Đường Lăng hội tụ linh khí vào cây trọng kiếm, một kiếm quét ngang, hất bay hai con quái vật đá trước mặt mình.
" Hộc..."
Miệng hắn thở dốc, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía sau.
Hai tròng mắt của hắn hơi nhỏ lại, chợt quay sang phía Hàn Ly Hồ, hoảng sợ hét lớn:
" Hồ sư muội, đừng đánh nữa, mau chạy thôi. Tiếu sư đệ bị tên Địa Cung kia giết chết rồi."
" Cái gì?"
Hàn Ly Hồ giật mình đáp lại, vội vàng né tránh con quái vật đá trước mặt, một thương quét ngang.
Ầm...
Đẩy con quái vật đá ra, nàng nhanh chóng lùi lại, quay đầu nhìn về phía sau, liền nhìn thấy thi thể Trường Tiếu nằm xa xa.
Cả người chợt thẫn thờ đứng tại chỗ, miệng lẩm bẩm:" Không thể nào?"
" Sư muội, còn đứng đấy làm gì? Chạy mau a..."
Đường Lăng vội xoay người chạy khỏi hai con quái vật đá, hét lớn đánh thức nàng dậy, bàn tay trái đặt lên miệng:" Huýt ~..."
Vụt...
" Gào..."
Tiếng sáo của Đường Lăng văng vẳng trong hang động.
Tại khu vực của Lãnh Mộc và Đổng Mộ, hai con yêu thú Ngọc Hoàng Sư và Tuyết Linh Hồ vốn đang giao chiến với hai người bọn hắn sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo liền cứng người lại, lập tức mặc kệ hai tên trước mặt xoay người chạy về phía Đường Lăng.
Loạt soạt...
"..."
Lãnh Mộc và Đổng Mộ im lặng nhìn nhau một cái, lập tức không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Mặc dù không biết lý do vì sao? Thế nhưng Lãnh Mộc liền mặc kệ tất cả, chỉ cần sống sót là tốt rồi.
Trong lòng Lãnh Mộc âm thầm may mắn, ban nãy hắn nghe thấy Đường Lăng hét lên người Địa Cung, chắc hẳn bọn hắn bị người Địa Cung tấn công đi.
Vì vị trí giao tranh của Lãnh Mộc và Đổng Mộ là xa nhất, lại thêm tập trung đối phó hai con yêu thú trước mặt, thế nên không nhìn được xung quanh.
Cũng không nhìn thấy được Trường Tiếu bị Cao Lãng giết chết, chỉ có thể nghe bằng âm thanh mà thôi.
Vì thế mà Lãnh Mộc và Đổng Mộ chỉ biết sơ qua, chứ không biết được chi tiết.
Lãnh Mộc nhanh chóng quay về đường cũ, tìm Lãnh An đang ngất bên kia hang động kéo nàng cùng chạy.
Bên cạnh Đổng Mộ chạy theo cùng hắn.
Dù sao bây giờ người Đổng Gia bên trong bí cảnh chỉ còn một mình hắn mà thôi, xung quanh tất cả đều là kẻ địch, có lẽ chỉ có Lãnh Mộc, người vừa cùng vai sát cánh với hắn là an toàn nhất đi.
Đây có lẽ chính là kiểu dạng, không đánh nhau thì không quen biết.
...
Bên kia khu vực.
Rầm...
Đường Lăng cả người nhảy sang một bên, né tránh đòn tấn công của con quái vật đá, tiếp tục cùng với Hàn Ly Hồ bỏ chạy.
Hiện tại Trường Tiếu thì đã chết, hung thủ thì rình rập trong bóng tối. Hai bọn hắn con tiếp tục chiến đấu với bốn con quái vật đá này, thì chỉ làm mồi cho hung thủ phía sau thôi.
Việc cần gấp bây giờ, chính là nhanh chóng rời khỏi nơi đây, giữ lại mạng sống. Chỉ cần còn sống, bọn hắn có thể tiếp tục tìm một chìa khoá khác.
Còn nếu chết, chính là không còn gì cả.
(ー_ー゛)
Vù... Vù...
Bên trong bóng tối, xuất hiện hai cây giáo, lao về phía Đường Lăng và Hàn Ly Hồ.
" A..."
Đường Lăng tức giận hét lớn một tiếng, thanh trọng kiếm trên tay hắn vung ra.
Keng...
Thanh trọng kiếm của hắn đánh bay hai cây giáo, bước chân tiếp tục lao nhanh, không hề có một ý định dừng lại.
Vù...
Bên trong bóng tối, Cao Lãng nhanh chóng lao ra chặn trước mặt hắn.
Vì biết Đường Lăng và Hàn Ly Hồ có ý định bỏ chạy, cây giáo hắn ném ra cũng không thể chặn lại bước chân, Cao Lãng chỉ có thể chui ra khỏi bóng tối, cứng đối cứng với hắn.
Đường Lăng hai mắt trợn lớn, khoé miệng nở một nụ cười dữ tợn, vung kiếm qua đầu, bổ xuống.
Trọng Xích.
Khoảng cách giữa Đường Lăng và Cao Lãng, càng ngày càng gần.
Mắt thấy lưỡi kiếm sắp tới gần mình. Bước chân Cao Lãng vẫn tiếp tục chạy về phía trước, trên tay cầm cây Bút Phán Quan, nhẹ nhàng vung vẩy một đoạn từ dưới lên trên.
Vụt...
Từ trên đầu bút xuất hiện dòng mực màu đỏ, quấn lấy lưỡi kiếm, đồng thời dòng mực như có linh tính lao về phía người Đường Lăng, vô cùng quỷ dị.
Đường Lăng cánh tay như sương lạnh, trên thanh trọng kiếm của hắn lưỡi kiếm chuyển sang nhiệt độ vô cùng thấp, nhanh chóng đóng băng dòng mực màu đỏ bám trên thân nó.
Rắc... Rắc...
Dòng mực đang lao về phía Đường Lăng dần dần bị đóng băng hoàn toàn, vị trí của nó cách khuôn mặt của Đường Lăng, chỉ một đoạn nhỏ mà thôi.
Bỏ qua dòng mực màu đỏ, mắt thấy Cao Lãng sắp chạm đến mình, Đường Lăng thả ra cây trọng kiếm trên tay, bàn tay nắm thành quyền, đấm về phía Cao Lãng.
Vụt...
Cao Lãng vốn đang di chuyển chợt hạ thấp cả người xuống, lách qua một quyền của Đường Lăng, rồi chạy qua người hắn. Bàn tay cầm cây bút hơi đảo ra sau, ném cây Bút Phán Quan trên tay về phía sau lưng mình.
Phập...
Một tiếng động nhỏ bé chợt vang lên ngay phía sau lưng Cao Lãng. Mọi chuyện xảy ra, mới chỉ có vài giây mà thôi...
Cao Lãng đầu không thèm ngoái lại nhìn Đường Lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía đối diện, lao lên đối phó với Hàn Ly Hồ.
Phía sau lưng Cao Lãng, Đường Lăng vẫn giữ nguyên động tác ra quyền, thanh trọng kiếm của hắn thì rơi dưới chân.
Phía sau gáy của Đường Lăng, cắm lấy cây Bút Phán Quan mà Cao Lãng ném ra.
Đầu bút đâm thẳng vào trong da thịt của hắn, quang mang màu đỏ lưu chuyển.
...
Nhìn thấy Cao Lãng đang lao về phía mình, đồng thời lại thấy Đường Lăng đứng yên một chỗ quá quỷ dị. Hàn Ly Hồ trong lòng trầm xuống, tức giận quát lên một tiếng.
Trên tay trường thương lao ra, nhắm vào cổ họng Cao Lãng.
Mũi thương hiện lên vầng sáng màu xanh nhạt, xung quanh không khí xuất hiện làn sương lạnh lẽo, hiển nhiên nhiệt độ của mũi thương bây giờ là vô cùng thấp.
Xuyên Phá.
Cảm nhận sự rét lạnh trên đầu mũi thương, Cao Lãng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, chiếc nhẫn không gian giới chỉ loé lên, trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm.
Khí thế vốn đang âm trầm quỷ dị chợt thay đổi, chuyển sang vô cùng sắc bén. Khí thế hoàn toàn khác biệt, khiến Cao Lãng hiện tại và lúc trước, giống như là hai người hoàn toàn khác biệt.
Cả người chuyển sang động tác rút kiếm, một kiếm rút ra.
Bạt Kiếm Thuật.
Cả không gian xung quanh hang động chợt loé lên một tia sáng trắng, lưỡi kiếm của Cao Lãng xuyên qua cây trường thương của nàng, một kiếm cắt nửa chéo nửa người trên Hàn Ly Hồ.
Xoẹt...
Hàn Ly Hồ chỉ cảm thấy tầm mắt của nàng bị ánh kiếm của Cao Lãng che đi mất, đến khi tỉnh lại, đã không còn cử động được cơ thể của mình.
Nửa trên và nửa dưới cơ thể nàng tách thành hai phần, thậm chí cả thanh trường thương trên tay, ánh sáng trên nó cũng mờ dần rồi biến mất.
Bịch...
Thi thể Hàn Ly Hồ rơi nhẹ xuống đất, máu tươi theo đà di chuyển của nàng văng tung toé xung quanh.
Đệ tử của Băng Hoàng Tông bên trong bí cảnh, tận diệt.
Cất lại thanh trường kiếm, Cao Lãng chậm rãi quay đầu lại nhìn thi thể Hàn Ly Hồ phía sau mình, ánh mắt lạnh nhạt không có một tia ba động vào.
Vù...
Chợt phía sau lưng hắn, một tảng đá khổng lồ ập đến.
Rầm...
Cao Lãng cả người vọt lên phía trước, vừa đúng lúc bàn chân của con quái vật đá ấy đập xuống vị trí của hắn. Bụi mù bắn tung lên, thậm chí cả thi thể của Hàn Ly Hồ cũng bị dư âm của nó thổi bay, khiến những thứ bên trong cơ thể nàng văng hết ra bên ngoài.
Cao Lãng vừa mới né tránh xong, trước mặt hắn liền xuất hiện một cái móng vuốt.
Vụt...
Cả người chợt hạ thấp xuống bám sát mặt đất, Cao Lãng vội vàng dùng thân pháp né tránh khỏi đòn tấn công đó.
Xà Hành Độn Pháp.
Móng vuốt vừa mới tấn công hắn, chính là của con Ngọc Hoàng Sư, yêu thú của tên Đường Lăng bị giết kia.
Hắn vừa mới né sang một bên, bên vị trí đó đã xuất hiện rất nhiều tảng băng nhọn hoắt lao về phía hắn.
Keng...
Rút ra thanh trường kiếm trên tay phá tan đống băng vụn đó, Cao Lãng hung tợn trừng mắt nhìn, đối diện hắn chính là con yêu thú Tuyết Linh Hồ.
Một con tấn công cận chiến, một con tấn công tầm xa.
Đường Lăng huýt sáo gọi hai con yêu thú quay lại hỗ trợ muốn giúp bọn hắn chạy thoát được, đáng tiếc hai con yêu thú chưa chạy tới nơi, chủ nhân của nó đã bị Cao Lãng giết chết.
Mũi của yêu thú vô cùng mẫn cảm, chúng ngửi thấy mùi máu tươi của chủ nhân mình trên người Cao Lãng, biết là địch thủ thế nên không chút do dự tấn công.
Cao Lãng còn chưa kịp thở một hơi, phía sau lưng hắn đã xuất hiện hai tảng đá lớn lao đến.
Ầm... Ầm...
Bàn chân của hai con quái vật đá cùng lúc lao đến chỗ vị trí Cao Lãng đang đứng, va chạm mạnh xuống mặt đất, khiến âm thanh vang khắp cả hang động.
Rời xa khỏi vị trí cũ chạy sang một bên, Cao Lãng trong lòng bất đắc dĩ.
Trước mặt là hai con yêu thú, phía sau là bốn con quái vật đá.
Tình huống bị bao vây mà hắn ghét nhất vẫn là diễn ra.
Núp trong bóng tối từ nãy giờ, chẳng phải là hắn tránh bị đám người xung quanh bao vây sao?
Giờ thì hay rồi, tránh được người bao vây, thì lại bị cái thứ không phải người bao vây...
Cao Lãng ánh mắt nhìn chằm chằm vào con Tuyết Linh Hồ trước mặt, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt âm lãnh.
Tuyết Linh Hồ cả người run rẩy một trận, cảnh giác nhìn Cao Lãng. Nó có cảm giác Cao Lãng đối với nó không hề có ý định gi tốt.
Cao Lãng cả người chuyển sang tư thế rút kiếm, bàn chân sử dụng thân pháp, lao một đường thẳng đến chỗ Tuyết Linh Hồ.
Cao Lãng đích thật đối với nó không hề có ý tốt. Trong trận chiến, mấy con có khả năng tầm xa chính là khó chịu nhất, thế nên hắn muốn xử lý Tuyết Linh Hồ đầu tiên.
Nhìn thấy Cao Lãng đang lao về phía nó, Tuyết Linh Hồ kêu lên một tiếng, xung quanh nó xuất hiện rất nhiều bông tuyết màu trắng.
Chợt những bông tuyết đấy nhanh chóng tụ lại với nhau, hoá thành những mảnh băng tinh vụn lao về phía Cao Lãng.
Đồng thời Ngọc Hoàng Sư ở một bên chặn trước mặt Cao Lãng, không cho hắn tiếp cận Tuyết Linh Hồ.
Cái miệng mở to như chậu máu, lộ ra bộ hàm răng sắc nhọn. Hai chân trước vồ về phía Cao Lãng, móng vuốt của nó có thể so sánh được với Huyền giai sơ cấp vũ khí.
Đối diện với nó, Cao Lãng chuyển mục tiêu từ Tuyết Linh Hồ sang Ngọc Hoàng Sư, một kiếm chém ra.
Bạt Kiếm Thuật.
Kiếm mang vô cùng sắc bén, ra tay với tốc độ nhanh như tia chớp. Lại thêm công pháp gia trì. Một kiếm này của Cao Lãng, cắt đứt một cái chân trước của con yêu thú Ngọc Hoàng Sư.