Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 39: Tiếp Nhận Khiêu Chiến



Nhìn mấy tên đại hán trước mặt, khuôn mặt Cao Ngọc trầm xuống, quay người lại, lạnh lùng nói với Hạ Long: "Đây là địa bàn của Cao gia chúng ta, ngươi có quá kiêu ngạo không?"

" Cao gia? Rất mạnh sao? Ngươi nhìn tình trạng Cao gia hiện tại đi, nếu ta muốn, ta có thể rất nhẹ nhàng làm cho Cao gia các ngươi nguyên khí đại thương, hồi xuân tán, cũng chỉ là thứ thuốc mà ta tùy ý làm ra mà thôi." Liên Vũ phẩy phẩy tay, đắc ý nói.

Nghe vậy, khuôn mặt Cao Ngọc giận dữ, nhưng cũng không mắng ra tiếng, nàng hiểu rõ thực lực của luyện dược sư, cũng không dám nói những lời quá mức khó nghe, tránh mang đến một số phiền toái không cần thiết cho Cao gia.

Tuy Cao Ngọc lo lắng việc này, nhưng Cao An An sẽ không để ý đến mấy thứ đó, nàng chỉ biết mấy tên rác rưởi này đang khi dễ nàng.

Khẽ ngước mắt, nhìn Liên Vũ vẻ mặt đắc ý, miệng An An khẽ hé mở, thanh âm nhẹ nhàng linh động, nhưng nội dung lời nói, lại làm cho mọi người đều sững sờ: "Rác rưởi cuối cùng cùng cũng chỉ là rác rưởi, cho dù có khoác thêm cái vỏ luyện dược sư, cũng vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi, loại người có chút bản lãnh đã đi khoe khoang giống ngươi, là một tên ngu ngốc."

Con đường thoáng yên tĩnh, rất nhiều người đều kinh ngạc, vị thiếu nữ thanh nhã động lòng người này, lúc mắng người dĩ nhiên cũng không kém hơn người khác.

Cao Ngọc cũng ngạc nhiên nhìn An An bên cạnh, một lúc lâu sau mới bĩu môi nói: "Ta đã sớm nói qua, ngươi sẽ bị tên hỗn đản đó ô nhiễm…"

Bị An An châm chọc không chút khách khí trước mặt mọi người, Liên Vũ lòng dạ vốn đã không lớn, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất, âm trầm nói: "Nhiều năm qua, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như vậy."

" Vậy sao? Ngươi quả thật là ngu ngốc a."

Tay khẽ nhu nhu trán, An An bây giờ đã có thể xác định, người trước mặt này nếu không phải ngu ngốc thì hắn cũng quá đề cao bản thân mình.

" Hạ Long, động thủ đi, vốn định dùng một ít thủ đoạn, đáng tiếc nàng cũng không nhận rõ tình thế." Khuôn mặt âm trầm phất tay, Liên Vũ lạnh giọng nói.

"A…" Hạ Long ngẩn ra, có chút đau đầu, trong lòng cười khổ nói: "Trong đầu tên gia hỏa này cuối cùng nghĩ cái gì a? Cha nói quả nhiên không sai, hắn trừ bỏ biết luyện dược, quả thật là một tên vô dụng, mẹ kiếp, tại sao người như vậy có thể trở thành luyện dược sư?"

Thở dài một tiếng, Hạ Long đành phải cười khan nói: "Liên Vũ đại ca, Hạ Gia gia tộc chúng ta bây giờ, cũng không thể chủ động đắc tội Cao gia a."

"Cao gia?" Cười lạnh một tiếng, Liên Vũ khinh thường nói: "Chỉ cần ta có nàng, ta sẽ giúp các ngươi xử lý Cao gia, ngoài hồi xuân tán, ta còn có thể luyện chế hai, ba loại đan dược khác, nếu luyện ra, sẽ giúp các ngươi đẩy Cao gia không còn đường sống."

Nghe vậy, Hạ Long ngẩn ra một lần nữa, hắn không nghĩ tới, người này sẽ dễ dàng đem chiêu bài của mình nói ra. Trong lòng vui mừng, sau đó cảm thán một tiếng có phải hay không đầu óc càng ngu ngốc càng dễ dàng trở thành luyện dược sư, Hạ Long vung tay lên: "Bắt lấy các nàng!"

Thấy Hạ Long mở miệng, hơn mười đại hán phía sau, lập tức hung hãn vây ba người An An lại.

Thấy đối phương kiêu ngạo như thế, Cao Ngọc tức giận đến trợn ngược lông mày, cười lạnh một tiếng, bàn tay chạm vào bên hông, lôi ra một cái roi da, hung hăng quất vào một đại hán đang lao lên, "Ba" một tiếng, một vệt máu đỏ dài xuất hiện trên mặt hắn.

Tuy Cao Ngọc là Linh Hải Cảnh tam trọng, nhưng hơn mười đại hán của đối phương số lượng đông đảo, sau khi đánh ngã hai ba đại hán, Cao Ngọc rốt cục từ từ rơi vào hạ phong, có chút chật vật tránh né.

Một roi đem một tên đại hán hộc máu lùi lại, khuôn mặt Cao Ngọc cũng trắng bệch lùi về sau vài bước, quay đầu quát Cao Tiếu Thiên: "Dẫn An An đi, gọi người Cao gia đến!"

Cao Tiếu Thiên vội vã gật đầu, khuôn mặt đột nhiên biến đổi, gấp gáp quát: "Tỷ, cẩn thận!"

Nghe Cao Tiếu Thiên nhắc nhở, Cao Ngọc vội quay đầu lại, chỉ thấy tên đại hán bị nàng quất một roi lúc nãy, đang vẻ mặt dữ tợn giơ lên nắm đấm, hung hăng đánh về phía ngực nàng.

Thấy tên gia hỏa này lại dùng đòn hạ lưu công kích bộ vị của nữ nhân, khuôn mặt Cao Ngọc tức giận đến nỗi khuôn mặt có chút xanh đen, linh khí ngưng tụ trong tay, vừa muốn tàn nhẫn bổ ra.

Một thân ảnh rất nhanh hiện ra bên cạnh, kình phong hung hãn, nện trên khuôn mặt của tên đại hán, lực đạo cực lớn, trực tiếp làm hắn khuôn mặt đầy máu lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại được.

"Những ai vừa động thủ, đều phế bỏ…"

Trong tay thiếu niên cầm một thanh kiếm, ánh mắt có chút âm lãnh liếc nhìn Liên Vũ cùng Hạ Long trước mặt, trong thanh âm nhàn nhạt, có một chút âm lãnh.

Nghe thanh âm của thiếu niên, trong đám người, hơn mười đại hán cầm thiết côn, vẻ mặt hung hãn đi ra.

Đối mặt với hơn mười người cầm thiết côn trong tay, mấy tên hộ vệ vừa diễu võ dương oai lúc trước, sắc mặt nhất thời trắng bệch, còn chưa kịp chạy trốn, một thanh thiết côn đen nhánh, đã hung hăng đập đến, chỉ sau một lúc, tiếng kêu thảm thiết đã vang vọng cả ngã tư đường.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Long, Cao Lãng quay đầu lại, nhìn Cao Ngọc vì tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng, ngữ khí hơi nhu hòa đi một chút:

"Không sao chứ? Lần sau các ngươi đến đây báo trước cho ta một tiếng, gần nhất đám hỗn đản của Hạ Gia gia tộc kia vẫn đang muốn gây ra chút phiền toái."

Lần đầu được Cao Lãng nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, Cao Ngọc ngẩn người, khuôn mặt lại đỏ thêm vài phần, có chút không biết làm gì di động ánh mắt, ngoài miệng nói: "Lúc ra ngoài thì gặp An An, nàng nói muốn đến đây, nên ta đi cùng nàng, ta đâu ngờ đến sẽ gặp đám hỗn đản này."

Cao Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt chuyển đến thanh y thiếu nữ vì hắn xuất hiện mà vui vẻ đầy mặt, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười: "Vừa rồi mắng rất tốt a."

Nghe Cao Lãng trêu đùa, An An vô tội xua xua tay, bĩu môi khẽ cười nói: "Ta cũng không định, chỉ là không muốn nhìn bộ dáng đó của hắn thôi, hắn quá kiêu ngạo."

"Ồ, đây không phải là Cao Lãng của Cao gia sao? Một năm không gặp, nghe nói ngươi đã bỏ được cái tên phế vật?" Nhìn nữ hài mà mình thích thân mật nói chuyện với Cao Lãng, khóe mắt Hạ Long giật giật, phát ra tiếng cười âm dương quái khí.

"Hắn là ai?" Ánh mắt Liên Vũ đồng dạng có chút âm lãnh, An An lúc trước vẫn không đem hắn để vào mắt, bây giờ lại cùng nam tử khác đàm tiếu, loại đả kích này, thật sự làm cho người tính tình cao ngạo như hắn khó có thể tiếp nhận.

"Hắc hắc, Liên Vũ đại ca, đây chính là Thiên tài mới nổi danh của Cao gia, tên là Cao Lãng, gần đây không biết ăn vào cái gì, tại mấy tháng trước, trực tiếp lên đến Linh Khiếu Cảnh bát trọng." Hạ Long bên cạnh âm hiểm cười giới thiệu.

Hiển nhiên thực lực của Cao Lãng hồi trước chỉ bộc lộ trong lễ trưởng thành, thế nên hiện tại. Người Hạ gia cũng không biết Cao Lãng đã đột phá Linh Hải Cảnh.

" Ngay cả Linh Hải Cảnh cũng không phải? Thiên tài gì chứ, chỉ là phế vật mà thôi." Liên Vũ cười lạnh nói.

Cao Lãng quay lại nhìn Liên Vũ, thản nhiên cười lắc đầu, ánh mắt tùy ý lướt qua luyện dược sư huy chương trên ngực hắn, mỉm cười nói: "Ngươi hẳn là người luyện chế "Hồi xuân tán"?"

Liên Vũ cười lạnh một tiếng, ưỡn ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Đúng vậy, ta chính là luyện dược sư mà Hạ Gia gia tộc mời tới."

Cao Lãng cũng chẳng muốn nói nhảm với tên này, vẫy tay với hơn mười đại hán phía sau, cười nói: " Đánh, nếu chúng dám gây sự ở địa bàn Cao gia, không cần phải khách khí."

Nhìn cử động của Cao Lãng, khuôn mặt Hạ Long cũng hơi đổi, nếu đám người Cao Lãng vây công, bọn hắn cũng không nuốt nổi, cười lạnh châm chọc: "Còn tưởng rằng ngươi tiến bộ bao nhiêu, thì ra vẫn chỉ là một phế vật dựa dẫm vào thủ hạ mà thôi."

"Trình độ khích tướng của ngươi, còn rất thấp." Cao Lãng nhẹ cầm cây kiếm trong tay, nhẹ giọng nói.

"Ngươi nghĩ nó là khích tướng, vậy cứ cho rằng đó là khích tướng đi, giống loại phế vật như ngươi, căn bản không có tư cách đi cùng An An tiểu thư." Hạ Long châm chọc nói, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, không có ý tốt nói: "Ngươi hẳn đã tiến hành thành nhân nghi thức đi? Hắc, vậy nói cách khác, ta bây giờ khiêu chiến ngươi, ngươi cũng không có lý do để cự tuyệt nữa?

"Ta biết ngươi rất muốn đem ta đánh thành tàn phế, tốt lắm, như ngươi mong muốn. Lời khiêu chiến của ngươi ta tiếp nhận." Lúc Hạ Long định gọi thêm người tiếp ứng, Cao Lãng nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Hạ Long đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười dữ tợn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: "Ngươi đã muốn chết, vậy cũng không trách được ta!"

Chậm rãi xoay người, Hạ Long quay đầu đi, khóe miệng ý cười thoáng có chút dữ tợn:" Liên Vũ đại ca, có thể hay không để cho ta cùng hắn chơi đùa?"

Liên Vũ cười gật đầu, bàn tay trong người ngầm dựng thẳng, âm hiểm cười nói:" Có cơ hội, không nên lưu thủ."

Hạ Long con mắt cười híp lại, Liên Vũ nói, làm cho hắn đột nhiên nhớ tới một lần lén cùng Hạ Đoàn bí mật đàm với nhau, lúc đó hắn sắc mặt âm trầm cực kì nghiêm túc cùng lạnh lùng đối Hạ Long nói một câu.

" Nếu như sau này ngày nào đó tiểu tử Cao Lãng của Cao gia tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, tuyệt đối không nên lưu tình, nếu có thể tại chỗ đánh chết là tốt nhất, cho dù không thể, có thể phế đi tay hắn hoặc là chân, vậy cũng là vì Hạ Gia gia tộc giảm bớt một địch nhân kinh khủng trong tương lai."

Trong đầu chậm rãi quanh quẩn cảnh phụ thân nghiêm túc cùng lạnh lùng đang nói, Hạ Đoàn trên mặt ý cười càng thêm dữ tợn, ánh mắt lành lạnh liếc Cao Lãng sắc mặt vẫn bình tĩnh không xa, hắn cơ hồ đã có thể dự cảm đến, vị thiên tài thiếu niên này, sẽ chết non tại chính mình trong tay.

Hạ Đoàn hoàn toàn tin tưởng thực lực bộc phát của mình, hắn hiện tại không chỉ đã là Linh Hải Cảnh tam trọng, còn học tập công pháp lại là phong thuộc tính huyền giai cao giai công pháp: Thanh Phong, hơn nữa bản thân còn nắm giữ võ kỹ, hắn cơ hồ đã có thể vượt cấp khiêu chiến một gã Linh Hải Cảnh tứ trọng.

Mà cùng so sánh, Cao Lãng mặc dù có tu luyện thiên phú, bất quá mấy tháng trước lúc nghi thức trưởng thành, thực lực cũng chỉ mới Linh Khiếu Cảnh bát trọng, cho dù trong đoạn thời gian này thực lực của hắn lần nữa tăng lên cũng không có thể ngang bằng mình, đối với điều này, Hạ Long tuyệt đối tin tưởng.

" Tên hỗn đản này ngày thường không phải rất khôn khéo sao? Như thế nào trúng phải phép khích tướng của tên kia?" Nhìn Cao Lãng, Cao Ngọc trầm mặt, tiến lên trước một bước, có chút tức giận nói:" Ngươi từ lúc nào lại trở nên cậy mạnh như vậy? Biết rõ đánh không lại, vẫn tiếp nhận cái gì khiêu chiến? Chán sống sao?"

Bị Cao Ngọc mắng, Cao Lãng nhún vai, cười nói:" Còn chưa có bắt đầu đánh, ai sống ai chết còn chưa biết đâu."

" Ngươi..." Nhìn Cao Lãng ngoan cố, Cao Ngọc tức giận, trực tiếp che trước mặt Cao Lãng, cây roi dài đem không khí vung lên rung động:" Vẫn là để ta lên đi, ta biết ngươi tiềm lực không sai, nhưng cũng là sau này mới được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.