Vị lão tổ lớn tuổi nhất của Nạp Lan gia tộc tức giận.
Xung quanh cơ thể hắn hình thành từng cơn lốc xoáy linh khí cuồng loạn, đất đá tung hoành.
Thân xác cây khô hắn ngồi bên trong như tiếp thêm sự sống điên cuồng tăng trưởng, từng nhánh rễ cây lan dài bám lên các bức tường xung quanh phòng, nghiền nát nó.
Sự xung động lớn như vậy, tưởng chừng cả căn phòng lăng mộ này phải sụp đến nơi rồi vậy.
" Rơi vào địa bàn của ta. Vậy phải xem ngươi còn sống sót được hay không?"
Lão tổ Nạp Lan gia tộc tức giận quát lớn, khí thế hùng hồn.
Chuyển Luân Vương chậm rãi nghiêng đầu, thân hình hắn di chuyển, lao về phía đám người cao tầng Nạp Lan gia tộc phía sau.
Những nơi hắn đi qua, từng lớp băng mỏng ngưng kết tới đấy.
Rầm...
" A a a..."
Mặt đất dưới chân đám cao tầng Nạp Lan gia tộc chuyển động. Nó trồi lên hình thành một quyền khổng lồ đánh về phía Chuyển Luân Vương, ngăn chặn hắn.
Lão tổ Nạp Lan gia tộc liếc mắt, xung quanh Chuyển Luân Vương tiếp tục hình thành hai bức tường đất dày đặc mục đích đè nát hắn bên trong.
" Mau chạy, Hoá Thần Cảnh ra tay, còn đứng gần đây chỉ có chết..."
Được lão tổ cứu sống, Nạp Lan gia chủ không nói hai lời. Sau khi loạng choạng rời khỏi khu vực dư âm, liền xoay người cắm đầu chạy.
Những người xung quanh hắn, thì bật hết sức bình sinh lên chạy. Ngay cả đầu cũng không dám ngoái lại nhìn.
Chuyển Luân Vương khẽ thở dài.
Vốn định dùng đám người Nạp Lan gia tộc ra uy hiếp, ai ngờ tên lão tổ kia sớm nhìn ra mục đích của hắn, liền ra tay ngăn chặn lại rồi.
Hoá Thần Cảnh nhị trọng. Sống tầm này tuổi rồi, cũng không phải ăn chay.
" Hừ... Người Địa Cung các ngươi ngoài việc đầu trộm đuôi cướp ra, có gan dám đối đầu trực diện với ta?" Lão tổ Nạp Lan gia tộc hừ lạnh.
" Nơi này là địa bàn của ta, toàn bộ căn phòng này có thể biến đổi kết cấu hình dạng theo ý ta muốn. Ngươi đừng hòng chạy."
Chuyển Luân Vương lạnh nhạt:" Trước khi có câu trả lời thoả mãn, ta không có ý định chạy."
Chợt con ngươi Chuyển Luân Vương phía sau chiếc mặt nạ co rút, hơi thở bỗng chốc hỗn loạn.
Bên trong thân cây đang dần mở rộng.
Loạng choạng bước ra hai cỗ thi thể với con ngươi màu trắng kết tơ máu không có tròng mắt.
Bọn hắn, chính là kẻ Chuyển Luân Vương cần tìm.
" Bây giờ, liệu có thể thoả mãn được ngươi?" Lão tổ Nạp Lan gia tộc âm trầm hỏi.
Ầm...
Xung quanh Chuyển Luân Vương, băng tinh ngưng kết, lan rộng ra toàn bộ căn phòng, đối kháng với uy thế của lão tổ Nạp Lan gia tộc.
" Sử dụng thi thể Hoá Thần Cảnh làm khôi lỗi, không cho bọn hắn được yên nghỉ. Ngươi đây là đang khinh nhờn cường giả đời trước." Chuyển Luân Vương tức giận.
" Ha ha ha... Người chết đã chết. Ta đây là cho bọn hắn cơ hội thứ hai để tiếp tục chinh chiến. Cải tạo bọn hắn trở thành Chiến binh bất tử của Nạp Lan gia tộc ta..."
" Đối chiến với ba vị Hoá Thần Cảnh. Dư vị phải đối mặt với tiền bối đời trước không biết như thế nào?" Lão tổ Nạp Lan gia tộc cười lớn.
" Giếtt ngươiiii..."
Chuyển Luân Vương khàn giọng.
Hắn như kẻ điên lao thẳng về phía Lão tổ Nạp Lan gia tộc, bàn tay lạnh lẽo đưa ra. Một móng vuốt băng giá của quỷ hình thành bóp nát toàn bộ những thứ nó đi qua.
Thi thể hai vị Hoá Thần Cảnh Địa Cung đứng ra ngăn chặn, bọn hắn chỉ phối hợp ra tay, đã dễ dàng hoá giải móng vuốt ấy.
Lão tổ Nạp Lan gia tộc cười gằn...
Ba vị Hoá Thần Cảnh nhị trọng, giáp công Chuyển Luân Vương.
Toàn bộ khu lăng mộ, cũng vì thế mà rung chuyển...
Người bên ngoài sợ hãi nháo nhác, bọn hắn bỏ chạy, rời xa nơi này, tìm một khu vực an toàn quan chiến.
Tiếng người hỗn loạn dò hỏi chuyện gì đã xảy ra bên trong khu vực lăng mộ Nạp Lan gia tộc.
...
Khu vực pháo đài.
Bên dưới tầng một...
Dương Chí và Ma Chấn giao chiến với nhau đã rơi vào tình cảnh lưỡng bại câu thương.
Cả hai đều hơi thở hỗn loạn, thương tích đầy mình trừng mắt nhìn nhau.
" Ta vốn tưởng ngươi thực lực dần kém đi? Hoá ra bao năm là đang che giấu." Ma Chấn nói.
" Ngươi vẫn cứng đầu như vậy, lần này không nhường ta một trận được sao?" Dương Chí cười nhẹ.
Rầm...
Đoàn người Nạp Lan gia tộc bên ngoài xông vào, quân số đông đảo.
Bên trong quân số đó, còn lẫn vào rất nhiều người không phải Nạp Lan gia tộc, đi theo hóng biến.
Tuy bọn hắn bị ba vị Địa Cung ra tay ngăn chặn, nhưng dù thực lực có cao, thì thiểu số vẫn không chặn được đa số.
Bọn hắn vẫn để sót được vài tên cá lọt lưới chạy qua.
Trong đó Nguyên Anh Cảnh cường giả, cũng phải có vài tên.
Sau khi xông vào, đám người nhìn thấy Dương Chí đang suy yếu, không ai thả câu ngoan thoại, tranh nhau xông lên tấn công hắn.
Dương Chí thở gấp, hắn bây giờ bị suy yếu, đối phó một hai người còn được. Nhiều người thế này, hắn căn bản không thể chống lại.
Đáng tiếc thực lực suy yếu, bỏ chạy cũng là việc khó khăn.
Rầm...
Đột nhiên Ma Chấn bên cạnh ra tay, ngăn chặn đám người đối phó với Dương Chí trong ánh mắt ngơ ngác của hắn.
Một tay Ma Chấn xô mạnh Dương Chí, cấp tốc bỏ chạy, hét lên:" Còn không mau chạy, muốn chết sao?"
" Ma Chấn, ngươi giúp đỡ người của Địa Cung, chính là phản bội lại Nạp Lan gia tộc sao?" Một tên Nạp Lan gia tộc hét lên.
Dòng người hỗn loạn, căn bản là không thể kiểm soát.
" Các ngươi cướp con mồi của ta. Lão tử bỏ nghề, từ này không thèm ở lại nơi này nữa." Ma Chấn đáp lại.
Dương Chí sau khi tỉnh hồn, khoé miệng nhếch lên nụ cười, nhanh chóng theo chân bỏ trốn cùng Ma Chấn.
" Chết tiệt..." Tên Nạp Lan gia tộc rủa thầm.
Đám người đuổi theo Ma Chấn và Dương Chí một đoạn đường, sau khi phát hiện không đuổi theo liền quay đầu, căn bản không hề có ý truy giết.
Tên Nạp Lan gia tộc đó dù có không cam lòng cũng không thể làm sao.
Dòng người hỗn loạn.
Những người này theo nhau kéo lên từng tầng trên, mỗi tầng không quản đồ vật điên cuồng cướp giật.
Giống như những kẻ nghèo đói tranh cướp miếng ăn vậy.
Ai cũng có tư tâm...
Mục đích đám người chính là cướp giật bảo vật các tầng pháo đài này.
Nhân lúc Nạp Lan gia tộc đang gặp khó khăn, nhân lúc phòng thủ nơi này lỏng lẻo, nhân lúc bảo vật đầy trước mặt mà không có chủ nhân.
Bọn hắn không cướp, vậy chỉ có thiệt thân.
" Cút ra, đây là đồ của Nạp Lan gia tộc chúng ta."
Người Nạp Lan gia tộc muốn ngăn cản cũng không được, chỉ có thể cướp giật theo, ngăn chặn tổn thất.
Cũng chính vì vậy, tốc độ đám người tiến lên từng tầng, cũng chậm hơn rất nhiều...
Nếu Cao Lãng nhìn thấy chuyện này, hắn sẽ hiểu tại sao Dị Bạch Vô Thường không giao cho bọn hắn nhiệm vụ cướp đồ vật ở những tầng dưới mà chỉ cướp khu vực Nạp Lan gia tộc.
Vì tầng trên, đồ vật giá trị hơn.
Một nhóm cao tầng Nạp Lan gia tộc chậm rãi chia ra...
Khoảng hai mươi người tiến thẳng lên tầng trên khu vực bọn hắn. Những người còn lại, thì ngăn chặn tốc độ tiến lên của đám người ngoại lai.
" Mau lên tầng trên cất giấu hết bảo vật đi, cũng đừng để toàn bộ tích lũy Nạp Lan gia tộc chúng ta hàng trăm năm nay thành công dã tràng."
...
Tầng hai trăm tám mươi pháo đài.
Cao Lãng và Cuồng Quỷ đứng trước cầu thang tiến lên tầng trên.
Nơi này đã bị một bức tường vô hình bằng trận pháo chặn lại.
" Dị Bạch Vô Thường đại nhân không cho chúng ta lên tầng trên, mục đích là gì đây chứ?" Cao Lãng vuốt cằm suy nghĩ.
Tám mươi tầng vui sướng thu nhập tài nguyên, ngay cả cái lông chân Cao Lãng cũng không để lại.
Toàn bộ tầng dưới bây giờ ngoại trừ phế tích cũng chỉ còn phế tích.
Dị Bạch Vô Thường ngăn không cho hắn lên tầng trên, chẳng phải chặn đường tài lộ của hắn sao?
Cuồng Quỷ trên tay dính đầy máu không nói câu nào, chỉ lẳng lặng đứng im dưỡng thần.
Cao Lãng liếc mắt:" Cuồng Quỷ huynh đệ, nhiệm vụ làm thế nào?"
" Rất tốt." Cuồng Quỷ nhắm mắt nói:
" Chiến binh bất tử nhiều vô cùng, ước tính quân số phải trăm nghìn. Đều là Linh Đan Cảnh. Ta giết... Ngay cả tro cũng không còn."
" Bọn hắn đã chết rồi ngươi ngay cả hủy thi diệt tích cũng làm được... Chậc chậc..." Cao Lãng lắc đầu.
Trăm nghìn Linh Đan Cảnh, Nạp Lan gia tộc định nuôi cả một đội quân đi chinh chiến sao?
Cái này còn hơn cả một đội quân, vì bọn hắn đã chết, nên căn bản không sợ chết.
Tuy không hiểu nguyên liệu nuôi dưỡng đám Chiến binh bất tử là gì, nhưng Cao Lãng hiểu người Nạp Lan gia tộc biết chuyện này, tức chết còn là nhẹ.
Căn cơ của người ta, cứ thế phá là phá.
Muốn diệt cả một gia tộc lớn như thế này, khó sao mà khó. Dù là Địa Cung, cũng phải tính toán chờ cơ hội ra tay.
Tuy nhiên dù có làm hết cũng chỉ là khiến Nạp Lan gia tộc mất cái gốc mà thôi, chỉ cần cây đủ cứng, nó vẫn có thể tiếp tục mọc rễ nảy mầm.
Con ngươi Cao Lãng đột nhiên trở nên sắc bén.
" Dị Bạch Vô Thường ngăn không cho ai tiếp lên tầng trên. Đồng nghĩa với việc bên trên có thứ sẽ uy hiếp sinh mạng bọn hắn. Vậy đó là thứ gì cơ chứ?"
Rầm rập...
Tiếng bước chân trong hỗn loạn của người tầng dưới bước lên trên. Cắt đứt dòng suy nghĩ của Cao Lãng và sự chờ đợi dai dẳng của Cuồng Quỷ.
" Còn có hai kẻ ở đây, chắc chắn tài nguyên, bảo vật của Nạp Lan chúng ta ở tầng dưới đều là do bọn hắn lấy. Mau bắt bọn chúng lại." Người Nạp Lan gia tộc hét lớn.
" Ồ... Ồ... Bốn vị Nguyên Anh Cảnh nhị trọng, sáu vị Nguyên Anh Cảnh nhất trọng, còn lại là Linh Đan Cảnh không đáng nhắc tới. Quân số đông đảo nha, đúng lúc ta rất nhàm chán cần người luyện tay." Cao Lãng mỉm cười.
" Cuồng Quỷ, ngươi đừng ra tay, cũng đừng ngăn cản ta."
Cuồng Quỷ chỉ hơi liếc nhìn, liền cúi đầu xuống:" Quân số này ta đánh không lại, cũng lười đi ngăn ngươi."
" Cuồng vọng..." Đám người Nạp Lan gia tộc tức giận.
" Ha ha... Lại đây." Cao Lãng cười.
Ầm...
Bất ngờ...
Một luồng uy áp vô cùng kinh khủng hiện lên, đè sập toàn bộ bước chân mọi người bên trong pháo đài, khiến bọn hắn kinh sợ.
Cao Lãng sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Luồng uy áp này hắn biết, vì hắn từng cảm nhận qua.
Đây là uy áp của Hoá Thần Cảnh.
Bên tầng cao nhất có Hoá Thần Cảnh?
Chẳng phải lão tổ Nạp Lan gia tộc đều ở hết bên trong lăng mộ rồi sao?