quá tuyệt rồi! Đuôi cá được sản sinh cũng sẽ cấp cho lực bơi lội khá lớn, hô hấp bằng quai hàm có thể khiến thân thể khuyết thiếu dưỡng khí trọng tân khôi phục sức mạnh!

Không kịp nghĩ nhiều, nàng vội vã toàn lực rung động đuôi cá nửa người dưới, dùng năng lực hô hấp mới thu được làm trụ cột, không ngừng kéo xuống lá rong quấn quanh người hài tử.

Lấy tốc độ nhanh nhất, Ngô Minh đem bé gái bê lên mặt nước.

Trên bờ bọn nhỏ một tràng thốt lên. Đám nhỏ không nghĩ tới sẽ có một cái tỷ tỷ từ trong nước nhô ra.

Vị tỷ tỷ này nhìn quen mắt, nhưng trên mặt che phủ một tầng tóc cùng một ít lá rong ngổn ngang, bọn nhỏ không nhận ra được.

Ngô Minh vẫy đạp đem hài tử kéo lên bờ, chính mình cũng trèo lên trên.

Hả? Làm sao không bò lên nổi?

Ngô Minh quay đầu lại nhìn lên, dĩ nhiên là đuôi cá vì lên bờ sản sinh trở ngại. Đùng đùng đùng —— nửa người dưới đuôi cá còn muốn đánh ở mặt nước phía sau.

“Nhân ngư!”

“A! Là mỹ nhân ngư!”

“Không! Là mỹ nữ công chúa người cá!”

Bọn nhỏ cũng nhìn thấy đuôi cá của Ngô Minh, dồn dập nộn âm kêu lên sợ hãi.

Ngô Minh không lo được bọn nhỏ kinh ngạc, vội vã ở tại nửa thủy nửa bên bờ đem hài tử đuối nước đảo ngược lại đây, ép ra một bụng nước sau, đang chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo…

“Khặc khặc khặc ——” Bé gái đuối nước đột nhiên ho ra.

Quá tốt rồi, cứu sống rồi! Ngô Minh trong lòng an tâm, lại nghe được xa xa có tiếng người nông dân hoang mang la hét: “Nơi nào? Nha đầu rơi xuống nước ở nơi nào?!”

Ngô Minh sợ hết hồn, vội vàng giẫy giụa lại trở về trong nước.

“A! Công chúa người cá! Không cần đi a!” Trên bờ những hài tử khác đột nhiên nhớ tới nội dung bên trong cố sự mới vừa nghe qua.

Ngô Minh cũng không để ý tới bọn nhỏ hô hoán, vội vàng du* về trong hồ, thoát được rất xa. (*bơi)

Qua hồi lâu, nói dối bắt cá thất bại Ngô Minh ướt nhẹp cùng Mục Thanh Nhã và Hỗ Vân Kiều đi về.

Đương nhiên, một phút thời gian qua đi, hai chân đã khôi phục bình thường.

Hỗ Vân Kiều trên đường ai oán: “Ai, thật thất bại, mồi câu đều bị ăn sạch, Nhược Dao còn muốn vì bắt cá rơi đến trong hồ. Chúng ta ngày hôm nay thật thất bại.”

Mục Thanh Nhã khoát khoát tay biểu thị không sao, lần tới trở lại.

Một thân Ngô Minh ở trong xe ngựa cẩn thận mà ngăn chặn góc váy, vạn phần không dám tẩu quang*. (*để lộ ra cảnh xuân)

Bên trong là bởi vì duyên cớ hai chân hóa đuôi cá, khiến cho quần bị xé rách.

Trong nửa đêm.

“Ai nha, đau quá.” Ngô Minh trong nửa đêm xoa xoa bắp đùi, mặt trên bị nham phong* bên bờ cắt một cái lỗ hổng. (*cạnh đá sắc)

May là tiến hóa khung máy móc khôi phục nhanh, hẳn là không thành vấn đề. Ngô Minh nghĩ.



Bắt đầu từ ngày hôm sau, ba nữ câu cá ven hồ dần dần thịnh truyền công chúa người cá xuất hiện.

Từ từ, cái này diễn biến thành một cái truyền thuyết.

Cũng có không ít lão thái bà dốc lòng thành kính, dâng hương lễ bái.

Khởi đầu là không có ai tin tưởng lời nói của bọn nhỏ, nhưng bên bờ vẫn còn lưu lại dấu vết đuôi cá to lớn đánh bùn, còn có một mảnh vảy ngân sáng lấp lánh mà chưa từng có người đánh cá nào từng thấy… (chưa xong còn tiếp…)

*********************

ps: mị ở phát sốt, ba mươi tám độ chín, vừa với truyền xong bịch nước biển trở về nằm ở trên giường mị mị khiếu… Cảm tạ đại gia đợi trễ như thế, nguy hiểm thật sẽ không lên canh tân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.