Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 179: Yêu thú của Băng Hoàng Tông



Đường Lăng khoé miệng nở nụ cười lạnh lùng, trên tay cầm cây trọng kiếm, chậm rãi kéo lê đến gần con quái vật người đá.

Lãnh Mộc bàn tay nhanh chóng tụ xuống mặt đất, bên dưới từ vị trí của hắn từng đoạn dây leo khổng lồ mọc ra, trói chặt lấy cơ thể con quái vật người đá cùng một tay một chân còn lại của nó.

Đồng thời bên cạnh tay chân còn lại ấy, đám người Băng Hoàng Tông xuất thủ. Cứ hai người phân biệt một vị trí, nhanh chóng đóng băng khống chế tay chân ấy lại.

Khiến cho con quái vật người đá cứ thế nằm im trên mặt đất, không thể cựa quậy mảy may.

Cộp...

Đường Lăng thoăn thoắt nhảy lên trên cơ thể con quái vật người đá, đứng giữa ngực của nó, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Hai tay để một góc vuông ngang bằng với cơ thể, thanh trọng kiếm cầm ở giữa đặt ở tư thế để kiếm cắm xuống đất, ngay giữa trung tâm con quái vật người đá.

Linh khí xung quanh dần hội tụ vào bên trong thanh trường kiếm của hắn, khiến cho thanh trọng kiếm ngày càng sáng rực lên. Phía sau lưng Đường Lăng, xuất hiện hư ảnh khổng lồ của thanh trọng kiếm ấy, kích thước của hư ảnh ấy, to bằng con quái vật người đá.

Lạch... Cạch...

Cảm nhận được khí thế trên người Đường Lăng có thể thương tổn đến sinh mạng của nó, con quái vật người đá điên cuồng giãy dụa, thế nhưng cũng chỉ là phí công vô ích.

Đường Lăng hai mắt trợn lớn, hai tay cầm chặt thanh trọng kiếm cắm thẳng xuống người con quái vật.

Phía sau lưng hắn, hư ảnh khổng lồ ấy cũng đồng thời cắm xuống, tạo nên một chấn động vô cùng lớn.

Trọng Thiên.

Rầm...

Ầm... Ầm...

Toàn bộ cơ thể của con quái vật người đá bị hư ảnh của thanh trọng kiếm phía sau lưng hắn cắt xuống, vỡ ra làm bốn phần.

Rắc...

Hư ảnh của thanh trọng kiếm giữ nguyên hình dạng cắm vào cơ thể con quái vật người đá một lúc lâu rồi từ từ tan biến.

Đồng thời cơ thể của con quái vật người đá cũng trở nên ảm đạm. Không còn giãy dụa nữa.

" Hô..."

Đường Lăng thở hắt ra một hơi, tâm tình có chút vui vẻ.

Đòn đánh này của hắn tuy rất mạnh, thế nhưng lại cần thời gian tụ rất lâu, đồng thời đối thủ phải ở nguyên một vị trí.

Chính vì nguyên do như thế, ban nãy Đường Lăng không thể nào hoàn toàn sử dụng đòn đánh đó được mà phải chờ tới bây giờ.

Đồng thời đòn đánh đó, cũng làm hắn tiêu hao một nửa linh khí trong cơ thể.

" Phù..."

Lãnh Mộc hít thở sâu một hơi, ánh mắt quay sang nhìn Đổng Mộ.

Đổng Mộ nhìn hắn một cái, đầu hơi gật nhẹ, vui vẻ bước chậm đến chỗ đám người Băng Hoàng Tông, cười to nói:

" Ha ha, các vị huynh..."

Hắn còn chưa kịp nói xong, trước mặt xuất hiện một bóng đen vô cùng lớn húc thẳng vào người hắn.

Rầm...

Cơ thể Đổng Mộ bay về lên không trung, theo quán tính bay xa trăm mét, rơi xuống mặt đất.

" Mộ... Một con trâu?"

Lãnh Mộc vẻ mặt ngơ ngác nhìn thấy bóng đen vừa húc vào người Đổng Mộ.

Đó là một con yêu thú cấp hai Hắc Kim Ngưu.

Chợt Lãnh Mộc biến sắc.

Vụt...

Trước mặt hắn lập tức xuất hiện một con yêu thú cấp hai Hắc Kim Ngưu khác, húc thẳng vào người hắn.

" Hự..."

Lãnh Mộc hai con ngươi trợn trắng, bay lên trên không trung, sau đó rơi xuống đất cách vị trí Đổng Mộ không xa.

Rầm...

" Chết tiệt. Tại sao lại có yêu thú xuất hiện ở đây?"

Đứng dậy khỏi đống đổ nát, Đổng Mộ khuôn mặt dữ tợn hét lớn.

Chợt ánh mắt hắn hơi híp lại, cẩn thận nhìn vào bên trong bóng tối.

Xa xa chỗ hắn, phía sau tảng đá lớn có mùi máu tươi.

Ầm...

Đổng Mộ một quyền đánh vỡ tảng đá, nhìn vào bên trong vẻ mặt vô cùng khó coi.

Bên cạnh hắn Lãnh Mộc cũng chật vật đứng dậy, chợt theo tầm mắt nhìn về phía Đổng Mộ đang đứng đấy.

Phía đằng sau tảng đá, là thi thể đã không còn lành lặn, bị đảng đá đè bẹp nát. Thế nhưng nó không khiến để Đổng Mộ khó nhận ra trang phục trên người thi thể đó.

Là trang phục người Đổng Gia...

"..."

Lãnh Mộc im lặng nhìn lấy bóng lưng Đổng Mộ.

Cả người Đổng Mộ run rẩy theo biên độ nhẹ, bàn tay siết chặt lại, thậm chí còn có máu tươi chảy ra.

(ー_ー゛)

" Nhìn thấy rồi sao?"

Đứng xa xa phía bọn hắn, Trường Tiếu bên trong đám người Băng Hoàng Tông cười nhạo thét lớn nói.

" Đó là thi thể đồng bạn của các ngươi đấy. Lúc ban đầu người Băng Hoàng Tông chúng ta sau khi phát hiện ra chìa khoá, đồng thời cũng phát hiện ra hai tên đấy ở gần đó. Thật không có cách, vì đảm bảo bí mật, đành phải giết người diệt khẩu thôi."

" Nhưng ai ngờ con quái vật đó quá mạnh, sáu sư huynh đệ Băng Hoàng Tông chúng ra lại không thể đối phó được, may thay có các ngươi xuất hiện hỗ trợ. Đa tạ hai vị a. Giúp đỡ kẻ thù đã giết đồng bạn của mình, ắt hẳn là trải nghiệm rất thú vị đi."

Bên cạnh Trường Tiếu, Hàn Ly Hồ đôi lông mi hơi nhíu lại, bất mãn nhìn hắn nói:

" Trường Tiếu, ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, bỏ cái tính hấp tấp đấy đi. Nếu không sẽ chỉ phá hỏng kế hoạch của chúng ta."

Rõ ràng ban đầu sau khi đám người Băng Hoàng Tông phát hiện ra hai tên Đổng Gia gần đấy. Trường Tiếu đã ngay lập tức xông lên chém giết với bọn chúng, khiến cho những người còn lại không thể không ra tay.

Nếu như lúc đó biết lợi dụng hai tên Đổng Gia một cách hợp lý, có thể để bọn hắn đi đầu thử nghiệm trước thực lực của con quái vật người đá a.

Chỉ là hành động ngu xuẩn của Trường Tiếu đã phá hỏng tất cả.

Lần này cũng vậy. Con quái vật người đá vừa mới chết, hắn đã lập tức vội vàng ra tay xử lý đối thủ.

Trường Tiếu khó chịu cau mày lại, ngón út của hắn ngoáy lỗ tai phải của mình, coi thường nói:

" Được rồi, được rồi. Chẳng phải mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi sao. Bây giờ không giết nốt hai tên này, để bọn hắn đi thông báo cho người khác chắc?"

" Hồ tỷ, ngươi đừng quá quan trọng hoá vấn đề lên như vậy. Hành động của Tiếu ca cũng là vì chúng ta mà thôi."

Hàn Ly Hồ còn định nói chuyện, đã lập tức bị tên cầm cung còn lại trong Băng Hoàng Tông ngắt lời.

Hắn vừa cười vừa nói đỡ cho Trường Tiếu.

" Ta...Ta giết ngươi."

Đổng Mộ hai mắt trợn ngược, vẻ mặt vô cùng dữ tợn hét lớn.

Cánh tay gập về phía sau, chuyển sang động tác chạy đến chỗ đám người Băng Hoàng Tông.

Chỉ là hắn vừa mới có hành động, bên cạnh Lãnh Mộc nhanh chóng xuất hiện ôm chặt giữ hắn lại.

Cơ thể Đổng Mộ vô cùng to lớn, dù cho Lãnh Mộc có giữ cũng chẳng thấm vào đâu. Bàn chân Lãnh Mộc tạo thành hai hàng dài kéo lê trên đất.

" Hự..."

Cảm thấy trước ngực vô cùng nhức nhối, Lãnh Mộc cố nén đau nhức hét lớn:" Bình tĩnh, bên đó có sáu tên lại thêm cả yêu thú, ngươi chạy đến chỉ là hành động tự sát mà thôi."

" Ta không làm gì cả, chẳng lẽ để huynh đệ của mình chết hết thế sao?"

Đổng Mộ hét lớn, trên mặt chảy ra hai dòng nước mắt, bước chân cũng trở nên run rẩy, đứng yên tại chỗ.

" Chết hết cả rồi... Người Đổng Gia bên trong đây đều chết hết cả rồi... Chỉ còn mình ta mà thôi."

Soạt...

Nhìn thấy Đổng Mộ dừng lại bước chân, Lãnh Mộc bàn tay khẽ buông lỏng, liền thả hắn ra.

Bịch...

Đổng Mộ quỳ mạnh xuống đất, bàn tay cắm sâu vào mặt đất, hiển nhiên đang cố phải chịu sự đau khổ vô cùng.

Lãnh Mộc im lặng nhìn hắn, bàn tay nhẹ đặt lên vai Đổng Mộ, nhẹ giọng an ủi:

" Chính vì thế ngươi hiện tại càng cần phải sống. Chỉ cần ngươi còn sống, liền có thể trả thù cho bọn hắn."

Cao Lãng ẩn núp bên trong bóng tối có chút không biết nói gì.

Liệu tên Lãnh Mộc còn có nhớ, một trong các huynh đệ Đổng Mộ chết, là do gián tiếp tay hắn hại chết không?

Bây giờ còn bảo người ta sống sót trả thù, không phải là tự đào hố chôn mình đi?

" Sống? Các ngươi sống được sao?"

Trường Tiếu như nghe được câu chuyện hài lớn, cười trêu ghẹo nói.

Phía sau hắn đám người Băng Hoàng Tông khoé miệng cũng khẽ nhếch lên, đều không cho lời nói Lãnh Mộc là đúng.

Lãnh Mộc ánh mắt lăng lệ nhìn Trường Tiếu, bàn tay chạm vào vai Đổng Mộ hơi dùng lực, lẩm bẩm nói:

" Liên thủ cùng ta trốn thoát khỏi chỗ này, đám bọn hắn còn chưa lấy được chìa khoá, chắc chắn không dám rời khỏi đây quá xa."

Đồng thời trong lòng Lãnh Mộc thầm lo lắng. May mắn Lãnh An nằm phía bên kia hang động đám người Băng Hoàng Tông không nhìn thấy, bây giờ hắn cần phải nhanh chóng chạy sang bên đấy dẫn nàng bỏ trốn.

Nếu không bọn hắn bỏ chạy, để Lãnh An một mình, Lãnh Mộc không an tâm.

Mà muốn có thể đưa Lãnh An cùng bỏ trốn, vậy phải cần đến sự giúp đỡ của tên Đổng Mộ đây, nếu không căn bản không thể bỏ trốn được.

Bên Băng Hoàng Tông có sáu người. Một mình Lãnh Mộc bỏ trốn đã khó, nói chi còn phải mang thêm một người bị trọng thương như Lãnh An.

" Tiếu ca, xem ra bọn chúng đang tính bỏ trốn, cũng đừng để hai tên đấy trốn thật được a. Nếu không cũng quá mất mặt."

Tên cầm trường cung cười vui vẻ nói.

Trường Tiếu khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn tên cầm trường cung ấy, xong lại quay sang nhìn Lãnh Mộc và Đổng Mộ, nhẹ giọng nói ra:

" Yên tâm."

Đồng thời bên hông đám người Băng Hoàng Tông loé lên một tia sáng, từng con yêu thú xuất hiện ở bên cạnh bọn hắn.

Bên cạnh Đường Lăng xuất hiện một con sư vương to gấp năm lần người hắn, là một con cấp hai yêu thú Ngọc Hoàng Sư.

Bên cạnh Hàn Ly Hồ thì xuất hiện một con hồ ly màu trắng, là một con cấp hai yêu thú Tuyết Linh Hồ.

Bên cạnh Trường Tiếu và tên nam tử cầm cung, phân biệt mỗi người một con chim ưng, đôi mắt dường như có thể soi thấu trong màn đêm, là cấp hai yêu thú Kim Nguyên Ưng.

Bên cạnh đôi nam nữ còn lại thì mỗi người chính là một con cấp hai yêu thú Hắc Kim Ngưu đã xuất hiện ban nãy.

" Hả?"

Chợt như có cảm ứng từ Kim Nguyên Ưng, Trường Tiếu hơi nghi ngờ nhìn về một phía trong bóng tối, chỉ là sau đó liền thu hồi lại.

Cao Lãng núp trong bóng tối âm thầm chảy mồ hôi lạnh. Cái con Kim Nguyên Ưng kia ánh mắt quả thật quá nhạy bén đi. Hắn suýt bị nó phát hiện ra.

May mắn là lẩn trốn kịp thời.

Xem ra lát nữa cần phải thịt con ưng đó trước, nếu không căn bản không thể ẩn núp được.

______

Lúc đầu định để Đường Lăng đọc Demacia nhưng bựa quá nên thôi. Đổi tên thành Trọng Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.