Huyền Vũ Hoàng là chúa công. Cầm điện chủ là trung thần.
Huyền Vũ Hoàng cứ như như Lưu Bị chia bài vậy, hai tấm bài phát ra ngoài cho trung thần Cầm điện chủ. Một tấm là quý giá đan dược, một tấm là đãi ngộ Nguyên Liệu điện tăng cao. Quả nhiên đạt được hiệu quả, trung thần thuộc tính tăng lên sau, căn bản còn không hết lòng vì chủ sao.
Đương nhiên, Cầm điện chủ căn bản không thể phản bội Huyền Vũ Hoàng. Ngô Minh cũng không có nổi lên qua loại ý nghĩ này. Bởi vì đối với loại người trung thực này đến nói, lợi ích quốc gia dù sao cũng là hàng đầu.
Nhưng là, nội gian Ngô Minh nhưng trong lòng thầm hừ: Nếu không là trị bệnh cho ngươi, ngươi sẽ tưởng thưởng sao?
Ngô Minh làm nội gian nhân vật này tương đương thích hợp, làm phản tặc cũng gần như vậy, dù sao tình huống phản thần trang trung thần rất nhiều. Ngô Minh ở một thế giới khác chơi tam quốc giết thời gian, là ghét nhất phản thần trang trung thần, nàng không thể giết người mình.
Huyền Vũ Hoàng cùng Cầm điện chủ lại nói một hồi, trong lòng bất tri bất giác bắt đầu cảm thấy trầm muộn, liền phất tay nhường Cầm điện chủ mọi người lui ra.
“Hoàng thượng, thần vừa vặn cần hiểu thêm một bậc bệnh chứng của ngài.” Cầm điện chủ trải qua cho phép sau, đưa tay khoát lên trên bả vai Huyền Vũ Hoàng.
Ngô Minh chú ý tới khuôn mặt Cầm điện chủ có chút hồng. Tuy rằng chỉ là tay khoát lên trên bả vai nam tử, nhưng Cầm điện chủ vẫn là có chút ngượng ngùng.
Thử nghiệm thêm đi, Ngô Minh trong lòng vì Cầm điện chủ cố lên. Có thể nàng trung thần thuộc tính có thể giúp nàng vượt qua cửa ải khó vì da mặt mỏng này.
Rời đi hoàng cung, ngồi vào Nguyên Liệu điện xe ngựa, Cầm điện chủ thở dài một tiếng: “Hoàng thượng chung quy vẫn là quan tâm thuộc hạ.”
Ngô Minh không gật đầu, cũng không nói gì.
Vào lúc này nếu như lắm miệng nói xấu Huyền Vũ Hoàng, rất dễ dàng nổi lên phản nghịch chuyển tâm lý, khiến cho Cầm điện chủ cho rằng đồ đệ là chuyên môn gây xích mích ly gián. Vì lẽ đó Ngô Minh vào lúc này không thể nói cái gì.
“Hả? Chỉ Nhược, ngươi có ý nghĩ của chính mình?” Cầm điện chủ hỏi.
“Ách…” Ngô Minh do dự.
“Ha ha, ngươi nha đầu này lanh lợi. Chỉ sợ là trong lòng đối với Huyền Vũ Hoàng ban thưởng đại xem thường chứ?” Cầm điện chủ cười, từ trong lòng đem bình ngọc Long Đảm Tử Minh đan do hoàng thượng ban thưởng vừa nãy lấy ra, nhét vào trong lồng ngực Ngô Minh: “Đan dược này ngươi cũng thu. Lưu làm dự phòng cho bất cứ tình huống nào.”
“A, sư phụ, cái tình huống bất cứ lúc nào này là chuẩn bị cho ngươi.” Ngô Minh giờ mới hiểu được Cầm điện chủ là vì chính mình mới nhận lấy đan dược.
“Huyền Vũ Hoàng làm việc có lỗi. Làm thần tử không hẳn tiện vạch trần ra đến. Hơn nữa hắn là quân vương, chúng ta chỉ có thể bồi tiếp.” Cầm điện chủ hít sâu một tiếng: “Ta không có khả năng nắm quyền phiên vân phúc vũ* cái gì, chỉ biết làm tốt bản chức sự tình, càng nhiều liền không biết.” (*hô mưa gọi gió)
Thực sự là ý nghĩ của trung thần a, Ngô Minh trong lòng cũng không biết đối với này nên châm biếm hay là khen ngợi. Đồng thời Ngô Minh cảm thấy tựa hồ Cầm điện chủ đối với kế vặt của Huyền Vũ Hoàng, cũng nhìn ra rất thấu triệt. Chỉ có điều nàng không muốn đi ngẫm nghĩ mà thôi.
Cái này cũng là một niềm hạnh phúc của bậc trung thần đi…
Cầm điện chủ không có lại nhận đan dược Ngô Minh trả về, kiên trì nhường đồ đệ thu cẩn thận. Mà nàng ngưng thần bắt đầu tập trung tâm thần.
Chờ trở lại Nguyên Liệu điện, nàng liền bế quan một đêm chuyên tâm khôi phục công lực.
Ngô Minh luôn luôn ở tại bên trong Nguyên Liệu điện, xử lý một chút sự vụ chồng chất bản thân có quyền xử lý sau, liền tự mình xuống bếp, làm hai phần món ăn.
Một phần là chuẩn bị cho Cầm điện chủ. Một phần khác. Ngô Minh gọi một vị nữ đệ tử, đưa tới cho Tình công chúa.
Đêm đó, Ngô Minh liền ngủ ở Nguyên Liệu điện.
Chúng vị đệ tử rất hưng phấn, lần thứ nhất tọa điện đại sư tỷ chịu ở chỗ này ngủ. Có người nói rất nhiều đệ tử kinh hỉ ngủ không yên, dù cho là cùng ở tại một mảnh bên trong cung điện, cũng đã làm các nàng rất vui vẻ.
Ngô Minh mà mọi người thần tượng, nhưng là ngủ say sưa. Tiến hóa khung máy móc hiếm có nằm mơ. Vừa cảm giác đến hừng đông.
Cầm điện chủ đã xuất quan, nguyên khí không dám nói hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng là gần như không sai biệt lắm.
Nàng gọi Ngô Minh, hiệp trợ bản thân điều trị kinh lạc một thoáng, cuối cùng khen: “Chỉ Nhược, nguyên khí của con khống chế càng có tinh tiến. Sư phụ ở dưới sự hiệp trợ của con mới xem như là hoàn toàn khôi phục công lực.”
Ngô Minh không dám nói là ở trên người Trang phi luyện tập đến càng ngày càng sở trường. Lúc đó một cái nửa canh giờ kéo dài không ngừng phát ra, hơn nữa phi thường chú trọng độ chưởng khống chính xác, khiến cho lực khống chế của tiến hóa khung máy móc Ngô Minh lại tới một nấc thang mới.
Dùng lý luận tiến phế thối* tuy rằng không thích hợp dùng ở giới sinh vật, nhưng Ngô Minh tiến hóa khung máy móc nhưng còn có thể nhờ vào phương thức này đến tăng lên năng lực. (*tiến hóa và thoái hóa)
Hai người hơi hơi xử lý một thoáng tạp vụ trong Nguyên Liệu điện, Bành đại tổng quản đã chờ ở ngoài điện.
“Cung nghênh diệu thủ sư đồ.” Bành đại tổng quản hiếm thấy gặp mặt đánh cái ha ha.
Ngô Minh cười nói: “Bành đại tổng quản tâm tình rất tốt?”
“Chủ nhân hài lòng. Nô tài cũng là hài lòng.” Bành đại tổng quản trong lời nói có ẩn ý nói rằng.
Người chủ nhân này nhưng là làm hai loại lý giải. Ở bề ngoài nói là Huyền Vũ Hoàng, còn lén lút có phải là chỉ Mặc vương tử?
Nếu nói thân phận cố vấn Mặc vương tử là Chu Chỉ Nhược nước lên thì thuyền lên, chưa chắc không thể nói là hài lòng. Nhưng mức độ như thế là vẫn chưa đủ.
Ngô Minh suy đoán, Mặc vương tử nhất định là lĩnh đến chỗ tốt gì, tỷ như một lần nữa chưởng khống quân quyền nhất định.
Nàng đoán không sai. Huyền Vũ Hoàng xác thực là đem quyền nắm ba vạn binh mã ngoại thành bắc doanh trong tay, giao cho Mặc vương tử.
Đây là một loại tín hiệu phi thường đặc thù.
Một vị vương tử đã từng mang binh phát sinh thất bại trọng đại, một lần nữa có thể nắm lên hổ phù, nói rõ hoàng thượng đối với hắn có đặc thù chờ đợi…
Phủ đệ Mặc vương tử lúc này đã một mảnh vui mừng. Tuy rằng ở bề ngoài khó nhận biết, thế nhưng hầu như hết thảy hạ nhân trong phủ cũng đã được người thông minh giảng giải qua một thoáng, dồn dập thay chủ vui mừng.
Mặc vương tử cùng Báo lão cũng đang đợi Ngô Minh hồi phủ đồng thời khánh công đây, chỉ là có hoàng đế còn chờ, bọn họ tự nhiên không thể sốt ruột.
Ngô Minh cùng Cầm điện chủ lại vào hoàng cung.
Lần này lại không tại Dưỡng Tâm điện nữa, mà là ở Hồi Xuân đường.
Đây là một loại biệt cung dành cho hoàng thân quốc thích chữa bệnh. Không nghĩ tới Huyền Vũ Hoàng dĩ nhiên sắp xếp ở chỗ này chữa bệnh.
Nạm vàng thị vệ mấy trăm người ở phụ cận phòng giữ, một đám cao thủ vòng quanh hộ vệ. Còn có mười mấy vị thái y ở trong hoàng cung nghỉ lại, ngay cả mấy vị trọng thần biết hoàng thượng sinh bệnh, sớm liền cung kính bồi tiếp.
Cầm điện chủ có chút áy náy, cảm giác mình thật giống là tới chậm, vội vàng mang theo Ngô Minh bước nhanh đi vào.
“Tính mạng của trẫm, liền giao cho khanh gia.” Huyền Vũ Hoàng khách khí một phen sau, sảng lãng nằm ở trên giường bệnh nội đường.
Chu vi chỉ có Bành đại tổng quản, điệp báo đầu mục, Hạt lão ở bên. Ngô Minh cùng Cầm điện chủ lấy thân phận thầy thuốc đứng ở bờ giường.
Còn lại thái y mọi người hoàn toàn không cho tiến vào nội đường.
Cầm điện chủ bàn giao một chút hạng mục chuyện trọng yếu, Huyền Vũ Hoàng gật đầu đáp ứng.
Sớm có kinh nghiệm trị liệu phụ nhân kia, Cầm điện chủ có vẻ hoàn toàn tự tin. Nàng thuộc về tài nữ trong ngày thường khá là khiêm tốn, thời khắc mấu chốt thật có thể đáng tin, vào giờ phút như thế này càng hiện ra bình tĩnh.
Cầm điện chủ đưa tay ra, ở trên bả vai để trần của Huyền Vũ Hoàng đè lại. Lúc này mặt của nàng không lại ửng hồng, không ngại nam nữ tiếp xúc, hoàn toàn đem Huyền Vũ Hoàng coi là một cái khối gỗ cần điêu khắc.
“Chỉ Nhược, theo sư phụ đến… Sau khi phá rồi dựng lại!” Cầm điện chủ ra lệnh một tiếng, bắt đầu cùng đồ đệ đối với tâm mạch Huyền Vũ Hoàng tiến hành cải tạo. (chưa xong còn tiếp…)